Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 20: Cậu ấy thay đổi rồi sao?

916 0 0 0

 

Hai ngày sau khi cuộc thi kết thúc, ba cái tên sẽ gia nhập giải trí Hoàn Vũ liên tục nằm trên hot search. Hôm nay cũng là ngày mà ba người bọn họ đến Hoàn Vũ ký hợp đồng.

Bởi vì thuộc sở hữu của Lục thị cho nên tòa nhà của giải trí Hoàn Vũ cũng rất hoành tráng. Tòa nhà được thiết kế hình tháp, cao 10 tầng, trên đỉnh tháp có một ngôi sao cách điệu với chiều cao và chiều rộng tương đương 2m. Bao phủ bên ngoài tòa nhà toàn là kính cao cấp sáng chói cả một góc H thị. Tại đây có rất nhiều phòng ban, đương nhiên vì là một công ty giải trí nên phòng giữ vị trí quan trọng nhất vẫn là phòng quan hệ công chúng. Ngoài ra sẽ còn những phòng nhân sự những tầng dành cho quản lý nghệ sĩ và quản lý cấp cao.

Tổng tài của giải trí Hoàn Vũ là Cảnh Huy, một người không hề có quan hệ gì với Lục gia. Bốn năm trước anh ta từ M quốc trở về cũng ngay thời điểm Hoàn Vũ được thành lập. Không biết bằng cách nào anh ta có thể nhận được sự tin tưởng của cha con Lục gia. Bọn họ giao cho anh toàn quyền điều hành giải trí Hoàn Vũ. Cũng chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi, Cảnh Huy đã đưa Hoàn Vũ từ một công ty vừa mới thành lập phát triển nhanh chóng, trở thành bá chủ giới giải trí, bỏ xa hàng loạt các công ty khác. Bốn năm qua Hoàn Vũ ngày càng khẳng định chỗ đứng của mình và dường như không ai có cơ hội thay thế. Những gì người ta biết về Cảnh Huy cũng chỉ là một nam nhân tài giỏi, chưa lập gia đình, còn lại cũng không ai biết thêm gì nữa.

Mang tiếng là buổi ký hợp đồng nhưng lại được tổ chức ở một khu nhà hàng riêng biệt nằm trong tòa nhà của giải trí Hoàn Vũ. Bởi vì tính chất công việc, bọn họ vẫn nên hạn chế để phóng viên vây lấy, tốt nhất vẫn nên chọn một nơi an toàn. Hôm nay Hạ Di Bình đi taxi một mình đến. Cô mặc một bộ vest màu xám nhạt, bên trong là sơ mi trắng thắt nơ, đeo kính râm bản to. Lễ tân ở đây mặc dù cũng không phải lần đầu nhìn thấy minh tinh nhưng vẫn có đôi chút kinh ngạc bởi vì sống mũi cao cùng đôi môi trái tim vô cùng bắt mắt của Hạ Di Bình. Nhưng là một người chuyên nghiệp, cô vẫn lễ phép gật đầu chào: “Xin lỗi cô là?”

“Hạ Di Bình.” Hạ Di Bình gác tay lên quầy lễ tân, nở nụ cười ngọt ngào.

“À, chào Hạ tiểu thư. Cảnh Tổng đợi cô ở tầng 5, cô có thể trực tiếp đi lên.” Ngay giây phút Hạ Di Bình nở nụ cười, cô lễ tân nhỏ bé cảm thấy trái tim phút chốc ngọt ngào, lại càng nhiệt tình hướng dẫn.

Hạ Di Bình nhỏ giọng nói cảm ơn sau đó xách túi xách đi về hướng thang máy.

Tầng 5 chính là vị trí của nhà hàng tại Hoàn Vũ, nó chiếm trọn cả một tầng, nhìn qua vô cùng bề thế. Ở đây có đầu bếp riêng cũng như nhiều cách chế biến cùng món ăn đa dạng phục vụ hầu hết nhu cầu ăn uống của nhân viên cũng như những minh tinh do Hoàn Vũ quản lý.

Hạ Di Bình đến nơi, nhìn xung quanh mới biết thì ra đây là không gian mở, nhưng hôm nay dường như đặc biệt vắng vẻ, chỉ thấy ngay vị trí trung tâm có vài người đang đợi sẵn. Hạ Di Bình từ từ bước đến, nhận ra Cảnh Huy đang ngồi đó, cô nhanh chóng gật đầu: “Cảnh Tổng, xin chào.”

Cảnh Huy đứng dậy đưa tay: “Chào Hạ tiểu thư, chào mừng cô đến với Hoàn Vũ.” Hạ Di Bình cũng đưa tay đáp lễ. Chào hỏi xong Cảnh Huy chỉ tay về phía chiếc ghế thứ hai hàng đối diện, ý bảo cô ngồi xuống. Thấy Hạ Di Bình đã yên vị, Cảnh Huy mới nói tiếp: “Đợi mọi người đến đủ rồi giới thiệu một lần.”

Hạ Di Bình gật đầu. Khoảng 10 phút sau lần lượt Từ Lệ Khôn, Trần A Lãng và ba người lạ mặt khác cũng lần lượt bước vào. Cảnh Huy nhìn đồng hồ, vẻ mặt hơi sốt ruột: “Có lẽ Lục Tổng sẽ đến trễ, chúng ta cứ bắt đầu trước.”

Hạ Di Bình trong lòng suy nghĩ, Lục Tổng? Có phải là vị thiếu gia của Lục thị hay không? Hèn gì chiếc ghế chủ tọa vẫn còn trống. Cô tạm dẹp đi nghi vấn, im lặng lắng nghe Cảnh Huy giới thiệu: “Vị này là Trưởng phòng Quan hệ công chúng Triệu An Luân, chuyên giải quyết các scandal hoặc phụ trách các hoạt động truyền thông cho phim mới và diễn viên của công ty. Vị này là Bạch Mộc, Tổng quản lý nghệ sĩ. Vị này là Phương San, sau này sẽ là quản lý của Hạ tiểu thư. Quản lý của Từ tiểu thư và A Lãng đây hôm nay có việc chưa đến được, bọn họ sẽ tự liên hệ sau.”

Cảnh Huy dứt lời, cả đám người mới lần lượt chào hỏi, người tên Phương San hướng bàn tay về phía Hạ Di Bình: “Di Bình, hợp tác thuận lợi.” Hạ Di Bình lễ phép chào hỏi: “Mong chị Phương chỉ giáo.”

Nói về con người Phương San, cô là quản lý có tiếng tại Hoàn Vũ được biết là người có tài nhưng cũng không từ thủ đoạn. Cô vừa kết thúc hợp đồng với một nghệ sĩ nên vừa lúc có thể nhận Hạ Di Bình. Về phần tại sao Hạ Di Bình lại được đưa cho Phương San chỉ có Cảnh Huy mới biết.

Hợp đồng của ba người Hạ Di Bình, Trần A Lãng và Từ Lệ Khôn với Hoàn Vũ kéo dài 5 năm. Theo như trước đó công bố, sau Tết Hoàn Vũ sẽ có một bộ phim mới sẽ khởi quay, tất nhiên vai chính sẽ thuộc về Từ Lệ Khôn, Hạ Di Bình đóng vai nữ thứ, Trần A Lãng đóng vai nam thứ. Về phần nam chính vẫn chưa công bố, nhưng chắc chắn sẽ là một nghệ sĩ thuộc Hoàn Vũ có thực lực và độ nổi tiếng cao để cân bằng lại nhóm diễn viên mới này.

Vừa lúc các bên ký xong hợp đồng, bên ngoài cũng có người bước vào. Người đến là nam nhân cao tầm 1m80, tây trang chỉnh tề, đầu tóc cắt tỉa gọn gàng, mặt vuông mày rậm, vừa nhìn vào đã thấy vô cùng phong độ và chững chạc, theo sau là hai tên vệ sĩ mặt không cảm xúc. Anh ta nhắm thẳng vị trí chủ tọa mà đến, Cảnh Huy vừa nhìn thấy đã đứng dậy, mấy người ở đây cũng nhanh chóng đứng lên lễ phép: “Lục Tổng, ngài đến rồi.”

Lục Nghị nhìn một vòng những gương mặt quen thuộc cùng xa lạ nhếch môi: “Ngồi.” Tất cả nghe vậy mới đồng loạt ngồi xuống. Chỉ có Cảnh Huy vẫn đứng đó, nghiêm túc giới thiệu: “Giới thiệu với mọi người, đây là Lục Thị Tổng tài.”

Hạ Di Bình vừa nghe thấy, chắc chắn được phán đoán trong lòng nhưng vẫn vô cùng điềm tĩnh nở nụ cười chào hỏi, rất khác với vẻ ngoài sợ hãi rụt rè của hai người Từ Lệ Khôn và Trần A Lãng. Lục Nghị đảo mắt một vòng, dừng lại trên người của Hạ Di Bình, ánh mắt nảy lên một tia hứng thú rồi nhanh chóng thu về: “Nghe nói công ty có diễn viên mới, tôi chỉ ghé ngang góp vui, mọi người cứ tự nhiên.”

Cảnh Huy cũng chủ động phá vỡ bầu không khí áp lực: “Như vậy chúng ta lên món nhé, vừa ăn vừa nói chuyện. Lục Tổng thấy sao?”

Lục Nghị gật đầu, tỏ vẻ không quan tâm, trong đầu anh ta giờ phút này chỉ nghĩ lần đầu tiên có người gặp anh ta mà vẫn bình tĩnh đến thế…

Nói về Lục Nghị con người này. Anh ta là con trai độc nhất của Chủ tịch Tập đoàn Lục thị Lục Chấn Phong. Nhiều năm nay Lục Chấn Phong dần lui về an dưỡng tuổi già, giao mọi việc tại Lục thị cho Lục Nghị xử lý nên bình thường anh ta vô cùng bận rộn. Lục Nghị nhìn bề ngoài phong độ nhưng nói một cách công bằng cũng chẳng có tài cáng gì ngoài việc đầu thai đúng chỗ. Từ khi Lục Nghị tiếp quản Lục thị, tình hình kinh doanh cũng không có tiến triển nhiều, không tụt dốc đã là may mắn, nơi duy nhất phát triển chính là giải trí Hoàn Vũ nhưng cũng hoàn toàn nhờ vào Cảnh Huy. Mặc dù Lục Chấn Phong nhìn thấy và cũng luôn tạo ra áp lực, thế nhưng Lục Nghị ngoài việc dùng thủ đoạn thì cũng không có biện pháp nào tốt hơn, cứ đà này vị trí tam đại tập đoàn của Lục thị sớm muộn gì cũng sụp đổ.

Bữa cơm kết thúc trong không khí im lặng đến đáng sợ. Chỉ có Cảnh Huy và nhóm người quản lý thỉnh thoảng nói được vài câu. Lục Nghị ngay sau đó cũng nhanh chóng rời khỏi, trước khi đi chỉ để lại cho Hạ Di Bình một ánh mắt khó hiểu.

Khi mọi người lần lượt ra về, Hạ Di Bình cũng đứng dậy định chào hỏi Cảnh Huy, chỉ thấy Cảnh Huy có ý muốn cô ở lại: “Hạ tiểu thư, không biết cô với Đặng Chân tiểu thư là quan hệ gì?”

Hạ Di Bình thoáng nghi hoặc, cô mất một lát để có thể hiểu câu hỏi của Cảnh Huy, có lẽ là họ quen biết bởi bài phỏng vấn hôm trước: “Tôi và Đặng Chân là bạn cùng lớp.”

“À, vậy à. Không biết cô ấy có sở thích đặc biệt gì không?” Hạ Di Bình nghe thấy thế càng nghi ngờ, dường như cũng nhận ra điều gì đó. Cảnh Huy lúc này cũng nhận ra bản thân hơi thất thố, mới vội tiếp lời: “Tôi chỉ là muốn mời cô ấy bữa cơm.”

“Tôi nghĩ Cảnh Tổng vẫn nên tự tìm hiểu, sẽ tốt hơn là biết được từ tôi.” Hạ Di Bình thật ra không biết Đặng Chân thích gì, nhưng nếu thẳng thừng trả lời là không sẽ khiến Cảnh Huy nghĩ rằng bọn họ không thân thiết. Nhìn thái độ của Cảnh Huy có lẽ là có ý với Đặng Chân, nếu đã như vậy cô càng phải tận dụng mối quan hệ này.

Cảnh Huy nghe thế cũng không miễn cưỡng nữa, nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy Hạ Di Bình nói cũng không sai: “Vậy được, Hạ tiểu thư, tôi tiễn cô.”

“Cảm ơn Cảnh Tổng.” Hạ Di Bình đeo kính râm, lúc này mới cùng Cảnh Huy rời khỏi nhà hàng. Cô không về ngay mà đến phòng làm việc của Phương San, bọn họ hẹn nhau bàn bạc một số lịch trình tiếp theo của Hạ Di Bình.

--

Hạ Di Bình: [Yên Yên, tối nay đi ăn cùng tôi nhé.]

Tần Hàm Yên: [Được.]

Đây là lần đầu tiên Hạ Di Bình liên lạc với Tần Hàm Yên kể từ sau khi cuộc thi kết thúc. Mấy hôm nay quả thực tâm trạng Tần Hàm Yên cứ lên xuống thất thường, không rõ tư vị. Cô đã hạ quyết tâm sẽ không quan tâm Hạ Di Bình, cứ mặc kệ cô ấy. Thế nhưng vừa nhận được tin nhắn, đắn đo một chút cuối cùng lại đồng ý, mặc dù tối nay cô chính xác là đã có hẹn với đám bạn phòng 214, đành phải lần nữa có lỗi với họ. Thật ra bây giờ Tần Hàm Yên muốn biết tình hình của Hạ Di Bình tại Hoàn Vũ, tốt nhất vẫn nên đi gặp, bằng không cô sẽ thấp thỏm không yên.

Khác với những lần trước hoặc là nấu ăn tại nhà Hạ Di Bình hoặc là kéo nhau đến mấy quán ăn bình dân. Lần này, Hạ Di Bình hẹn cô tại một nhà hàng Tây tương đối riêng tư với lý do là phải ăn mừng cho hoành tráng nhưng thật ra  Tần Hàm Yên cũng biết bây giờ Hạ Di Bình không còn thích hợp đến với những quán ăn họ đã từng ghé qua.

Tần Hàm Yên vào nhà hàng, nhanh chóng tìm thấy Hạ Di Bình theo hướng dẫn của phục vụ. Bàn ăn do Hạ Di Bình đặt nằm sát cửa sổ, nằm ở tầng 2 nên vừa hay có thể nhìn thấy H thị rực rỡ về đêm. Nhìn thấy Tần Hàm Yên bước đến, Hạ Di Bình lập tức nở nụ cười ngọt ngào, nhưng không hiểu sao lần này Tần Hàm Yên vẫn có cảm giác xa lạ. Ừm, hình như cậu ấy ăn mặc khác đi đôi chút, sang trọng hơn cũng khí chất hơn...

Trong thời gian đợi phục vụ lên món, Hạ Di Bình liên tục cắm đầu vào điện thoại, có vẻ vô cùng bận rộn. Tần Hàm Yên chỉ yên lặng ngồi đó, thỉnh thoảng nhấp một ngụm nước lọc rồi đưa mắt nhìn về cửa sổ. Từng ánh đèn mờ ảo lên xuống, đôi khi lại nhòe đi giống như tâm trạng Tần Hàm Yên lúc này. Sau khi lên món xong, cuối cùng Hạ Di Bình cũng chịu buông điện thoại xuống: “Xin lỗi Yên Yên, nãy giờ có chút chuyện cần giải quyết.”

“Không sao.” Tần Hàm Yên tỏ vẻ không quan tâm.

“Cậu ăn thử đi, tôi đều chọn những món không cay.” Vừa nói cô cũng vừa nhanh tay cắt một miếng bít tết đưa về phía Tần Hàm Yên. Tần Hàm Yên sửng sốt trong giây lát, cuối cùng vẫn há miệng cắn một miếng: “Ừm, rất ngon.”

“Tôi đã ký xong hợp đồng với Hoàn Vũ, thời hạn là 5 năm. Qua Tết sẽ bắt đầu quay phim, thời gian từ đây đến đó sẽ phải nhận nhiều quảng cáo.” Ngừng một chút lại nói tiếp: “Có lẽ sẽ không thể lên lớp nhiều, có thể nào…”

“Yên tâm, tôi sẽ giúp cậu ôn tập.” Tần Hàm Yên hiểu Hạ Di Bình đang muốn nói gì, nói đúng hơn thời điểm hiện tại hay trước kia, cái Tần Hàm Yên có thể giúp được Hạ Di Bình cũng chỉ có thế.

“Vậy cảm ơn cậu. À, hình hôm bữa cậu chụp rất đẹp, tôi vừa định tối nay sẽ đăng weibo.” Hạ Di Bình vừa nói vừa cười rất tự nhiên.

“Cậu không chê là tốt rồi.” Lẽ ra khi nghe Hạ Di Bình nói thế, Tần Hàm Yên phải vui mới đúng, nhưng giờ đây Tần Hàm Yên thực sự cảm thấy vui không nổi, cũng chẳng biết vì sao.

“Yên Yên, cậu có nghe Đặng Chân nhắc đến Cảnh Huy không?” Hạ Di Bình nghĩ Tần Hàm Yên thân thiết với Đặng Chân hơn, nếu có chuyện gì chắc chắn sẽ kể với Tần Hàm Yên.

Tần Hàm Yên hơi khó hiểu, cô nghĩ đến tấm thiệp mời lần trước, nhưng cuối cùng vẫn quyết định bỏ qua: “Không có, sao vậy?”

“À, chỉ là tiện miệng hỏi thôi. Cậu ăn thêm đi.”

Chưa bao giờ Tần Hàm Yên cảm thấy cuộc nói chuyện của bọn họ trở nên nhạt nhẽo và khó hiểu như vậy. Cô cũng biết có thể do bản thân suy nghĩ quá nhiều nhưng thực sự không cách nào dẹp đi nó được. Sau khi ăn xong đã là 8 giờ tối, nếu như bình thường hai người bọn họ sẽ cùng nhau đi dạo nhưng hôm nay Hạ Di Bình nói là có hẹn với quản lý đi gặp đối tác nên đi trước, Tần Hàm Yên cũng chỉ có thể một mình trở về. Bây giờ chạy đến chỗ đám người Trương Nguyệt chắc vẫn còn kịp.

--

Trước khi đến kỳ nghỉ Tết, bọn họ phải trải qua kỳ thi kết thúc học kỳ. Rất may các buổi thi Hạ Di Bình đều có mặt đầy đủ mặc dù sau đó cũng nhanh chóng rời đi, điều này phần nào cũng khiến Tần Hàm Yên yên tâm. Sau khi tiến vào Hoàn Vũ, Hạ Di Bình cũng chuyển sang một căn chung cư cao cấp thuộc sở hữu của công ty. Cô còn được cấp xe và tài xế riêng, mỗi ngày đều đi sớm về trễ. Cô cũng đã cắt đứt quan hệ dây dưa với Lâm Cung bởi vì người này đã hết giá trị lợi dụng. Lâm Cung cũng chỉ có thể biết khó mà lui mặc dù cũng vô cùng căm tức, thế nhưng có Hoàn Vũ cùng một Lục thị chống lưng, hắn cũng không thể làm gì hơn.

Hạ Di Bình vẫn đang cố gắng đẩy nhanh lịch trình để sắp xếp thời gian về Y thị ăn Tết. Về phần Tần Hàm Yên cũng đang cố gắng hoàn thành những bản thảo cuối cùng. Thỉnh thoảng cô sẽ đến nhà của Diệp Kha Lâm pha trà trò chuyện, được Diệp Kha Lâm xem như con gái mà chỉ bảo, giữa bọn họ chỉ còn thiếu cái danh xưng còn mức độ thân thuộc cũng không khác người một nhà là mấy. Tần Hàm Yên không hiểu có phải do ảo giác hay không, cô luôn cảm thấy giữa Diệp Kha Lâm và mẹ cô Khương Huệ dường như có vài điểm giống nhau, đều yêu thích pha trà, làm bánh, cuộc sống điềm nhiên. Sở thích hiện tại của cô một phần cũng do ảnh hưởng từ Khương Huệ.

Năm nay, Đại học Q cho sinh viên nghỉ Tết 2 tuần. Trần Mãn Chi cùng Đinh Mễ vừa đúng ngày là nhanh chóng chuồn về quê. Trương Nguyệt tất nhiên vẫn ở H thị. Tần Hàm Yên dành hai ngày ở đây để đi thăm hỏi một vài người trong tòa soạn, mua chút quà cho Đổng Duyệt và Diệp Kha Lâm sau đó mới thu xếp trở về. Lần này, cô không phải chỉ về ăn Tết, cô còn một lời hứa phải hoàn thành.

--

Tiểu Huỳnh: Đố mọi người, lời hứa đó là gì?

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: