Chuyện kể rằng, từ khi tay Diệp Nhất Chu bị thương, buồn chán quá nên lén chạy vào phòng thí nghiệm của Tiến sĩ Dương.
"Tiến sĩ, cái này dùng để làm gì? Giống trứng khủng long quá!"
Nhất Chu đông nhìn tây sờ, nghĩ đây có thể là hóa thạch khủng long cũng không chừng. Không biết có quá hạn hay không? Nếu luộc lên ăn thì cô sẽ trở thành người đầu tiên trong lịch sử nhân loại ăn trứng khủng long!
"11 đừng đụng lung tung! Đây là máy siêu lượng tử chạy bằng năng lượng mặt trời, là tinh hoa của khoa học kỹ thuật, có thể xuyên qua thời không!" Tiến sĩ Dương khẩn trương kéo Nhất Chu ra.
Nhất Chu vừa nghe có thể xuyên qua thời không thì kích động: "Woah, công nghệ cao như vậy?! Cháu có thể thử không?"
"Không được không được. Máy còn lỗi nhiều; còn chưa có quyền lưu hành; tao còn đang nghiên cứu nguyên lý của nó." Tiến sĩ Dương cầm máy xung mạch nhắm ngay "trứng khủng long".
"Ông chưa thử thì làm sao mà biết nó có thể xuyên không?"
Nếu thật sự có xuyên không, thiên hạ chẳng phải đại loạn? Hãy tưởng tượng bà nội của bạn xuyên không, kết hôn với ông cố cố cố nội của bạn, vậy mấy đứa nhỏ sinh ra nên xưng hô với bà nội như thế nào? Bà nội không phải là tổ tiên của bà nội sao?
"Mày nhìn xem cái ly nhựa này có gì khác không?" Tiến sĩ Dương đưa cái ly nhựa đã được cách ly cho Diệp Nhất Chu xem.
"Có thấy gì khác đâu? À, hình như hơi dơ." Này do tiến sĩ vệ sinh có vấn đề thôi, Nhất Chu nghĩ.
"Là mày không biết rồi, cái ly này đã có 1000 năm lịch sử đó!"
"Trời ơi! Cổ đại làm được nhựa?" Nhất Chu nghĩ: sách giáo khoa lịch sử là lừa đảo!
"Ôi... Đầu óc của mày làm sao không biết tùy biến vậy? Cái ly này là lần trước tao truyền tống đi tại địa điểm chỉ định, qua 1000 năm sau; cũng chính là bây giờ, tao đào nó lên." Ông nâng mặt, hếch cằm đắc ý nói.
Điều này càng kích động bạn Diệp muốn xuyên không đến đời Đường để thỏa mãn lòng hiếu kỳ và ham muốn.
"Tiến sĩ, tiến sĩ, ông đưa thứ đồ như vậy về cổ đại có ích gì chứ? Đưa người sống đi. Nếu thiếu đối tượng thí nghiệm, không thành vấn đề, người có sẵn luôn rồi đây." Nhất Chu túm góc áo tay phải của tiến sĩ.
"Mày hãy bỏ ý định này đi, có đi mà không có về đó! Tao không biết nghịch xuyên đâu. Mà tao cũng không biết được người xuyên qua có chịu được tia phóng xạ khi vận hành hay không."
Ông không chịu thì cháu sẽ nghĩ cách khác! Nhất Chu đảo mắt, bắt đầu tính toán.
Đêm khuya yên tĩnh, nguyệt hắc phong cao, Nhất Chu lén chạy vào phòng thay đồ của phòng thí nghiệm, chờ tiến sĩ đi về nhà, rồi chạy tới trước máy thời gian, cô đắc ý cười thầm trong bụng. Cô ôm máy đến trước cửa sổ, nương theo ánh trăng để nhìn, bởi bây giờ mở đèn sẽ bị báo động. Nhất Chu sờ "trứng khủng long" một cách lung tung. Nút đỏ này là công tắc mở? Cô ấn xuống; một tia cực tím bắn thẳng ra ngoài cửa sổ... Lúc này, kỳ tích xảy ra. Một chiếc phi cơ đang bay đột nhiên biến mất! Nhất Chu cả kinh, hoảng loạn ôm "trứng khủng long" đưa về chỗ cũ.
Diệp Nhất Chu què, mày vừa gây ra đại họa nữa đi? Ha ha ha... Nghĩ tới Diêu Băng hả hê, cô không khỏi không rùng mình. Vì thế hạ quyết tâm: việc này phải giữ bí mật!
Và Nhất Chu không biết, bởi vì cô mà đã tạo thành ai đó quay về 1000 năm trước.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)