Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 1 : Công nhân sơn

1610 0 3 0

Ting tong ~~~

Tiếng chuông tan học ở trường trung học Công Giáo Long Thành vang lên, lúc này đã là mười hai giờ trưa, từ trong các lớp học học sinh ùa nhau kéo ra sân trường tụ tập, vừa đi vừa nói cười đùa, rất là sôi nổi náo nhiệt.

Trên sân thể dục dần dần đông nghịt người, dưới ánh nắng mặt trời chỉ nhìn thấy một nhóm thanh niên nam nữ đang nói cười vui vẻ, mỗi lớp đều do một lớp trưởng dẫn đầu, và duy trì trật tự của các lớp, đợi chờ tin tức mới được tuyên bố.

Sau khi tiếng chuông dừng lại, hơn ba mươi giáo viên đã đứng trước sân thể dục, trong đó có hiệu trưởng của trường trung học Công Giáo đứng ở giữa.

Trường trung học Công Giáo là một trường trung học hạng nhất ở Long Thành, là trường cấp hai mà nhiều học sinh có tranh đấu như thế nào thì cũng chưa chắc đã vào được, thành tích và kỹ năng giáo dục của trường đứng đầu ở Long Thành, các giáo viên là những người ưu tú trong giới học thuật, học sinh đương nhiên cũng là rồng phượng trong giới ưu tú, hơn nữa kể từ khi hiệu trưởng Ngô Thân đương nhiệm được thăng chức hiệu trưởng trường trung học Công Giáo cách đây hai mươi năm thì trường học chưa bao giờ tụt khỏi vị trí top một.

Ngô Thân là một người đàn ông trung niên ngoài năm mươi tuổi, đeo một cặp kính dây vàng, mặc vest đen và quần tây, dáng người cao ráo và gương mặt thanh thoát khiến ông ta trông trẻ ra chục tuổi.

Là hiệu trưởng nhưng ông ta rất khác với các hiệu trưởng trong ấn tượng của mọi người, ông thường nở nụ cười hòa nhã, ông ấy luôn tận tâm tận lực, điều hành trường học nhiều năm như vậy cũng đạt được rất nhiều tiếng tốt và càng nắm được nhiều hơn tình yêu của thầy và trò ở trường.

Ngô Thân cầm chiếc micro trước mặt lên, sau đó nhìn về phía nhóm học sinh, giơ tay chỉnh lại kính. Mỗi năm vào thời điểm này ông ấy đều lặp lại các hành động này, lời diễn thuyết trên sân khấu dường như cũng giống nhau, dáng vẻ dày dặn và trung thực.

Một giọng nói hùng hổ vang lên trên sân thể dục.

"Xin chào toàn thể các em học sinh, tất cả mọi người đã làm việc chăm chỉ trong cả một năm qua, đương nhiên là có bao gồm cả các thầy cô giáo đang đứng bên cạnh tôi ngay lúc này nữa. Bây giờ cuối cùng chúng ta cũng có một kỳ nghỉ dài, nhưng… tôi biết các bạn không thể chờ đợi để về nhà nữa rồi, nhìn vào gương mặt của tất cả các bạn đều là biểu hiện của sự mong đợi, cho nên tôi sẽ không lãng phí thời gian của mọi người nữa..."

Ông ấy dừng lại một lúc, nhìn xung quanh sân, mặc dù trên sân thể lúc này có rất nhiều học sinh, nhưng tất cả đều im lặng, mọi người đều im lặng lắng nghe ông ấy nói.

Ngô Thân thu hồi ánh mắt, nhìn các giáo viên ở hai bên trái phải, chỉ thấy trên gương mặt bọn họ đều lộ ra nụ cười vui vẻ, ông ấy cười nói tiếp: "Lúc này, một lần nữa tôi muốn nói lời cảm ơn tới tất cả các giáo viên và học sinh, bởi vì trường trung học Công Giáo một lần nữa trở thành trường học đứng đầu ở thành phố, đây đều là nhờ sự cố gắng chăm chỉ của các thầy cô giáo trong suốt một năm qua, cộng với thái độ nghiêm túc của học sinh các em nên chúng ta mới có thành công như ngày hôm nay."

"Bây giờ đã là tháng mười một, chúng ta chuẩn bị chào đón kỳ nghỉ dài của trường. Cho nên tôi hy vọng năm tới chúng ta vẫn có thể cùng nhau tiếp tục cố gắng tiếp, để có thể tiếp tục đạt được những kết quả rực rỡ như vậy trong năm tới. Được rồi, đó là tất cả những gì tôi muốn nói, và xin chân thành cảm ơn tất cả mọi người."

Sau khi Ngô Thân nói xong, trong sân thể dục vang lên một tràng pháo tay và tiếng hò reo dữ dội, các học sinh khoác ba lô lần lượt vui vẻ bước ra khỏi cổng trường, bên ngoài cổng trường đã có rất nhiều xe dừng ở đó để đợi đón con của họ về nhà rồi.

Ngô Thân mỉm cười nhìn nhóm thanh niên nam nữ sôi nổi cảm thấy bản thân đã già đi rồi, đối với ông ấy đi học đã là chuyện của rất rất lâu rồi.

"Hiệu trưởng Ngô, sau kỳ nghỉ dài ngày của trường, trong trường cũng nên sơn lại chứ?"

Ngô Thân quay đầu lại nhìn nữ giáo viên trẻ vừa mới nói, cô ấy là giáo viên dạy toán, tên là Lý Hàm

"Ừ, dù sao ngôi trường cấp hai này cũng có lịch sử rất lâu đời rồi, mỗi năm sơn lại một lần có thể làm cho ngôi trường trông bớt đổ nát hơn, và nó cũng có thể giữ được vẻ tươi mới để học sinh có thể tham gia các lớp học trong trường một cách thoải mái hơn.

"Hiệu trưởng Ngô, ông thật là chu đáo." Lý Hàm nịnh nọt.

"Hiệu trưởng Ngô, học sinh đã đi hết rồi, chúng ta có thể để sáu công nhân vừa mới tới vào sơn được chưa?"

Vệ Nhất một nam giáo viên trẻ khác cầm một tờ giấy vừa đưa cho Ngô Thân vừa nói.

Ngô Thân nhìn tờ giấy trong tay, đó là một bảng danh sách có tên của sáu công nhân sơn viết ở đó.

"Hiệu trưởng Ngô, sáu công nhân đã đợi sẵn trong nhà ăn của trường rồi, ông có muốn đi qua chào hỏi họ một chút không?" Vệ Nhất hỏi.

"Được thôi, chúng ta đi đến gặp bọn họ đi." Ngô Thân nói.

Ngô Thân và Vệ Nhất cùng nhau đi đến nhà ăn, các giáo viên khác có mặt ở hiện trường cũng trở về bàn làm việc của họ để xử lý nốt một số nhiệm vụ giảng dạy chưa hoàn thành trước khi nghỉ dài ngày.

Khi Ngô Thân đi đến nhà ăn, ông ấy đã nhìn thấy sáu công nhân sơn đã đứng sẵn ở đó rồi. Hoàng Hạo là một quản đốc trong số sáu công nhân đó, anh ta tươi cười chào đón họ.

"Hiệu trưởng Ngô, chúng ta lại gặp nhau rồi, ba công nhân này ông cũng đã gặp qua rồi."

Nói rồi, anh ta đưa tay chỉ vào ba người đứng ngoài cùng bên phải rồi cười: "Hai người còn lại là công nhân mới tôi mới thuê gần đây. Tuy còn trẻ tuổi nhưng họ rất siêng năng và chăm chỉ."

Hoàng Hạo chỉ vào một công nhân mới đang đứng gần anh ta và nói: "Anh này là Lý Mặc."

Sau đó, anh ta tiếp tục chỉ vào một công nhân khác và nói: "Tên anh này là Trương Quân."

Ngô Thần cười gật đầu với từng người.

Hoàng Hạo nói: "Hiệu trưởng Ngô, nếu như không còn chuyện gì nữa thì chúng tôi vẫn giao dịch như cũ nhé, bây giờ bắt đầu khởi công được rồi chứ?"

Ngô Thần nói: "Được rồi, lát nữa chúng ta cùng ra ngoài  gần trường học ăn cơm nhé?"

Hoàng Hạo cười nói: "Được thôi, tôi đi phân công công việc cho họ trước đã, nửa tiếng nữa gặp lại nhé."

Ngô Thân đồng ý, quay đầu rời đi, đột nhiên lại quay đầu lại nói: "Đúng rồi, mấy công nhân của anh đã ăn cơm trưa chưa vậy? Đừng để lát nữa mới làm được nửa chừng đã có chuyện thì không được đâu nhé."

Hoàng Hạo vỗ vỗ vai Ngô Thân nói: "Anh hai à, ông vẫn thương xót công nhân viên như trước đây vậy, không hổ danh các giáo viên rất coi trọng ông. Nhưng hiệu trưởng Ngô, ông không cần lo lắng, trước khi bọn họ tới đây họ đã ăn một bữa no rồi."

Ngô Thân cười nói: "Được rồi được rồi, tôi còn có chuyện phải xử lý, tôi đi trước đây."

Sau khi Hoàng Hạo đã sắp xếp công việc cho năm công nhân xong thì liền cùng với Ngô Thân đi ăn trưa.

"Trương Quân, anh còn sững sờ ở đó làm gì thế? Không phải lúc nãy quản đốc đã phân công cho anh phụ trách ở chỗ tòa nhà giáo viên rồi sao?" Một trong số các công nhân nói.

"Tiểu tử, không phải lúc nãy cậu còn sợ không gặp được cô giáo xinh đẹp hay sao? Bây giờ lại không dám tới khu nhà giáo viên rồi à?" Lại một người công nhân khác trêu chọc thêm.

Trương Quân nhổ nước bọt nói: "Anh mới ngắm cô giáo xinh đẹp đó!"

Nói xong, anh ta cầm một thùng sơn và một cây chổi lông dài đi về phía khu nhà giáo viên.

Cho đến hai giờ rưỡi chiều, trong trường học ngoài trừ năm người công nhân sơn thì tất cả các giáo viên đều đã về hết rồi.

Hoàng Hạo và Ngô Thân vừa từ bên ngoài trở về, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã thấy nữ giáo viên trẻ Lý Hàm vội vàng đi tới trước mặt Ngô Thân, tay cầm một chiếc túi nữ màu đỏ nói: "Hiệu trưởng Ngô, không xong rồi, tôi vừa mới đi vệ sinh quay lại thì đã không thấy tiền đâu nữa rồi."

Giọng điệu của cô ấy rất lo lắng.

Tim Hoàng Hạo lệch một nhịp, anh ta biết ngoài năm công nhân mà anh ta đưa tới ra thì trong trường không còn có mấy người nữa rồi, anh ta cũng không biết có phải là do cấp dưới của mình làm hay không nữa.

Ngô Thân hỏi: "Ngoài cô ra, bây giờ còn có ai ở trong khu nhà của giáo viên không?"

Lý Hàm nói: "Vốn dĩ là vẫn còn cô Trần Tố Lệ giáo viên dạy tiếng Trung, nhưng không lâu trước cô ấy cũng đã rời đi rồi."

Ngô Thân suy nghĩ một chút, sau đó hỏi: "Cô mất bao nhiêu tiền? Sau đó, chứng minh thư và những thứ khác còn ở đó không? Thẻ ngân hàng và thẻ tín dụng có còn ở đó không?"

Lý Hàm lật lại trong túi xách nhỏ ra xác nhận: "Chứng minh thư và một số thẻ ngân hàng đều vẫn còn ở đây, nhưng mười triệu đồng thì không thấy đâu rồi."

Ngô Thân gật đầu, ông ấy biết mất số tiền mười triệu đồng kia đối với một giáo viên trẻ là quá nhiều rồi.

Ông ấy nhìn Hoàng Hạo, đối phương đương nhiên biết ý, anh ta nói: "Như thế này đi, tôi sẽ gọi hết năm công nhân của tôi tới, chúng ta hỏi bọn họ xem sao, xem xem có người nào khả nghỉ ở gần đây không."

Năm người công nhân là cấp dưới của Hoàng Hạo, anh ta không dám vội vàng đưa ra kết luận khi chưa biết chắc chắn ai là kẻ trộm.

Ngô Thần đội nhiên hỏi: "Anh Hoàng, ai là người phụ trách khu vực tòa nhà dạy học này vậy?"

Sau khi nghe vậy Hoàng Hạo giật mình nói: "Là Trương Quân, cái anh công nhân mới của tôi."

Ngô Thân gật đầu, chỉ "ừ" một tiếng.

Trước tòa nhà dạy học, tám người đã tụ tập lại.

Nhìn những người công nhân của mình, Hoàng Hạo lớn tiếng hỏi: "Cô Lý Hàm vừa bị mất mười triệu đồng, các anh có biết chuyện gì không? Hay là…."

Chưa kịp đợi anh ta nói xong, Trương Quân đã nói trước: "Không cần hỏi nữa, tiền là do tôi cầm đó."

Lúc này, tất cả mọi người đều bàng hoàng.

Trương Quân không những không đợi quản đốc hỏi xong mà còn ung dung thừa nhận nữa, tại sao lại có một tên trộm kỳ lạ như vậy chứ?

Mặt của Hoàng Hạo lập tức tái xanh, anh ta gay gắt hỏi: "Trương Quân, anh không có tiền sao? Tại sao lại ăn trộm tiền chứ?"

Trương Quân dường như không sợ Hoàng Hạo đang tức giận ở trước mặt chút nào, anh ta bình tĩnh nói: "Tiền tôi có thể đưa cho cô ấy, nhưng tôi có một điều kiện."

Hoàng Hạo càng bị anh ta làm cho tức giận hơn, anh ta hằn giọng hỏi: "Anh trộm tiền của người ta rồi, còn dám ra điều kiện với tôi nữa sao?"

Trương Quân nói: "Thực ra thì cũng không phải là điều kiện gì, chỉ là tôi không muốn làm nữa thôi."

Hoàng Hạo lập tức choáng váng, đây là lần đầu tiên anh ta nghe thấy một điều như vậy trong cuộc đời của mình. Chưa nói đến chuyện trốm tiền kia, ăn trộm tiền vì không muốn làm rồi lại còn ép bản thân anh ta sa thải anh ta, thật sự khiến anh ta hoang mang.

Hoàng Hạo hỏi: "Tại sao anh lại muốn từ chức?"

Trương Quân nói: "Không cần lý do gì cả."

Đúng lúc này, một chiếc xe cảnh sát hú còi inh ỏi ở cổng trường. Hoàng Hạo khó hiểu nhìn Ngô Thân nghi hoặc.

Ngô Thân nói: "Anh Hoàng, tôi gọi cảnh sát tới đó, trường trung học Công Giáo không cho phép xảy ra chuyện trộm cắp ở đây được, ngoài báo cảnh sát ra thì tôi cũng không còn cách nào khác nữa, mong anh thông cảm cho."

Hoàng Hạo gật đầu cười khổ: "Tôi hiểu mà."

Sau đó, anh ta quay lại nói với Trương Quân: "Anh trả lại tiền cho cô giáo Lý đi, ngày mai anh sẽ được như ý nguyện của mình, anh không cần đến làm nữa."

Sau khi Trương Quân trả lại tiền cho Lý Hàm xong, anh ta cũng không nói gì nhiều liền ngồi lên xe cảnh sát rời đi dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Trương Quân bị giam tại cục cảnh sát Long Thành, sau đó bị đưa đến một phòng thẩm vấn nhỏ trong đồn cảnh sát. Mặc dù trộm cắp không nghiêm trọng nhưng nếu đã báo cảnh sát rồi thì vẫn phải làm theo thủ tục, sau khi lập biên bản xong thì sau này sẽ lưu lại án tích.

Một bức tường trong phòng thẩm vấn là một mảnh kính, người bên ngoài có thể nhìn rõ tình hình bên trong nhưng người bên trong lại không thể nhìn rõ mọi thứ ở bên ngoài được.

Trước tấm kính, Lâm Hinh khoanh tay đứng đó, lúc này khuôn mặt xinh đẹp đã không còn nụ cười nữa, càng không có vẻ hài hước lúc thường ngày nữa, thay vào đó là cô đang chăm chú lắng nghe câu chuyện trong phòng thẩm vấn, càng nghe cô càng cau mày lại, Dương Thông một nam cảnh sát đang đứng bên cạnh cô cũng trợn tròn mắt.

"Nói đi, tại sao anh lại ăn trộm tiền?"

Trong phòng thẩm vấn, một cảnh sát mặc đồng phục màu xanh đậm đang thẩm vấn Trương Quân.

"Không có gì, chỉ là không muốn làm việc nữa thôi, cho nên tôi đã yêu cầu quản đốc sa thải tôi với lý do là ăn trộm đó." Trương Quân thành thật nói.

"Nếu anh không muốn làm thì cứ từ chức thôi, tại sao lại phải phí sức thế?"

"Nếu tôi từ chức, quản đốc có thể sẽ không để tôi đi dễ dàng như vậy được."

"Anh giỏi giang như vậy sao? Giỏi tới mức quản đốc không nỡ để anh đi sao? Anh là công nhân sơn được bao nhiêu năm rồi?"

"Hai tháng. Tôi cũng không giỏi giang gì, chỉ là quản đốc là một người có trách nhiệm, anh ta sẽ không tùy tiện đuổi công nhân đâu."

"Hừ, tôi mới không tin những lời nói nhảm của anh đó. Tốt hơn hết là anh nên thành thật đi, nếu không…"

Viên cảnh sát đứng dậy cầm dùi cui cảnh sát ở bên cạnh gõ "túc túc túc" lên bàn, trên bàn phát ra tiếng động lớn.

"Nếu không chúng tôi sẽ không thể trả tự do cho anh được đâu, theo trình tự, hoặc là sẽ bắt giữ anh để điều tra thêm."

Trương Quân mím chặt môi, tiếp tục im lặng.

"Cho nên, không phải là anh nên nói sự thật sao?"

Viên cảnh sát tiếp tục gõ chiếc dùi cui một cách nhịp nhàng, một động tác dường như là một thói quen mà khi anh ta thẩm vấn mọi người.

Tiếng "túc túc túc" không ngừng vang lên.

Đột nhiên, Trương Quân đứng dậy, lao tới tóm cổ viên cảnh sát, hai mắt đỏ hoe, lớn tiếng quát: "Đừng có gõ nữa! Đừng có gõ nữa! Tôi cầu xin anh đừng có gõ nữa!"

Không đợi lệnh của Lâm Hinh, Dương Thông đã xông vào trong phòng thẩm vấn và kéo Trương Quân ra, viên cảnh sát vừa bị Trương Quân bóp cổ gần như ngạt thở, thở hổn hển.

Lâm Hinh nói với viên cảnh sát: "Anh ta đã ra tay với anh rồi, làm theo trình tự, tạm giam anh ta một ngày đi. Dương Thông chúng ta đi."

Nói rồi, cô và Dương Thông bước ra khỏi cục cảnh sát.

"Thông, vừa rồi ở bên ngoài cậu có nghe thấy gì không? Tại sao Trương Quân lại nói như vậy? Tại sao anh ta lại sợ tiếng gõ như vậy chứ?"

Từ nãy tới giờ Lâm Hinh vẫn luôn nghĩ về chuyện này, cô thực sự vẫn không hiểu được.

"Em cũng không biết nữa. Chị Lâm, làm sao mà em biết được chuyện mà chị còn không hiểu được chứ?" Dương Thông nói.

"Cậu ở trong đội trọng án bao nhiêu năm rồi?" Lâm Hinh đột nhiên dừng lại, quay đầu lại hỏi cậu ấy.

"Cũng được ba năm rồi." Dương Thông sờ sờ đầu của mình.

"Thời gian ba năm cũng không phải là ngắn mà."

Sau khi nói xong câu này, Lâm Hinh cong môi cười với cậu ấy, nụ cười này càng thêm phần xinh đẹp, nhưng trong mắt Dương Thông cậu ấy thấy sợ hãi, hiểu được ý của cảnh sát Lâm khi nói câu này.

"Em sẽ đi điều tra ạ." Dương Thông nói thêm.

Lâm Hinh không nói gì, lại tiếp tục đi về phía trước, tiếng gót giày giẫm trên mặt đất "cọc cọc cọc."

"Đúng rồi Thông, tại sao hôm nay lại không nhìn thấy nữ quỷ kia nhỉ? Nếu như cô ta trở về Long Thành rồi, sẽ ở lại cục cảnh sát nhỉ?"

Lâm Hinh khá tò mò về việc tại sao Lãnh Du lại không đến cục cảnh sát, cô vừa mới về quê nhà ở Long Thành sau kỳ nghỉ dài, trên máy bay cô đã gặp Lãnh Du cũng đang trở về quê, hai người lãnh đạm chào hỏi nhau sau đó không gặp lại nữa.

"Tôi nghe nói buổi sáng cô ta có đến cục một lần, sau đó mười hai giờ trưa thì đã đi ra ngoài rồi, đến bây giờ vẫn chưa quay lại nữa."

"Ừ. Cô ta luôn hành động thay đổi nhanh chóng, không ngờ sau khi kết án vụ án lần trước cô ta đã nhanh chóng xin nghỉ phép rồi."

Nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng của Lãnh Du, khóe miệng Lâm Hinh nhếch lên.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: