Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 1: Vãn Nguyệt biến thành Phi Tinh

2724 0 1 0

Chương1: Vãn Nguyệt biến thành Phi Tinh

 

Máu tươi, nhuộm đỏ cả vùng đất dưới chân, nhuộm đỏ cả dòng suối nhỏ trong thôn.

 

Thi thể phủ đầy mặt đất, mỗi thi thể đều mang những gương mặt quen thuộc. Mặt ai cũng đều bị máu tươi nhiễm đỏ, biểu tình vặn vẹo, tường vây trong thôn cũng đã sụp đổ, một nửa thôn trang đã trở thành vùng đất khô cằn, mùi máu tươi nồng nặc len lỏi hòa vào không khí nơi đây.

 

Lâm Vãn Nguyệt tìm được thi thể của cha, trong tay còn gắt gao nắm chặt đòn gánh nước, rất gắt gao, đến nỗi Lâm Vãn Nguyệt dùng hết sức của tuổi mười bốn cũng không rút nó khỏi tay cha được, cuối cùng bất đắc dĩ chỉ có thể đem đòn gánh cùng, cha, mẹ, em trai đi mai táng.

 

Mẹ đâu...

Thi thể của người được tìm thấy bên ven đường trong thôn, trong lòng vẫn còn chăm chú ôm chặt lấy đứa em song sinh mười bốn tuổi của nàng, bị một cây trường mâu đâm xuyên qua.

 

Lần đầu tiên Lâm Vãn Nguyệt nghe được âm thanh ma sát của binh khí cùng thân thể, nàng dùng hết toàn lực đem trường mâu từ thân thể hai người kéo ra...

 

"A!"

 

Lâm Vãn Nguyệt thở hồng hộc, từ giường gỗ bật dậy, bốn phía đều có tiếng ngáy truyền tới, chỉ có Lâm Vũ ở sát bên Lâm Vãn Nguyệt bị nàng kinh hô đánh thức, mơ mơ màng màng nói :"Tinh ca, lại gặp ác mộng sao!?" Sau đó hắn lẩm bẩm vươn người tiếp tục ngủ, như thể đã quá quen với việc như này.

 

Thở hổn hển, Lâm Vãn Nguyệt gắt gao nắm chặt chiếc áo vải thô sơ đã thấm đầy mồ hôi nhưng chưa từng cởi qua của mình. Đã hai năm, cha mẹ và em trai đã bị Hung Nô giết chết hai năm, nhưng nàng thỉnh thoảng vẫn luôn mơ thấy ác mộng ngày đó, cực kỳ rõ ràng, cực kỳ chân thực, một lần rồi lại thêm một lần. Nhưng mỗi một lần Lâm Vãn Nguyệt tỉnh lại, ngoại trừ việc bị kinh sợ ra, nàng xưa nay không hề chán ghét cảm giác bị ác mộng giày vò này, trái lại mỗi khi màn đêm buông xuống, nàng còn có chút chờ mong, vì đây là cách duy nhất để được nhìn thấy cha mẹ cùng đứa em song sinh của nàng.

 

Thở mạnh một hơi, Lâm Vãn Nguyệt bật dậy rời khỏi giường, đi ra khỏi gian lều quân dụng dành cho mười lăm người.

 

"Ai đó!??" Lâm Vãn Nguyệt vừa ra khỏi lều trại ngay lập tức bị thủ vệ phát hiện, hiện tại chính là đang trong thời chiến tranh, thần hồn nát thần tính, không cho phép một tia hàm hồ.

 

"Báo cáo! Bộ binh ất doanh tam ngũ binh sĩ Lâm Phi Tinh!"

Lâm Vãn Nguyệt thuần thục khai ra danh tính của mình, binh lính tuần tra liền thở phào nhẹ nhõm, nắm trường kích cùng khiên chắn cẩn thận kiểm tra binh hiệu của Lâm Vãn Nguyệt, sau đó mới xoay người rời đi.

 

Ngày rằm, trăng tròn nhô lên cao, ánh trăng trắng ngà bao phủ toàn bộ quân doanh. Nhiều năm chinh chiến, xung quanh đây đã không còn một bóng người, Ly quốc cùng Hung Nô đã giằng co tại biên giới đây suốt ba năm, có thắng có bại, nửa nọ nửa kia.

 

Vùng đất này bị Hung Nô cùng Ly quốc luân phiên cai quản đã sớm thành một một nơi cằn cỗi. Đất ở nơi này đã bị máu tươi ngâm mềm lại bị vó ngựa vững chắc nện chặt lại, đừng nói là Trang gia, ngay cả cỏ dại ngoan cường mạnh mẽ nhất cũng không mọc lên nổi.

 

Nơi này không có tiếng côn trùng kêu vang quen thuộc như khi Lâm Vãn Nguyệt còn nhỏ, toàn bộ quân doanh ngoại trừ truyền tới từng đợt ngáy lớn, còn lại ở ngoài không còn gì khác.

 

Lâm Vãn Nguyệt nhìn trăng sáng trên trời rồi xuất thần, ký ức ngắt quãng lần nữa trở lại, cảnh vật trong mơ từng chút ùa về.

 

Ở biên cảnh Ly quốc có một thôn trang nhỏ được gọi là Thiền Quyên thôn, có một nhà họ Lâm bốn người, phụ thân là tiên sinh duy nhất dạy học trong thôn, là người được tôn trọng nhất sau Trưởng thôn cùng Bảo trưởng. Mẫu thân dịu dàng đoan trang, đầu lòng là một đôi nhi nữ Long Phương song sinh: Vãn Nguyệt là chị, em là Phi Tinh. Nhưng chuyện này đã kết thúc vào hai năm trước. Trái ngược với Lâm Vãn Nguyệt thông minh hiếu động, Lâm Phi Tinh lại càng thận trọng hơn nhiều. Vào năm mười bốn tuổi, Vãn Nguyệt lén trốn đi đến trong núi, muốn tìm một chút thảo dược học được từ lão lang trung cùng thôn.

 

Nhưng cũng chính vào ngày đó tại Tây Sơn, thời điểm Lâm Vãn Nguyệt quay trở lại, toàn bộ dân làng đã bị Hung Nô tàn sát hầu như không còn gì. Ngoại trừ nàng, không một ai còn sống.

 

Lâm Vãn Nguyệt mai táng cho thân sinh, đối mặt với một thôn đầy thi thể, nàng kiên nhẫn thu thập từng mảnh. Mãi cho đến khi thi thể bắt đầu có mùi hôi thối bốc lên Lâm Vãn Nguyệt vẫn chưa an táng xong.

 

Cuối cùng, nàng chỉ có thể châm một bó đuốc đem toàn bộ người trong thôn đốt đi, sau đó ở đầu thôn quỳ gối dập đầu ba cái nói rằng: "Các vị thúc thúc bá bá cô cô thẩm thẩm, Vãn Nguyệt tuổi nhỏ thật sự bất lực không thể giúp mọi người cùng mai táng, bây giờ chỉ có thể uỷ khuất để mọi thứ lụi tàn trong lửa, miễn cho mọi người phơi thây hoang dã, bây giờ các người cát bụi trở về với cát bụi, mối thù này liền để cho người còn sống chịu đi."

 

Nữ nhân không thể tòng quân, Lâm Vãn Nguyệt liền dùng thân phận của đệ đệ để sống tiếp.

 

Lâm Vãn Nguyệt độc hành mấy trăm dặm, đói bụng thì ăn cơm, không có cơm thì lấy vỏ cây cỏ dại lót dạ, bộ dạng lúc nào cũng phải đề phòng. Trên đường đi, Lâm Vãn Nguyệt luôn cảm thấy chính mình thực ra đã chết từ lâu cùng gia đình ở Thiền Quyên thôn rồi.

 

Rốt cuộc, Lâm Vãn Nguyệt đi tới quân binh doanh của Ly quốc Lý Mộc tướng quân tiếng tăm lừng lẫy, lấy thân phận Lâm Phi Tinh báo danh tòng quân. Nhưng một nhà Lâm Vãn Nguyệt cũng không phải quân hộ, ở Ly Quốc sĩ quân nông công thương ngũ giai hộ tịch phân rành mạch, mỗi hộ gia đình mỗi đời quản lý chức vụ của mình đời đời kiếp kiếp hiếm khi có thay đổi, trừ phi triều đình đặc cách. Vì vậy không phải quân tịch, bá tánh không được tòng quân.

 

Thấy tia hi vọng sống cuối cùng bị vụt mất, Lâm Vãn Nguyệt "thình thịch" một tiếng, liền quỳ gối trước mặt thư ký quan: "Đại nhân, ta cầu xin ngươi, hãy để ta nhập ngũ đi!"

 

Thư ký quan tuổi tác không lớn, dáng vẻ của một người hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, có một hài tử choai choai quỳ gối trước mặt mình, hắn làm sao có thể bình thản được? Vội vã bỏ cây bút trong tay xuống, muốn nâng Lâm Vãn Nguyệt dậy:

 "Hài tử, ngươi cũng đừng làm khó ta, ngươi cũng không phải quân hộ. Việc này ta không làm chủ được, chuyện này nói lớn không lớn, nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ, dù sao ta cũng chỉ nhận thức vài chữ, làm một thư ký quan nho nhỏ, ta không lo được chuyện này a!"

 

"Đại nhân, ta van xin ngươi, van xin ngươi, toàn thôn ta đều bị người Hung Nô giết cả rồi, cha ta, mẹ ta, ta. . . chị, tất cả đều chết rồi, nếu ta không chạy lên núi chơi đùa, e là ngày hôm nay cũng không có mạng để tới nơi này, toàn thôn trừ ta ra 118 nhân khẩu không một ai may mắn thoát khỏi. Toàn bộ Thiền Quyên thôn thi thể chất đầy đồng, Dù cho toàn bộ thi thể có mùi cũng không có một ai đến giúp ta giải quyết hậu sự, ta đốt làng, một đường đi tới đây chỉ vì có thể nhập quân doanh, đại nhân ta cầu xin ngươi!"

 

Lâm Vãn Nguyệt thống khổ nói nhưng không hề rơi lệ, nàng chỉ kiên định quỳ ở đó, vững vàng như một cây cọc đã đâm sâu vào trong lòng đất, mặc cho thư ký quan lôi kéo thế nào cũng không rời.

 

Đối với sự tình ở Thiền Quyên thôn thư ký quan cũng có nghe qua, thấy vẻ mặt Lâm Vãn Nguyệt tuy rằng bi thống lại hết sức kiên định, lại nhìn xuống chân Lâm Vãn Nguyệt, một cái chân đang mang chiếc hài bị mài hỏng, chiếc hài bên chân còn lại đã sớm không biết tung tích, chân trước dính chút bùn đất đen đỏ, nhìn thấy tình cảnh này trong lòng thư ký quan cũng thay đổi sắc mặt.

 

Thư ký quan đứng tại chỗ đánh giá hài tử trước mặt một lúc lâu, cuối cùng cắn răng đối với Lâm Vãn Nguyệt nói rằng: "Ta Hàm Khang khi đã bắt gặp chuyện hôm nay thì bất cứ giá nào cũng không thể không đếm xỉa tới, vậy ta liền đi tham kiến đại soái, thế nhưng được hay không được liền theo ý trời đi, ta nói trước, nếu là không được thì ngươi cũng đừng dây dưa nữa!"

 

"Đùng!" Lâm Vãn Nguyệt không hề trả lời, mà thay vào đó là một cái dập đầu ở trên mặt đất, tỏ rõ lập trường của nàng.

 

Một lát sau, thư ký quan trở lại, mang Lâm Vãn Nguyệt đi vào trong lều lớn, Lý Mộc Đại tướng quân thấy nàng thì chỉ an ủi đơn giản vài câu, liền lệnh sĩ quan phụ tá bên người đi đổi Lâm Vãn Nguyệt nông hộ sang quân hộ. Như vậy, nàng lấy thân phận em trai ruột thịt của mình- Lâm Phi Tinh, sống và trở thành một quân nhân.

 

Này thoáng một cái đã qua hai năm...

 

Nữ phẫn nam trang tòng quân, mạo danh thế thân, mỗi một điều trên ở Ly quốc đều là trọng tội, hai chuyện hợp lại cũng đủ mất đầu, nhưng Lâm Vãn Nguyệt nàng không để ý, sợ cái gì đâu? Cả nhà đều chết rồi, nàng sống sót chỉ là là muốn kéo dài cái mạng này để đòi lại cho cha, mẹ, em trai, toàn thôn 118 nhân khẩu một cái công đạo mà thôi!

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16