Dũng cảm giữ cho nước mắt không rơi xuống, dùng ánh mắt kiên cường nhìn thẳng vào linh cốt đặt cạnh di ảnh cha mẹ.
Khuôn mặt băng sương chẳng có chút cảm xúc nào, chiều cao tương đối, phủ lên người lớp áo sơmi và chiếc quần bò ôm sát chân, thật xinh đẹp.
Đôi mắt nâu giờ phút này đang ôn nhu nhìn đứa em gái nhỏ hơn mình mấy tuổi, nhìn nàng khóc đến thương tâm khổ sở, tâm chậm rãi mềm nhũng.
Lạnh, ngón tay nhàn nhạt vì nàng lau đi nước mắt, lại dùng giọng nói ngọt ngào dỗ:
"Tiểu Uất, ngoan - chị lại đằng kia mua kẹo cho em ăn."
Bạch Thấm lắc đầu, vẫn chưa thể tin được, cha mẹ vui vẻ đi du lịch nước ngoài, thế nhưng lại gặp phải chuyện trăm năm hiếm gặp - tai nạn máy bay. Thật nực cười.
Cô căn bản chẳng cách nào tin nổi.
"Chị ơi... Em mệt quá..."
Bàn tay nhỏ bé, trắng nõn kéo góc áo của cô, đôi mắt sưng đỏ kia cho cô biết, đứa nhỏ này đã khóc nhiều đến nỗi muốn khóc tiếp cũng chẳng được rồi.
"Chúng ta về nhà ngủ một giấc, ngày mai chị đưa em đi nhà trẻ."
Bạch Thấm nhìn đứa nhỏ đáng thương này, lòng không khỏi chua xót. Vỗ vỗ vai rồi đỡ nàng đứng lên.
"Là Bạch tiểu thư sao?"
Xa xa, cô gái trẻ tuổi, gương mặt đỏ hồng chạy tới, rõ ràng là vì tìm mình mà phải chạy đông chạy tây.
"Chuyện này tôi thấy thật đáng tiếc, mong cô sớm nén bi thương."
"Ừm."
Lạnh lùng đáp lại, Bạch Thấm không biết đã nghe mấy lời này biết bao nhiêu lần.
"Bằng cấp cô đang có, cái đó có thể dùng đi làm được rồi, tôi nghĩ, cô đừng nên tiếp tục học nữa, công ty chúng tôi hứa sẽ an bài chỗ làm tốt. Tôi biết, cô là học ngành thiết kế, cho nên công ty chúng tôi muốn chiêu mộ cô."
Bạch Thấm khẽ cắn môi dưới, mình muốn học tiếp để lấy bằng cấp cao, nhưng vướng bận chuyện học phí nhà trẻ em mình, và cả mình nữa.
Chi phí sinh hoạt hằng ngày cô không có khả năng chi trả, cũng chẳng có người thân nào muốn giúp đỡ cô.
"Về việc tiền lương?"
"Chuyện này cô không cần lo lắng, tôi thấy thành tích cô vượt trội, vào công ty chắc chắn làm nhân viên thiết kế chính thức, tiên lương so với trợ lí còn cao hơn gấp hai, ba lần, ừm, đây là danh thiếp thiết kế Thải Hồng, tôi là nhân viên ở đây, sao này mong chỉ giáo rồi."
Đào Anh nhợt nhạt mỉm cười, lộ ra khuôn mặt vô cùng đáng yêu.
"Được."
Giống như đã biết chắc chắn cô gái này sẽ vào công ty, nhìn Bạch Thấm ngơ ngác tiếp nhận danh thiếp, cười đến vui vẻ như trước nhìn cô.
Phất tay ra vẻ hiểu rồi, Bạch Thấm gật gật đầu, tùy tiện đem danh thiếp nhét vào túi.
Gió nhè nhẹ thổi, luồng qua mái tóc dài suôn mượt, nhưng tâm lạnh mặt lạnh, không bị chút ảnh hưởng nào.
Hết chương 1
P/S: 2 chương đầu Dương sẽ post riêng, tất cả về sau, 3 chương/lần
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)