Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 1: Mở Đầu

34 0 0 0

___________________________ "Chị Hà Phong Thiên! Em... thích... chị! Chúng ta có thể yêu nhau được không?"

 

"Tôi biết em sẽ nói câu này mà, tình yêu giống như bông hoa đẹp vậy, tôi và em không hợp nhau đâu. Câu chuyện cuối tôi-"

 

"Bông hoa? Em không nghĩ chúng ta sẽ không giống như bông hoa hay bông gì đâu!? Thức tỉnh và chìm đắm suy nghĩ về chị đó chính là tình cảm của em suy ngẫm! N-"

 

"Một khi em đã nói vậy, chúng ta có hai sự lựa chọn. Existence and Abolition!?"

Tất cả lời vừa rồi giống như một lời thách thức, mọi thứ diễn ra giống như được liên kết bởi một ý định gì đó. Điều này khiến cho đối phương phải ngưng đọng lời nói một hồi.

 

"Abolition? Let's wait one day we will know where our relationship is!"

 

" Sao cũng được! Nào hãy chứng minh tôi xem cô gái. "

 

"..."

 

"Vậy em chọn con đường mà chị không tưởng nổi, hãy đợi đi em nhất định sẽ gặp chị sau 2 hoặc 3 năm nữa! "_______________________________

 

Nhìn ra ngoài cửa sổ, quang cảnh thành phố hiện đại đêm nay thật xa hoa. Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, cô gái từ trong phòng tắm đi ra, cầm lấy chiếc điện thoại nhỏ để bên cửa sổ. Nhưng cô lại thở dài khi nhìn vào chiếc điện thoại đang reo, bấm máy để nghe cuộc gọi. Người con gái xinh đẹp mang tố chất là bậc thầy của giới showbiz: Hà Phong Thiên (26 tuổi) xinh đẹp, tài năng, trẻ trung , đó chính là thứ mà Hà Phong Thiên có để khiến bao nhiêu cô gái phải ghen tỵ vì sự thu hút ấy đã khiến bao nhiêu chàng trai phải say mê hết lối về. Có lẽ không ai biết được rằng cô chính là người phải chịu đau khổ, gánh nặng nhiều về chuyện gia đình của cô.

 

 "Alo, vâng con nghe đây" vừa nói xong câu bỗng đầu dây bên kia có tiếng gào thét nóng bực.

 

 " Cái con chó khốn nạn mày!!! Tại sao...?! Tại sao...!? Mày không về nhà hơn một năm rồi đấy. Mày có biết tao đã lo lắng cho mày không? Thằng cha tiên sư nhà mày lại lấy tiền đi đánh bạc lẫn gái gú khiến nhiều giang hồ tới đòi nợ này, anh mày tao không thể nào liên hệ được, đã hai năm trời từ cái ngày mà mày đi đại học đấy, nếu giữ liên lạc với nó thì tao cầu xin mày với thằng anh của mày hãy về đi! Tao đau lắm rồi!!" 

 

Hà Phong Thiên chỉ tỏ ra sự mệt mỏi, nỗi chán nản khi cô toàn chỉ nghe những câu nói quen thuộc từ mẹ cô, trước đây mỗi lần mà mẹ cô gọi đều chỉ hốt lên vài câu than thở vì mục đích việc này là để ông cha cô lấy tiền lẫn đánh đập con cái nên bao nhiêu việc cũng bắt đầu quá đà khiến người anh phải rời đi nơi khác, vĩnh viễn không quay lại căn nhà đấy. Đằng chỉ nói nhẹ nhàng với mẹ rằng:

 

" Mẹ à... Xuân này con không về đâu, con bận việc lắm, còn chuyện của anh lẫn bố... con không...liên quan. Chào mẹ, cảm ơn đã quan tâm c-"

 

 " Mày lại có cái tính láo toét đó, thứ như mày vô ơn bội nghĩa như thế thì ngày xưa biết thế tao uống thuốc sẩy thai cho r-!" 

 

*Bạn đã kết thúc cuộc gọi này* 

 

Nhìn qua cánh cửa sổ, cảnh thành phố gợi lên chút buồn cho ngày hôm nay. Có lẽ cái sự đau buồn ấy đã khiến cho Hà Phong Thiên thẫn thờ không có một cảm xúc nào có thể diễn tả được nét mặt của cô. Cách sống đang diễn ra yên bình ấy chỉ là thứ giả tạo vô nghĩa để tiếp tục sống. Sau một lúc suy ngẫm, Phong Thiên liền thay đồ nhanh và khoác lên mình chiếc áo ấm đen đi chung với chiếc kính râm che mặt bước xuống phố. 

 

Bước đi trên con đường, nhìn xung quanh chỉ toàn những con người chứa nhiều sự hạnh phúc, những nụ cười trên môi khiến cho Hà Phong Thiên nghĩ và cảm thấy mình đang thiếu thốn một thứ quan trọng:

 

 " Đây là vị ngọt của sự hạnh phúc và ấm áp sao? Mà cái vị ngọt... đúng thật mình chẳng có thích vị ngọt tí nào!?" 

 

Bước đi và suy nghĩ về những gì quá khứ mà mình từng có cái vị ngọt ấy " Cảm thấy nó cũng như sô-cô-la vậy nhớ thật..."  

 

Rồi cô đi hết quãng đường tới gần quán bar nhỏ "Blue Garden". Bước vào quán, Hà Phong Thiên chưa gì đã thấy ngay cô bạn thân thuộc của cô đang pha chế đồ cho khách. Cô gái thấy lại Hà Phong Thiên : 

 

" Ồ ghệ yêu~ Xem thử cô bé xinh xắn nào lại tới nè hihi!" Hoàng Thiên Như ( 27 tuổi) người từng học chung hồi cấp ba với Hà Phong Thiên. 

 

Ngồi xuống ghế, Hà Phong Thiên nhẹ nhàng cởi chiếc áo khoác ra "Cho ly rượu mấy trước hay dùng đi gái. Mà mày à, tao chán với cuộc sống này quá..." 

 

"Oh girl đợi chút nh- Này này khoan mày vừa mới với cái gì đấy hả? Bận tâm về cái chuyện gia đình nữa ư?" 

 

" Tao..." Hà Phong Thiên nhìn xuống bàn với đôi mắt mệt mỏi. 

 

"Haizz... tao nói rồi, bỏ hết mất cái chuyện này đi. Mày càng như vậy chẳng khác gì con thú cưng bị đánh đập cả! Với lại quan trọng nhất là về chuyện sức khỏe mẹ mày tao thấy thật sự không ổn tí nào. Hay là mày nuôi bã đi!" *đưa ly cho Hà Phong Thiên *

 

"Nuôi? Tao không biết nữa nhưng tao nói thật mẹ tao dần đang mất suy nghĩ tốt thật rồi! Bà ấy cứ quát mắng đủ thứ, tao chẳng biết mình có nên chết hay sống trong sự điều khiển. " nói xong Hà Phong Thiên uống một ngụm lớn.

 

"Hả!? Ê ê mày mà chết là tao đi uống canh cùng mày đấy ngốc hả?" Hoàng Thiên Như đứng lau ly với biểu cảm lo lắng nhìn Phong Thiên.

 

 "Vị ngọt có nghĩa là gì?" Hà Phong Thiên cầm ly và nói với chất giọng trầm dần. 

 

" Tao thật không hiểu tại sao người đau khổ nhất là tao..." Hà Phong Thiên nhìn Hoàng Thiên Như.

 

"Hà Phong Thiên việc đau khổ giống như cái thứ để ta tiếp tục tiến bước vậy, những đau khổ thật mệt mỏi nhỉ? Vậy mày biết tại sao mà mày luôn tiến bước vậy rồi chứ?" Hoàng Thiên Như thở dài. 

 

" Cảm giác nỗi đau ấy nhưng mà nói chung tao nhớ lời nói của anh.".

 

"...Ấy mà hết sáng tác văn rồi à? Tuần qua tao không thấy bảng xếp hạng của mày với không thấy cập nhập về truyện. " 

 

"Tao rút giới rồi mà? Vã lại giới giờ đã quá loãng rồi tao không liên quan." 

 

"Anh mày sao rồi? Tao nghe nói ở Mỹ rồi nhỉ? Mồ mà anh mày cũng giỏi phết ấy ngưỡng mộ ảnh quá." Thiên Như vừa pha chế cho khách.

 

  Hà Phong Thiên uống ly thứ tư " Ổn!"

 

"Năm nay hay mày về nhà đi, Tết nước mà không về mẹ mày buồn lắm đấy!?" Hoàng Thiên Như ngồi xuống gần Hà Phong Thiên nói. 

 

"..."

 

"À việc này chúng ta dẹp qua bên đi, nghĩ chi cho mệt với mấy thứ nhảm nhí như này hả?!" Hoàng Thiên Như chạm nhẹ vào vai Hà Phong Thiên cười.

 

"Cho ly nữa." Sắc mặt Hà Phong Thiên đỏ hơn và nói với giọng trầm.

 

"Ôi lại cứ thích dồn ép mình nữa đây mà, say quá rồi kìa gái ngưng uống đ-"

 

"Ờ không sao, tao ổn chỉ muốn thả hơi chút thôi." Hà Phong Thiên liếc mắt nhìn Hoàng Thiên Như khiến cho cô ấy rùng mình.

 

Giật mình Hoàng Thiên Như cảm thấy giống như đang bị một con rắn độc cắn vậy, lần đầu tiên cô mới thấy một sự nguy hiểm cũng không kém cái đau khổ đang hiện lên trong ánh mắt Hà Phong Thiên. Cô quay lại chỗ pha chế để lấy ly nữa cho Hà Phong Thiên. Rồi cả hai người đều im lặng không nói gì nhau nữa. 

 

Hà Phong Thiên lúc này vì đã quá say nên đã gục xuống bàn và thầm nghĩ rằng " Em ấy... "

 

 

"Hạnh phúc là dĩ vãng, đau khổ bây giờ là món quà của kẻ đồi bại này chăng? " Hà Phong Thiên cất tiếng trong ngàn suy ngẫm.

 

"Ồ có thể vậy đấy, ngừng uống đi nhé tao thấy mày quá đà rồi đấy. " Hoàng Thiên Như lo lắng nhìn mặc dù câu nói nãy khiến cô không hiểu Hà Phong Thiên nói gì.

 

-Em... hãy cho tôi xin lỗi vì đã không thể nói tiếng yêu đúng để đến giờ em không phải như này Hà Xuân Châu... lời nói mà Hà Phong Thiên đã không nhìn rõ được cho người em từng nói yêu mình đằng chỉ có thể nói trong lòng.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: