Bách Hợp Tiểu Thuyết

CHƯƠNG 228

499 0 2 1

Trời vốn dĩ trong xanh đột nhiên đổ xuống cơn mưa rào, cành lá đung đưa mình, bên tai văng vẳng tiếng nước tí tách. Hương trầm bay lượn khắp tẩm cung, song song tiếng đồng hồ nước nhỏ từng nhịp đồng đều, ngoài trời sớm đã nhuộm sắc xanh sẫm.

Mộ Hoan đứng ở trước hiên, ngắm nhìn một màn mưa bay, lòng như được gột rửa đến phi thường sạch sẽ. Bản thân nàng đứng ở đây đã hơn một canh giờ, cung nô chẳng biết nàng đứng để làm gì nhưng lại rất kiên trì.

“Hoàng quý phi!!”

Từ xa thấp thoáng trông thấy dáng người của Ân Ly cầm ô hối hả chạy vào, lấy trong tay áo một lá thư đưa cho nàng.

“Thư của hoàng thượng.”

Trước khi mở lá thư ra xem, Mộ Hoan gấp gáp hỏi: “Tuyền Từ truyền tin đến chưa?”

“Nô tỳ vừa gặp hắn ban nãy, cũng hỏi thử tin tức rồi. Hắn bảo hoàng thượng vẫn tốt, nhưng mà…”

“Chuyện gì?”

“Xà tộc kia thật sự rất khó đánh lui, lại một thành trì của Miêu tộc bị hạ, hoàng thượng và quân sĩ đều đang cầm cự từng ngày, e là về không kịp trước khi hoàng quý phi sinh hạ công chúa.”

Cảm thấy như ngũ lôi oanh đỉnh, Mộ Hoan vô thố lùi lại một chút, cả người dựa lưng vào cạnh cửa. Rõ ràng hoàng đế dụng binh như thần, tính toán tỉ mỉ cẩn trọng, không thể nào lại để Xà tộc hạ được thêm một thành trì như vậy. Tiện tay xé thư ra xem nội dung, bên trong ngắn gọn khuyên nàng an tĩnh dưỡng thai, ngoài ra chẳng nói gì nữa.

“Hoàng thượng…”

“Nương nương đừng quá lo lắng, hoàng thượng nhất định sẽ bình an trở về mà.”

Ân Ly bước lên muốn dìu hoàng quý phi quay về ngọa phòng, nhưng lại bị nàng khoác tay ngăn cản, sắc mặt so với ban đầu còn kém hơn.

“Đến Thần Điện, bản cung muốn cầu nguyện thần linh.”

“Ách, hảo.”

Vội xoay người chạy đi gọi nghi trượng, chốc sau còn dẫn theo hai cung nô cầm lọng che mưa. Mộ Hoan nhanh chóng ngồi lên nghi trượng, lắc lư đi đến Thần Điện, trong lòng nóng như có lửa đốt. Dọc đường đi không ngừng niệm kinh chú, hoàn toàn không quản mưa văng ướt tay áo, cố hòa hoãn tâm tình đang càng ngày càng tệ.

“Nương nương không sao đâu, hoàng thượng cát nhân thiên tướng sẽ bình an hồi cung mà.”

Không biết hoàng quý phi có đặt lời nàng vào tai, nhưng trông bộ dạng lo lắng kia, nàng cũng chẳng dám dong dài nhiều lời.

“Bản cung thời gian này sẽ ở lại Thần Điện cầu nguyện, bất ly bất khai, cho nên ngươi gọi Hỉ La thị đến canh giữ cửa Thần Điện cho bản cung.”

“Tuân mệnh.”

Móng tay dùng lực tì trên lam kính, Mộ Hoan nhắm mắt tĩnh thần, lắng nghe tiếng mưa rơi bên tai. Dẫu cho trong lòng cực độ hoảng hốt, nhưng nàng vẫn không dám lỗ mãng, tránh động đến thai khí ảnh hưởng oa oa trong bụng.

Bước vào Thần Điện, hoàng quý phi lập tức ra lệnh đóng tất cả cửa lớn cửa nhỏ, lưu lại Thần Điện tịnh tâm một tháng mới xuất môn. Thời gian này bất cứ ai cũng không được phép vãng lai, Hỉ La thống lĩnh đích thân canh gác, ngày ngày đêm đêm đều cẩn mực không để xảy ra sai sót.

Bất quá vẫn có một người mặt đủ lớn để đi vào Thần Điện, chính là Nam Cung thái y. Người khác đứng ngoài cửa xem náo nhiệt, còn nàng thì ngày ngày đến bắt mạch, kê đơn dược dưỡng thai cho hoàng quý phi, không dám có nửa điểm chậm trễ.

Phát hiện tâm tình của hoàng quý phi ngày càng tệ đi, Nam Cung Lộng Nguyệt trực tiếp ngăn cản tin báo mỗi tháng, còn xé ngay trước mặt hoàng quý phi.

“Nếu ngài còn xem những thứ này, công chúa trong bụng sẽ không giữ được nữa!”

Mộ Hoan ôm tiểu phúc đã rất lớn của mình, đáy mắt toàn bộ đều là chua xót, yếu ớt thì thầm: “Hoàng thượng có phải xảy ra chuyện rồi không?”

“Hoàng thượng chưa xảy ra chuyện thì ngài đã không giữ được công chúa rồi.”

“Bản cung…” Mộ Hoan hít mấy ngụm không khí, yếu ớt lắc đầu: “Bản cung sẽ nỗ lực không nghĩ đến chuyện này nữa.”

“Ngài nói được thì phải làm được, còn như vậy vi thần sẽ không đến nữa, để ngài tự sinh tự diệt.”

Mấy lời đại nghịch bất kính này chỉ có một mình Nam Cung Lộng Nguyệt dám nói ra, dù sao thì nàng là đại phu cứu người quá nhiều, khẩu nghiệp vài lần cũng không ảnh hưởng đến phúc đức.

Dùng sức đặt chén thuốc xuống bàn, Nam Cung Lộng Nguyệt nhanh chóng ly khai, đến cả mắt cũng chẳng buồn liếc nhìn đến.

Mộ Hoan hít mấy ngụm không khí hòa hoãn tâm tình, cầm lấy chén thuốc trên bàn, từng chút từng chút uống cạn. Nhiệm vụ lớn nhất bây giờ của nàng là bảo vệ oa oa bình an, những thứ khác từ từ bàn đến cũng không muộn.

Tin tức đưa về thường xuyên, nhưng Mộ Hoan không dám động đến, sợ ảnh hưởng đến thai khí. Ngày ngày ở trong Thần Điện hưởng thụ cảm giác an tĩnh, cơ thể như được thanh lọc triệt để, tự nhiên cũng thấy thoải mái rất nhiều.

Thẳng đến tháng thứ bảy, bụng đã quá lớn lại không tiện lưu lại Thần Điện, Mộ Hoan mới quay trở về Phượng Hòa Cung của mình.

Những ngày nàng không ở Phượng Hòa Cung, Đồ Ngân vẫn bày đủ trò thị phi, phi tần không vừa mắt ả càng ngày càng nhiều. Nhưng biết hoàng quý phi không có tâm tư quản, nên bọn họ cũng chẳng kéo đến ầm ĩ cáo trạng, để mặc Tường tần gây chuyện thị phi.

“Nương nương, thư của hoàng thượng…”

Mộ Hoan nhìn hai ba lá thư trên bàn, sắc mặt có chút kém, nhẹ nhàng đặt trở về hộp đựng trang sức.

“Không xem, hoàng thượng muốn nói gì thì đích thân hồi kinh rồi nói.”

Ân Ly thoáng ngưng trọng, cũng không mở miệng nói gì, ngoan ngoãn chạy đi phao một bình trà.

Phượng Hòa Cung trở về an tĩnh, Mộ Hoan trầm ngâm nhìn bản thân trong gương đồng, rồi lại nhìn tiểu phúc đội to của bản thân. Còn vài tháng nữa là nàng sinh rồi, trước đây hoài thai Hoằng nhi chỉ mới ba bốn tháng đã mất, nên lần này nàng đặc biệt cẩn trọng. Mong rằng oa oa có thể bình an xuất thế, A Ba Đáp Thấu Á Viên đại thắng hồi kinh, như vậy là đủ rồi.

“Cái kia…”

“Sao a?”

Mộ Hoan nghĩ ngợi một chút, lắc đầu: “Không cần, ngươi cứ tiếp tục làm việc đi.”

Ân Ly ngốc lăng nhìn hoàng quý phi, rốt cuộc là ngài muốn hỏi cái gì a?

Ôm tiểu phúc chậm rì rì đứng dậy, Mộ Hoan nhìn ra ngoài trời, mây mù vẫn chưa kịp tan đi. Mấy hôm nay trời đã bắt đầu lạnh lẽo, y phục dâng đến đều dày hơn so với trước đây.

“Hoàng thượng nói mùa xuân sẽ về, không biết có kịp hay không…”

“Nương nương ngài đang lo lắng chuyện này sao?”

Mộ Hoan không trả lời, tay vẫn vuốt ve tiểu phúc: “Bản cung đang nghĩ hoàng thượng sẽ cho oa oa cái tên gì.”

Đưa mắt nhìn bóng lưng của hoàng quý phi, câu này không phải muốn nói mong hoàng thượng trở về trước khi sinh oa oa hay sao?

Bất quá Ân Ly cũng không vạch trần, đem chén trà vừa châm đưa đến, ngoan ngoãn cùng hoàng quý phi ngắm nhìn mây trời phiêu đãng.

 

 

“Hoàng thượng, đừng động.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên siết chặt nắm tay, nén xuống tiếng kêu đau, hai chân mày nhíu chặt không cách nào giãn ra được. Vết thương bên hông trái vẫn không ngừng chảy máu, quân y nhiều lần cầm máu vẫn không mấy khả quan.

Phó tướng nhanh chóng vén mành chạy vào, đầy mặt căng thẳng nói: “Xà tộc kéo quân đến Đông Thành rồi, hoàng thượng, e là không kịp.”

“Một đám Xà tộc huênh hoang tự đắc!” Một lão tướng tức giận đến mặt đỏ bừng bừng, giọng ồ ồ vang dội: “Lần nào cũng dùng ám chiêu, không phóng độc cũng dùng ám khí ám tiễn, bằng không chúng ta sẽ bị đánh lùi vào đây cố thủ sao?”

“Được rồi.” A Ba Đáp Thấu Á Viên chau mày, nặng nhọc mở miệng: “Nửa canh giờ sau xuất phát, trẫm đích thân đốc quân.”

“Nhưng vết thương…”

“Vô sự.”

Phó tướng nhìn hoàng thượng một chốc, nhịn không được thở dài, chấp tay bái lạy rồi lui xuống chuẩn bị tập hợp quân mã.

Vết thương bên hông nhức nhói vô cùng, trên đao có độc khiến vết thương không cách nào lành lại được, dù cho quân y đã nỗ lực hết sức nhưng vẫn như muối bỏ biển. Nếu bây giờ có Nam Cung thị không chừng đã khác, bất quá A Ba Đáp Thấu Á Viên không thể để Mộ Hoan một mình trong cung mà không có thái y túc trực.

“Phượng Hòa Cung vẫn tốt?”

“Vẫn tốt.” Tuyền Từ đưa mắt nhìn ra ngoài trướng bồng, sau đó lại nói: “Hoàng quý phi hoài thai công chúa.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên lập tức ngẩng đầu lên, hai mắt lấp lánh, quên mất đau đớn ở bên hông vẫn còn đang chảy máu: “Thật sự?”

“Thật, hoàng quý phi nói đợi hoàng thượng hồi kinh sẽ đặt tên cho tiểu công chúa.”

“Như vậy trẫm nhất định phải trở về, nhất định…” Nhìn lòng bàn tay chằng chịt những vết chai của mình, A Ba Đáp Thấu Á Viên bất giác nở nụ cười: “Trẫm phải chính tay bồng tiểu công chúa, càng không để hoàng quý phi chờ đợi quá lâu.”

“Phía hoàng quý phi đang điều tra về đêm mãn nguyệt ở Tư Nguyệt Thất năm trước, cho rằng có trá, người đứng lãnh nhiệm vụ là Thượng thư Bộ binh. Hoàng thượng không biết còn cần phân phó gì không?”

“Không cần, để hoàng quý phi an tĩnh một chút thì tốt hơn, ngươi lập tức trở về bảo hộ hoàng quý phi.”

“Nhưng mà…” Tuyền Từ khó xử mở miệng: “Hoàng quý phi bảo thuộc hạ lưu lại bảo hộ hoàng thượng.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên ngẩng đầu lên, khóe môi cong lên mỉm cười: “Trẫm có thể tự chiếu cố, hoàng quý phi hiện tại có tận hai người cần bảo hộ, chính là bản thân nàng và tiểu công chúa.”

“Vậy thuộc hạ lập tức hồi kinh!”

Tuyền Từ chấp tay bái lạy rồi xoay người xốc mành ly khai trướng bồng, một đường lên ngựa hồi kinh báo tin tức.

A Ba Đáp Thấu Á Viên lấy lại tinh thần đứng thẳng dậy, bước chân ổn trọng tiến ra ngoài sân. Lúc này lá phong đã rơi ngập con đường, quân sĩ đứng thành hàng dài, chỉ chờ hoàng đế hạ lệnh tiến công.

“Lập tức tiến thẳng Đông Thành.”

“Tiến Đông Thành!!”

Lá phong bay rợp, chỉ trông thấy hoàng kỳ phần phật bay lượn trong gió.

 

========================

 

“Sao? Hoàng thượng về đến Tề Châu rồi sao?”

“Phải a, nương nương, khắp nơi đều nói đến ồn ào cả rồi!” Ân Ly kéo cánh tay của Mộ Hoan ra sức lay: “Nô tỳ đã nói rồi, hoàng thượng nhất định đại thắng hồi kinh!”

“Bản cung phải đi Tề Châu một chuyến.”

Mộ Hoan ôm tiểu phúc còn vài ngày nữa sẽ lâm bồn, chống tay lên mặt bàn muốn đứng dậy. Chờ đợi bao nhiêu lâu, cuối cùng cũng đợi được A Ba Đáp Thấu Á Viên hồi kinh, đối phương quả nhiên tuân thủ lời hứa trước khi nàng hạ sinh công chúa sẽ đại thắng trở về.

“Đi ngay sao? Nương nương ngài sắp sinh rồi, nhanh nhất cũng hai ngày mới đến Tề Châu a.”

“Bản cung muốn đi, đừng nói nhiều, mau chuẩn bị xe ngựa đi.”

Hoàng quý phi kiên quyết như vậy Ân Ly có nói trăm câu ngàn chữ cũng chẳng thay đổi được, đành lầm lũi ra ngoài phân phó thủ vệ chuẩn bị xe ngựa tức tốc khởi hành đến Tề Châu.

Lần này đi quá vội vã, chỉ dẫn theo hai ma ma và ít y phục sạch cho nàng và oa oa, những thứ khác có thể đến Tề Châu mà mua thêm. Đoàn xe ngựa đi không đông cũng không ít, thiếp thân cung nô Ân Ly và Uyển Nhược ngồi cùng xe để tiện chiếu cố chủ tử.

Mộ Hoan ngồi trong xe ngựa mà như ngồi trên đống lửa, lo lắng xoắn cả tay áo lại với nhau, lâu lâu lại nghiêng đầu vén mành nhìn quang cảnh bên ngoài.

“Nương nương vẫn còn lâu lắm mới đến Tề Châu.” Uyển Nhược nhẹ nhàng vỗ mành xuống: “Trời đổ tuyết rồi, không cẩn thận sẽ bị cảm nhiễm phong hàn.”

Mộ Hoan hít một hơi thật sâu, nhắm mắt dựa lưng vào vách xe ngựa tĩnh tâm, bàn tay vẫn nhẹ nhàng vuốt ve tiểu phúc đội to. Dù là thai đầu, nhưng bụng Mộ Hoan lại rất lớn, nghe tỷ tỷ nói là do hoài thai công chúa nên bụng mới to như vậy.

Mấy lý luận vô căn cứ này nàng cũng chỉ tin ba phần.

Xe ngựa vẫn chầm chậm di chuyển, mất hai ngày đến được phụ cận Tề Châu, từ xa trông thấy đồng lúa mạch phủ tuyết trắng xóa. Càng gần Tề Châu, Mộ Hoan càng thêm nghi hoặc, lý gì hoàng đế trên đường đến Tề Châu lại không có bất kỳ quân sĩ nào bảo vệ?

Trong lòng nổi lên một tia bất an, tính toán thời gian, lẽ ra giờ này A Ba Đáp Thấu Á Viên phải ở Tề Châu rồi mới đúng. Còn đương miên man suy nghĩ đột nhiên xe ngựa dừng lại, một loạt tiếng binh khí va chạm vang lên, Mộ Hoan thầm than không ổn.

“Nương nương, có phục kích!” Ân Ly nhìn lén qua mành, hoảng hốt hỏi: “Phải làm sao đây? Phải làm sao đây nương nương?”

“Đi, nhân lúc hỗn loạn mau chạy!”

Uyển Nhược nhảy xuống xe trước tiên, sau đó cùng Ân Ly dìu Mộ Hoan đi xuống, từ trong đám đông hỗn loạn nhanh chóng tìm cách ly khai.

Đúng lúc này lại một tiếng hét vang lên: “Bên kia! Hoàng quý phi ở bên kia!!”

Đám hắc y nhân lập tức chuyển hướng đuổi theo, Uyển Nhược đưa tay của hoàng quý phi cho Ân Ly dìu, bản thân ở lại cùng thủ vệ cản đường.

“Mau đi! Nhanh lên!!”

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
117
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16