Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 1. Vợ chồng họ Mộc

144 1 0 0

Mộc Đinh Hương nhìn đôi vợ chồng trước mắt, khó có thể tin cô là đứa con bọn họ đứt ruột đẻ ra.

 

Ánh mắt ác nghiệt của người đàn bà trước mắt như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô. Còn người đàn ông râu quai nón bên cạnh, ánh mắt của gã cũng đã bắt đầu nổi lửa, gã bước nhanh về phía cô, bàn tay dày rộng nhắm ngay khuôn mặt mà giáng xuống.

 

Mộc Đinh Hương phản ứng cực nhanh, cô không để bàn tay kia đánh trúng mặt mình.

 

Từ sau mười tuổi cô đã không để bất kì ai có thể dễ dàng tát lên mặt mình, điểm này khác hẳn với hai người chị chỉ biết vâng vâng dạ dạ của cô, chẳng trách sao hai vợ chồng họ Mộc suốt ngày mắng cô cứng đầu khó dạy.

 

Nói Mộc Đinh Hương cứng đầu cứng cổ thì thật đúng là oan uổng cho cô, thân là một cô gái nhỏ bé yếu ớt nhưng chỉ vì không muốn chịu đựng cảnh nhẫn nhục sống qua ngày trong căn nhà đó nên đành phải gân cổ lên đối chọi với cặp cha mẹ kỳ ba, đối nghịch với anh em trong nhà, cuối cùng còn bị chuốc tiếng xấu vào người.

 

Nhờ người mẹ lắm mồm của cô mà trong thôn bây giờ có ai là không biết cô con gái thứ ba nhà họ Mộc là đứa con gái hư đốn, tiếng xấu càng đồn càng xa, đến tận mười sáu tuổi cũng chẳng có bà mai nào dám tới cửa.

 

- Nhìn mày xem, trông chẳng khác gì mấy con hồ ly tinh thì ai dám rước về nhà, lớn vậy rồi còn ở trong nhà, mỗi ngày phải lãng phí biết bao nhiêu lương thực.

 

Mộc Chu thị hùng hổ đay nghiến:

 

- Sao mày không chịu giống hai chị mày một chút, gả đi đổi về cho nhà mấy mẫu đất. Dòng cái thứ vô dụng, biết vậy lúc mới đẻ ra tao dìm chết cho rồi, đỡ cho bây giờ càng nhìn càng chướng mắt, chẳng nhờ vả được gì.

 

Mộc Đinh Hương nghe một tràng chửi mắng từ mẹ mình, trong lòng ngày càng nguội lạnh:

 

- Mẹ, việc làm nông ngoài ruộng hiện giờ đều là do một tay con làm, từ mười tuổi trở đi con đã tự mình đi cắt cỏ heo thuê cho người ta kiếm tiền, cũng đâu có ăn không của mẹ bữa cơm nào. 

 

Lão Mộc đập đầu thuốc lá xuống đất, bất mãn hằn đầy trên khuôn mặt nhăn nheo:

 

- Cỏ heo cỏ heo, mày cắt cỏ heo thì kiếm được mấy đồng tiền, việc ngoài ruộng làm xong rồi thì về nhà làm việc nhà giúp mẹ mày, ngày nào cũng chạy ra ngoài, chẳng ra thể thống gì.

 

- Còn nữa, hôm qua mày đi trồng hoa giúp ông Triệu được mười văn tiền đúng không, lấy ra cho anh cả mày mua bút mực. Mấy hôm trước Không Thanh nhờ người trong thôn chuyển lời là bất cẩn làm gãy bút, phải chuẩn bị nhiều bạc một chút để mua một bộ mới.

 

Nghĩ đến việc bản thân ngày ngày cày cấy vất vả trên đồng chỉ để nuôi một kẻ như vậy thì dù là người dễ tính đến đâu cũng phải phẫn hận.

 

Mộc Đinh Hương nghe người trong thôn lén lút nói nhỏ rằng Mộc Thanh Không, thằng cả nhà họ Mộc, mang tiếng đi đọc sách trong thư viện huyện nhưng thực tế thì ngày ngày lông bông bên ngoài, hằng năm thi rớt, tiêu tiền thì không kém ai.

 

Chẳng qua những lời này còn chưa truyền tới tai vợ chồng họ Mộc thôi, đương nhiên thì cũng không ai dám nói cho bọn họ, bản thân Mộc Đinh Hương cũng không ngốc đến mức nói mấy chuyện này với cha mẹ cô.

 

Từ khi cô có ký ức thì anh cả Mộc Thanh Không đã bắt đầu đọc sách, trằn trọc mãi mới thi đậu tú tài mà còn là tú tài vớt, từ đó về sau thì im bặt chẳng có thành tích gì.

 

Tuy vợ chồng họ Mộc lúc nào cũng đối xử khắc nghiệt với mấy đứa con gái nhưng lại cực kỳ trân quý đứa con trai biết được mấy chữ to này, đồ tốt trong nhà đều để dành cho hắn. Ngay cả trong căn nhà nhỏ xập xệ này thì hắn cũng được dành một phòng riêng, còn cô thì chỉ có thể chen chúc trong một gian phòng nhỏ với chị gái, em trai.

 

Cũng may chị cả với chị thứ đều đã xuất giá nên cũng không còn quá chen chúc, nhưng năm nay em trai cô_Mộc Quyết Minh đã mười lăm tuổi, hai người còn ở chung một phòng nữa thì sẽ rất kì cục.

 

Hơn nữa mấy năm này Mộc Quyết Minh đã bắt đầu giao du với những kẻ lông bông bên ngoài nên tính tình cũng ngày càng tệ, vừa về nhà là bắt đầu sai sử người chị ba chưa xuất giá này của mình.

 

Mộc Đinh Hương đánh nhau với hắn không ít lần, lúc trước đều là cô thắng nhưng hiện giờ Mộc Quyết Minh đã bắt đầu cao lên, càng về sau cô càng rơi vào thế yếu, cũng càng làm cô thêm khẳng định nhà này ở không nổi nữa.

 

- Mày đi đi chứ, mày đi rồi là tao có thể ở một mình một phòng, tao còn ước gì mày cút sớm sớm cơ! Nhưng mày thì ai mà thèm lấy, mấy thôn xung quanh ai mà không biết con nhỏ Mộc Đinh Hương vừa lười biếng vừa bất hiếu, cho không người ta còn chẳng thèm, uổng cho có bộ mặt đẹp, thứ đen đủi.

 

Ngay cả đứa em trai nhỏ hơn cũng dám lên giọng với cô như thế, Mộc Đinh Hương không kìm được căm phẫn mà mắng lại:

 

- Tao lười biếng? Cha đi làm thuê cả ngày kiếm tiền tiêu vặt cho thằng cả, mẹ ở nhà chỉ lo cơm nước ba bữa với cho heo ăn mà còn ngại mệt, thằng cả ra ngoài đọc sách chẳng bao giờ quan tâm đến chuyện trong nhà, còn mày thì suốt ngày chẳng thấy bóng dáng đâu, việc ngoài ruộng chẳng phải tao gánh thì ai!

 

Việc trong nhà, việc ngoài ruộng, từ nội trợ đến làm nông đều áp cho một mình cô, mấy cái miệng này còn rêu rao nói xấu cô khắp nơi thì làm sao lòng không nguội lạnh.

 

Cực khổ làm xong việc đồng áng để ra ngoài cắt cỏ heo cho người ta kiếm vài đồng tiền trinh thì trong nhà ai cũng nhìn chằm chằm vài đồng tiền ít ỏi đáng thương trong túi cô.

 

Dĩ nhiên Mộc Đinh Hương biết vì sao cha mẹ ghét cô, từ nhỏ cô đã khác hẳn với hai người chị mình, lúc cô bảy tuổi mẹ bảo cô đi theo chị cả học nấu cơm thì cô thẳng tay đem nồi bắp nhão lật đổ xuống đất, hời cho hai con heo trong chuồng.

 

Liên tục ba ngày như thế, sau hai trận đòn hiểm thì cuối cùng hai vợ chồng họ Mộc cũng từ bỏ ý định sai khiến Mộc Đinh Hương vào bếp. 

 

Lúc Mộc Đinh Hương mười tuổi, lão Mộc vì năm lượng bạc mà đóng gói chị thứ Mộc Bạch Chỉ của cô gả cho một lão già hơn 50 tuổi làm thiếp. Ban đầu Mộc Bạch Chỉ không nghe theo, chị bị cha mẹ hợp lực lại đánh một trận, nâng đến nhà lão già kia, về sau mỗi lần nhìn thấy Mộc Bạch Chỉ đều chỉ thấy bộ dạng si si ngốc ngốc của chị.

 

Từ đó về sau Mộc Đinh Hương hạ quyết tâm không bao giờ nhẫn nhục chịu đựng nữa, ông bà Mộc kêu cô nấu cơm thì cô sẽ bỏ muối thục mạng vào nồi, kết quả là mặn tới mức không ai ăn nổi.

 

Muối ăn quý như vàng bạc, Mộc Đinh Hương phá hoại muối ăn kiểu đó thì tất nhiên phải đổi lại một trận đòn.

 

Lão Mộc đánh cô thì cô chạy, hoặc là trốn đi hoặc là ra ngoài cắt cỏ heo thuê cho người ta kiếm chút tiền tiêu vặt, nói chung là cũng chẳng đến mức chết đói.

 

Nhưng một cô gái nhỏ vừa không có tiền cũng không có tài nghệ gì như cô thì sao dám dứt khỏi nhà họ Mộc, chỉ có cách chờ lão Mộc hết giận rồi lại trở về, vừa về thì ngay lập tức chủ động xuống ruộng làm việc.

 

Mộc Đinh Hương biết lý do cô còn có thể ở lại trong căn nhà này cũng là nhờ vài mẫu đất kia, trong nhà chẳng ai muốn xuống ruộng làm việc. Ông già thì ngày ngày ra ngoài làm thuê, bà Mộc thì vừa lười biếng vừa lắm mồm, cả ngày chỉ biết sai sử tra tấn con cái, ở nhà chỉ mỗi việc nấu ba bữa cơm chứ chẳng muốn làm lụng gì.

 

Càng miễn bàn thằng em mười lăm tuổi Mộc Quyết Minh của cô, ngày ngày cắm chân chơi bời lêu lỏng bên ngoài chứ chẳng làm nên tích sự gì.

 

Mộc Đinh Hương làm việc thì cần mẫn mà ăn thì ít, đây là lý do vợ chồng lão Mộc giữ cô lại lâu tới thế.

 

Nhưng bản thân Mộc Đinh Hương cũng biết, chẳng qua chỉ cần một cái giá hợp lý là hai người này sẽ chẳng ngần ngại gả cô ra ngoài.

 

Trước đây Mộc Đinh Hương thà làm việc dưới ruộng còn hơn phải về nhà gặp mặt bọn họ, nếu mệt thì có thể nằm dưới bóng cây ngủ một giấc, khát thì chạy đến dưới chân núi uống nước suối, đói bụng thì đào khoai lên nướng ăn, đến tối mịt mới mò về căn phòng ngủ kia ngủ tạm.

 

Nhưng cũng chỉ là ngủ mà thôi, trong nhà sẽ không bao giờ chừa cho cô một miếng cơm, có những tối Mộc Đinh Hương không kiếm được đồ ăn bên ngoài thì phải nhịn đói đến hừng đông.

 

Cứ thế lớn dần đến mười sáu tuổi, từ một cô bé nhỏ nhỏ gầy gầy trở thành một thiếu nữ yêu kiều duyên dáng, cũng may ông trời rủ lòng thương nên cơ thể cô còn chưa ngã quỵ sau nhiều năm lao động khổ nhọc như thế.

 

Nhưng do ăn chay thời gian dài, rất ít được bổ sung chất đạm nên người cô trở nên gầy nhom, trông như chỉ có da bọc xương.

 

Người nhà họ Mộc nói cô không gả được là do tiếng xấu của bản thân cô nhưng sự thật thì lại ngược lại, trong mắt người ngoài thì Mộc Đinh Hương là một cô gái tốt, nhưng cũng là một cô gái đáng thương.

 

Cô gái nhỏ vừa xinh đẹp lại vừa cần mẫn, ngặt một nỗi người nhà cô thì lại quá kỳ ba, người xung quanh chẳng dám cầu hôn là do sợ cái nhà như trùng hút máu này dính vào bòn rút.

 

Cô con gái lớn Mộc Ngọc Trúc gả cho con trai của thợ mộc thôn kế bên, mới vừa gả qua không mấy ngày thì Mộc Chu thị đã tới cửa nhờ người thợ mộc đóng cho con trai cả của mình một án thư, vừa đóng xong án thư thì lại nhờ đóng cho con trai út một cái giường mới, thế là chỉ mấy tháng sau đã thay mới toàn bộ dụng cụ trong nhà. 

 

Người hiền lành như nhà thợ mộc cũng chịu không nổi cách ăn quàng trắng trợn này của nhà họ Mộc, sau khi đóng gia cụ mấy tháng ròng thì họ quyết định lơ luôn hai vợ chồng già nhà này. Thế là hai vợ chồng đó liền đi rêu rao khắp nơi rằng nhà thông gia này quá hẹp hòi, nhờ đóng có ít bàn ghế mà cũng không được.

 

Thợ mộc với con trai cả bị người ta chỉ trích sau lưng vừa oan vừa tức, thế là đối xử với con dâu cũng trở nên mặt nặng mày nhẹ, cuối cùng chỉ khổ Mộc Ngọc Trúc kẹp giữa hai bên làm sao cũng không tròn.

 

Nhưng tính tình Mộc Ngọc Trúc thì yếu đuối không dám cãi lời cha mẹ ruột, cứ dăm ba ngày là lại bị kêu về nhà họ Mộc giúp việc khiến cho cả nhà thợ mộc càng thêm bất mãn với cô. 

 

Nếu không nhờ việc cô vừa vào cửa không lâu đã có thai, mười tháng sau lại hạ sinh ngay một bé trai béo mập thì cũng chẳng biết nhà thợ mộc sẽ đối xử thế nào với cô nữa.

 

Chỉ là Mộc Ngọc Trúc đã bị áp bức quá nhiều năm dẫn đến tính tình của cô cũng bị mài nhẵn hoàn toàn, lúc nào cũng chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng, cho dù đã sinh con trai nhưng cũng không được lòng nhà chồng, cuộc sống trôi qua cũng không tốt.

 

Người hai nhà cứ lâu lâu là lại xảy ra mâu thuẫn.

 

Con gái thứ Mộc Bạch Chỉ hiện giờ đã trở nên ngu dại, tất cả cũng là do hai vợ chồng họ Mộc làm, chỉ vì vài lượng bạc.

 

Mộc Đinh Hương càng nhìn vào kết cục của hai người chị càng cảm thấy không thể giao cuộc đời của mình cho bọn họ phá hư, không có thời khắc nào là cô không muốn thoát ra khỏi cái nhà giam to lớn này.

 

Nhưng mà nhà giam đâu phải nơi cô muốn thoát là có thể thoát được.

 

Hôm qua nhân cơ hội làm xong việc ngoài đồng, cô đã đến nhà họ Trần ở đầu thôn giúp cắt cỏ heo, cộng thêm mấy ngày hôm trước là góp được mười mấy văn tiền.

 

Tiền vừa vào tay còn chưa cầm nóng đã bị lão Mộc biết, phần là ám chỉ phần là ra lệnh cho cô giao ra.

 

Theo lý thuyết mà nói ngần ấy năm qua trong nhà có nhiều sức lao động như vậy, con gái đã gả đi cũng thường thường về phụ giúp, nhà họ Mộc đáng lẽ không nên nghèo đến mức như hiện tại.

 

Chủ yếu là do hai vợ chồng lão Mộc trọng nam khinh nữ, một lòng một dạ hướng về con trai, Mộc Không Thanh năm tuổi đã bắt đầu đọc sách, sau khi trúng tú tài ở tuổi gần hai mươi thì tất cả của cải trong nhà đều dùng cho hắn, không chỉ ăn tốt mặc tốt mà còn đưa hắn đến thư viện nhất nhì trong huyện cầu học.

 

Nghe đồn rằng thư viện ấy mời thầy giáo có thâm niên nghỉ hưu ở viện hàn lâm đến giảng bài, quà nhập học một năm phải trả hai lượng bạc, mà chi phí ăn ở đi lại mỗi tháng của Mộc Không Thanh cũng đã là một lượng bạc.

 

Ngần ấy chi phí có thể nói là khổng lồ đối với một hộ nhỏ chỉ sống nhờ năm sáu mẫu đồng ruộng.

 

Lão Mộc mỗi ngày ra ngoài khiêng gỗ dỡ hàng thuê cho người ta cũng chỉ kiếm được 30 văn, mỗi tháng không ăn không uống cũng góp không đủ tiền tiêu vặt của Mộc Không Thanh, phần còn thiếu chỉ có thể bòn rút từ mấy đứa con gái.

 

Đối với hai đứa con gái đã gả đi thì hai vợ chồng già họ Mộc dăm ba bữa lại tới nhà con rể để ăn chực uống chực, được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Còn đối với đứa thứ ba là Mộc Đinh Hương thì do hiện giờ đã có thể kiếm tiền nên lão Mộc tất nhiên là phải tìm cách moi tiền trong tay nàng ra.

 

Tuy hắn muốn lấy nhưng lại không muốn tự mình ra tay, sợ thôn dân chỉ trích nên hắn sai khiến bà vợ mình đi lấy, mỗi ngày Mộc Đinh Hương về nhà đều bị kiểm tra túi, chỉ cần không thấy tiền là bị mắng.

 

Hôm nay Mộc Đinh Hương đi về bằng một con đường khác, không kịp vòng đến chỗ bí mật để chôn tiền, quả nhiên vừa về đã bị Mộc Chu thị chộp túi kiểm tra, cũng may là cô né nhanh nên tiền còn chưa bị mẹ cô lấy đi.

 

Hơi ngoài ý muốn là chỉ vì mười văn tiền thế mà cha cô lại muốn tát cô.

 

Nhìn bộ dạng tức muốn hộc máu của hai vợ chồng chắc cũng do ngày mai là ngày anh cả cô nghỉ tắm gội, cũng là ngày hắn về nhà lấy tiền.

 

* Góc tác giả có lời muốn nói:

 

Mộc Đinh Hương: 

 

- Mị thảm quá mà, lót dép ngồi chờ chân mệnh thiên nữ đến cứu mị ra khỏi nhà giam.

 

Vợ iu Sở Ngu:

 

- Chờ chị hai chương nha.

 

Mộc Đinh Hương:

 

- Em không b

iết đâu, chương sau là em phải thấy mặt chị cơ  (╯`⁠□´)╯⁠︵⁠ ⁠┻⁠━⁠┻

 

Sở Ngu:

 

- Được được được, nghe em nghe em, thương thương ~

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16