Nội dung
Tác giả: Lưu Đạt
Thể loại truyện: Tình hữu độc chung, HE, hiện đại
Tiến độ : Hoàn (86 chương)
Cặp đôi chính: Trần Khẩn X Thẩm Mặc Tâm
Văn Án:
Nàng, tên gọi là Trần Khẩn, là một nữ quân nhân.
Trong tâm nàng chỉ có một nguyên tắc thép, đó là tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của cấp trên và bảo đảm hoàn thành các nhiệm vụ được giao phó.
Nhưng nào ai biết được, sâu thẳm trong trái tim nàng vẫn luôn có hình bóng của một người phụ nữ.
Nàng có thể vì những sai lầm của đồng đội mà bị thương, mà đổ máu, thậm chí là suýt mất mạng, bất luận là nhiệm vụ có nguy hiểm ra sao, bất luận là nó khó hoàn thành như thế nào thì nàng vẫn dùng hết toàn bộ sức lực để cố gắng hoàn thành nhiệm vụ và bảo toàn mạng sống của mình.
Nàng phải giữ mạng để quay trở về gặp một người, người mà nàng đã yêu sâu đậm nhưng không dám thổ lộ, không dám nói với cô ấy rằng nàng yêu cô ấy.
Nàng có thể vì bảo vệ tổ quốc mà hi sinh, chết cũng cam lòng. Nhưng nàng lại sợ bản thân sẽ không còn gặp được cô ấy, nàng cũng sợ bản thân không bao giờ có thể hét lên được câu:
"Báo cáo giáo quan, số hiệu 103846 có mặt."
Nàng sợ không còn nghe được giọng nói của người kia, giọng nói tuy lạnh nhạt nhưng lại có thể làm ấm cả trái tim của nàng:
“Tiểu Khẩn, hoan nghênh em trở về.”
----------------------------------------------------------------------------------------------------
REVIEW
Cảnh báo: Đây tuyệt đối không phải là một bộ bhtt khó đọc, nhưng lại là một bộ truyện có thể khiến bạn nhớ mãi không quên...
- Tóm tắt truyện:
Trần Khẩn là một đứa trẻ hoạt bát sống ở vùng núi. Sau một trận lũ lụt bất ngờ, cô mất cả cha lẫn mẹ, trở thành trẻ mồ côi. Năm đó cô mới 6 tuổi.
Được Trần Uyên Bác - vốn là đại đội trưởng của một đơn vị nhỏ - nhận làm con nuôi, Trần Khẩn liền ở lại doanh trại bắt đầu cuộc đời thứ hai. Cô thông minh ngoan ngoãn, được cả đại đội cưng chiều như bảo bối. Tuy không cần đến trường, tiểu Trần Khẩn vẫn cùng các chú cảnh sát vũ trang hằng ngày chăm chỉ tập luyện. Cứ như vậy, cô không rời khỏi đại đội yêu dấu của mình cho đến khi chính thức trở thành lính đặc chủng. Năm đó cô 23 tuổi.
Thẩm Mặc Tâm là đại tiểu thư một nhà làm quan. Cô cũng giống Trần Khẩn không đến trường từ nhỏ, suốt mười năm theo sư phụ đi lang bạt khắp nơi. Sau đó, cô ở trường quân đội rèn luyện thêm năm năm, đặt tất cả tinh lực vào việc huấn luyện bộ đội đặc chủng. Dưới sự phản đối của gia đình, đặc biệt là ông nội, Thẩm Mặc Tâm đành phải rời khỏi phân ngành, chuyển đến làm huấn luyện viên võ thuật cho quân đoàn của Trần Uyên Bác, đồng đội cũ của cha mình. Tại đây, cô đồng ý với lời đề nghị nho nhỏ của đoàn trưởng Trần, chính thức trở thành giáo quan riêng cho đứa con gái chưa tròn 18 tuổi của ông…
- Cảm nhận chung:
Đây là bộ đầu tiên của Lưu Đạt mà mình đọc, và thú thật là chỉ sau vài chương thì em nó đã chắc suất nằm trong list truyện yêu thích của mình rồi. Nói nào ngay, mình vốn đã là fan của những bộ quân nhân, mà “Màu xanh mê hoặc” còn tập trung xoay quanh cuộc đời của những người lính đặc chủng. Cho bạn nào chưa biết, đặc chủng binh là lực lượng tinh nhuệ của Quân giải phóng nhân dân Trung Hoa, nổi tiếng về khả năng xuất quỷ nhập thần, luồn sâu đánh hiểm, chuyên thi hành những nhiệm vụ đặc biệt, những nhiệm vụ khó khăn nhất mà các lực lượng quân đội bình thường không thể thực hiện. Họ được ví như những chiến binh đến từ địa ngục, là cơn ác mộng đối với kẻ thù, là những linh hồn tiên phong và cũng là những con người quay về cuối cùng của quân đội Trung Quốc. Không ngoa khi nói rằng, đặc chủng binh là thần tượng trong mơ của các binh sĩ Trung Quốc nói riêng và thanh niên Trung Quốc nói chung*.
*Trích từ bài viết của Bình Bôn, nếu bạn nào hứng thú muốn tìm hiểu thêm thì có thể đọc full ở đây: https://www.facebook.com/groups/486194322107811/permalink/602797553780820/
Về tình cảm của hai nhân vật chính:
Trần Khẩn là chú ốc sên nhỏ chậm chạp: nàng từ bé lớn lên trong quân đội, số lần tiếp xúc với thế giới bên ngoài gần như là con số 0 tròn trĩnh. Vì thế, Tiểu Khẩn không hề có một chút ý niệm nào về tình yêu, huống hồ còn là thứ tình cảm đồng tính xa lạ này. Ấy thế mà người nàng thích lại chính là giáo quan - một Thẩm Mặc Tâm xuất chúng mạnh mẽ nhưng bề ngoài luôn tỏ ra lạnh lùng, xa cách. Tình cảm của Tiểu Khẩn cũng hồn nhiên như tính cách của cô vậy, chỉ cần nhìn thấy giáo quan liền có thể vui vẻ cả ngày. Trần Khẩn từ việc luyện võ cùng Thẩm mặc Tâm, hằng ngày tiếp xúc với cô, vừa hưởng thụ quan tâm chăm sóc, vừa nghiêm khắc rèn luyện dạy bảo, lâu dần đã trở thành thói quen không thể thiếu. Vào đúng năm giờ rưỡi mỗi buổi sáng, Thẩm Mặc Tâm đều sẽ nghe được tiếng gõ cửa kèm theo câu nói mà cô vô cùng quen thuộc:
“Báo cáo giáo quan, số hiệu 103846 đến báo danh.”
Có lẽ chú ốc sên ấy chỉ muốn được ở bên Thẩm Mặc Tâm mãi như thế - ngay cả khi buộc phải rời đi để thực hiện nhiệm vụ, trái tim của Trần Khẩn cũng chỉ hướng về phía đại đội, về phía người phụ nữ cô ngày đêm thương thầm trộm nhớ - mà không biết rằng chính sự nhanh trí thật thà, cùng sự dũng cảm nhiệt tình đến đáng yêu của mình lại làm giáo quan rung động với cô lúc nào không hay. Trần Khẩn tuy là một chú ốc sên, nhưng không phải là ốc nấp trong vỏ. Với cương vị một lính đặc chủng xuất sắc, nàng mang nặng trên đôi vai mình sứ mệnh bảo vệ tổ quốc. Tình yêu đối với nàng mà nói là một vật phẩm xa xỉ, mãi không có cách nào nắm bắt được. Đọc truyện, có nhiều lúc mình cảm thấy rất ức chế, không ngừng khiển trách Trần Khẩn vì sự im lặng của nàng. Nhưng khi hoàn thành nửa đầu bộ truyện, mình bắt đầu nảy sinh lòng thương cảm đối với nhân vật này: Trần Khẩn lựa chọn bảo vệ tình yêu, chứ không phải một mực theo đuổi tình yêu. Chẳng phải vì nàng nhát gan không muốn gánh vác trách nhiệm, mà vì nàng cho rằng chân chính yêu một người là phải học cách đặt mình vào vị trí của họ mà suy nghĩ, chứ không chỉ chăm chăm tìm cách đoạt lấy tình yêu của đối phương.
Ở nửa phần sau, điểm nhìn trần thuật của truyện có sự chuyển dịch sang nhân vật Thẩm Mặc Tâm, nhờ đó mà thế giới nội tâm phức tạp của cô cũng bắt đầu được hé lộ. Tuy nhiên, mình xin phép không đi sâu vào phân tích nhân vật này: Thứ nhất, khi hồi tưởng lại quá trình phát triển của nhân vật Thẩm Mặc Tâm, mình chợt nhận ra nàng và Trần Khẩn về cơ bản đều giống nhau - bọn họ cùng là kiểu nhân vật tuy hoàn mỹ trên phương diện võ thuật chiến đấu, nhưng về phương diện tình cảm thì lại khá trì độn, thậm chí có điểm ngốc nghếch. Thứ hai, bản thân mình cũng hoàn toàn bất ngờ khi đọc những trường đoạn mô tả tình cảm chôn giấu bao nhiêu năm trong lòng giáo quan dành cho người học trò cưng của mình, do đó, mình hoàn toàn không muốn phá hỏng trải nghiệm đọc của các bạn một chút nào.
Truyện có ngược, nhưng không phải kiểu ngược luyến tàn tâm giày xéo nhân vật đến cùng, mà là dạng ngược do hoàn cảnh xuất thân, do hai nhân vật chính tự dựng nên hàng rào ngăn cách bản thân với người kia. Hai con người yêu nhau, vì vấn đề giới tính, vì đặc thù công việc, vì sứ mệnh thiêng liêng, và cũng vì để bảo vệ đối phương mà quyết định từ bỏ quyền theo đuổi tình yêu. Cũng bởi vì vậy, cứ qua mỗi chương thì cái ngược ấy lại từng chút thấm dần vào tâm hồn, khiến mình không khỏi day dứt trước thứ tình cảm ngày một lớn nhưng mãi bị đè nén của cả Trần Khẩn lẫn Thẩm Mặc Tâm. Trong truyện, quãng thời gian hai nhân vật xa nhau còn dài hơn bên nhau, nhưng tình cảm của bọn họ vẫn thật rạo rực, thật nồng nàn. Thứ tình yêu ấy tuy không để lộ ra, chỉ biết mình yêu người kia, nhưng lâu dần, lâu dần, tình cảm càng lúc càng nhiều, càng lúc càng đậm sâu, hệt như một ngọn lửa được ủ ấm qua năm tháng vậy.
“Cho dù tình yêu này vĩnh viễn không thể nói ra, vĩnh viễn không thể cho chị biết, thế nhưng yêu chính là yêu, em không hối hận”.
Có một chi tiết trong truyện mà mình cực kỳ tâm đắc, đó là khi Thẩm Mặc Tâm cùng Trần Khẩn ngồi trên bờ cát nơi đất khách quê người tâm sự suốt đêm. Thẩm Mặc Tâm khi đó truyền lại ước mơ của mình cho cô học trò nhỏ, mà Trần Khẩn lại tiếp nhận gậy tiếp sức do Thẩm Mặc Tâm truyền đến, nguyện ý thay thế sư phụ thực hiện hoài bão còn dang dở của người. Phải cảm thán tình yêu của hai người phụ nữ cùng xuất thân trong quân ngũ, vừa chảy chung một lý tưởng sống cao đẹp trong huyết quản, vừa cùng chung một nhịp đập tình yêu nơi lồng ngực.
“Con đường mà chị không thể đi tiếp, em sẽ đi tiếp thay chị. Chuyện mà chị không thể tiếp tục làm, em sẽ làm tiếp thay chị.”
- Bàn luận thêm về tác phẩm:
Mạch truyện diễn ra theo dòng thời gian trưởng thành của nhân vật chính, từ lúc Trần Khẩn cùng giáo quan sinh hoạt tập luyện ở trong đại đội, cho đến ngày nàng chính thức trở thành bộ đội đặc chủng và rời khỏi đại đội của mình. Mình hài lòng với cách tiếp cận truyện như vậy vì nó giúp người đọc hiểu hơn về cuộc sống thường ngày của những binh lính trong quân đội. Truyện có nhiều tình tiết gay cấn, bí mật ẩn giấu bí mật, cùng những nút thắt mở xoắn não đủ sức giữ chân độc giả cho đến phút cuối cùng. Các nhân vật phụ cũng được xây dựng rất tốt: team chính nghĩa tài giỏi, hào hiệp, đáng nể trọng; team phản diện thâm hiểm, có chiều sâu, đáng hận mà cũng có phần đáng thương.
Xuyên suốt tác phẩm, điều khiến mình vô cùng thán phục chính là tinh thần yêu nước quật khởi của những người lính đặc chủng thầm lặng, một lòng đặt lợi ích của quốc gia lên trên hết. Mỗi một nhiệm vụ của các nhân vật đều là một lần vào sinh ra tử, mà mỗi lần Trần Khẩn vì bị thương mà ngã xuống là nước mắt mình lại bất giác tuôn rơi. Thật may là những con người ấy vẫn luôn có đồng đội kề cận chiến đấu, vẫn luôn có những người thân yêu nhất hậu thuẫn đằng sau - đó là lý do mà tình cảm đồng đội và tình yêu thương gia đình là một điểm sáng khác trong truyện. Chúng khiến trái tim mình như được sưởi ấm, cũng mang đến cho mình niềm tin vô cùng sắt đá, rằng ai rồi cũng sẽ tìm được một nơi để nương tựa vào trong cuộc đời.
- Lời kết:
Thú thực, mình yêu (và hận) tất cả các nhân vật từng xuất hiện trong truyện. Mỗi cái tên viết ra đều mang trong mình một số phận khác biệt, nhưng có điểm chung là đều gắn kết với nhau bởi sợi dây mang tên dân tộc. Cũng phải cảm ơn Mạt vì đã edit bộ này rất khá, khiến mình khóc đó rồi lại mỉm cười hệt như một đứa dở hơi. Độc giả nên đọc “Màu xanh mê hoặc” ít nhất một lần trong đời. Đọc xong, có lẽ các bạn sẽ giống như mình, vừa thỏa mãn sung sướng vừa rung động tâm can, bởi sau hết thảy những sóng gió, chia ly, máu cùng những giọt nước mắt sẽ là những ngọt ngào, là niềm hạnh phúc đong đầy trọn vẹn.
Bình luận
Top donate
Mía Ngố
Rukai
Một bạn ẩn danh
Một bạn ẩn danh
Donate gần đây
Bleu
A0
A0
Một bạn ẩn danh
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)