Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 2: Thi thể bị chôn dấu

589 0 2 0

Lâm Hinh ngồi trong phòng hồ sơ của cục cảnh sát Long Thành, lật xem một số hồ sơ vụ án ở Long Thành trong mấy năm nay. Cô cẩn thận tìm lại và đọc các vụ án, một số trong số đó đã kết án, còn một số vẫn đang điều tra.

"Cộc cộc cộc~~!"

Tiếng gõ cửa vang lên ngoài cửa.

Lâm Hinh không ngẩng đầu lên nhìn, hỏi thẳng: "Tra được gì chưa?"

“Chị Lâm, anh ta không nói gì cả.” Dương Thông đáp.

Lâm Hinh khẽ gật đầu, thầm nghĩ người này thật ngoan cố.

Thật ra, cô chỉ là tò mò về mấy câu nói hôm qua của Trương Quân, nên đã cử Dương Thông đi tra hỏi, nhưng dù sao Long Thành cũng không thuộc phạm vi thẩm quyền của cô. Mặc dù cô là người của Cục điều tra Liên bang, nhưng vụ trộm cắp nhỏ này, cô không muốn nhúng tay vào.

Dương Thông thấy cô không nói gì nữa, liền đặt bản báo cáo về Trương Quân đang cầm trên tay lên bàn, nói: "Chị Lâm, tài liệu mà chị cần đây."

Lâm Hinh lật xem tập tài liệu trước mặt, mắt liếc qua thấy anh ấy vẫn còn đứng đó, liền ngẩng đầu lên nói: "Thông Đầu, cậu không cần phải luôn đi theo tôi. Lần này tôi trở về quê nghỉ ngơi, cậu cũng nên nghỉ ngơi đi. Ở đây không có việc gì, cậu có thể đi dạo khắp nơi.”

“Chị Lâm, đi theo chị đã học được rất nhiều điều, lần này em tới đây là vô cùng tình nguyện.” Dương Thông cười.

"Cậu cứ đi theo tôi như vậy, không sợ người khác đàm tiếu về chúng ta sao? Hay là cậu không sợ bạn gái của mình?" Lâm Hinh nhướng mày hỏi.

"Thôi vậy, em đi đây. Nếu có chuyện gì, chị có thể gọi điện cho em bất cứ lúc nào."

Lâm Hinh mỉm cười gật đầu, nhìn bóng lưng cậu ấy rời đi, ánh mắt lại lần nữa nhìn xuống tài liệu mà Dương Thông vừa đưa tới.

Họ tên: Trương Quân

Tuổi: 25 tuổi

Giới tính: Nam

Khu vực: Là người Long Thành

Ngày sinh: 25 tháng 5 năm 1990

Sơ yếu lý lịch: Trương Quân xuất thân từ một gia đình mẹ đơn thân, từ nhỏ lớn lên ở Long Thành và hiện đang sống với mẹ. Năm mười bảy tuổi sau khi tốt nghiệp cao trung, liền ra ngoài xã hội làm việc. Các công việc trước đây: công nhân xây dựng, công nhân cửa hàng sửa xe, bán hàng rong, thợ sơn.

Tội án: Khi sơn ở trường Trung học Công giáo, đã lấy trộm 300 tệ của cô Lý, ngoài ra không có tiền án tiền sự nào khác.

Tài liệu rất đơn giản, nhưng xem ra anh ta đã làm rất nhiều công việc, mà dường như lại không thể làm tốt việc gì.

Lâm Hinh đặt bản báo cáo sang một bên, trong lòng âm thầm ghi nhớ.

Sau khi Dương Thông rời khỏi phòng hồ sơ, rẽ sang một khúc ngoặt rồi đột ngột dừng lại, chỉ thấy người phụ nữ đối diện cậu ấy cũng dừng lại gấp.

"Lãnh, cảnh sát Lãnh, chào cô."

Mặc dù cậu ấy biết Lãnh Du cũng đã tới Long Thành, nhưng bây giờ gặp mặt trực tiếp, vẫn toát mồ hôi lạnh.

"Chào."

Lãnh Du lạnh lùng liếc nhìn cậu ấy, rồi đi ngang qua gần cậu ấy.

Dương Thông lặng lẽ lau mồ hôi trên trán, vừa muốn tiếp tục đi tiếp, lại nghe thấy một giọng nói lạnh lùng sau lưng.

"Cảnh sát Lâm của các cậu đâu?"

Cậu ấy vội vàng quay lại nói: "Cô ấy đang ở trong phòng hồ sơ."

Lãnh Du gật đầu rồi lại quay người rời đi.

Dương Thông như mới vừa từ địa ngục trần gian trở về.

Thật là người phụ nữ lạnh lùng.

Cậu ấy nhớ lần đầu tiên gặp Lãnh Du, đã bị vẻ đẹp và khí chất của nàng hấp dẫn, nhưng khi nàng tra án, khả năng phán đoán nhạy bén và IQ cao lại khiến cậu ấy bị thuyết phục.

Sau này, lại nhìn thấy Lãnh Du đối mặt với hung thủ trong vụ án giết người mà không hề tỏ ra sợ hãi chút nào, còn cảm thấy nàng bình tĩnh lạ thường, thậm chí đối mặt với thi thể bị nghiền nát mà ngay cả đàn ông còn không dám nhìn, nàng cũng không thay đổi sắc mặt, trong lòng đột nhiên cảm thấy mặc dù nàng xinh đẹp, nhưng không hề dễ thương.

Chẳng trách mọi người trong Cục Cảnh sát Liên bang nói nàng là ác quỷ mặt lạnh, dòng máu chảy dưới vẻ ngoài xinh đẹp chính là máu lạnh, từ trên người nàng không thể nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối mà người phụ nữ nên có, chứ đừng nói tới dáng vẻ dịu dàng của người phụ nữ được nghĩ đến trong xã hội đàn ông.

Lãnh Du đến đến phòng hồ sơ, thật sự nhìn thấy Lâm Hinh đang ngồi đó lật xem tài liệu. Nàng bước vào phòng tài liệu với vẻ mặt không đổi, lấy tập hồ sơ mà hôm qua nàng đã đọc một nửa, ngồi xuống đối diện Lâm Hinh.

Trong suốt quá trình không có phát ra bất cứ tiếng động nào, bây giờ lại càng không nói một lời.

Tuy rằng trong phòng hồ sơ có hai người sống đang ngồi, nhưng lại không giống người bình thường, bầu không khí có chút kỳ quái.

Từ trước đến giờ Lãnh Du không nói nhiều lời, cũng sẽ không chủ động nói chuyện, Lâm Hinh và nàng đấu đá trong Cục liên bang đã lâu, mở miệng lại càng khinh thường.

Lâm Hinh lật xem xong tài liệu trong tay, sau khi cầm lấy tờ giấy bên cạnh ghi chú vài câu thì định đứng dậy trả hồ sơ về chỗ cũ.

Khi cô đứng dậy, chiếc ghế phát ra tiếng động nhỏ. Mặc dù tiếng động không lớn, nhưng lại đặc biệt lớn trong hoàn cảnh yên tĩnh này.

"Chậc, ồn ào quá."

Giọng nói lạnh lùng truyền đến từ phía đối diện.

"Cũng tốt hơn một số người, người không ra người, ma không ra ma, đi vào cũng không giống người bình thường."

Nghe lời châm chọc của Lâm Hinh, khoé miệng Lãnh Du khẽ giật giật, nhưng cũng không nói gì.

Sau khi Lâm Hinh đặt hồ sơ lại chỗ cũ, đi qua Lãnh Du ra khỏi phòng hồ sơ, chuẩn bị về nhà.

"Cô chú vẫn khoẻ chứ?"

Sau lưng Lâm Hinh lại truyền đến giọng nói quen thuộc nhưng không có chút tình cảm kia.

“ Vẫn khoẻ, không phiền cô lo lắng.” Lâm Hinh thản nhiên nói.

"Ừm."

Lâm Hinh thấy đối phương thật lòng hỏi thăm cha mẹ cô, nên cảm thấy mình cũng cần phải đáp lễ nàng.

"Bác trai, bác gái khoẻ chứ?"

"Ừm, cha mẹ tôi đều khỏe."

"Ồ...... còn chị gái cô thì sao?"

Lãnh Du dừng lại một lát, quay người hỏi: Cô cũng biết rồi à?"

Lâm Hinh khẽ gật đầu và nói: "Ừ, đã nghe nói một chút từ cha mẹ tôi."

Lãnh Du nói: "Người đàn ông phụ tình kia đã bị lãng quên từ lâu, chị ấy và con của chị ấy đang sống rất tốt."

Lâm Hinh vẫn nhớ khi còn nhỏ mình sống gần nhà Lãnh Du, và hai gia đình qua lại rất thân thiết.  Trước đây, khi còn nhỏ cô luôn gặp chị gái của Lãnh Du là Lãnh Khiêm, hồi đó Lãnh Khiêm lớn hơn bọn họ nhiều tuổi, cô thường đi theo sau Lãnh Khiêm, còn Lãnh Khiêm cũng rất quan tâm cô em gái này.

Chỉ có Lãnh Du là tính cách riêng biệt, nàng luôn cầm cuốn sách ngồi trong sân và không bao giờ nói nhiều. Bởi vì nàng tuổi với Lâm Hinh, nên cô thường xuyên quấy rối nàng, nhưng đối phương lại không cho cô chút sắc mặt tốt nào.

Theo thời gian, Lâm Hinh cũng không để ý tới nàng nữa, mãi cho đến khi tới trường, hai người đều có bạn bè riêng, quan hệ cũng ngày càng phai nhạt.

Thấy đối phương không nói gì nữa, Lâm Hinh gật đầu với nàng rồi lại quay đi lần nữa.

Đúng lúc này, điện thoại của Lãnh Du đặt ở bên cạnh vang lên, nàng liếc nhìn tên người gọi rồi cau mày.

"Alo, Tiểu Quân, sao vậy?"

Lâm Hinh dừng một chút, liền nghe thấy Lãnh Du nói: "Dì đến ngay."

Trong lời nói cuối cùng cũng có chút khẩn trương.

“Có chuyện gì vậy?” Lâm Hinh hỏi.

Cô biết Tiểu Tuấn trong điện thoại là cháu của Lãnh Du.

Lãnh Du nhìn cô một cái rồi nói: "Đi theo tôi."

Sau khi Lãnh Du bước ra khỏi phòng hồ sơ, nói với những cảnh sát khác đang ngồi bên khác: "Phát hiện hài cốt ở trường Trung học Công giáo, mọi người mau cử người tới đó đi."

Sau khi nghe được chuyện này, Lâm Hinh vô cùng kinh ngạc.

Hai người bước ra khỏi cục cảnh sát, Lâm Hinh đi tới chiếc xe mô tô của mình, đây là xe cô và cha cô đã mượn tạm thời.

Lãnh Du đi tới bên kia, nàng định mượn xe cảnh sát, thì lúc này Lâm Hinh lái mô tô đến, đưa cho cô một chiếc mũ bảo hiểm, nói: "Tình hình nghiêm trọng, lên xe đi."

Lãnh Du liếc nhìn chiếc mô tô cũ này, không hiểu sao trong lòng lại có một cảm giác kỳ lạ, nàng chưa từng được chở trên mô tô như thế bao giờ.

"Ôm chặt tôi, không thì ngã xuống tôi không chịu trách nhiệm đâu."

Sau khi nàng ngồi lên xe, Lâm Hinh ra lệnh cho nàng và nàng cũng ngoan ngoãn nghe theo.

Rõ ràng nàng không sợ ngồi mô tô chút nào, rõ ràng kỹ năng lái xe của nàng còn tốt hơn Lâm Hinh.

Lâm Hinh và Lãnh Du đến sân tập, thật sự nhìn thấy Lãnh Tuấn đang đứng trước một cái hố nhỏ, theo sau hai cô là hai xe cảnh sát.

Mọi người đến trước cái hố nhỏ này, thấy có một cục xương.

“Phiền mọi người đào cái hố lớn hơn.” Lâm Hinh nói với viên cảnh sát đang đi theo phía sau.

Từ sau khi bọn họ nghe thấy phát hiện được hài cốt, liền lấy cuốc đã chuẩn bị sẵn từ trên xe cảnh sát ra và bắt đầu đào bới.

Lâm Hinh nhìn bọn họ ra sức đào, còn Lãnh Du thì bước đến trước mặt cháu trai.

“Sao đột nhiên lại đào một cái hố?” Lãnh Du cúi đầu hỏi.

“Cháu chỉ muốn chôn vùi thất cả mọi thứ cùng bạn gái cũ ở đây, cũng tiện thể chôn đi những kỉ niệm cùng cô ấy.” Lãnh Tuấn cụp mắt xuống nói.

"Được rồi. Chôn xong thì quên đi. Tuổi trẻ bây giờ nên chăm chỉ học tập là nhất, tình yêu là thứ hai." Lãnh Du khẽ xoa đầu cậu ấy.

“Ừm, cháu biết rồi. Dì nhỏ, sao tay dì lại lạnh như vậy?” Lãnh Tuấn ngẩng đầu lên hỏi.

“Luôn là như vậy mà.” Lãnh Du kiên nhẫn đáp.

Cũng chỉ đối với cháu trai thì nàng mới có thể kiên nhẫn như vậy.

"Dì nhỏ, có phải dì sợ nhìn thấy xác chết không? Cho nên, tay mới lạnh như vậy?"

Trên mặt của Lãnh Tuấn tràn đầy vẻ hồn nhiên và cố chấp của một chàng thiếu niên, không hỏi ra câu trả lời sẽ không bỏ qua.

"Không phải."

"Sau này cháu lớn, cũng muốn làm cảnh sát, bảo vệ mẹ, ông bà ngoại và dì nhỏ nữa."

Trên mặt Lãnh Du lộ ra một nụ cười nhẹ, nói: "Ngày hôm qua còn muốn dì tới trường đón cháu, hôm nay cũng khóc vì thất tình, bây giờ đã muốn bảo vệ dì sao?"

Lãnh Tuấn đỏ mặt nói: "Dì nhỏ, dì đang cười cháu đấy à."

Lâm Hinh nhìn bóng lưng của Lãnh Du và Lãnh Tuấn ở phía xa, thầm nghĩ rằng Lãnh Khiêm thật sự là không dễ dàng, một mình vất vả nuôi dạy con trai lớn lên.

“Cảnh sát Lâm, nhìn này!"

Lâm Hinh bị một viên cảnh sát gọi liền tỉnh táo lại.

Cô nhìn xuống hố thì thấy một hài cốt hoàn chỉnh hình người nằm trong hố, hốc mắt đen như đang nhìn mọi người, như van xin những người đã đào thấy hãy lấy lại công bằng cho mình.

Chân của hài cốt bị uốn cong, ít nhất là do sự sắp xếp của xương, lúc người chết bị ném xuống, đầu gối uốn cong, và đã lớn hơn từ khung xương chậu, có vẻ như người chết là một phụ nữ, hơn nữa bề mặt của hài cốt khô, như thể đã chết được một khoảng thời gian rồi.

Lãnh Du bảo Lãnh Tuấn về nhà trước, rồi tự mình xuống hố, nàng cũng kinh ngạc như những người khác, chỉ khác là sắc mặt của nàng vẫn không mặn không nhạt.

Không lâu sau, các nhân viên của bộ phận pháp y Cục Cảnh sát Long Thành cũng đã đến.

Pháp y khám nghiệm sơ bộ hài cốt, các viên cảnh sát khác thì thu thập một số vật chứng tại hiện trường, hy vọng có thể tìm được một số bằng chứng xác thực.

“Chúng ta phải liên lạc với trường học về chuyện phát hiện hài cốt ở sân tập.” Lãnh Du đột nhiên mở miệng nói.

“Ừ.” Lâm Hinh trả lời.

"Dương Thông, đã phát hiện một hài cốt ở trường Trung học Công giáo, bây giờ phiền cậu đến đây thương lượng với nhân viên nhà trường. Tôi và cảnh sát Lãnh phải trở lại Cục Cảnh sát Long Thành thông báo chuyện này cho cảnh sát Nhan, nhân tiện thông báo cho Cục Liên bang biết, đây hình như là một vụ án giết người."

Sau khi Lâm Hinh dặn dò xong, cất điện thoại vào túi quần.

"Cảnh sát Lâm và cảnh sát Lãnh, theo kết quả vừa rồi khám nghiệm sơ bộ của bộ phận pháp y, người chết là một phụ nữ, hơn nữa, cô ấy đã chết khoảng hai mươi năm. Còn lại phải đưa về bộ phận pháp y để tiến hành giải phẫu, mới có thể xác định được danh tính của người chết.”

Lâm Hinh và Lãnh Du khẽ gật đầu.

Hai mươi năm, đó đã là chuyện lâu đến cỡ nào, có lẽ nếu hôm nay Lãnh Tuấn không đến đây, cũng không nghĩ tới chuyện chôn cất đồ vật thì chắc hẳn người chết này đã vĩnh viễn bị chôn vùi trong lòng đất và không bao giờ thấy được ánh sáng mặt trời.

Xem ra hung thủ đã làm tất cả mọi chuyện rất cẩn thận, thậm chí còn giấu được gần 20 năm, nếu không phải hôm này tình cờ bị một học sinh trung học phát hiện thì có lẽ mọi chuyện vẫn cứ được che giấu như vậy.

"Vốn dĩ là muốn đi nghỉ, nhưng bây giờ lại không thể không quay về Cục Liên bang."

Lâm Hinh cười khổ.

Lãnh Du nhìn cô một cái, nói: "Cô vẫn có thể tiếp tục nghỉ, vụ án là của tôi."

Lâm Hinh nói: "Cho cô làm giấc mộng xuân thu đẹp đẽ à."

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: