Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 96

4124 4 21 0

Tháng năm năm sau, Triệu Mộ Tịch cầu hôn. Mà cầu hôn Kỷ Dữ Đường là chuyện Triệu Mộ Tịch cần nhiều dũng khí nhất để đi làm.

Vì váy cưới của hai người, Triệu Mộ Tịch mất gần một năm tâm huyết và sức lực. Nàng nghiêm túc thế nào, Hề Vân đều thấy rõ trong mắt.

Hai người có thể đi đến bây giờ, Triệu Mộ Tịch cảm thấy Kỷ Dữ Đường phải trả giá quá nhiều so với nàng. Kỷ Dữ Đường không chỉ cho nàng tình yêu nàng không dám mơ tới, mà là một cuộc sống mới.

Kỷ Dữ Đường xuất hiện, giống như mặt trời xua tan mây đen, làm cho thế giới vốn dĩ cỏ dại mọc um tùm và mưa gió liên miên như nàng, bắt đầu có ấm áp và hy vọng.

Triệu Mộ Tịch luôn muốn mình có thể làm chút gì đó cho Kỷ Dữ Đường nhưng việc có thể làm thì quá ít. Giao quãng đời còn lại cho cô, dùng tất cả cách thức bản thân cho phép, cả đời yêu cô. Đôi khi lời hứa hẹn rất rẻ mạt, nhưng đôi khi lại là thứ quý giá nhất.

Bầu trời đêm đầu mùa hè, lấp lánh đầy sao.

Chân Triệu Mộ Tịch dựa vào cửa sổ, đung đưa, nhìn sao trời tĩnh lặng. Từ nhỏ đã nuôi thành thói quen, lớn cũng như thế. Chẳng qua trước kia ghé vào cửa sổ đếm sao, là muốn chạy trốn hiện thực.

Kỷ Dữ Đường thay quần áo ngủ bước ra từ phòng tắm, lập tức đi đến bên cạnh Triệu Mộ Tịch, ngồi xuống bên cạnh nàng. Sau đó cười, kéo cánh tay nàng quấn lên eo mình, làm nàng ngoan ngoãn ôm mình.

Triệu Mộ Tịch nghiêng người, chủ động ôm sát Kỷ Dữ Đường. Ôm luôn thoải mái, nàng dịu dàng hỏi: “Tại sao không lên giường đi?”

“Muốn xem cùng em.” Kỷ Dữ Đường sợ Triệu Mộ Tịch nghĩ chuyện xưa. Cô cưng chiều Triệu Mộ Tịch khắp chốn, muốn cho Triệu Mộ Tịch biết, về sau nàng sẽ vẫn luôn hạnh phúc như thế.

Triệu Mộ Tịch mỉm cười, kéo cánh tay mảnh khảnh trắng nõn của Kỷ Dữ Đường thưởng thức. Hai người mười ngón tay đan vào nhau, gần như thế này, đã cảm thấy hạnh phúc: “Cuối tuần đi triển lãm với em được không?”
“Tất nhiên cuối tuần phải đi với bà xã.”

“Nhất định phải đến.” Tuy rằng chuyện Kỷ Dữ Đường đồng ý với nàng, chưa bao giờ nuốt lời nhưng Triệu Mộ Tịch vẫn phải cường điệu một lần. Bởi vì lúc này đây, Kỷ Dữ Đường là vai chính.

Kỷ Dữ Đường nâng cằm Triệu Mộ Tịch: “Tôi đã lừa gạt em khi nào đâu?”

“Chị còn không biết xấu hổ mà nói à…” Vừa nói đến đề tài này, Triệu Mộ Tịch cảm thấy không ngừng chua xót: “Tổng giám đốc Kỷ, lúc trước chị chuyện chị lừa gạt em còn ít sao?”

Từ trước đến nay, kỹ thuật nói dối của Triệu Mộ Tịch là tốt nhất. Lúc trước gặp phải Kỷ Dữ Đường, xem như cô bị lật xe giữa đường.

Kỷ Dữ Đường nhìn chằm chằm Triệu Mộ Tịch, không nhanh không chậm nói: “Cũng không biết là đồ tồi nào, câu dẫn tôi trước.”

Lúc này Triệu Mộ Tịch đuối lý, nghẹn lời, lẩm bẩm một câu: “Dù sao chị cũng không dính câu…”

Kỷ Dữ Đường chạm mặt Triệu Mộ Tịch, bữa tiệc đêm đó là lần đầu tiên hai người gặp mặt, nhớ rất rõ. Ngay sau đó, gương mặt này bắt đầu thường xuyên xâm nhập vào cuộc sống của cô, cho đến bây giờ, cuối cùng không rời đi.

“Ai nói tôi không dính câu chứ?” Kỷ Dữ Đường nhẹ nhàng nói với Triệu Mộ Tịch: “Không dính câu… Bây giờ chúng ta ở đây làm cái gì…”

Sau đó, hôn lên.

Âm thanh vang lên, khiến tim người rạo rực.

“Ưm ~”

Nhớ trước đây, biết rõ Triệu Mộ Tịch là “Chủ mưu từ lâu”, nhưng Kỷ Dữ Đường vẫn cam tâm tình nguyện nhảy vào trong bẫy của nàng.

Nào biết bẫy này, chính là bẫy cả đời.

Trên khung cửa sổ, hai người nghiêng nửa mặt, rũ mắt thâm tình hôn môi đối phương, chậm rãi ôm chặt lấy nhau, dịu dàng hơn ánh trăng.

Kỷ Dữ Lộ không thiếu lần hâm mộ Kỷ Dữ Đường và Triệu Mộ Tịch. Theo lý thuyết, hai người ở bên nhau lâu như vậy, nên là vợ chồng già đi. Tại sao tình yêu vẫn còn cuồng nhiệt như thế. So với nàng và chị Vi của nàng còn ngọt ngào dễ chịu hơn.

Ở điểm này, Kỷ Dữ Lộ không cân bằng chút nào, đáy mắt tràn ngập sự hâm mộ.

Triển lãm cuối tuần, Kỷ Dữ Đường đi cùng với Triệu Mộ Tịch. Chỉ là Triệu Mộ Tịch không nói với Kỷ Dữ Đường, tác phẩm của nàng cũng được đưa vào, càng không nói tác phẩm kia, chính là váy cưới nàng thiết kế cho cô.

Khi bước vào phòng triển lãm, hành lang trống không. Kỷ Dữ Đường nhìn poster quảng cáo, bất lực nhìn Triệu Mộ Tịch: “Đã đến chậm rồi, đã kết thúc.”

“Vừa mới bắt đầu thôi.” Triệu Mộ Tịch thần bí cười cười, nàng dắt lấy tay Kỷ Dữ Đường: “Đi với em.”

Đại sảnh triển lãm đen tuyền, cách đó không xa ẩn ẩn lộ ra tia sáng yếu ớt. Kỷ Dữ Đường vừa tiến đến đã cảm nhận được sự khác thường, trong lòng lập tức đoán ra được Triệu Mộ Tịch chuẩn bị cái gì đó cho cô.

Chỉ là Kỷ Dữ Đường không có đoán được, kinh hỉ vậy mà sẽ là…

Phòng triển lãm đen như mực, chỉ có một chỗ sáng lên. Bộ váy cưới thánh khiết dài phết đất tựa như sao trời đêm, lóng lánh bắt mắt.

Triệu Mộ Tịch kéo Kỷ Dữ Đường đi đến trước váy cưới nàng thiết kế vì cô, cuối cùng chờ được đến ngày này. Ngay đêm qua, nàng còn khẩn trương đến ngủ không yên, nhưng hôm nay thật sự mang Kỷ Dữ Đường đến nơi này cầu hôn, dường như cũng không cần nhiều dũng khí như nàng tưởng tượng.

Đại sảnh triển lãm to như vậy, chỉ có hai người.

“Chị nói đúng, em là nhóc sợ hãi. Em rất tự ti, ở trước mặt chị, em càng tự ti.” Lần đầu tiên Triệu Mộ Tịch đối diện thừa nhận bản thân tự ti. Trước kia, nàng sẽ dùng vẻ ngoài quật cường của mình để che giấu. Từ nhỏ, nàng đã lớn lên dưới sự chửi rủa và ngôn ngữ ô uế vô tận. Không phải nàng không để bụng mà nàng không thể không giả vờ phóng khoáng kiên cường. Trong xương cốt nàng hèn mọn, chỉ có bản thân là biết rõ nhất. Khi Kỷ Dữ Đường tỏ tình nàng, trong lòng nàng cảm thấy lo sợ hơn là vui mừng, bởi vì đáy lòng nàng cảm thấy bản thân không xứng với Kỷ Dữ Đường. Nàng sợ cảm giác yêu xong lại bị vứt bỏ, cho nên nàng không muốn vạch trần vết sẹo lớn nhất của mình với Kỷ Dữ Đường.

Kỷ Dữ Đường không có cắt ngang lời Triệu Mộ Tịch, mà nghe nàng nói tiếp.

“Thích chị, em cũng cố nén không dám nói. Rõ ràng mỗi ngày đều muốn trốn tránh không gặp chị, ngay cả chị nói muốn em làm bạn gái chị, em cũng sợ hãi không dám nhận lời. Bởi vì em rất sợ hãi, vô cùng sợ hãi, cực kỳ sợ hãi, nếu em đồng ý rồi, có một ngày sẽ phải mất chị.” Triệu Mộ Tịch cúi thấp đầu, nhấp môi cười cười rồi ngẩng đầu lên nhìn Kỷ Dữ Đường: “Nhưng em đồng ý rồi, bởi vì trốn tránh không gặp chị, khiến lòng em khó chịu hơn.”

Lúc trước, khi quyết định ở bên Kỷ Dữ Đường, Triệu Mộ Tịch đã chuẩn bị tốt tương lai sẽ thương tích đầy mình. Cho dù là thế, Triệu Mộ Tịch vẫn muốn toàn tâm toàn ý yêu cô.

Thật may, Kỷ Dữ Đường không có rời bỏ nàng.

Triệu Mộ Tịch cười, nói ra những lời này. Kỷ Dữ Đường nghe xong, hốc mắt hơi đỏ lên. Nàng gọi Triệu Mộ Tịch là nhóc sợ hãi, nhưng chưa từng đặt mình vào hoàn cảnh người khác, chưa từng đứng vào góc độ Triệu Mộ Tịch để cảm nhận và suy xét cho nàng.

“Thật ra, lúc chúng ta vừa mới ở bên nhau, em đã phác thảo chiếc váy cưới này. Mỗi lần vừa động bút, đầu em tràn đầy… Đầu em tràn đầy hình ảnh lúc chị mặc chiếc váy cưới này.” Triệu Mộ Tịch nhìn váy cưới trước mắt, chậm rãi nói. Sau đó xoay người đối mặt với Kỷ Dữ Đường: “Khi đó em đã không nói với chị, bởi vì em cảm thấy quá buồn cười. Trừ bỏ nằm mơ, từ trước đến nay em chưa từng dám hy vọng xa vời, sẽ có một ngày ở tương lai, chị sẽ chân chính mặc nó vào vì em. Chúng ta sẽ có hôn lễ, chị sẽ làm cô dâu của em…”

Hốc mắt Kỷ Dữ Đường đã ướt đẫm: “Đồ ngốc, tôi nói rồi, em sẽ hạnh phúc hơn cả mơ.”

“Chị có thể biến giấc mơ của em thành sự thật sao?” Triệu Mộ Tịch lấy ra một chiếc nhẫn kim cương từ trong túi ra: “Gả cho em, em muốn cả đời này có thể quấn lấy chị.”

Cứ việc Kỷ Dữ Đường đã từng cầu hôn nàng một lần. Nhưng Triệu Mộ Tịch đã quyết tâm, nhất định phải cầu hôn lần nữa. Cho đến nay, là nàng không tin tưởng vào tình cảm giữa hai nàng.

Triệu Mộ Tịch muốn dũng cảm một lần, muốn cho Kỷ Dữ Đường thấy sự kiên định của nàng.

Đã từng vô số lần gặp chuyện cảm động lớn nhỏ, nhưng khi Triệu Mộ Tịch ở trước váy cưới cầu hôn, Kỷ Dữ Đường đã rơi nước mắt. Cô đưa tay giao cho Triệu Mộ Tịch: “Tôi nguyện ý dùng cả đời này để em quấn lấy.

Triệu Mộ Tịch tiến lên ôm chặt lấy Kỷ Dữ Đường, mà Kỷ Dữ Đường cũng dùng sức ôm chặt lấy nàng. Hai người cùng ôm nhau, khóe môi tràn đầy ý cười.

“Chuyện hôn lễ cứ giao cho tôi. Em chỉ cần ngoan ngoãn chờ, làm cô dâu xinh đẹp nhất là được.” Khi Triệu Mộ Tịch chấp nhận lời cầu hôn của cô, Kỷ Dữ Đường đã sớm liên lạc đội ngũ chuẩn bị hôn lễ. Chỉ là cô không nói cho Triệu Mộ Tịch, không muốn nàng áp lực.

“Chị mới là xinh đẹp nhất.’
“Chờ tôi già rồi, em có thể thể chê tôi xấu không?”

Triệu Mộ Tịch hôn hôn Kỷ Dữ Đường: “Em sẽ già cùng chị.”

***

Hôn lễ đặt vào tháng tám, ngày càng ngày càng gần.

“Tháng sau bố thật sự không thể dành ít thời gian trở về sao?” Triệu Mộ Tịch liên lạc với Triệu Thải Nam ở nước ngoài, nói bà ấy tham gia hôn lễ. Nhưng Triệu Thải Nam lại từ chối lần nữa, nói là có đang phát triển tình cảm ở nước ngoài, vội vàng đi du lịch.

“Vẫn là không thể đến?”

“Ừm.” Triệu Mộ Tịch cúp điện thoại, nằm ở trên giường nghẹn ngào nói: “Có lẽ không xem em là con gái, đến hay không kệ bà ấy vậy.”

Bây giờ Triệu Thải Nam không đi đánh bạc, Triệu Mộ Tịch đã cảm ơn trời đất.

Kỷ Dữ Đường nhìn ra được, đáy lòng Triệu Mộ Tịch muốn Triệu Thải Nam đến tham gia. Cho dù mẹ con nàng từng có nhiều chuyện khúc mắc, nhưng dù sao Triệu Thải Nam cũng là người thân duy nhất của Triệu Mộ Tịch.

Đảo mắt đã đến tháng tám, hôn lễ lãng mạn của hai người phụ nữ vì trình độ long trọng nên tất cả mọi người ở thành phố A đều biết.

Bởi vì Triệu Mộ Tịch thích sao trời, Kỷ Dữ Đường cho đội ngũ thiết kế hôn lễ thành chủ đề sao trời, giống như mộng ảo truyện cổ tích. Kỷ Dữ Đường nói, chuyện cả đời chỉ có một lần, nhất định phải nghiêm túc làm.

Giấc mơ đẹp của Triệu Mộ Tịch trở thành sự thật, mà lời Kỷ Dữ Đường hứa đã làm được rồi.

Trong buổi hôn lễ, còn tốt đẹp hơn rất nhiều lần so với cảnh ảo mộng trong mơ của Triệu Mộ Tịch. Ở dưới sao trời lung linh, Kỷ Dữ Đường mặc chiếc váy cưới kia vì nàng, từ từ đi về phía nàng, trở thành cô dâu của nàng, cho nàng lời hứa quãng đời còn lại.

Kỷ Dữ Đường nâng chiếc khăn voan của Triệu Mộ Tịch lên. Đây là thời khắc xinh đẹp nhất của cuộc đời người phụ nữ, hai người đang chứng kiến lẫn nhau.

Trên mặt Triệu Mộ Tịch treo nụ cười ngọt ngào, hạnh phúc tươi cười.

Dưới khán đài, Triệu Thải Nam đeo khẩu trang đứng ở một góc, lẳng lặng nhìn màn này, đôi mắt ướt đẫm. Bà ấy không có mặt mũi nói cho Triệu Mộ Tịch là bà ấy đến. Triệu Mộ Tịch nói không sai, có người mẹ như vậy, không có thì tốt hơn.

Triệu Thải Nam biết, từ khi con gái bà ấy sáu tuổi, bà ấy đã là ác mộng, là nỗi sỉ nhục với con gái mình. Bà ấy vẫn luôn liên lụy đến Triệu Mộ Tịch, suýt chút nữa hủy hoại cuộc sống của nàng. Bây giờ bà ấy cũng không cho Triệu Mộ Tịch được cái gì, nên sẽ không đi quấy rầy cuộc sống mới của đối phương, mới là lựa chọn chính xác.

Không có người mẹ quỷ hút máu không biết liêm sỉ này, cuộc sống của nàng sẽ tốt hơn nhiều nhỉ? Triệu Thải Nam che mặt mà khóc. Điều duy nhất khiến bà ấy yên tâm, trước sau Triệu Mộ Tịch vẫn luôn sạch sẽ, không có dơ bẩn như bà ấy.

Hôn lễ vẫn tiếp tục.

Kỷ Dữ Lộ ở dưới khán đài nhìn, thầm nghĩ chị nàng vì Triệu Mộ Tịch, thật sự quá hào phóng, khiến nàng nhìn cũng có cảm giác muốn kết hôn. Kỷ Dữ Lộ giữ chặt tay Lâm Vi ở bên cạnh, dùng sức lắc lắc: “Em cũng muốn kết hôn…”

Kết hôn… Lâm Vi liếc trắng mắt nhìn Kỷ Dữ Lộ. Đến bây giờ hai người vẫn ngầm yêu, chưa dám đề ra chuyện kết hôn.

“Có phải còn hạnh phúc hơn cả mơ không?” Kỷ Dữ Đường ôm Triệu Mộ Tịch, trước khi hôn nàng, cười hỏi nàng.

“Ừm…” Nhìn gương mặt của Kỷ Dữ Đường, Triệu Mộ Tịch đã không muốn nói điều gì. Hôn lễ như này, nàng nằm mơ cũng không tượng tưởng ra.

“Tôi yêu em.” Kỷ Dữ Đường nói xong, nhẹ nhàng hôn lên môi Triệu Mộ Tịch.

Triệu Mộ Tịch nhắm mắt lại, cũng dịu dàng mút môi cô.

Hôn môi xong, Triệu Mộ Tịch đè trán Kỷ Dữ Đường, cũng nhẹ giọng nói với cô: “Em cũng yêu chị.”

Bầu trời đầy sao hóa thành một trận mưa sao băng. Điều Triệu Mộ Tịch từng ước tưởng chừng như xa xôi không thể với tới, cuối cùng đã thành sự thật.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16