Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 1: Thất bại trong tình yêu là cách duy nhất để trưởng thành

654 0 3 0

“Dương, em không muốn nói dối chị, sợ chị sẽ tổn thương. Em nghĩ nên thú nhận với chị chuyện này.”

“Ngốc, em làm sai cái gì, sao lại nghiêm trọng như vậy?”

Trên mặt Trọng Thái Dương trước sau vẫn giữ nét cười hạnh phúc, cũng giống như rất nhiều cặp tình nhân khác, nàng đúng 9h tối mỗi ngày đều gọi cho bạn gái chúc ngủ ngon, ngày qua ngày không hề cảm thấy phiền hà. Tuy nhiên dạo này có lẽ vì công việc quá bận, những cuộc điện thoại thường xuyên bị gián đoạn. Thái Dương trước khi đi ngủ chỉ kịp gửi một tin nhắn chúc ngủ ngon và câu trả lời nàng nhận được lúc nào cũng chỉ là một lời chúc ngắn ngủi, như thể việc này không hề quan trọng, chỉ cần sao chép rồi gửi đi, còn nhanh hơn so với nhập pinyin.

Rõ ràng là người ở đầu dây bên kia đang rất nghiêm túc, trong giọng điệu không tìm ra được chút cảm giác đùa cợt nào, điều này làm Thái Dương có chút sợ hãi, nhưng chính là như vậy, nàng sợ điều gì thì điều đó sẽ đến.

"Chị nhớ không, tuần trước em có đi họp lớp trung học."

"Nhớ chứ. Hôm đó em vui không?"

"Một bạn học nam đã tỏ tình với em."

"Và..?"

"Em... Em đã đồng ý."

"Nào! Lễ độc thân là hôm qua rồi! Đùa thế này không vui đâu. Ngoan, đừng trêu chị!"

Mặt Dương cứng đờ, cổ họng như có gì đó chặn lại, nhưng để tránh cho bản thân tin vào những gì đối phương thú nhận, nàng giả vờ thoải mái và cho rằng đây chỉ là một trò đùa.

“Dương, những thứ này nghe giống một trò đùa sao?”

Nụ cười của Thái Dương lúc đó dần trở nên xấu hổ, sau cùng biến mất hoàn toàn. Cả hai đều im lặng, bàn tay cầm điện thoại của nàng không ngừng run rẩy, các khớp ngón tay tái đi vì lực. Chuyến bay đêm lướt qua trên bầu trời khuya trống trải, mang theo tiếng ầm ầm xôn xao, lưng nàng nặng nề tựa vào lan can, đôi chân trở nên yếu ớt, sau đó chậm rãi trượt dài, ngồi bệt trên mặt đất.

"Chuyện gì thế này..."

"Chị nói, chúng ta chỉ cần yêu nhau đến khi thời gian không cho phép nữa. Em nghĩ bây giờ chính là lúc."

"Sáu năm của chúng ta lại không bằng một lần gặp tình cờ đó hay sao?"

“Cứ vậy đi.”

Thanh âm trong điện thoại truyền đến tựa như lưỡi dao sắc bén tàn nhẫn, mỗi một tiếng bíp mang theo sát thương vô cùng, Thái Dương cuộn tròn, hai tay gắt gao tự ôm lấy mình. Trên đời này, ngoại trừ người mẹ mất sớm, người phụ nữ mà nàng yêu thương nhất đã bỏ rơi nàng dễ dàng như vậy. Thổn thức một hồi, Trọng Thái Dương ngửa mặt lên trời cười khổ, bộ dáng thảm hại nhất chính là lúc này, rõ ràng là cười đến đứt hơi khàn tiếng, nhưng trong mắt lại một màn mưa giăng tuyệt vọng.

“Còn nhớ không? Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, em ở bậc thang ngẩng đầu nhìn về phía chị, lúc đó tưởng chừng như sao trời xinh đẹp tất thảy đều nằm trong mắt em. Trong phút chốc, nguyện ý đem toàn bộ tương lai dành hết cho em.”

Ngoại trừ Thái Dương đang bất lực, thổn thức tự lẩm bẩm với chính mình, không khí không có cách nào hồi đáp lại nàng. Hóa ra tình yêu này cũng tầm thường chết đi trong hai tiếng yêu xa.

….

“Chuyện này bắt đầu từ lúc nào?”

Vai áo của Trọng Thái Dương được bao phủ bởi đủ loại hoa văn hình dáng khác nhau, người ta nói rằng mỗi họa tiết tượng trưng cho một con người hoặc một câu chuyện xuyên suốt quá khứ không thể xóa nhòa. Nàng mặc áo vest cộc tay, người chống lên bồn rửa mặt. Nước lạnh mùa đông tạt thẳng vào mặt, giờ phút này nàng đặc biệt vô cùng tỉnh táo, gương trên tường phản chiếu sắc mặt nhợt nhạt. Vết đỏ do gọng kính để lại còn in hằn trên sống mũi thẳng tắp.

Mái tóc dài đến vai bị nước làm ướt giờ đã bết vào cổ. Tống Di Nhiên lười biếng dựa vào khung cửa, nhìn chằm chằm vào lưng nàng. Trọng Thái Dương đưa tay lấy khăn, qua loa lau lau mặt.

“Nói gì vậy?”

"Cậu dạo này rất không bình thường.”

Đã ba năm kể từ khi chia tay, trong khoảng thời gian này, Dương từ đầu đến cuối luôn ở lại thành phố xa lạ cách quê hương hơn nghìn km. Nàng căm ghét thành phố đã lấy đi tình yêu của mình, nhưng lại như một bông bồ công anh tàn tạ, dễ dàng bén rễ ở đây. Tống Di Nhiên là người bạn thân thiết nhất của Thái Dương, cô không thể chịu đựng được Dương những năm qua, vừa chậm chạp lại trì trệ, chưa hề quay trở lại trạng thái bình thường.

Nghiến răng nghiến lợi, liền dứt khoát nghỉ phép, trực tiếp bay đến chỗ Thái Dương. Tuy nhiên, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi ở cùng nhau, cô đã hoàn toàn nhận ra sự khác thường của Trọng Thái Dương không còn đơn giản là sự biến dạng tâm lí do cuộc tình tan vỡ năm nào gây ra. Thái Dương không thể cho Tống Di Nhiên câu trả lời mà cô ấy muốn, như thể chính cô đã hỏi một câu hỏi không có đáp án.

"Có lẽ cậu đã ở đây một mình quá lâu, hoặc cũng có thể là Nghê Hãn ... Ai ... Dù sao cậu cũng đã thay đổi rất nhiều."

Cuối cùng, cô không thể làm gì hơn, phải tự tìm một lý do hợp lý để giải thích cho câu hỏi của chính mình. Sau khi đeo kính trở lại, ánh mắt của Thái Dương lóe lên vô cùng mạnh mẽ, dáng vẻ nghiêng đầu có chút đáng yêu, đưa tay ôm Tống Di Nhiên.

"Hì hì! Mình đói quá! Mau đi thôi, vất vả lắm mới đến đây một chuyến, để mình dẫn cậu đi ăn những món đặc sắc ở đây."

Tống Di Nhiên trầm mặc nhìn Trọng Thái Dương bên cạnh, không đáp. Vấn đề nằm ở đây, Trọng Thái Dương chỉ trong nháy mắt liền biến thành một người hoàn toàn khác, điều này khiến cho những người quan tâm cậu ấy không thể tiếp cận được.

Trên thực tế, từ rất lâu trước đây, Trọng Thái Dương là một người vô cùng mập mạp, cao 1m65 nặng 140 kí, kì thực là một kẻ không hề nổi bật. Sống bình lặng không tranh giành, từ trước đến nay đều được bạn bè đánh giá là vô hại với cả con người và động vật. Nàng thích uống nước ngọt, có người nói nàng đích thị là con nghiện, một ngày có thể uống hết 3 chai. Thời kì sa đọa nhất chính là cùng với Tống Di Nhiên và bầy ngựa hoang rong ruổi thời đại học, có thể trốn tiết nhất định sẽ không đến lớp, đêm có thể không về nhất định sẽ phóng đãng uống cho đến say mèm, cho dù không có việc cần dùng đến máy tính cũng muốn ở trong quán internet nấu cháo suốt một đêm.

Tống Di Nhiên với tư cách là người cầm đầu, đem khẩu hiệu đặt cho loạt hành vi này rất đơn giản: “Sống không chơi phí đời tuổi trẻ, sau này nhất định sẽ hối hận.”  Thế là, Trọng Thái Dương siêng năng và có nề nếp ngày nào đã rành rọt được cô ấy đưa vào đời. Trở thành một “đứa trẻ hư”.

Tuy nhiên, chia ly là nỗi buồn mà tuổi trẻ ai cũng phải trải qua. Để được ở lại với Nghê Hãn, Dương và gia đình đã cãi nhau kịch liệt, thế nhưng cuối cùng vẫn không thắng nổi thủ đoạn cắt đứt trợ cấp kinh tế của cha. Nàng thu dọn hành lý, đến bằng tốt nghiệp cũng không kịp nhận, đã bị cưỡng chế mau chóng đến thành phố xa lạ kia càng sớm càng tốt để báo cáo nhậm chức. Hôm đó, duy chỉ có Tống Di Nhiên ra ga chào tạm biệt, cô kiên quyết đổi lại vé tàu của Thái Dương, có thể ở lại thêm hai tiếng đồng hồ, bọn họ tán gẫu về cuộc sống đại học ngớ ngẩn, sau tràng cười to lại là một khoảng trầm mặc lặng lẽ.

"Năm năm, tối đa năm năm. Nhất định mình sẽ trở lại! Thỉnh thoảng nhớ đến thăm Nghê Hãn."

"Yên tâm! Ở xa chiếu cố bản thân thật tốt."

Tống Dinh Nhiên trước nay vẫn luôn mang hào khí của chị đại, sau khi dang tay ôm nhau thật chặt, ở giữa bọn họ đã là cánh cửa soát vé, cùng khoảng cách bốn năm đằng đẵng….

….

"Để mình nói cậu biết! Trà ở đây vô cùng đặc biệt, rất nhiều người Hong Kong đều cố ý đến đây uống."

Tống Di Nhiên nhìn Thái Dương gầy gò trước mặt, khóe miệng hơi nhếch lên, Thái Dương cầm một chiếc bánh bao nhỏ còn bốc hơi nghi ngút đặt vào đĩa của Di Nhiên.

"Nhanh lên, nhân lúc còn nóng mau thử đi!"

Nói xong, chính nàng cũng đưa một cái lên miệng.

"Hì hì! Nóng quá!"

Thái Dương có chút buồn cười phả ra một ngụm hơi nóng, Tống Di Nhiên hiển nhiên không có bụng dạ thử món này, cô đặt đũa xuống, nghiêm túc nhìn Trọng Thái Dương.

"Lần này đến gặp cậu, chính là muốn cùng cậu bàn chuyện trở về."

Thái Dương nhướng mắt nhìn Tống Di Nhiên, mặt không chút cảm xúc, lại gắp da hổ, cánh gà bắt đầu gặm.

"Không phải còn một năm nữa hả?"

"Cậu bây giờ cũng thật là giống lợn chết không sợ nước sôi. Ở lại chỗ này cảm thấy thoải mái như vậy?”

“Di Nhiên, mình hiện tại không phải rất tốt sao?"

"Công việc gì gì đó, mình giúp cậu sắp xếp."

"Cho mình thêm chút thời gian nữa đi."

"Cậu còn muốn bạn bè của chúng ta đợi bao lâu?"

“Cậu biết không? Mình cảm thấy hoàn cảnh của mình bây giờ đặc biệt đáng xấu hổ, quê hương là nơi mình luôn muốn quay về, nhưng lại cảm thấy càng ngày càng xa lạ. Rõ ràng căm ghét thành phố này nhưng lại có chút bất đắc dĩ luyến tiếc.Tiến không được, lùi cũng không xong."

"Được rồi, đừng nhắc đến chuyện này nữa. Nói một chút về vấn đề cá nhân đi, cậu không định giải quyết sao?"

"Cậu đúng là khắc tinh của mình, hết chuyện để nói sao. Bữa cơm này không định ăn à?" "Ai, đây là cách cậu thể hiện tình yêu với mình đó a!”

Nói xong, Tống Di Nhiên đưa tay ra xoa xoa đầu Thái Dương, biểu hiện hết sức cưng chiều. Hầu hết những bạn bè không thân quen đều cho rằng Tống Di Nhiên và Thái Dương là một cặp, nhưng thật ra, trên đời này quả thật có tồn tại một mối tình mỹ mãn trên tình bạn dưới tình yêu. Một ánh mắt nhìn cũng đủ thấu hiểu lòng nhau, nói chuyện gì cũng cảm thấy thú vị nhưng kì thực cùng luận tình ái thì quả nhiên không hợp mắt. Dương đưa tay rót một tách trà nóng đưa cho Tống Di Nhiên, trước sau cân nhắc một chút vẫn là đem suy nghĩ của mình nói cho đối phương.

"Thực ra, mình cũng đã dự định rồi. Làm hết năm nay sẽ nộp đơn từ chức. Mình muốn đi ra ngoài một chút, đại khái là đi du lịch khoảng một tháng, dù sao cũng nên thưởng cho bản một khoảng thời gian sau ngần ấy năm."

"Được, sắp xếp như vậy rất đáng khen. Đây, cái này cho cậu."

"Cái khỉ gì vậy?"

"Chìa khóa nhà mới của mình. Ở lại ăn uống thật tốt. Tiểu Dương, mình không tin mình không nuôi nổi cậu.”

Trọng Thái Dương ngắm nghía chìa khóa trong tay, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt. Nàng ấy sẽ không nói lời cảm ơn với Tống Di Nhiên, bởi vì nhà của Tống Di Nhiên đối với nàng mà nói, cũng là nhà của nàng.

……

Chung quy cũng vì miếng ăn, Tống Di Nhiên lại ngồi lên con xế hộp màu xám, nhả khói bỏ đi! Trọng Thái Dương làm việc cho một công ty thương mại quy mô nhỏ, mua bán sản phẩm chủ yếu với các nhà máy dược phẩm, cơ sở nghiên cứu và các cơ quan chính phủ. Thái Dương vẫn là rất ngưỡng mộ ông chủ của mình, người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi này, sinh ra ở nông thôn, dáng người không cao, bề ngoài luôn tỏ ra không lanh lợi, nhưng thực ra lại rất thông thạo triết lý kinh doanh: chính là kiếm tiền. Tại thành phố ven biển này, tìm tòi mò mẫm cuối cùng từ hai bàn tay trắng tự mình dựng nên cơ đồ.

"Tiểu Dương, cô đem bản kế hoạch kinh doanh của cuộc đấu thầu này sửa đổi một chút. Thời gian không còn nhiều, nhanh lên."

"Được."

Nhận tài liệu từ tay ông chủ, Thái Dương quay trở lại văn phòng, từ từ đọc hiểu nắm rõ từng điểu khoản một, nàng đã quá quen với những bản kế hoạch đen nghịt chi chít chữ, tư duy nhanh chóng bắt đầu xoay tròn. Cứ mỗi cuối năm, chính phủ sẽ bắt đầu kế hoạch đấu thầu cho năm mới. Một số bộ phận liên quan chặt chẽ đến vật tư và dụng cụ thí nghiệm đã đưa ra kế hoạch đấu thầu cho năm nay. Khoảng thời gian này Trọng Thái Dương bận tối mày tối mặt, việc tìm kiếm các kênh nhập hàng và mua sắm với giá cả hợp lý khiến nàng đau đầu vô cùng. Thời điểm cuối năm đang đến gần, muốn thu hồi tiền hàng của các khách hàng lớn cũng không được, hạ xuống cũng không xong. Sau khi phân loại các điểm đầu vào của phần kinh doanh trong hồ sơ dự thầu này, Thái Dương nhìn đồng hồ đã là giờ cơm trưa, lười biếng duỗi lưng một cái, nghiêng đầu nhìn sang một bên.

Không gian phòng làm việc nhỏ có một lối đi, chếch sang một bên là bàn làm việc của trợ lý. Thấy cốc nước của mình trống rỗng, Thái Dương cầm lên gõ gõ. Trợ lý đang cặm cụi viết trên bàn vừa vặn ngẩng đầu lên.

"Lão đại, có chuyện gì vậy?"

"Tiểu Vũ, mang cho chị một cốc PLUS đậm đặc!"

"Vâng!"

Tiểu Vũ là trợ lý được ông chủ đặc biệt giao cho Thái Duơng, phải biết rằng trong một công ty nhỏ, ngay cả ông chủ của Thái Dương cũng không có trợ lý. Đây có thể coi là sự yêu mến và công nhận năng lực của ông chủ, nhưng chắc chắn sẽ dẫn đến một số lời đàm tiếu không hay. May mắn thay nàng thật sự có vị trí nhất định ở công ty, nếu không thì kiểu sắp xếp nhân sự vi phạm quy ước này sẽ không thể tồn tại.

Mà cái gọi là espresso PLUS này chính là cho năm thìa cà phê bột vào cốc, thêm một viên đường, không có sữa. Nghe nói tác dụng không khác gì huyết gà, Thái Dương thử mười lần như một. Một lúc sau, Tiểu Vũ cầm cốc bước vào.

"Lão đại, chị vẫn là nên ít uống thứ này đi. Trông thật đáng sợ, mùi vị còn không bằng thuốc bắc!"

"Chậc chậc chậc chậc! Em cho rằng chị tự nguyện sao?"

Đảo mắt, Trọng Thái Dương cầm lấy tách cà phê thổi thổi, nhân lúc còn nóng uống một ngụm, vẻ mặt hưởng thụ khó có thể che giấu, đôi mắt híp lại thoải mái, vị đắng truyền đến từ đầu lưỡi khiến nàng không kìm được run lập cập

"A! Thơm ~~"

Trong mắt Tiểu Vũ, Lão đại thực sự không hề biết nổi nóng, kỳ thực là một người vô cùng đáng yêu a, thỉnh thoảng trong văn phòng yên tĩnh còn có thể bật ra đôi ba lời bài hát. Nàng ấy đối với mọi người rất hào phóng, cứ dăm ba bữa lại mời mọi người ăn cơm. Khi cô mắc lỗi trong công việc, bị các bộ phận khác chèn ép, Lão đại cũng sẽ đứng ra bảo vệ cô. Nhìn Thái Dương lúc này, Tiểu Vũ dở khóc dở cười:

"Xem ra chị rất hưởng thụ đó!"

"Em không hiểu cảm giác vừa đau lại vừa sung sướng đâu! Ai, đã là giờ cơm rồi sao, em mau đi ăn đi."

"Chị muốn ăn cùng không?"

"Không được, ta còn bận tu tiên."

"Tại hạ khâm phục, xin cáo từ!"

Nói xong, Tiểu Vũ nhanh như chớp chạy mất. Thái Dương bất lực lắc đầu, suy nghĩ một hồi, Tiểu Vũ sinh năm 1993, tính ra so với nàng chỉ nhỏ hơn hai ba tuổi, thế nào lại vẫn như một đứa trẻ. Nhưng nghĩ lại, Dương tựa vào bàn làm việc, cầm tách cà phê nở nụ cười gượng gạo.

"Hóa ra mình cũng đã gần 27, thời gian thật là vô tình!"

Nghỉ ngơi một lát, Thái Dương bắt đầu điền một hồ sơ mời thầu mới, vùi đầu vào phân loại hồ sơ, phân loại sản phẩm đấu thầu. Tóc nàng dài, có vài sợi không yên phận rơi xuống lòa xòa; lại tùy tiện buột tóc thành một bó nhăn nhúm, thoạt nhìn trông lôi thôi lếch thếch vô cùng.

Tiểu Vũ nhẹ nhàng bước vào văn phòng, gần như là rón rén trở lại bàn. Lúc Trọng Thái Dương làm việc cực kì không thích bị quấy rầy, nàng đưa tay vén những lọn tóc mai vương vãi, lông mày thỉnh thoảng cau lại rồi từ từ giãn ra; suốt cả buổi chiều, Thái Dương không nói một lời nào. Lúc thì ngẩng đầu về phía máy tính gõ gõ một hồi bùm bùm bốp bốp, chốc sau lại vùi đầu yên lặng tiếp tục chỉnh lí hồ sơ.

Khi tâm tư của nàng từ công việc trở lại với hiện thực đã là hơn 8 giờ tối, Tiểu Vũ vì muốn giúp đỡ nên trước sau vẫn chưa hề rời đi, giống như chờ đợi bất cứ khi nào có lệnh, làm gì cũng có thể phát huy được công dụng.

"Đã tan làm lâu như vậy, em làm sao còn chưa về?"

"Em sợ chị nhiều việc quá, muốn giúp chị cho nên bất quá ở đây chờ lệnh!"

"Nhanh lên, mau về đi, đã qua mất giờ cơm tối rồi."

"Không sao đâu! Đói bụng cũng không chết được!"

"Quên đi, để chị mời em một bữa ăn nhẹ, đắt quá thì không có đâu nha!"

"Đi theo Lão đại tất có thịt ăn!"

"Cho ăn một chút liền có thể sai bảo, em cũng thật là dễ lừa quá đó!"

Sau khi sao lưu dữ liệu, tắt máy, Dương nhanh chóng thu dọn ba lô, kéo Tiểu Vũ rời khỏi công ty. …

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16