Bách Hợp Tiểu Thuyết

CHƯƠNG 218

484 0 2 0

Tuyết rơi lất phất bám lên khung cửa sổ giấy lưu lại một vệt nước nhỏ, trản đèn dọc đường đi hắt lên phản chiếu một tầng sáng điêu linh mê hoặc. Thị vệ đới đao đi tuần xuyên đêm, lâu lâu truyền đến tiếng bước chân rầm rập liên hồi rồi lại nhỏ dần nhỏ dần. Nhưng hôm nay khác biệt, âm thanh bước chân người quanh quẩn cứ vang lên trong đêm trường tĩnh mịch.

Lý do đơn giản, đêm nay hoàng thượng lưu lại Phượng Hòa Cung, tất cả thủ vệ từ Dưỡng Tâm Điện đều kéo về đây một nửa. Tính riêng thủ vệ của Phượng Hòa Cung đã không ít, hôm nay lại có thêm người quanh quẩn trong sân tất nhiên sẽ ồn ào hơn bình thường.

Loạt âm thanh ồn ào kia vô tình đánh thức Mộ Hoan lần nữa, thầm ước lượng thời gian, giờ hẳn đã quá canh tư mất rồi. Sắc trời hửng sáng xuyên qua khung cửa, lưu lại một vệt xanh sẫm mê hoặc.

Bất quá, khi nhìn sang bên cạnh lại trông thấy A Ba Đáp Thấu Á Viên nghiêm chỉnh ngồi xem tấu chương. Liên tục thức suốt một đêm, trên thư án trên dưới ba bốn chén trà, sườn mặt lưu lại vẻ mệt nhọc.

Nghe tiếng động bên cạnh, A Ba Đáp Thấu Á Viên lập tức quay đầu lại: “Hoàng quý phi, nàng tỉnh?”

“Vẫn thức?”

“Còn nhiều việc, trẫm phải giải quyết cho xong.”

Mộ Hoan cũng chẳng buồn hỏi nữa, kéo chăn xoay mặt vào tường ngủ thêm một giấc trước khi phi tần lại thỉnh an.

A Ba Đáp Thấu Á Viên nhìn nàng thêm một cái, tiếp tục xem tấu chương trên tay, mấy lần mệt mỏi mà đưa tay xoa xoa hai bên thái dương. Xem xong một quyển, lại cầm thêm một quyển, kiên trì ngày ngày đêm đêm, tựa như đại thụ che trời chống đỡ cho toàn bộ Ngạn Huyền đại lục địa.

Nhìn thoáng qua bóng lưng của đối phương, Mộ Hoan trầm mặc hồi lâu, căn bản là nàng bì không kịp, thậm chí chẳng có được nhẫn nại như vậy. A Ba Đáp Thấu Á Viên vốn sinh ra dành cho thiên hạ, hùng tâm tráng khí cũng chỉ vì một ngày thiên hạ thái bình. Còn nàng khác biệt, bản thân nàng quanh quẩn chỉ có toan tính hậu cung, hoàn toàn không thể nghĩ xa hơn được nữa, cùng lắm chỉ là quản lý chút than củi.

Một ngày nào đó, A Ba Đáp Thấu Á Viên thật sự băng hà, nàng vô pháp chống đỡ toàn bộ Ngạn Huyền đại lục địa.

Từ thuở thiếu niên người vốn đã là anh hùng của thiên hạ.

Còn nàng, từ thuở tóc chưa cài thoa người đã là anh hùng duy nhất trong lòng nàng.

A Ba Đáp Thấu Á Viên quay lại, bắt gặp kiều hương đuôi mắt chảy xuống một giọt nước mắt, có chút kinh ngạc mà ném bỏ tấu chương trên tay quay qua ôm lấy nàng dỗ dành.

“Đừng sợ, trẫm ở đây, mấy thứ dơ bẩn kia không thể chạm được vào nàng.”

Nâng tay gạt đi hành động quan tâm hèn mọn kia, Mộ Hoan xoay người đặt chân xuống giường, từ dưới sàn nhà truyền đến cảm giác ẩm lạnh. Lấy hết sức lực bám vào cạnh giường làm điểm tựa đứng dậy, bất quá trời đất xung quanh như nghiêng ngả, choáng váng ngã lại xuống đất.

Một vòng tay nhanh hơn đem nàng ôm lấy kéo vào lồng ngực ấm áp, bên tai văng vẳng tiếng tim đập thình thịch không theo bất cứ quy luật nào. Mộ Hoan mở lớn mắt, nhìn chằm chằm họa tiết trên bộ long bào, bàn tay vô thức siết lại thành đấm.

Chấp niệm cả một đời chẳng phải chỉ vì hai chữ ‘dữ quân’ hay sao?

Xoay người thoát ly vòng tay ấm áp kia, nhưng rất nhanh thắt lưng đã bị ôm chặt, vô thố ngã vào lồng ngực không tính là rộng lớn nhưng vững chãi kia. A Ba Đáp Thấu Á Viên tựa cằm lên vai nàng, vòng tay càng giữ càng chặt, tựa hồ nàng lơi lỏng một phân người trong lồng ngực sẽ hoàn toàn tan biến.

“Buông.”

“Trẫm tưởng niệm nàng.”

Hàng mi dài rũ xuống che đi biểu tình trong đôi mắt hạnh: “Ta chán ghét ngươi.”

Là vận mệnh bức bách nàng phải phản kháng, đành cười nhạo tạo hóa trêu người. Vòng tay nàng từng dùng mọi cách níu giữ để vươn tới, kết cục hôm nay lại tìm mọi cách thoát ly.

Đời người cứ phải bi ai mới tìm thấy hoan hỉ hay sao?

“Nàng hận trẫm, chán ghét trẫm, trẫm đều minh bạch.” A Ba Đáp Thấu Á Viên vùi đầu vào vai nàng che giấu dáng vẻ yếu đuối chết tiệt: “Trẫm trước đây cái gì cũng không có, chỉ có duy nhất một mình nàng. Mà nay trẫm cái gì cũng có, nhưng lại không có nàng. A Hoan, trẫm sẵn sàng từ bỏ tất cả chỉ để có nàng.”

“Tất cả của ngươi, ta một chút cũng không cần.” Mộ Hoan dùng sức giằng cánh tay A Ba Đáp Thấu Á Viên ra, nhưng lại không đủ sức: “Ta đi đến bước đường này, sẽ không quay đầu lại nữa.”

“Nàng không cần quay đầu, trẫm theo sau nàng là đủ rồi.”

Hai người đi cùng một đoạn đường, trước sau không quan trọng, quan trọng là đi đến đâu hay lại thất bại dừng chân.

Tuyết rơi dày đặc, trông ra chẳng thấy gì ngoài một màn tuyết trắng xóa điêu linh. Gió thổi mang mang như đang xướng lên nỗi lòng thầm kín, dùng mọi phương pháp che giấu lại giấu không được qua ánh mắt.

Đã có ai nói qua, mắt nàng trong suốt như gương, chỉ cần nhìn đã thấu rõ nội tâm yếu đuối?

“Trẫm đợi được nàng.” Bàn tay dời đến các ngón tay lạnh lẽo, nhẹ nhàng đan chặt vào nhau: “Đợi được A Hoan của trẫm…”

Mộ Hoan không trả lời, cũng chẳng có tâm tư để trả lời. An tĩnh lắng nghe âm thanh tuyết rơi ngoài song cửa, thả hồn trôi đến bất cứ đâu, thậm chí là quay về quá khứ hồi tưởng lại dáng vẻ của bản thân năm xưa.

Hai người, trên một chiếc giường, lặng lẽ mà ôm lấy nhau.

Những ngày sau đó, Mộ Hoan chỉ cần ở một mình trong Phượng Hòa Cung sẽ gặp lại Thục phi cả người đầy máu khóc la đòi mạng. Dù Ân Ly và Uyển Nhược ở bên cạnh cũng vô dụng, nhiều lúc bị dọa đến mức thần trí bất minh chạy ra khỏi Phượng Hòa Cung mà khóc đến ngất xỉu.

Mãi đến khi A Ba Đáp Thấu Á Viên xuất hiện, bóng quỷ của Thục phi mới biến mất, xung quanh an tĩnh đến kỳ quái. Ngay cả Nam Cung thái y cũng không biết lý do tại sao lại như vậy, nhưng Mộ Hoan thì bất đắc dĩ cùng A Ba Đáp Thấu Á Viên ở chung một chỗ.

Sáng sớm lâm triều Mộ Hoan sẽ ngồi ở sườn điện dùng thiện, đợi khi A Ba Đáp Thấu Á Viên bãi triều thì cùng nàng di chuyển đến Dưỡng Tâm Điện xem tấu chương. Nếu không xem ở Dưỡng Tâm Điện sẽ đến Phượng Hòa Cung, thời gian này cũng miễn để phi tần đến thỉnh an.

Ban đầu Mộ Hoan vốn định đến Phượng Hòa Cung, nhưng A Ba Đáp Thấu Á Viên phải trao đổi với Thượng thư các bộ nên nàng cũng đành lưu lại Dưỡng Tâm Điện nghe ngóng.

Thượng thư Công bộ nghiêm cẩn giữ nguyên tư thế khom lưng nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, con đường đi đến các tỉnh Túc Hà, Vĩnh Thọ, Hà Châu, Tuyền Châu và Tề Châu đều đang được khai công. Nhưng gặp một vài khó khăn do quá trình mở đường gặp quá nhiều cánh rừng, mà nếu phá rừng mở đường thì lại không khả thi, thỉnh xin hoàng thượng cho chỉ ý.”

“Bá tánh trước này muốn di chuyển qua các tỉnh đều dựa vào thuyền bè hoặc đi xuyên rừng tốn không ít thời gian, nếu khai công xây dựng được con đường thông thương mua bán là chuyện tốt.” A Ba Đáp Thấu Á Viên thoáng trầm mặc, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Không còn con đường nào khác sao?”

“Còn một con đường men theo núi đá, nhưng cũng không an toàn.”

Mộ Hoan nghe xong câu này đột nhiên nhớ đến những con đường xuyên núi ở thế kỷ 21, không biết chừng có thể áp dụng được không.

“Hoàng quý phi có ý kiến gì không?”

Đột nhiên bị hỏi đến, Mộ Hoan còn chưa kịp phản ứng thì tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía nàng.

“Cái này, thần thiếp đúng là có một suy nghĩ về chuyện này, nếu có thể xây một con đường đi xuyên qua núi thì đoạn đường sẽ được rút ngắn rất nhiều.”

“Xuyên núi?”

Mộ Hoan gật gật đầu, ngồi thẳng lưng vung tay diễn tả: “Đầu tiên là đào ở dưới chân núi, xuyên qua bên kia núi, suốt quá trình dùng dụng cụ làm cột giữ cho núi không sập xuống. Có thể hỏi các kỹ sư Tây Dương, bọn họ nhất định nghe hiểu ta nói cái gì.”

Một đám người mờ mờ mịt mịt, đành gọi kỹ sư Tây Dương đến. Sau khi nghe Mộ Hoan miêu tả lại một lượt, bọn họ bắt đầu ngồi xuống tính toán nên đào từ chỗ nào mới không gây sập.

Kết quả nửa canh giờ sau trình lên một cái sơ đồ.

A Ba Đáp Thấu Á Viên quan sát sơ đồ một lượt, nghiêm túc đánh giá tính khả thi, sau đó hỏi: “Thật sự sẽ không sập?”

“Nếu đào đúng vị trí trên bản đồ, và dùng các vật liệu cứng cáp kẹp chặt hai bên nhất định sẽ không sập.” Kỹ sư Tây Dương tỉ mỉ chỉ vào những vùng khoanh đỏ: “Theo như Thượng thư Công bộ nói, vùng núi này tương đối hiểm trở khó đi vòng qua, nếu xây dựng được con đường này chính là phúc của bá tánh.”

“Hảo, cứ quyết định như vậy đi.” A Ba Đáp Thấu Á Viên giao lại sơ đồ cho Thượng thư Công bộ: “Đốc thúc nô lệ nhanh chóng triển khai xây dựng con đường này, ghi nhớ làm đúng theo những gì kỹ sư đã nói.”

“Tuân mệnh!”

Thượng thư Công bộ cầm lấy sơ đồ lui về sau, những vị khác tiếp tục bước lên bẩm tấu.

Đến lượt A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan: “Gần đây phía bắc Xà tộc xuất hiện một loại vũ khí có sức công phá kinh khủng, theo vi thần tìm hiểu, họ gọi đấy là Đại Thần Công. Bình thường nhìn chẳng có bao nhiêu nguy hại nhưng một khi đốt lửa sẽ thét ra một quả cầu phi thường đáng sợ.”

Mộ Hoan nghe xong liền biết nàng đang nói cái gì: “Đó gọi là hỏa pháo.”

Mọi người lần nữa hướng mắt về phía nàng.

A Ba Đáp Thấu Á Viên biết rõ Mộ Hoan đến từ thế giới hiện đại, nhất định loại vũ khí tối tân của Xà tộc nàng cũng sẽ minh bạch ít nhiều.

“Hoàng quý phi nói xem cái gì gọi là hỏa pháo?”

“Hỏa pháo gồm hai bộ phận, một là máy phóng gồm bệ phóng có chân lăn bên dưới để tiện di chuyển. Thứ hai là đạn pháo, có thể là đá, cũng có thể là một khối hợp chất khi tiếp xúc với lửa sẽ phát nổ.”

Vừa nói Mộ Hoan vừa cầm bút vẽ lại, cố gắng nhớ những gì nàng từng thấy về hỏa pháo trên mạng: “Trên máy phóng có một nòng pháo lớn để phóng ra đạn, ở phần thân sẽ có thêm một dây dẫn, khi dây dẫn gặp lửa sẽ cháy dần vào và châm lửa cho đạn pháo bên trong bay ra ngoài phát nổ.”

A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan nghe một lúc lại hỏi tiếp: “Thế cấu tạo bên trong của nó là gì?”

Mộ Hoan: “…”

Biết rõ có vài chuyện có hỏi cũng vô dụng, A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan quay sang kỹ sư Tây Dương: “Các ngươi dựa theo miêu tả cho hoàng quý phi có biết thiết kế hỏa pháo thế nào không?”

“Cần thời gian hai ngày, hai ngày sau sẽ mang bản thiết kế đến cho Thượng thư đại nhân.”

“Cứ như vậy đi.” A Ba Đáp Thấu Á Viên quay sang Mộ Hoan, cong mắt mỉm cười: “Hoàng quý phi đã giúp trẫm phân ưu không ít.”

Mộ Hoan hắng giọng ho hai tiếng: “Thần thiếp cũng chỉ nói suông, chẳng giúp được gì.”

“Hoàng quý phi không cần khiêm tốn.” Thượng thư Lễ bộ tranh thủ cơ hội vuốt mông ngựa: “Cũng nhờ có nương nương nêu ra chủ ý mới có thể nhanh chóng giải quyết nan đề, bằng không chẳng biết kéo dài đến bao giờ.”

A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan gật gật gù, hoàn toàn không có nửa điểm phàn nàn.

Trong lòng Mộ Hoan có chút kiêu ngạo, nàng cũng không quá vô dụng đi~

Nói thêm hai ba câu, Thượng thư các bộ nhanh chóng rời đi, riêng A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan đứng lại nhìn tiểu di một lúc mới ly khai. Kỳ thật nàng nhìn như vậy chính là được nương thân nhờ vả, kiểm tra xem thời gian qua tiểu di sống có tốt không, nếu nàng vô sự thì có thể trở về báo tin.

Mộ Hoan nhìn theo bóng lưng của nàng một lúc, thậm chí chẳng dám tin nàng có điệt tử lớn như vậy, thậm chí còn lên tới chức di bà mất rồi.

“Hoàng quý phi, nàng muốn cùng trẫm tản bộ không?”

Nghiêng đầu quan sát sườn mặt đối phương, hai mắt lấp lánh tha thiết, không khác gì cún con đang chờ chủ nhân xoa đầu. Lời từ chối đến miệng lại thốt không ra chữ, đành gật đầu thỏa hiệp, cùng nàng ra hoa viên tản bộ.

Thời tiết vào đông lạnh lẽo chẳng có gì đáng để xem, Mộ Hoan thậm chí còn rùng mình mấy lần, thở ra hơi nào cũng đều là khói bạc. Bất quá người đi bên cạnh nàng, cửu ngũ chí tôn lại rất hào hứng, nắm kéo nàng đi hết nơi này đến nơi khác xem hoa.

Mà hoa cũng chưa nở, chỉ có lá xanh bị phủ tuyết trắng xóa, rốt cuộc là chỗ nào đáng hào hứng?

“Nhập xuân hoa đào ở đây sẽ nở rất đẹp, đợi đến lúc đó trẫm bảo người dựng một cái đu dây ở đây, hoàng quý phi nhàn rỗi có thể đến ngắm hoa.” A Ba Đáp Thấu Á Viên nắm lấy bàn tay nàng, thâm tình mở miệng: “Trẫm đợi nàng cùng đến thưởng hoa.”

Ở đây đông người Mộ Hoan không tiện rút tay lại, miễn cưỡng chống đỡ nở nụ cười: “Thân thể thần thiếp yếu ớt, sợ là phá hoại nhã hứng của hoàng thượng.”

“Không vấn đề, có nàng là đủ rồi.”

Mộ Hoan cũng không còn lý do cự tuyệt, đành ngoan ngoãn đi theo A Ba Đáp Thấu Á Viên ngắm một màn tuyết rơi ngập đất. Cung nô cầm than lô đi theo sát phía sau, ánh mắt xen lẫn ngưỡng mộ và ghen tỵ, quả nhiên dù hoàng thượng từng lạnh nhạt với hoàng quý phi nhưng nàng vẫn là người được sủng ái nhất.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
117
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16