Bách Hợp Tiểu Thuyết

CHƯƠNG 231

588 0 1 0

“Đừng khóc nữa, Thiến nhi, đừng khóc a.”

Bản thân Mộ Hoan chỉ có thể nằm trên giường, miễn cưỡng cử động được hai tay, muốn hống A Ba Đáp Cổ Tây Thiến ngừng khóc lại càng gian nan. Nha đầu tim có vấn đề, khóc nhiều hoàn toàn không tốt, nhưng xoay sở mãi vẫn chẳng dỗ nín được nha đầu.

A Ba Đáp Thấu Á Viên đang bàn quân vụ bên ngoài, nàng lại không an tâm cho người khác bồng oa oa, loay hoay đến hai cánh tay đều nhấc lên không nổi. Vừa vặn A Ba Đáp Thấu Á Viên tiến vào, nghe tiếng khóc liền chạy nhanh vào xem thử, bắt gặp kiều hương đang cố dỗ nín tiểu nha đầu.

“Để trẫm.”

Cẩn dực đem bọc vải nhỏ ôm lên, A Ba Đáp Thấu Á Viên sờ nhẹ lên gò má hồng hồng của oa oa: “Thiến nhi, đừng khóc, mẫu hoàng ở đây rồi. Xem xem, sao lại khóc thành như vậy rồi?”

“Hoàng thượng xem thử nàng có đói bụng không?”

A Ba Đáp Thấu Á Viên nghi hoặc vén quần vải của oa oa lên, cười nói: “Phải thay tã rồi.”

Mộ Hoan cuối cùng cũng hiểu tại sao nha đầu lại khóc đến cao hứng như vậy, hóa ra là muốn thay tã.

Ma ma nghe vậy liền chạy lên, muốn bồng tiểu công chúa đi thay tã thì bị hoàng thượng khoác tay ngăn lại. Còn chưa kịp hiểu gì hoàng đế đã bồng tiểu công chúa đặt lên bàn, tự tay thay đổi tã mới cho nha đầu.

“Đừng khóc a, mau nhìn, mẫu hoàng mua cho ngươi con ngựa nhỏ này.”

Một bên thay tã một bên ra sức hống oa oa, A Ba Đáp Thấu Á Viên cầm ngựa gỗ đưa đến trước mặt tiểu Tây Thiến, nha đầu liền tròn xoe mắt mà nhìn theo quên luôn cả khóc. Động tác thay tã không tính là thuần thục, nhưng cũng tạm chấp nhận được, quan trọng đối với vốn là cửu ngũ lại tự thân vận động thay tã cho oa oa.

Mộ Hoan nằm ở trên giường quan sát, nhịn không được mỉm cười, hóa ra A Ba Đáp Thấu Á Viên cũng có thiên phú chăm oa oa như vậy.

“Hảo liễu.”

Đem tiểu nha đầu ôm lên, A Ba Đáp Thấu Á Viên tiện tay cầm con ngựa gỗ chạm vào gò má của oa oa, ngay lập tức nhận được tiếng kêu phấn khích.

“Ngươi thích như vậy, hồi cung mẫu hoàng lại cho ngươi thật nhiều.”

“Hoàng thượng.” Mộ Hoan nghiêng đầu nhìn nàng, nhịn không được mỉm cười: “Ngài sủng tiểu công chúa như vậy, không sợ sủng hư nàng sao?”

“Thiến nhi vốn là công chúa của trẫm, sủng nàng thì có gì sai? Hơn nữa trẫm từng nghe ai đó nói cô nương phải nuôi dưỡng trong môi trường tốt một chút, phong phú một chút, có như vậy mới không dễ dàng bị làm cảm động.”

“Ngài rốt cuộc nghe ai nói câu này vậy?” Mộ Hoan có phần dở khóc dở cười: “Đó là cô nương nhà bình thường, còn Thiến nhi là công chúa a.”

“Thì vẫn là cô nương thôi.” A Ba Đáp Thấu Á Viên bồng oa oa không biết mệt, ngồi xuống bên cạnh Mộ Hoan: “Trẫm muốn sủng oa oa như sủng nàng vậy, để nha đầu lớn lên giống nàng nghịch ngợm, hiếu động.”

Mộ Hoan lập tức bật cười, vung tay đánh một cái vào vai nàng: “Hoàng thượng lại trêu thần thiếp.”

“Hắc, nàng không muốn như vậy sao?”

“Thần thiếp mới không cần.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên điểm nhẹ lên chóp mũi nàng, cười nói: “Giống nàng, càng giống nàng càng tốt.”

Nhẹ nhàng giữ lấy cổ tay của đối phương, Mộ Hoan áp tay nàng lên gò má bản thân, cảm nhận ấm áp đã lâu mà bản thân chưa được chạm đến. Chưa bao giờ cảm thấy lòng an tĩnh đến như vậy, một nhà ba người vui vẻ cười nói, bỏ quan những chuyện không vui trước đây.

“Hoàng thượng, thần thiếp biết ngài nhất định sẽ yêu thương Thiến nhi. Trước đây ngài từng nói, ngài muốn có một tiểu công chúa, lần này, thần thiếp thật sự sinh cho ngài một tiểu công chúa rồi.”

“Cực khổ cho nàng.” A Ba Đáp Thấu Á Viên vuốt ve gương mặt có điểm hốc hác của kiều hương, ôn nhu thì thầm thật khẽ: “Trẫm hảo hảo đối đãi nàng, không để nàng chịu thêm bất kỳ ủy khuất nào nữa.”

Để yên cho đối phương hôn lên trán, lắng nghe tiếng tim đập trong lồng ngực, cảm giác như tất cả áp lực bao nhiêu lâu nay đều đã được buông xuống. Một tiếng nói đổi một đời bi hoan, xé rạch mây đen nhường lại cho vầng dương ôn noãn, phi thường mãn ý vô cầu vô hối.

Hỉ Tâm bước vào không đúng lúc, bất đắc dĩ mở miệng: “Hoàng thượng, khi nào có thể hồi kinh?”

“Hoàng quý phi thân thể…”

“Có thể.” Mộ Hoan nắm lấy cánh tay của chó nhỏ, khe khẽ nói: “Địa phương này không biết còn nguy hiểm hay không, vẫn nên nhanh chóng mang Thiến nhi hồi cung.”

“Nàng nói có lý.” A Ba Đáp Thấu Á Viên nghĩ ngợi một chút, quay sang Hỉ Tâm phân phó: “Ngươi đi chuẩn bị, sáng sớm mai khởi hành.”

“Tuân mệnh!”

“Còn nàng, nghỉ ngơi nhiều một chút, để Thiến nhi trẫm giúp nàng ôm.”

Mộ Hoan nghiêng đầu nhìn nàng, ngọt ngào hỏi: “Ngài ở bên cạnh?”

“Bên cạnh.”

Khóe môi nhấc nhấc lên, hài lòng mỉm cười, ngoan ngoãn kéo chăn lên ngủ thêm một giấc. Hiện tại nàng còn đang ở cữ, đi đứng bất tiện, càng không thể rời khỏi chỗ ủ ấm hoàn hảo này, nếu có thể còn tính ngủ một giấc đến sáng ngày mai.

Quả nhiên Mộ Hoan ngủ một mạch đến sáng hôm sau, miễn cưỡng mặc phi phong rộng thùng thình, trùm thêm hai cái chăn dày cộm. A Ba Đáp Thấu Á Viên đi ngay bên cạnh, choàng tay qua giúp nàng giữ hai chăn không rơi, tay kia bồng oa oa được che chắn cẩn thận.

Dùng sức đạp bục gỗ bước lên xe ngựa, Mộ Hoan chui ngay vào chỗ ấm áp nhất, tay vẫn ghì chặt chăn lông giữ ấm cơ thể. Chó nhỏ cũng theo vào cùng nàng, ôm khư khư tiểu công chúa không buông, lâu lâu còn làm mặt quỷ chọc nha đầu phát ra mấy tiếng của ô a mà người lớn vô pháp hiểu nổi.

“A, ni a!”

Mộ Hoan ghé mắt lại nhìn thử, chọt chọt cái tai nhỏ của A Ba Đáp Cổ Tây Thiến: “Bảo bối của chúng ta thật quấn quít mẫu hoàng nha.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên xốc nha đầu lên một chút, đung đưa cánh tay: “Thiến nhi cũng quấn quít nàng không phải sao?”

“Chỉ lúc dùng sữa mới quấn quít.” Mộ Hoan sờ sờ ngực của bản thân, nhịn không được kéo áo ra, từ lúc nào đã dính dấp nãi trấp: “Ây, chết rồi, lại tiết sữa rồi.”

“Yếm mới của nàng ở đâu?”

Mộ Hoan xấu hổ kéo chăn che lại, chỉ tay vào tay nải ở cách đó không xa: “Ở đó.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên chuyển nha đầu qua cho Mộ Hoan ôm, còn bản thân thì di chuyển đến tay nải. Khom lưng chọn lựa một cái rồi quay lại chỗ cũ, nào ngờ lúc đi quá gấp mà duỗi thẳng lưng, đầu va vào trần mã xa đau điếng.

“Hắc!” Mộ Hoan vội đưa tay kéo A Ba Đáp Thấu Á Viên về chỗ ngồi, đưa tay xoa đầu nàng, nhịn không được khanh khách cười: “Ngài như vậy cao đi tất nhiên sẽ đụng, chú ý khom người xuống một chút.”

“Nàng còn cười được? Đúng là tàn nhẫn!”

“Hắc hắc!” Mộ Hoan chồm người hôn lên chỗ bị đúng đau, hai mắt cong như cầu vồng: “Thế nào? Hết đau rồi!”

A Ba Đáp Thấu Á Viên bị nàng chọc cười, choàng tay qua giúp nàng cởi y phục thay một cái yếm mới. Nha đầu trong lòng Mộ Hoan nhìn thấy nhũ hoa liền chẹp miệng, đói bụng vươn tay ôm bầu ngực của nàng, há miệng ngậm lấy tìm kiếm nãi trấp ngọt ngào.

“Ây, không phải vừa ăn rồi sao?” Mộ Hoan điểm nhẹ chóp mũi của nha đầu: “Ăn nhiều như vậy nhất định sẽ phì nộn.”

“Oa oa phì nộn mới khả ái.” A Ba Đáp Thấu Á Viên dùng khăn lụa lau bên kia ngực dính dấp nãi trấp, động tác mười phần ôn nhu: “Để trẫm đỡ Thiến nhi, nàng dựa lưng ra sau đi.”

Mộ Hoan nghe lời dựa lưng ra sau, thoải mái thở hắt một hơn, chăm chú nhìn oa oa trong ngực nàng mãi mê uống sữa.

“Na!”

Đệm thịt béo mập đè ép lên ngực của mẫu phi, hăng hái uống sữa, đầy mặt mãn nguyện kêu lên mấy tiếng không ai có thể hiểu được.

“Đau.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên còn tưởng mình làm đau kiều hương: “Trẫm ôm nha đầu ra một chút.”

“Không phải.” Mộ Hoan sắc mặt có chút kém, nhìn qua chó nhỏ, bất đắc dĩ mở miệng: “Hình như hết sữa rồi, đau…”

Sinh xong A Ba Đáp Cổ Tây Thiến, sữa về rất thất thường, lúc thì tràn cả ra y phục lúc thì chẳng có lấy một giọt. Mộ Hoan mặc dù đã ăn rất nhiều đồ bổ sung sữa, cũng để Nam Cung Lộng Nguyệt châm mấy kim, kết quả vẫn chẳng có chút khả quan.

A Ba Đáp Thấu Á Viên vội bồng nha đầu qua một bên, tiểu Tây Thiến bất mãn ré lên, thất thanh khóc hô một tiếng.

“Nhũ nương! Mau truyền nhũ nương.”

Lập tức nhũ nương liền được đưa đến, cung kính quỳ xuống bái lạy: “Hoàng thượng, hoàng quý phi nương nương vạn phúc.”

“Ngươi cho công chúa tiếp tục uống sữa.”

“Tuân mệnh.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên đứng dậy kéo mành lại ngăn cách hai gian của xe ngựa, quay sang giúp Mộ Hoan mặc y phục đàng hoàng.

“Đau lắm sao?”

Mộ Hoan không dám đụng vào ngực vì rất đau, đưa mắt nhìn A Ba Đáp Thấu Á Viên: “Rất trướng, lại không ra sữa.”

“Vậy phải làm sao?”

“Hồi cung tìm ma ma lại, nghe bảo xoa bóp có thể giúp giảm tắc sữa.”

Vừa nghe đến hai chữ ‘xoa bóp’, sắc mặt A Ba Đáp Thấu Á Viên liền biến xấu, nhưng nàng vô pháp nhìn kiều hương bị đau đớn giày vò.

Mộ Hoan nghiêng đầu dựa vào vai chó nhỏ, hai chân mày nhíu chặt lại, cả người đôi khi phát run vì lạnh. A Ba Đáp Thấu Á Viên choàng tay qua kéo chăn lên một đoạn, ôm chặt lấy kiều hương, tiện tay vịn chặt mành vải che chắn không cho gió lùa vào.

Xe ngựa an ổn di chuyển trên đường, hoàn toàn không có bất kỳ vấn đề gì xảy ra. Ngồi xe hai ngày hơn mới đặt chân vào nội cung, xe ngựa đến thẳng Phượng Hòa Cung, theo sau còn có mấy trăm thủ vệ.

A Ba Đáp Thấu Á Viên đi xuống xe trước, tay vẫn ôm bọc vải, tay kìa dìu Mộ Hoan từ từ bước đi.

“Huân ấm Phượng Hòa Cung, chuẩn bị nôi cho công chúa.”

“Vâng.”

Không cần hoàng đế phân phó Ân Ly cũng đã bảo cung nô chuẩn bị từ sớm, chạy vội ra ngoài, trông thấy hoàng quý phi bình an vô sự thì bưng mặt khóc hô.

“Nương nương, ngài dọa chết nô tỳ rồi!!”

Mộ Hoan bất đắc dĩ mỉm cười, với tay xoa đầu Ân Ly: “Nha đầu ngốc, ngươi khóc cái gì? Bản cung lần trước ra tay quá mạnh, ngươi bị thương có nghiêm trọng không?”

“Chỉ bị trầy một chút, nhưng ngài không được làm như vậy nữa, nô tỳ sống chết cũng phải bảo hộ nương nương an toàn!”

“Hảo, hảo, bản cung biết rồi.”

Mộ Hoan quay sang A Ba Đáp Thấu Á Viên, vươn tay muốn bồng tiểu công chúa: “Hoàng thượng để thần thiếp ôm nha đầu, ngài có việc cứ đi trước đi.”

“Vậy trẫm đến Dưỡng Tâm Điện một chuyến xử lý công vụ, nàng hảo hảo nghỉ ngơi.”

“Ân, đi đường cẩn thận.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên đưa tay vuốt ve gò má nàng một lúc mới chịu xoay người rời đi, rất nhanh liền chẳng thấy bóng lưng đâu nữa.

Nhìn theo một lúc, Mộ Hoan mới chậm rãi ngồi xuống ghế quý phi, đưa tay tiếp nhận chén trà sâm nóng hổi, từng ngụm từng ngụm nuốt xuống làm ấm cơ thể. Ân Ly ở bên cạnh bận rộn gạt than trong lô, còn mang thêm một thủ lô mới nhét vào trong chăn lông của nàng.

“Nương nương ngài đã dùng thiện chưa?”

“Dùng rồi, nha đầu này cũng uống xong sữa liền ngủ say.”

Ân Ly hiếu kỳ đưa mắt nhìn thử, chớp chớp mắt, kinh hỉ reo lên: “Bạch mao! Vậy chắc hẳn cũng là lam đồng!”

“Không phải, là hắc đồng.”

“Hả?!” Ân Ly có chút bất khả tư nghị đến gần xem lần nữa, nhưng tiểu công chúa đang ngủ, hoàn toàn chẳng xem được gì: “Hắc đồng sao? Đáng tiếc thật…”

Mộ Hoan vỗ vỗ nhẹ bọc vải hai cái, tiểu bạch lang của nàng ngủ rất ngoan, bình thường hay nũng nịu nhưng cũng rất nghe lời, ăn xong thì lăn ra ngủ chứ chẳng inh ỏi gì. Đột nhiên nghĩ đến không biết khi còn nhỏ A Ba Đáp Thấu Á Viên có dáng vẻ gì, không chừng lại giống y như đúc tiểu bạch lang này.

Đương miên man suy nghĩ đột nhiên có gì đó đụng vào ngực đau điếng, Mộ Hoan nhìn xuống phát hiện móng sói vung ra khỏi bọc vải, đụng ngay trúng ngực nàng. Nói như vậy không đúng, do nàng ôm nha đầu quá gần, chỉ cần nha đầu xoay người hay quơ tay liền đụng ngay vào ngực nàng.

Phát hiện sắc mặt hoàng quý phi kém đi, Ân Ly lo lắng kề mặt lại: “Nương nương ngài làm sao vậy?”

“Ngươi gọi ma ma đến, đi nhẹ nhàng một chút để tiểu công chúa ngủ.”

“Hảo.”

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
117
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16