Tên truyện : Ân sủng của tạo hóa
Tác giả: Ninh Viễn
Thể loại truyện: Nguyên sang, Bách hợp, Cận đại hiện đại, Tình yêu, Cường cường, HE, Thiên chi kiêu tử, Huyền nghi - Trinh thám, Chủ công, Tương ái tương sát, lvl, Khoa học viễn tưởng, Song mối tình đầu, Không tính thuần ngọt khẩu, Thiên chua ngọt, Cứu rỗi hướng, Cẩu huyết
[niên hạ công tâm cơ X niên thượng thụ nhắm mắt sủng]
Tiến độ : Hoàn (121 chương)
Nhân vật chính: Trì Ngộ X Nhiễm Cấm
Nhân vật phụ: Trì Lý, Lộ Tư Kình, Tề Đồng,...
Link truyện QT : https://bhttvn.com/tao-vat-an-sung
Văn Án:
Chị gái của Trì Ngộ đã chết, chưa rõ nguyên nhân cái chết là gì, kẻ bị tình nghi có khả năng chiếm đoạt sản nghiệp của Trì gia là bạn gái cũ của chị gái - Nhiễm Cấm.
Sáu năm trước, lúc đó Nhiễm Cấm là một người không rõ lai lịch vừa mới được chị gái của cô đưa tới cửa lớn của Trì gia, Trì Ngộ liền biết trên người của nữ nhân này cất giấu một bí mật rất lớn.
Trong sáu năm, chị gái của cô xem Nhiễm Cấm như báu vật, cưng chiều nàng, bồi dưỡng nàng, dành cho nàng tất cả những gì tốt đẹp nhất.
Thông minh, xinh đẹp, nhìn như là hoàn mỹ không một khuyết điểm, Nhiễm Cấm đứng trên đỉnh cao của sự chú ý mà công chúng dành cho mình, tập hợp trăm ngàn ưu ái lên trên người, được biết đến như là "Ân sủng của tạo hóa".
Chỉ có Trì Ngộ mới biết, ở bên dưới vẻ ngoài xinh đẹp không gì sánh bằng của nữ nhân này là một trái tim dơ bẩn.
Trì Ngộ bỏ lại tất cả mọi thứ ở nước ngoài và trở về Trì gia.
Cô thề sẽ dùng mọi cách để vạch trần bộ mặt thật của Nhiễm Cấm, lấy lại tất cả những gì không nên thuộc về Nhiễm Cấm và trả thù cho chị gái của mình.
Nhiễm Cấm: “Tôi quả thật có một trái tim dơ bẩn, nhưng ý nghĩ xấu xa của tôi chỉ là muốn có được em.”
----------------------------------------------------------------------------------------------------
REVIEW
Như một mong muốn khả hữu và mang tính vĩnh hằng, mỗi con người sinh ra đều mang trong mình những mộng tưởng giản dị và đẹp đẽ: đó là khát vọng được sống, được yêu, được cảm thụ tình bạn, tình cảm gia đình, và được vươn đến những giá trị tốt đẹp nhất của cuộc đời. Thế nhưng trong “Ân sủng của tạo hóa”, Ninh Viễn đã xây dựng một thế giới nhuốm màu giả tưởng về những kiếp người đã được định đoạt – thế giới của những người nhân bản. Họ được tạo ra để phục vụ y học, vậy sự tồn tại của họ liệu có gì khác so với con người bình thường?
Tóm tắt truyện:
Thành thực mà nói, thói quen mỗi khi viết review của mình là đều phải tóm tắt lại toàn bộ câu truyện, nhưng với bộ này thì mình thấy hành động ấy khá dư thừa vì văn án của truyện đã được viết rất tốt. Cho những bạn chưa đọc qua thì đây: tác phẩm xuất phát với điểm nhìn kể chuyện của Trì Ngộ. Nàng vẫn luôn theo đuổi chuyên ngành học là nghiên cứu quỹ đạo của mặt trăng, từ năm ngoái đã bắt đầu tiến vào thực tập trong trụ sở của hệ thống tuyến đường bay thiên hà nổi tiếng. Về phần Nhiễm Cấm, nàng 29 tuổi, là đương kim tổng tài của Tập đoàn Trì thị. Nàng là con cưng của công chúng, là bảo bối của thủ đô. Trong mắt những kẻ ngưỡng mộ, Nhiễm Cấm là một nữ nhân hoàn hảo, không có bất kỳ khiếm khuyết nào, tựa như thần Vệ nữ được Chúa trời cẩn thận chạm khắc nên. Ở đỉnh cao sự nghiệp, nàng thành công giành được quyền khai thác năng lượng mới trong khu vực mặt trăng - tương lai của toàn nhân loại. Câu truyện bắt đầu khi Trì Ngộ nhận được tin báo chị gái đã qua đời vì tự tử. Quá u buồn và phẫn uất trước nỗi đau mất đi người thân, nàng quyết định trở về nước, lợi dụng chuyện quỹ đạo mặt trăng bị phong tỏa hòng đe dọa Nhiễm Cấm, tìm mọi cách làm sáng tỏ sự thật đằng sau cái chết của người chị kính yêu.
Đôi điều về tác giả & tác phẩm:
Có lẽ trong cộng đồng Bách hợp tiểu thuyết ở Việt Nam, Ninh Viễn là một trong những cái tên quen thuộc, đủ khả năng bảo chứng cho chất lượng tác phẩm nhất. Bản thân mình luôn đánh giá cao sự mới lạ, hấp dẫn trong phong cách sáng tác của tác giả này. Mỗi bộ truyện tuy có sự khác biệt về thể loại, nhưng đều có một điểm chung là rất cuốn hút, văn phong mạch lạc, tình tiết lại vô cùng hợp lý, vì thế cho nên “Ân sủng của tạo hóa” cũng không phải là ngoại lệ. Kỳ thực, đây là một câu chuyện lấy bối cảnh hiện đại kết hợp khoa học viễn tưởng, mang đậm chất huyền nghi trinh thám. Đặt ra giả thiết về nhân bản vô tính và biến đổi gen, tác giả sử dụng kha khá kiến thức về khoa học và sinh học, có liên quan mật thiết đến cơ thể con người. Tuy vậy, nội dung giải thích vẫn không quá trừu tượng, mà ngược lại vẫn giữ được tính logic. Phải khen Ninh Viễn lần này về ý tưởng mới mẻ, dùng không ít chất xám đóng mở rất nhiều vấn đề, thoạt nhìn có điểm phức tạp rối loạn, song cách phát triển và xây dựng câu chuyện vẫn bảo toàn được sự cân bằng hoàn hảo.
Ngay từ những chương đầu, Ninh Viễn đã đặt ra một chuỗi những bí ẩn nối tiếp bí ẩn cần lời giải đáp, qua đó thành công thu hút sự tò mò không nhỏ từ phía độc giả. Điểm mình thích nhất trong truyện là cách tác giả phác họa diễn biến tâm lý các nhân vật sắc sảo và đa chiều, từ hoàn cảnh, lý lịch, cho đến từng động cơ hành động một. Cách hành văn của Ninh Viễn rất đặc trưng: phân đoạn H thì mô tả mỹ miều cảm xúc; cao trào chiến đấu lại cực kỳ gay cấn nghẹt thở. Lời văn có lúc lãng mạn, ngọt ngào, có lúc lại kinh dị, kịch tính đến thót tim. Mạch truyện hấp dẫn từ đầu đến cuối, mỗi nhân vật, mỗi chi tiết đều là mắt xích quan trọng, góp phần xâu chuỗi các tình tiết lại thành một khối vững chắc thống nhất. Để xây dựng được cả một thế giới giả tưởng đầy hoành tráng thế này, hẳn Ninh Viễn đã phải bỏ rất nhiều thời gian lẫn công sức vào đứa con tinh thần của mình.
Nói thêm về cốt truyện:
Khi khoa học công nghệ đạt đến một tầm cao mới, nhân loại có thể nghĩ ra trăm nghìn phương thức khác nhau nhằm duy trì sự sống. Nhưng một khi luân lý đạo đức bị gạt sang lề xã hội thì cũng chính là lúc những người nhân bản ra đời trong bóng tối như một phương thuốc tiên, một loại bảo hiểm vạn năng nhằm đảm bảo một cuộc sống lâu dài, thậm chí là sự bất tử cho loài người. Bệnh tật, tai nạn, cái chết,… tất cả mọi rắc rối từ trên trời rơi xuống ấy sẽ chẳng còn là vấn đề to tát nữa, khi mà chỉ cần một cơ quan nội tạng, một bộ phận thích hợp để cấy ghép, cho đến cả một con người bằng xương bằng thịt với đầy đủ cảm xúc, trí tuệ cùng bộ gen gần như trùng khớp với chủ thể để có thể thay thế họ trong trường hợp bất đắc dĩ. Tiếc thay, khi sự thượng đẳng của con người được tiếp nối, những sinh vật vô tính kia sẽ đi về đâu? Rốt cuộc, họ cũng chỉ được nhìn nhận như một giống loài hạ đẳng hơn, một thứ công cụ mà người ta sẵn sàng vứt bỏ ngay khi hết giá trị sử dụng. Liệu có quá tàn nhẫn không khi con người tự cho mình cái quyền được nghịch chuyển sinh tử bằng cách chà đạp lên sự sống của những bản sao vô tính?
Trong thế giới mà Ninh Viễn xây dựng, người nhân bản cũng là con người. Họ cũng có đầy đủ khối óc, trái tim và tâm hồn, nhưng quyền sống của họ - quyền được tự do và mưu cầu hạnh phúc - đã bị tước đoạt một cách quá hiển nhiên và lạnh lùng. Thật đáng buồn làm sao khi có những người vốn sinh ra với đầy đủ tư cách và năng lực để sống một cuộc đời trọn vẹn, hóa ra lại chỉ tồn tại cho những mục đích lớn lao hơn. Một nỗi niềm hiện sinh vẫn luôn tồn tại trong ý niệm của những con người được nuôi dưỡng trong ống nghiệm: một mặt, họ vô vọng chờ đợi một ngày bị đem ra làm quân tốt thí mạng, hoặc trở thành những bản sao không tì vết của chủ thể, nhưng thẳm sâu trong trái tim, họ cũng khao khát được yêu thương, có một mái ấm nho nhỏ để trở về, cũng như tìm thấy hạnh phúc mãi mãi về sau.
Về yếu tố tình cảm trong truyện:
“Những lời nói dối đã từng nói, những điều xấu xa đã được thực hiện, tất cả đều là vì muốn bảo vệ Trì Ngộ.”
“Trì Ngộ chính là thần minh của nàng. Giống như làn gió dài của trái đất, những bông hoa đầy màu sắc rơi xuống đất, tôi hướng về phía trái tim của em, sẽ không bao giờ dừng lại.”
Đọc từ nãy đến giờ thì chắc nhiều người cũng thắc mắc vì sao mãi không thấy mình nhắc gì tới chuyện tình cảm của cặp đôi chính. Thật ra, câu chuyện của bọn họ là một trong những điều mà mình cảm thấy không nên spoil nhất trong cả bộ truyện, vì chỉ cần một nút thắt được tiết lộ trước thôi cũng có thể dễ dàng phá hỏng toàn bộ mạch cảm xúc của bạn. Nếu buộc phải bật mí một chút, thì chính là truyện này ngược hai nhân vật lên bờ xuống ruộng, nhưng là dạng ngược rung động tâm can, không gây ức chế. Quá trình bóc tách từng lớp, từng lớp màn bí mật để đi đến sự thật cuối cùng, hay khoảnh khắc nhận ra tình cảm của nhau ngay trên bờ vực sinh tử - tất cả đều có thể khiến cho những độc giả với trái tim sắt đá nhất cũng phải đầu hàng rơi lệ. Tuyến nhân vật phụ cũng bị ngược tơi tả, thậm chí cả phe phản diện. Kết thúc 121 chương mà mình còn không thể ghét nổi bất kỳ một nhân vật nào, có lẽ vì cái cách Ninh Viễn xây dựng nhân vật quá hay đi, nên đọc sự tình của ai cũng đều đau lòng cho bọn họ cả.
Lời kết:
Phải nói là lâu lắm lắm rồi mới đọc được một bộ BHTT khiến bản thân thỏa mãn nhiều đến vậy. Khép lại chương cuối cùng với cái kết trọn vẹn cho tất cả các nhân vật, “Ân sủng của tạo hóa” đã khiến mình đặt câu ra rất nhiều câu hỏi về giá trị tồn tại của con người trong xã hội, đặc biệt là ở một thế giới mà những tiến triển bậc nhất của khoa học kỹ thuật có thể tạo ra hàng loạt nhân bản con người. Dĩ nhiên, hành trình đấu tranh cho quyền sống của những bản sao vô tính ấy sẽ không thể bằng phẳng dễ dàng, nhưng có một điều mình nhất định tin tưởng: “Love always won in the end. No matter how it happened, no matter what it took, no matter what it meant. Fair or not, true or not, love won.” (Cho đến tận cùng, tình yêu sẽ chiến thắng, bất kể chuyện gì xảy ra, bất kể phải trả giá như thế nào, bất kể số mệnh sắp đặt ra sao. Cho dù đúng hay sai, công bằng hay không, tình yêu vẫn luôn luôn thắng).
Tên truyện : Cùng Người Cưới Trước Yêu Sau
Tác giả : Thanh Thang Xuyến Hương Thái
Thể loại: Đô thị tình duyên, yêu sâu sắc, nhân duyên tình cờ, gặp gỡ luyến ái, hiệp ước
Vai chính: Hạ An, Diệp Quan
Vai phụ: Diệp Vãn, Vệ Tư Đồng, Kha Nhược Sơ, Thịnh Như Khởi
Văn Án:
Lúc đầu, Diệp Quan cho rằng Hạ An chủ là con thỏ trắng nhỏ chưa rõ sự đời . Sau này, khi cô bị Hạ tiểu thư đè cưỡng hôn, mới hiểu được thế nào là dẫn sói vào nhà...
Bác sĩ thực tập thanh thuần phúc hắc với nữ vương đầu tư băng sơn muộn tao
Bác sĩ Hạ : "Đây là một câu chuyện xưa sau khi cùng muộn tao hiệp ước kết hôn, cho nhau ấm áp, cuối cùng từ giả hóa thật"
Diệp tổng: "Đây là một câu chuyện xưa do chính mình quá cao lãnh, vứt bỏ vợ, cuối cùng một trận mãnh liệt truy thê..."
~~~~~~~~~~
Tiểu kịch trường
Trước khi kết hôn...
Diệp cao lãnh: "Chỉ là hiệp ước kết hôn, không can thiệp vấn đề sinh hoạt cá nhân của đối phương, tôi không ngại cô yêu đương người khác"
Sau khi kết hôn...
Diệp cao lãnh: "Có phải hắn thích cô không?"
Diệp cao lãnh: "Sao còn chưa về? Sau này, tan sở trễ tôi đến đón cô."
Diệp cao lãnh: "Cô đừng hiểu lầm, tôi cùng cô ta không có gì."
Hạ vô lực: "Diệp tổng, chẳng phải cô nói không can thiệp chuyện sinh hoạt cá nhân của nhau sao?"
Diệp cao lãnh: "..."
----------------------------------------------------------------------------------------------------
REVIEW
Lại là một chuyện tình ái lãng mạn đến từ tác giả quen thuộc Thanh Thang Xuyến Hương Thái. Nếu người đọc đang trông đợi vào một tác phẩm đầy ắp những tình tiết kinh tâm động phách hay ngược luyến tàn tâm, vậy Cùng Người Cưới Trước Yêu Sau sẽ chẳng có gì cả. Để miêu tả một cách chính xác hơn cảm xúc mà câu chuyện này mang lại, thì nó cũng giống như khi ta nhấp một ngụm Cappuccino vậy. Ban đầu, vị đăng đắng của Espresso sẽ xâm nhập vào đầu lưỡi, kích thích mọi giác quan, khiến đầu óc ta chấn động kinh ngạc rồi đột ngột bừng tỉnh khỏi ảo mộng êm ả bồng bềnh. Tiếp đến là một lớp kem sữa mang theo dư vị say mê cuốn hút, trực tiếp lấp đầy toàn bộ thân thể, quấn lấy ta dây dưa liên hồi không dứt. Cuối cùng, nó đọng lại thành một lớp bọt khí mịn màng, ấm áp vương trên khóe miệng, mang đến khởi đầu của niềm hạnh phúc ngọt ngào trọn vẹn nhất.
Thật ra, tiêu đề truyện đã gần như tóm tắt hết thảy nội dung tác phẩm rồi. Lấy bối cảnh khi quốc gia đã cho phép kết hôn đồng giới, tác giả vẽ nên một bức tranh tình yêu nhuốm đầy màu sắc và gia vị giữa tảng núi ngàn năm băng giá Diệp Quan và nàng lọ lem mạnh mẽ thiện lương Hạ An. Đây có vẻ là mô típ yêu thích của tác giả này: tổng tài lạnh lùng cao ngạo phải lòng cô nữ sinh thanh thuần phúc hắc, hiệp ước giả tình cảm thật, ngọt nhiều ngược ít, và quan trọng là HE. Về giọng văn nói chung hay cách khắc họa tâm lý nhân vật của Thanh Thang Xuyến Hương Thái nói riêng luôn có gì đó rất ổn định, dễ đọc và cũng dễ đồng cảm. So với Cùng Nàng Đùa Giỡn Mà Thành Thật thì tuyến nhân vật chính trong truyện tuy không có quá nhiều sự đột phá, thế nhưng vẫn được xây dựng một cách dụng tâm, có chiều sâu vừa đủ, góp phần tạo nên một vài nút thắt đóng mở hợp lý cho truyện. Bút pháp của tác giả tuy không gọi là đạt đến trình độ hoa mỹ đặc sắc, nhưng vẫn đủ sức len lỏi vào điểm mềm yếu nhất trong lòng độc giả. Truyện nhìn chung chỉ có bấy nhiêu đó thôi, tuy vậy vẫn rất thích hợp để đọc giải trí nhẹ nhàng giữa những ngày dịch bệnh nặng nề kéo dài gần như vô tận.
Câu chuyện mở đầu vào một buổi tối mùa thu tháng 9, tại một trong những hộp đêm nổi tiếng nhất ở Nam Thành. Ở đấy có một cô gái trẻ tên gọi Hạ An, là nhân viên mời rượu làm việc bán thời gian, chuyên nhận hoa hồng chỉ bằng việc uống vài ly xã giao với những vị khách hàng sẵn sàng đốt tiền túi hòng thỏa mãn cái thú "thực sắc tính dã" của bản thân.
“Khuôn mặt này của Hạ An thật sự khiến cô nàng vừa thích vừa đố kỵ, người phụ nữ này, rõ ràng là một con hồ ly tinh nhỏ trời sinh biết mê hoặc đàn ông, lại cứ cố tình có một gương mặt nàng tiên thuần khiết vô hại. Đừng nói đàn ông, cùng là phụ nữ với nhau gặp rồi cũng muốn yêu thương. Chỉ là khí chất sạch sẽ như vậy, dường như không ăn nhập gì với bầu không khí rực lửa của hộp đêm.”
Có bao giờ bạn tự hỏi, như thế nào thì được gọi là một mối lương duyên tiền định chưa? Đó là khi ông trời vốn dĩ sắp đặt cho bạn gặp được người đó, thế nhưng lại không để bạn biết rằng kể từ khoảnh khắc rung động đặc biệt ấy, cuộc đời bạn sẽ vĩnh viễn bước sang một trang hoàn toàn mới. Hạ An đích xác đã gặp được một người như vậy. Kể từ giây phút nhìn thấy khuôn mặt mỹ lệ của Diệp Quan, cô không hề nhận ra bóng hình đối phương đã khắc ghi trong lòng mình bao nhiêu sâu sắc, cũng chẳng thể ngờ rằng cuộc đời mình rồi đây sẽ vì một người hoàn toàn xa lạ mà chậm chạp lệch khỏi quỹ đạo vốn có của nó.
“Có lẽ khí chất càng hấp dẫn người khác hơn, lạnh lùng ung dung, lần đầu gặp khiến người khác cảm thấy kinh diễm rồi cũng lại thấy xa cách, như thể vì sao sáng giữa bầu trời đêm, lộng lẫy, đồng thời cũng xa vời vợi không cách nào với tới. Hạ An không đoán ra được tuổi của cô, nhưng trên người cô có một loại phong tình cực kỳ trưởng thành. Ai ai cũng nói phụ nữ mười tám xinh đẹp, là bởi vì tuổi mười tám đẹp đẽ; mà hai mươi tám tuổi xinh đẹp, là bởi vì chính cô ấy rạng ngời. Người trước mặt đây, khiến cho Hạ An bỗng nhiên thông hiểu rõ ràng câu nói này.”
Hạ An và Diệp Quan - hai con người tưởng chừng thuộc về hai đường thẳng song song tuyệt đối, ấy thế mà cứ “tình cờ” chạm trán nhau hết lần này đến lần khác. Thậm chí cho đến cuối cùng, họ lại còn cắt nhau tại một giao điểm mà không ai có thể ngờ đến:
- Chúng ta kết hôn đi.
- Chúng ta… kết hôn?
- Ý tôi là kết hôn theo thỏa thuận.
Ai cũng biết rõ một điều, tổng giám đốc Diệp của tập đoàn JM tuy là một nữ nhân với dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, nhưng về phương diện tình cảm thì lại xa cách, lạnh lẽo hệt như một thứ phong ấn nguyền chú nào đó trên đỉnh băng sơn hoang vu. Với người ngoài, Diệp Quan đã quen bày tỏ một bộ dạng kiêu hãnh lãnh đạm khiến người khác không dám lại gần. Thực ra, khi đối mặt với chuyện tình cảm, cô lại tự ti đến mức luôn tìm mọi cách khép chặt trái tim mình, mặc cho thứ bụi nhân gian phủ lên vết thương chưa bao giờ khép miệng trong lòng. Chỉ có thể giải thích rằng, có những ký ức cũ vốn không mấy vui vẻ đã hung hăng bóp nát nhận thức của một đứa trẻ ngây thơ thuần khiết khi đó, lâu dần trở thành bóng ma tâm lý ám ảnh cô cả quãng đời trưởng thành còn lại.
Diệp Quan đã liều mạng duy trì chủ nghĩa không kết hôn của mình trong suốt một thời gian dài, cho đến khi cô gặp Hạ An. Từ trước đến nay, điều Diệp Quan khuyết thiếu nhất trong đời chính là niềm hy vọng. Mà thứ cô bác sĩ thực tập Hạ An kia luôn ấp ủ, ngẫu nhiên, cũng chính những là tia hy vọng nhỏ nhoi lấp lánh giữa ngày đông mây mù ảm đạm.
“Diệp Quan luôn luôn thích nhìn Hạ An cười, có đôi khi ngay cả một người không thích cười như cô, cũng sẽ thường xuyên cười theo. Hạ An chính là tia sáng khúc xạ vào đáy lòng cô, dần dần tán ra che lấp sự mịt mù bấy lâu nay, rồi lại lấp đầy trái tim.”
Sinh ra trong một gia đình không mấy hạnh phúc, Hạ An đã phải học cách tự lập từ rất sớm, cố đấm ăn xôi ngoài xã hội phức tạp đặng kiếm kế sinh nhai. Cũng bởi vì căn bệnh ung thư quái ác của cha, cô từ nhỏ đã đeo đuổi giấc mơ trở thành một y bác sĩ chữa bệnh cứu người. Dưới áp lực kinh tế đè nặng trên đôi vai gầy yếu cùng sự thiếu hụt tình yêu thương gia đình luôn âm ỉ trong tim, cô gái ấy đã từng bước hình thành bản tính cố chấp cứng cỏi hòng bảo vệ mộng tưởng đẹp đẽ của mình - đó là cách Hạ An chọn để trưởng thành, cũng là chiếc mặt nạ hoàn hảo giúp cô che đậy sự yếu đuối mong manh chỉ chực chờ lộ diện bất kỳ lúc nào. Nhưng nhờ sự xuất hiện của Diệp Quan, Hạ An đã nhận ra rằng bản thân cũng có thể đơn giản thoải mái mà đối diện với thực tại cuộc sống, không cần phải lúc nào cũng ép buộc mình tỏ ra liều mạng nữa rồi.
Từ đây, tình yêu giữa hai người phụ nữ cũng bắt đầu nảy nở, tựa như lực hấp dẫn mãnh liệt giữa hai tiểu hành tinh trong vũ trụ bao la. Dần dần, họ thu hút lẫn nhau bởi chính những điều đẹp đẽ nhất trong cuộc đời người kia, từng chút từng chút một kiên định nắm chặt lấy tay đối phương. Rõ ràng, đó không phải là thứ tình cảm xuất phát từ sự xao động tùy hứng nhất thời, mà là cả một quá trình dài nhẫn nại cố gắng đến từ hai phía. Với Diệp Quan và Hạ An mà nói, tình yêu đối với họ tuyệt đối không phải, "Em chỉ cần bước 1 bước, tôi sẽ bước 999 bước còn lại." Mà một khi đã dũng cảm yêu, thì chính là, "Tôi sẵn lòng bước 1000 bước về phía em, và thật trùng hợp rằng, em cũng nguyện ý như thế với tôi…”
Vốn ban đầu tôi cũng không trông đợi quá nhiều, ấy thế mà đến khi kết thúc 95 chương cùng 3 phiên ngoại lại không nhịn được vui sướng trước cái kết của cặp đôi chính. Trái tim thiếu điều bay phấp phới như người khát tìm được dòng suối mát vậy, thỏa mãn đến tận tâm can.
Có đôi khi, cái người đời luôn khao khát kiếm tìm bao lâu, hóa ra lại chỉ cần một chút dịu dàng lãng đãng như thế mà thôi...
Tên truyện : Cùng Nàng Đùa Giỡn Mà Thành Thật
Tác Giả : Thanh Thang Xuyến Hương Thái
Thể loại : Nguyên sang - Bách Hợp - cận đại hiện đại - tình yêu
Nội dung : Đô thị tình duyên, hào môn thế gia, tình hữu độc chung, chậm nhiệt
Độ dài : 87 chương + 9 phiên ngoại
Tiến độ : Edit Hoàn
Nhân vật chính : Triệu Mộ Tịch x Kỷ Dữ Đường
Nhân vật phụ : Lâm Vi x Kỷ Dữ Lộ
Văn Án:
Bởi vì kế sinh nhai, Triệu Mộ Tịch bị ép buộc phải nhận lệnh đi cám dỗ Kỷ Dữ Đường
Nhưng trên đường đi cám dỗ người kia thì nàng càng chạy càng xa.
Đánh bậy đánh bạ lại cùng người kia đùa giỡn mà thành thật.
Đã như vậy thì cứ lộng giả thành chân luôn đi.
Hai cô gái thẳng uốn cong lẫn nhau, đây là câu chuyện về một người được cho là tân binh trong sát thủ tình trường cuối cùng lại rơi vào cái bẫy ái tình của ngự tỷ phúc hắc...
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
REVIEW
Yêu một người, rốt cuộc phải cần bao nhiêu lý do?
Ở bên một người, trong lòng phải có bao nhiêu can đảm?
Để trả lời những câu hỏi trên, theo tôi đọc một tác phẩm có khả năng củng cố niềm tin vào cái gọi là “tình yêu đích thực” của các vị.
“Cùng Nàng Đùa Giỡn Mà Thành Thật” là câu chuyện tình yêu đầy ngang trái giữa vị tổng tài xinh đẹp Kỷ Dữ Đường và nàng Lọ lem giữa đời thực Triệu Mộ Tịch. Nói là ngang trái, nhưng chớ vội nghĩ rằng các nàng là sẽ bị ngược từ đầu đến cuối, hay phải trải qua nghìn trùng cách trở mới có thể ở bên cạnh đối phương. Kỳ thực là hai vị nữ chính vốn luôn vỗ ngực xưng mình là “thẳng nữ”, đến cuối cùng lại rơi vào lưới tình mà họ tự giăng ra.
Triệu Mộ Tịch là một cô gái nhà nghèo hành nghề “giải quyết các vấn đề tình cảm”. Nói trắng ra là Triệu tiểu thư dùng nhan sắc trời sinh thanh thuần cùng đôi má lúm đồng tiền yêu cười của mình nhằm đáp ứng mọi điều khách hàng yêu cầu, từ việc đóng giả làm bạn gái, cho đến giúp bọn họ tỏ tình, chia tay, tái hợp,... Nghe qua thì có vẻ là một nữ nhân túng quẫn đến mức sẵn sàng đem an toàn của bản thân ra làm tiền đặt cược. Mà thực vậy, ở những chương đầu truyện, người ta sẽ không khỏi có chút tò mò về nhân vật này: rằng ẩn sâu bên dưới vẻ đẹp thuần khiết kia đang che đậy điều gì? Và rằng nội tâm bên trong cùng tính cách quật cường bên ngoài của nàng có phải hay không là một?
Kỷ Dữ Đường, ngược lại, hoàn toàn tương phản với Triệu Mộ Tịch. Kỷ Tổng là một mỹ nhân ưu nhã, khí chất đầy mình, là dòng nước trong vắt trong giới kinh doanh đầy những vị “miệng a dua, bụng lắm mỡ”. Vẻ ngoài của nàng chính là cường đại khí tràng - khiến cho người khác chỉ dám từ xa ngắm nhìn và ngợi khen, mà Triệu tiểu thư đây là một minh chứng sống hùng hồn.
Câu chuyện của các nàng cũng bắt đầu từ đây...
Điểm mà tôi thích nhất ở truyện là việc tác giả không hình tượng các nhân vật một cách thái quá và rập khuôn. Mỗi một người đều mang một tính cách riêng biệt, không ai giống ai, nhưng với đời thường vô cùng chân thực phản ánh. Một Kỷ Tổng xuất chúng trên thương trường nhưng trên phương diện tình trường lại hết mực sủng ái người nàng yêu thương. Một Triệu Mộ Tịch vốn thuần khiết nhưng buộc phải tự tạo cho mình một vỏ bọc hoàn hảo để che đậy trái tim đầy ắp những vết sẹo chưa lành. Hai con người với hai thân phận trái ngược, những tưởng sẽ chẳng bao giờ tồn tại phương thức hòa hợp các nàng cùng một chỗ, hóa ra lại chính là hai mảnh ghép không thể thiếu của nhau
Quá trình chuyển hóa tình cảm của Kỷ Dữ Đường và Triệu Mộ Tịch, bắt đầu từ hành vi đùa giỡn đơn thuần, tiếp đến là giai đoạn nghi ngờ và dò xét đối phương, cuối cùng vỡ òa trong khoảnh khắc các nàng nhận thức tình cảm của mình dành cho người kia, là quá trình mà tôi sung sướng hưởng thụ nhất. Dẫu có hiểu lầm, có ghen tuông, có mâu thuẫn nội tâm, có cao trào được đẩy lên, thì những tình huống trong truyện vẫn được tác giả giải quyết khá hợp lý và dễ chịu. Tình cảm của các nàng chung quy có thể dùng hai chữ “dễ thương” mà nhận định - một đoạn tình cảm nhất nhất trung thành, si tình tuyệt đối, nói cách khác chính là, “trừ bỏ đối phương nữ nhân trên đời với ta đều trực tiếp không hứng thú”. Từ góc độ cảm nhận riêng, truyện cũng chẳng có quá nhiều phân cảnh ngược luyến tàn tâm, hay yêu thích đem hai vị nữ chính của chúng ta chết đi sống lại như những bộ BHTT có mô típ tương tự thường mô tả. Đoạn duyên phận của bọn họ, chỉ đơn giản, là ở cạnh nhau cùng tận hưởng hạnh phúc trọn đời.
“Quan trọng nhất chính là tình cảm của hai người có thể chống lại thử thách hay không...”
Những tình huống oái ăm trong truyện, hài hước có, đau lòng cũng có, lại chính là mắt xích quan trọng đẩy hai vị nữ chính từng bước một tiến gần hơn về phía nhau. Dù là hờn giận, xa cách, hiểu lầm,… các nàng đều nhất định chậm rãi trải giải quyết, không khoa trương, không nóng vội, vì họ hiểu hơn hết thảy, chỉ cần một chút lơ đãng vô ý của mình thôi, cũng có thể lưu lại khoảng trống thật lớn trong lòng đối phương. Trong đời sống thường nhật của hai người, Kỷ Dữ Đường luôn dành cho Triệu Mộ Tịch những điều tốt đẹp nhất, kể cả về vật chất lẫn tinh thần. Mỗi khi Mộ Tịch rơi lệ, nàng sẽ là người trao cho cô cái ôm ấm áp và dịu dàng nhất, đem những giọt nước mắt kia chuyển hóa thành nụ cười trong trẻo hồn nhiên. Hết thảy, là cách Kỷ Tổng chân chính yêu một người.
Về phần Triệu Mộ Tịch, nàng yêu Kỷ Tổng, nhưng lại cố chấp tìm mọi cách đè nén thứ tình cảm luyến ái ấy xuống. Không phải vì nàng nhát gan, mà vì nàng luôn e sợ địa vị đôi bên quá chênh lệch. Lớn lên trong hoàn cảnh gia đình đặc biệt, Triệu tiểu thư chưa bao giờ có thói quen dựa dẫm vào người khác. Có thể nói, nàng là vì Dữ Đường mà thay đổi trở nên tốt hơn, học cách sống, học cách yêu, và học cách hoàn toàn tin tưởng một người.
Cặp đôi phụ cũng là một điểm sáng trong câu chuyện. Kỷ Dữ Lộ - một vị tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, nổi tiếng ăn chơi, có thói quen thay bạn trai như thay áo - đột nhiên một ngày phát hiện bản thân chính là cong nữ. Mà đối tượng của nàng, không ai khác chính là Lâm Vi - một cô nàng cũng “thẳng không kém”, thân hình nóng bỏng được nhiều nam nhân say đắm, nhưng lại luôn đem theo bên mình nỗi ám ảnh day dứt về mối tình đầu. Âu cũng là một chuyện tình “ngang trái” nhưng thú vị không kém!
87 chương và 9 phiên ngoại không tính là quá dài, nhưng vẫn khiến tôi hài lòng. Một cái kết viên mãn cho tất cả mọi người. Một câu truyện rất đáng đọc. Để cười. Để khóc. Và để khi gấp trang sách lại, chúng ta lại có thêm một tác phẩm Bách Hợp yêu thích.
Tên truyện : Gặp được chân tình
Tác giả: Tô Lâu Lạc
Thể loại: Đô thị tình duyên, Tình hữu độc chung, Cưới trước yêu sau, Hỗ công, Kết hôn, Sinh con, Hiện đại
Độ dài : 125 chương + 2 phiên ngoại
Tiến độ : Hoàn
Link QT : https://bhttvn.com/tinh-tham-phung-thoi
Nhân vật chính : Ôn Khinh Hàn x Thời Thanh Thu
Nhân vật phụ : Giản Ý Chi, Phó An Nhiên
Văn án:
Trước khi kết hôn, Ôn Khinh Hàn nói với Thời Thanh Thu rằng:
“Mình không có thời gian đi nhận thức quá nhiều người, phải hiểu rõ một phen còn phải tốn thời gian phí sức. Không bằng chúng ta cùng một chỗ, hiểu nhau, đỡ phải phí thời gian cùng tinh lực”.
Đây là một cái thầm mến cuối cùng thành đôi cố sự.
Bảy năm như trước, tình thâm chung quy gặp thời.
----------------------------------------------------------------------------------------------------
REVIEW
“Yêu thầm như bụi hoa nở rộ nơi góc tường, từ khoảnh khắc mọc ra đã bị trói buộc nơi vách tường ấy rồi, không thể đến được với ánh mặt trời thân thương...”
Đó là những gì đọng lại trong trí óc mình sau khi kết thúc “Gặp được chân tình” của Tô Lâu Lạc, và dù cho thân thể đã mệt lử sau một đêm gần như thức trắng, mình vẫn cố gắng tranh thủ viết ra vài dòng cảm nghĩ, chính vì sợ rằng chỉ sau một giấc ngủ thôi là thứ cảm xúc mới mẻ này sẽ sớm cùng bụi hoa kia lụi tàn trước khi bình minh kịp ló dạng…
Hãy thử tưởng tượng khoảnh khắc chiếc lá mong manh xao động trong không trung rồi khẽ chạm xuống mặt hồ phẳng lặng, thì “Gặp được chân tình” cũng rung động và tinh tế như thế - một nỗi buồn man mác hơn cả khung cảnh lặng lẽ của buổi chiều thu. Trên cái nền cuối thu trầm đục ấy là câu chuyện về nữ luật sư tên Ôn Khinh Hàn, vốn là học bá tài giỏi trên giảng đường, mang theo vẻ ngoài động lòng người cùng khí chất thoát tục khiến người khác không dám lại gần. Giống như những câu chuyện tình yêu trong những tác phẩm Bách Hợp khác, luật sư Ôn cũng có câu chuyện tình yêu của riêng mình. Cô yêu đơn phương Thời Thanh Thu, một trong những đại minh tinh của Cbiz, nổi tiếng với khả năng diễn xuất ấn tượng và vẻ đẹp xuất chúng, đồng thời cũng là người bạn thanh mai trúc mã của cô. Hai mươi lăm năm cứ thế trôi qua, đột nhiên một ngày Ôn Khinh Hàn đề nghị kết hôn cùng Thời Thanh Thu, dùng nửa đời còn lại của cả hai để chung sống với nhau đến già. Câu chuyện của bọn họ rốt cuộc rồi sẽ đi về đâu?
Thú thực, ban đầu khi đọc văn án cùng dòng chữ lưu ý của tác giả, mình không khỏi có chút khó hiểu. Thứ nhất, bối cảnh của câu chuyện diễn ra trong một xã hội không tưởng “Utopia”, nơi mà các mối quan hệ đồng giới được xem là một điều bình thường. Thứ hai, cặp đôi chính Ôn Khinh Hàn và Thời Thanh Thu còn là thanh mai trúc mã, sinh ra đã được số mệnh trói buộc cùng nhau, ngay cả trong tên gọi của các nàng cũng có hình bóng của đối phương. Một đoạn tình cảm quá đỗi đẹp đẽ, ngỡ như được thượng đế ân sủng, chúc phúc ngay từ đầu, tại sao lại có thể là một tình yêu đơn phương nhỉ?
Ấy thế mà tình cảm của Ôn Khinh Hàn vẫn cứ lặng lẽ lớn dần theo thời gian, nhưng mãi bị đè nén, mãi mãi chẳng tìm thấy lối thoát. Cái cách Ôn Khinh Hàn giữ kín tình cảm trong tim để chờ đợi một người đến bảy năm, nó bi lụy đến mức khiến mình khó thở. Và khi sự khó hiểu ban đầu kia dần dần được khai sáng, mình đã không thể ngăn được cơn nức nở của bản thân trước tấm chân tình quá đỗi cao thượng của cô ấy.
Vốn dĩ, tình yêu nào trên đời cũng thật đẹp, thật đáng coi trọng, nhưng tình yêu được phát triển từ tình cảm thân cận qua năm tháng lại có nét đẹp rất riêng biệt. Nó không mãnh liệt như tình yêu từ cái nhìn đầu tiên, cũng không đầy những nốt thăng trầm như những đoạn tình cảm phải trải qua vô số gian nan, thử thách, mà với mình, tình cảm giữa Thời Thanh Thu và Ôn Khinh Hàn lại êm ả như một dòng nước và lẳng lặng như không khí, bởi nếu không có nước, cây cỏ ắt sẽ khô héo; và nếu không có dưỡng khí, con người cũng chẳng thể tồn tại.
“Chúng ta vẫn có thể làm bạn, làm người bạn thân thiết nhất. Nếu cậu buồn, cần đến mình thì mình sẽ cho cậu ôm, lúc cậu vui thì nhớ chia sẻ với mình bởi vì mình cũng sẽ vui vì cậu [...] Chỉ cần cậu hiểu được, mình không ngại tiếp tục làm người bạn tốt nhất của cậu.”
Khi người ta đem trái tim mình trao hết cho một người, thì điều họ ao ước nhất chính là tình cảm đó được đối phương hồi đáp. Nhưng nếu sự vẹn toàn ấy chẳng thể đến thì lựa chọn làm bạn lại chính là lời tỏ tình lâu dài nhất. Điều đó cũng có nghĩa, chỉ cần Ôn Khinh Hàn được ở bên cạnh Thời Thanh Thu, thì dù mang thân phận nào đi chăng nữa cô cũng đều cam tâm tình nguyện.
Một điều nữa khiến mình khá ưng ý chính là cốt truyện tuy diễn ra rất thơ nhưng lại mang đến cảm giác gần gũi, đong đầy hy vọng, và cùng với đời thường vô cùng chân thực phản ánh. Bạn sẽ thấy các sự kiện, các mối quan hệ trong truyện hóa ra lại chẳng hề xa lạ, mà còn có thể xuất hiện trong chính cuộc đời mình. Truyện sẽ khiến bạn nhớ về những rung động đầu đời của tuổi học trò, về mối tình đầu dở dang, về cuộc sống trưởng thành đầy những xô bồ chốn thành thị, và quan trọng nhất là nó khiến bạn an tâm tin tưởng, rằng ở đâu đó trong cuộc đời này, vẫn sẽ luôn có một người kiên định chờ bạn chạy đến vạch đích.
“Nếu như nói cậu là ngân hà xa xôi
chói mắt khiến người ta muốn khóc
thì mình sẽ là đôi mắt luôn dõi theo cậu
mãi chìm trong cô đơn trông về bầu trời đêm xa xa
Mình có thể luôn bước theo cậu từ phía sau
tựa như chiếc bóng đang đuổi theo giấc mộng ánh sáng.”
(Kẻ theo đuổi ánh sáng - Sầm Ninh Nhi)
Có thể nói, “Gặp được chân tình” là một tiểu thuyết bách hợp đáng đọc, vì nó truyền tải thông điệp đầy ý nghĩa về tình yêu đích thực và khơi gợi những cảm xúc thuần khiết, vẹn nguyên của mối tình đơn phương, qua đó giúp ta cảm thấy yêu và được yêu là điều đáng trân trọng biết bao. Câu chuyện của Ôn Khinh Hàn và Thời Thanh Thu duy có chút đượm buồn nhưng cái kết lại vô cùng trọn vẹn và hoàn mỹ. Văn phong của Tô Lâu Lạc tuy chậm nhiệt, không có quá nhiều cao trào nhưng vẫn đủ sức mạnh dẫn dắt trái tim người đọc trải qua vô vàn cung bậc cảm xúc: từ vỡ vụn theo những day dứt và nuối tiếc của các nhân vật, trầm mặc suy tư với giai điệu tan vỡ của một mối tình thầm lặng, cho đến vỡ òa sung sướng khi các nhân vật chân chính nhận ra cảm xúc của mình dành cho đối phương.
“Khi cô ấy ngây ngô hỏi tôi rằng
Vì sao lại yêu cô ấy?
Tôi đã nghĩ ra vô vàn lý do
Nhưng đều chẳng thể nói thành lời
Cô ấy ngây ngô hỏi tôi
Bắt đầu rung động với cô ấy từ khi nào?
Có lẽ là bởi vì cô ấy đã luôn ở bên cạnh tôi mỗi phút giây…”
(Khoảnh khắc rung động ấy - Nhậm Tử Mặc)
Vậy nên, nếu bạn là một độc giả trung thành của mảng đề tài này, hay đang trên đà tìm kiếm một câu chuyện có khả năng khiến bạn vừa nở nụ cười ngọt ngào vừa có thể bi ai rơi lệ, còn chần chừ gì nữa mà không nhảy hố nào?
Tác giả: Lưu Đạt
Thể loại truyện: Tình hữu độc chung, HE, hiện đại
Tiến độ : Hoàn (86 chương)
Cặp đôi chính: Trần Khẩn X Thẩm Mặc Tâm
Văn Án:
Nàng, tên gọi là Trần Khẩn, là một nữ quân nhân.
Trong tâm nàng chỉ có một nguyên tắc thép, đó là tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của cấp trên và bảo đảm hoàn thành các nhiệm vụ được giao phó.
Nhưng nào ai biết được, sâu thẳm trong trái tim nàng vẫn luôn có hình bóng của một người phụ nữ.
Nàng có thể vì những sai lầm của đồng đội mà bị thương, mà đổ máu, thậm chí là suýt mất mạng, bất luận là nhiệm vụ có nguy hiểm ra sao, bất luận là nó khó hoàn thành như thế nào thì nàng vẫn dùng hết toàn bộ sức lực để cố gắng hoàn thành nhiệm vụ và bảo toàn mạng sống của mình.
Nàng phải giữ mạng để quay trở về gặp một người, người mà nàng đã yêu sâu đậm nhưng không dám thổ lộ, không dám nói với cô ấy rằng nàng yêu cô ấy.
Nàng có thể vì bảo vệ tổ quốc mà hi sinh, chết cũng cam lòng. Nhưng nàng lại sợ bản thân sẽ không còn gặp được cô ấy, nàng cũng sợ bản thân không bao giờ có thể hét lên được câu:
"Báo cáo giáo quan, số hiệu 103846 có mặt."
Nàng sợ không còn nghe được giọng nói của người kia, giọng nói tuy lạnh nhạt nhưng lại có thể làm ấm cả trái tim của nàng:
“Tiểu Khẩn, hoan nghênh em trở về.”
----------------------------------------------------------------------------------------------------
REVIEW
Cảnh báo: Đây tuyệt đối không phải là một bộ bhtt khó đọc, nhưng lại là một bộ truyện có thể khiến bạn nhớ mãi không quên...
- Tóm tắt truyện:
Trần Khẩn là một đứa trẻ hoạt bát sống ở vùng núi. Sau một trận lũ lụt bất ngờ, cô mất cả cha lẫn mẹ, trở thành trẻ mồ côi. Năm đó cô mới 6 tuổi.
Được Trần Uyên Bác - vốn là đại đội trưởng của một đơn vị nhỏ - nhận làm con nuôi, Trần Khẩn liền ở lại doanh trại bắt đầu cuộc đời thứ hai. Cô thông minh ngoan ngoãn, được cả đại đội cưng chiều như bảo bối. Tuy không cần đến trường, tiểu Trần Khẩn vẫn cùng các chú cảnh sát vũ trang hằng ngày chăm chỉ tập luyện. Cứ như vậy, cô không rời khỏi đại đội yêu dấu của mình cho đến khi chính thức trở thành lính đặc chủng. Năm đó cô 23 tuổi.
Thẩm Mặc Tâm là đại tiểu thư một nhà làm quan. Cô cũng giống Trần Khẩn không đến trường từ nhỏ, suốt mười năm theo sư phụ đi lang bạt khắp nơi. Sau đó, cô ở trường quân đội rèn luyện thêm năm năm, đặt tất cả tinh lực vào việc huấn luyện bộ đội đặc chủng. Dưới sự phản đối của gia đình, đặc biệt là ông nội, Thẩm Mặc Tâm đành phải rời khỏi phân ngành, chuyển đến làm huấn luyện viên võ thuật cho quân đoàn của Trần Uyên Bác, đồng đội cũ của cha mình. Tại đây, cô đồng ý với lời đề nghị nho nhỏ của đoàn trưởng Trần, chính thức trở thành giáo quan riêng cho đứa con gái chưa tròn 18 tuổi của ông…
- Cảm nhận chung:
Đây là bộ đầu tiên của Lưu Đạt mà mình đọc, và thú thật là chỉ sau vài chương thì em nó đã chắc suất nằm trong list truyện yêu thích của mình rồi. Nói nào ngay, mình vốn đã là fan của những bộ quân nhân, mà “Màu xanh mê hoặc” còn tập trung xoay quanh cuộc đời của những người lính đặc chủng. Cho bạn nào chưa biết, đặc chủng binh là lực lượng tinh nhuệ của Quân giải phóng nhân dân Trung Hoa, nổi tiếng về khả năng xuất quỷ nhập thần, luồn sâu đánh hiểm, chuyên thi hành những nhiệm vụ đặc biệt, những nhiệm vụ khó khăn nhất mà các lực lượng quân đội bình thường không thể thực hiện. Họ được ví như những chiến binh đến từ địa ngục, là cơn ác mộng đối với kẻ thù, là những linh hồn tiên phong và cũng là những con người quay về cuối cùng của quân đội Trung Quốc. Không ngoa khi nói rằng, đặc chủng binh là thần tượng trong mơ của các binh sĩ Trung Quốc nói riêng và thanh niên Trung Quốc nói chung*.
*Trích từ bài viết của Bình Bôn, nếu bạn nào hứng thú muốn tìm hiểu thêm thì có thể đọc full ở đây: https://www.facebook.com/groups/486194322107811/permalink/602797553780820/
Về tình cảm của hai nhân vật chính:
Trần Khẩn là chú ốc sên nhỏ chậm chạp: nàng từ bé lớn lên trong quân đội, số lần tiếp xúc với thế giới bên ngoài gần như là con số 0 tròn trĩnh. Vì thế, Tiểu Khẩn không hề có một chút ý niệm nào về tình yêu, huống hồ còn là thứ tình cảm đồng tính xa lạ này. Ấy thế mà người nàng thích lại chính là giáo quan - một Thẩm Mặc Tâm xuất chúng mạnh mẽ nhưng bề ngoài luôn tỏ ra lạnh lùng, xa cách. Tình cảm của Tiểu Khẩn cũng hồn nhiên như tính cách của cô vậy, chỉ cần nhìn thấy giáo quan liền có thể vui vẻ cả ngày. Trần Khẩn từ việc luyện võ cùng Thẩm mặc Tâm, hằng ngày tiếp xúc với cô, vừa hưởng thụ quan tâm chăm sóc, vừa nghiêm khắc rèn luyện dạy bảo, lâu dần đã trở thành thói quen không thể thiếu. Vào đúng năm giờ rưỡi mỗi buổi sáng, Thẩm Mặc Tâm đều sẽ nghe được tiếng gõ cửa kèm theo câu nói mà cô vô cùng quen thuộc:
“Báo cáo giáo quan, số hiệu 103846 đến báo danh.”
Có lẽ chú ốc sên ấy chỉ muốn được ở bên Thẩm Mặc Tâm mãi như thế - ngay cả khi buộc phải rời đi để thực hiện nhiệm vụ, trái tim của Trần Khẩn cũng chỉ hướng về phía đại đội, về phía người phụ nữ cô ngày đêm thương thầm trộm nhớ - mà không biết rằng chính sự nhanh trí thật thà, cùng sự dũng cảm nhiệt tình đến đáng yêu của mình lại làm giáo quan rung động với cô lúc nào không hay. Trần Khẩn tuy là một chú ốc sên, nhưng không phải là ốc nấp trong vỏ. Với cương vị một lính đặc chủng xuất sắc, nàng mang nặng trên đôi vai mình sứ mệnh bảo vệ tổ quốc. Tình yêu đối với nàng mà nói là một vật phẩm xa xỉ, mãi không có cách nào nắm bắt được. Đọc truyện, có nhiều lúc mình cảm thấy rất ức chế, không ngừng khiển trách Trần Khẩn vì sự im lặng của nàng. Nhưng khi hoàn thành nửa đầu bộ truyện, mình bắt đầu nảy sinh lòng thương cảm đối với nhân vật này: Trần Khẩn lựa chọn bảo vệ tình yêu, chứ không phải một mực theo đuổi tình yêu. Chẳng phải vì nàng nhát gan không muốn gánh vác trách nhiệm, mà vì nàng cho rằng chân chính yêu một người là phải học cách đặt mình vào vị trí của họ mà suy nghĩ, chứ không chỉ chăm chăm tìm cách đoạt lấy tình yêu của đối phương.
Ở nửa phần sau, điểm nhìn trần thuật của truyện có sự chuyển dịch sang nhân vật Thẩm Mặc Tâm, nhờ đó mà thế giới nội tâm phức tạp của cô cũng bắt đầu được hé lộ. Tuy nhiên, mình xin phép không đi sâu vào phân tích nhân vật này: Thứ nhất, khi hồi tưởng lại quá trình phát triển của nhân vật Thẩm Mặc Tâm, mình chợt nhận ra nàng và Trần Khẩn về cơ bản đều giống nhau - bọn họ cùng là kiểu nhân vật tuy hoàn mỹ trên phương diện võ thuật chiến đấu, nhưng về phương diện tình cảm thì lại khá trì độn, thậm chí có điểm ngốc nghếch. Thứ hai, bản thân mình cũng hoàn toàn bất ngờ khi đọc những trường đoạn mô tả tình cảm chôn giấu bao nhiêu năm trong lòng giáo quan dành cho người học trò cưng của mình, do đó, mình hoàn toàn không muốn phá hỏng trải nghiệm đọc của các bạn một chút nào.
Truyện có ngược, nhưng không phải kiểu ngược luyến tàn tâm giày xéo nhân vật đến cùng, mà là dạng ngược do hoàn cảnh xuất thân, do hai nhân vật chính tự dựng nên hàng rào ngăn cách bản thân với người kia. Hai con người yêu nhau, vì vấn đề giới tính, vì đặc thù công việc, vì sứ mệnh thiêng liêng, và cũng vì để bảo vệ đối phương mà quyết định từ bỏ quyền theo đuổi tình yêu. Cũng bởi vì vậy, cứ qua mỗi chương thì cái ngược ấy lại từng chút thấm dần vào tâm hồn, khiến mình không khỏi day dứt trước thứ tình cảm ngày một lớn nhưng mãi bị đè nén của cả Trần Khẩn lẫn Thẩm Mặc Tâm. Trong truyện, quãng thời gian hai nhân vật xa nhau còn dài hơn bên nhau, nhưng tình cảm của bọn họ vẫn thật rạo rực, thật nồng nàn. Thứ tình yêu ấy tuy không để lộ ra, chỉ biết mình yêu người kia, nhưng lâu dần, lâu dần, tình cảm càng lúc càng nhiều, càng lúc càng đậm sâu, hệt như một ngọn lửa được ủ ấm qua năm tháng vậy.
“Cho dù tình yêu này vĩnh viễn không thể nói ra, vĩnh viễn không thể cho chị biết, thế nhưng yêu chính là yêu, em không hối hận”.
Có một chi tiết trong truyện mà mình cực kỳ tâm đắc, đó là khi Thẩm Mặc Tâm cùng Trần Khẩn ngồi trên bờ cát nơi đất khách quê người tâm sự suốt đêm. Thẩm Mặc Tâm khi đó truyền lại ước mơ của mình cho cô học trò nhỏ, mà Trần Khẩn lại tiếp nhận gậy tiếp sức do Thẩm Mặc Tâm truyền đến, nguyện ý thay thế sư phụ thực hiện hoài bão còn dang dở của người. Phải cảm thán tình yêu của hai người phụ nữ cùng xuất thân trong quân ngũ, vừa chảy chung một lý tưởng sống cao đẹp trong huyết quản, vừa cùng chung một nhịp đập tình yêu nơi lồng ngực.
“Con đường mà chị không thể đi tiếp, em sẽ đi tiếp thay chị. Chuyện mà chị không thể tiếp tục làm, em sẽ làm tiếp thay chị.”
- Bàn luận thêm về tác phẩm:
Mạch truyện diễn ra theo dòng thời gian trưởng thành của nhân vật chính, từ lúc Trần Khẩn cùng giáo quan sinh hoạt tập luyện ở trong đại đội, cho đến ngày nàng chính thức trở thành bộ đội đặc chủng và rời khỏi đại đội của mình. Mình hài lòng với cách tiếp cận truyện như vậy vì nó giúp người đọc hiểu hơn về cuộc sống thường ngày của những binh lính trong quân đội. Truyện có nhiều tình tiết gay cấn, bí mật ẩn giấu bí mật, cùng những nút thắt mở xoắn não đủ sức giữ chân độc giả cho đến phút cuối cùng. Các nhân vật phụ cũng được xây dựng rất tốt: team chính nghĩa tài giỏi, hào hiệp, đáng nể trọng; team phản diện thâm hiểm, có chiều sâu, đáng hận mà cũng có phần đáng thương.
Xuyên suốt tác phẩm, điều khiến mình vô cùng thán phục chính là tinh thần yêu nước quật khởi của những người lính đặc chủng thầm lặng, một lòng đặt lợi ích của quốc gia lên trên hết. Mỗi một nhiệm vụ của các nhân vật đều là một lần vào sinh ra tử, mà mỗi lần Trần Khẩn vì bị thương mà ngã xuống là nước mắt mình lại bất giác tuôn rơi. Thật may là những con người ấy vẫn luôn có đồng đội kề cận chiến đấu, vẫn luôn có những người thân yêu nhất hậu thuẫn đằng sau - đó là lý do mà tình cảm đồng đội và tình yêu thương gia đình là một điểm sáng khác trong truyện. Chúng khiến trái tim mình như được sưởi ấm, cũng mang đến cho mình niềm tin vô cùng sắt đá, rằng ai rồi cũng sẽ tìm được một nơi để nương tựa vào trong cuộc đời.
- Lời kết:
Thú thực, mình yêu (và hận) tất cả các nhân vật từng xuất hiện trong truyện. Mỗi cái tên viết ra đều mang trong mình một số phận khác biệt, nhưng có điểm chung là đều gắn kết với nhau bởi sợi dây mang tên dân tộc. Cũng phải cảm ơn Mạt vì đã edit bộ này rất khá, khiến mình khóc đó rồi lại mỉm cười hệt như một đứa dở hơi. Độc giả nên đọc “Màu xanh mê hoặc” ít nhất một lần trong đời. Đọc xong, có lẽ các bạn sẽ giống như mình, vừa thỏa mãn sung sướng vừa rung động tâm can, bởi sau hết thảy những sóng gió, chia ly, máu cùng những giọt nước mắt sẽ là những ngọt ngào, là niềm hạnh phúc đong đầy trọn vẹn.
Top donate
Mía Ngố
Rukai
Một bạn ẩn danh
Một bạn ẩn danh
Donate gần đây
Bleu
A0
A0
Một bạn ẩn danh