Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 10: Thử phân ly

1062 1 7 0

"Vương gia! Vương gia!" Một vị phó tướng vừa cưỡi ngựa vừa la lên.

Trường Cung đứng ở thành lâu sớm đã nhìn thấy hắn nửa người toàn là máu ruổi ngựa đến đây, vội vàng chạy xuống thành lâu, nghênh đón, '' Thế nào?''

"Lan Lăng Vương. . ." Tử Dạ ngơ ngác nhìn gương mặt này, sự nghi ngờ trong lòng kia tựa hồ lại càng tăng thêm phần khẳng định...bên trong sự tuấn mỹ lộ ra vẻ thanh tú, chỉ cần nhìn một chút, sẽ khiến người cảm thấy khó quên.

"Vương gia, chúng ta ở Mang Sơn cốc khẩu ngộ phục!'' Phó tướng vừa nói xong liền lập tức nhảy xuống ngựa, quỳ rạp xuống đất, "Mạt tướng vô năng, chỉ có thể cứu ra một vị cô nương, người còn lại...''

"Lan Lăng Vương, cứu Tiểu Lạc Lạc!" Tử Dạ nằm ở trên lưng ngựa kịch liệt thở dốc nói, "Ta sợ nàng không chịu đựng nổi!"

"Yên tâm!" Trường Cung liền lập tức cho thổi còi hiệu, một con bạch mã nhẹ nhàng chạy như bay tới, chỉ thấy Trường Cung nhảy tót lên ngựa, nắm chặt dây cương, nói với phó tướng, "Ngươi sớm dưỡng thương, ta đi sẽ lập tức về!''

"Ta cũng muốn đi!" Tử Dạ dùng sức kéo dây cương,"Ta không thể không để ý nàng!"

''Thế nhưng chỉ có một mình vương gia...''

''Mau tới chỗ Hộc Luật lão tướng quân mượn một ngàn binh, nhanh chóng tiến tới Mang Sơn cốc khẩu!'' Trường Cung nói xong liền nhìn thoáng qua Tử Dạ, đưa tay ra, "Ngươi cưỡi ngựa theo không kịp ta, lên đây! Ta đưa ngươi đi!"

''Được!'' Tử Dạ vươn tay ra, nắm chặt tay Trường Cung, mặc cho Trường Cung kéo nàng lên lưng bạch mã, ngồi ở trước người Trường Cung.

''Nếu có chỗ khinh bạc, mời cô nương thứ lỗi!" Hai tay Trường Cung vòng gấp qua thân thể nàng, thúc vào bụng ngựa, lớn tiếng quát to một tiếng, "Giá!"

Bạch mã bay đi, Tử Dạ ngơ ngác nhìn mặt Trường Cung, chỉ thấy song mi nàng khẽ nhếch, đôi mắt thanh tịnh nhìn thẳng phía trước, mang theo một chút lo lắng.

"Lan Lăng Vương, chúng ta sẽ tới cứu Tiểu Lạc Lạc kịp đúng không?''

"Ta sẽ hết sức nỗ lực!" Trường Cung gật đầu, "Dựa vào người ta, ta phải gia tăng tốc độ!''

Tử Dạ dính sát vào người Trường Cung, nghe nhịp tim Trường Cung càng nhảy càng lợi hại, "Lan Lăng Vương. . ."

''Sau này hãy gọi ta là Trường Cung.'' Trường Cung vội vàng cười một tiếng, "Ta bất quá cũng chỉ là một phàm nhân mà thôi.''

''Ta tên Lạc Tử Dạ, Tiểu Lạc Lạc tên Kỳ Lạc, chúng ta đều là đến từ. . ."

"Lạc cô nương, ngươi yên tâm, mặc kệ các ngươi đến từ chỗ nào, đều là bằng hữu của Trường Cung, ta sẽ chiếu cố tốt các ngươi." Trường Cung đột nhiên cắt ngang nàng , "Giá!"

Bạch mã chạy như bay, trì vào trong cốc.

Trên mặt tuyết điểm điểm màu máu đỏ tươi khiến tâm Tử Dạ bỗng nhiên thắt chặt, "Tiểu Lạc Lạc, cô chắc chắn sẽ không sao, chắc chắn sẽ không sao !" Không tự chủ được nắm chặt cánh tay Trường Cung, ''Cô...cô sẽ không có việc gì!''

Trường Cung ghìm lại bạch mã, lập tức nhảy xuống, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt là những thi thể quân binh Lạc Dương nằm la liệt, nhìn chung quanh, nơi nào có bóng dáng Kỳ Lạc?

Cúi người xuống Trường Cung nhìn thấy một chuỗi dấu vó ngựa rời khỏi sơn cốc đi về một phía khác, nơi này đương nhiên đã có một đám người khác tới.

"Tiểu Lạc Lạc! Tiểu Lạc Lạc!" Tử Dạ bối rối lật người xuống lưng ngựa, trong đám thi thể ngỗn ngang tìm lấy bóng dáng Kỳ Lạc, "Tiểu Lạc Lạc, cô đừng dọa tôi , mau ra đây a!"

Trong lòng chua chua, nếu như Tiểu Lạc Lạc xảy ra chuyện, giữa trời đất mênh mông nơi không gian và thời gian xa lạ này, cũng chỉ còn lại một mình nàng!

''Cô là cảnh sát nhân dân, cô không thể cứ như vậy bỏ rơi tôi! Tiểu Lạc Lạc!" Tử Dạ không ngừng lật tìm từng thi thể một, thế nhưng bất kể thế nào, cũng không tìm thấy bóng dáng Kỳ Lạc giữa ngỗn ngang xác người.

"Tiểu Lạc Lạc. . ." Tử Dạ vô lực ngã ngồi trên mặt tuyết, hai mắt dần dần ẩm ướt , "Cô sẽ không chết đúng không? Sẽ không chết...''

"Lạc cô nương." Trường Cung đi tới trước mặt Tử Dạ, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của nàng, "Người hiền tự có thiên tướng, ta tin tưởng kỳ cô nương không có việc gì." Có chút dừng lại, Trường Cung nhẹ nhàng thở dài, "Đã không tìm thấy thi thể của nàng, nói cách khác, nàng nhất định là được người cứu đi, ta tin tưởng chỉ cần hữu duyên, chắc chắn sẽ gặp nhau."

''Sao ngươi biết?'' Tử Dạ ngước mắt nhìn Trường Cung, bông tuyết bay thấp, trước mắt nàng tựa hồ có một vòng huy choáng nhàn nhạt. Tử Dạ đưa tay ra, cầm tay của nàng, "Ở chỗ này, ta chỉ có nàng là bằng hữu...''

''Từ nay về sau, ta cũng sẽ là bằng hữu của cô nương...'' Trường Cung khóe môi nhẹ nhàng bĩu một cái, lộ ra một nụ cười đầy thiện ý, '' Lạc cô nương, chúng ta về Lạc Dương trước, chờ chỉnh đốn binh mã xong, ta sẽ phái người khắp nơi tìm kiếm kỳ cô nương, ta tin tưởng, ta có thể tìm được nàng."

Tử Dạ bình tĩnh nhìn Trường Cung, "Ta chưa bao giờ tin nam nhân nói ."

Trường Cung hơi ngẩn ra nhất thời không biết nên nói như thế nào.

 Khóe môi Tử Dạ đột nhiên nhẹ nhàng khẽ cong, dùng tay xóa đi giọt lệ nơi khóe mắt, "Bất quá ta tin ngươi!"

Trường Cung thư lông mày cười khẽ, không lên tiếng gật đầu, đỡ Tử Dạ lên.

Tử Dạ nhìn Trường Cung, bỗng nhiên nói, "Trường Cung, nếu như ngươi là nữ tử, khẳng định rất xinh đẹp.''

Thân thể Trường Cung bỗng nhiên cứng đờ, ngơ ngác nhìn Tử Dạ một chút, bối rối trong mắt không lọt qua nổi mắt Tử Dạ, "Vậy sao?'' Nữ tử này, quả nhiên có chút khác biệt.

Tử Dạ gật đầu, nắm tay Trường Cung càng chặt hơn, lời nói xoay chuyển, "Đường đường là Lan Lăng Vương, nói chuyện phải giữ lời, ngươi đáp ứng ta nhất định sẽ tìm được Tiểu Lạc Lạc, nếu như ngươi làm không được. . ."

"Ta nói được thì làm được!" Trường Cung chắc chắn gật đầu, cảm thụ được lòng bàn tay ấm áp của Tử Dạ, đáy lòng dâng lên một loại ấm áp dị thường, "Chúng ta, trở về."

"Được. . ." Tử Dạ gật đầu, âm thầm hít vào  một hơi, mặc kệ sau này còn nhiều khó khăn, cũng phải tìm được Kỳ Lạc, tìm cơ hội, cùng nhau trở về.

Tử Dạ để Trường Cung kéo nàng lên lưng ngựa, tựa vào ngân giáp Trường Cung, xúc cảm  băng lãnh khiến Tử Dạ không khỏi sợ run cả người.

Trường Cung nhẹ nhàng nhíu mày, giải khai dây buộc giáp ngực, cởi giáp xuống, treo vào bên hông yên ngựa, "Lạc cô nương, lần này ngươi có thể an tâm dựa vào ."

Tử Dạ có chút kinh ngạc nhìn Trường Cung một chút, tấm lưng dán lên áo ngoài của Trường Cung, ấm áp thấu tâm truyền đến, khiến cho đáy lòng nàng không tự chủ được dâng lên một cảm giác bình yên.

Vô ý thức cọ xát trước ngực Trường Cung, Tử Dạ nhăn nhăn lông mày, sao bằng phẳng vậy, nếu như có buộc ngực,, cũng không dò ra là nam hay là nữ, xem ra, phải vụng trộm xem thân thể hắn.

Trường Cung khóe môi bĩu một cái, hiểu ý cười một tiếng, nắm chặt  dây cương, thì thào hoán một câu, "Lạc Tử Dạ. . ."

"Cái gì?" Tử Dạ kinh ngạc trả lời.

Trường Cung cúi đầu nhìn gò má của nàng cười một tiếng, "Không có việc gì, ngồi yên đi sao ngươi cứ uốn qua uốn lại, coi chừng ngồi không vững, té xuống.''

Tử Dạ hít vào một hơi, chẳng lẽ bị hắn nhìn ra tâm tư của nàng?

"Số mệnh thiên định, muốn cũng không trốn khỏi.'' Trường Cung chỉ nói một câu, quất vào bạch mã, mang theo Tử Dạ phi về phía thành Lạc Dương.

Mưa tuyết bỗng dưng không ngừng rơi xuống, một lúc sau đã vùi lấp không biết bao nhiêu dấu vó ngựa.

Sau bảy ngày, tuyết lớn chỉ còn lất phất, vào đông nắng ấm, chiếu vào cửa sổ khắc hoa ở hành quán.

"Khụ khụ. . . Nước. . . Nước. . ." Kỳ Lạc mơ mơ màng màng thì thào, trong tầm mắt mê ly chỉ nhìn thấy một bộ áo trắng nhanh nhẹn lướt tới, nhẹ tay nhu hòa nâng gáy của nàng lên, đút một chén nước ấm lên môi của nàng.

"Tử Dạ. . ." Thì thào kêu gọi, Kỳ Lạc cố hết sức đưa tay nắm chặt tay của nàng, "Chúng ta trở về. . . Có được hay không?"

''Đi đâu?'' Một thanh âm băng lãnh lạ lẫm vang lên, Kỳ Lạc vô ý thức buông lỏng tay của nàng ra, hai mắt tối đen, lại lần nữa rơi vào hôn mê.

Đây là lần thứ bảy Linh Ca nghe thấy nàng hô lên danh tự này, ngồi bên người Kỳ Lạc, quan sát tỉ mỉ mặt Kỳ Lạc, "Đến tột cùng Tử Dạ là gì của ngươi, có thể khiến ngươi lo lắng như thế?''

"Quận chúa." Lý Phong chậm rãi đi đến, chắp tay cúi đầu với Linh Ca, dâng lên một phong thư, "Thừa tướng có thư đến."

Linh Ca lạnh lùng nhận lấy, phất tay ra hiệu Lý Phong lui ra.

Lý Phong lui xuống, Linh Ca đứng dậy mở thư ra, sắc mặt dần dần ngưng trọng.

"Xem ra việc này rất cấp bách,'' Linh Ca cúi đầu lại nhìn Kỳ Lạc một chút, "Ta mặc kệ ngươi đến tột cùng là ai, quân cờ này chắc chắn phải là ngươi.''

Nói xong, Linh Ca đi tới trước cửa, "Người đâu, truyền danh y Tôn Ninh Hoa tới đây, ta muốn người này mười ngày sau phải xuống giường được!''

Lý Phong cúi đầu, ''Dạ rõ!''

Khi Kỳ Lạc tỉnh lại lần nữa, đã là chuyện của bảy ngày sau, trong phòng ánh nến chập chờn, hết thảy mọi vật trước mắt phá lệ không chân thật.

Kỳ Lạc nhịn đau vội vàng ngồi dậy, còn chưa kịp xuống giường, liền bị một đôi tay mềm mại đè chặt  thân thể.

"Vị công tử này chớ loạn động, coi chừng vết thương lại hỏng." Linh Ca ôn nhu nói xong, cười một tiếng ôn nhu với Kỳ Lạc,, "Ngươi đừng sợ, ta là quận chúa Đại Chu, Vũ Văn Linh Ca, nơi này là phủ quận chúa của ta.''

"Vũ Văn Linh Ca?" Kỳ Lạc lắc đầu, nhìn nữ tử che mạng trước mắt, "Ngươi vừa rồi gọi ta là gì?''

Linh Ca lại cười nói: "Công tử a."

"Thế nhưng ta rõ ràng. . ." Kỳ Lạc cuống quít cúi đầu nhìn xiêm y của mình, vẫn là áo lông bông vải, chỉ bất quá bị đã kéo xuống để lộ nửa vai trần, vết thương trên vai được bôi thuốc, bọc vải, xác thực giống như là chưa từng cởi quần áo nàng. Ở nơi loạn thế này, mệnh của nữ nhân so với nam nhân ti tiện hơn rất nhiều, bị nhận là công tử,, dù sao cũng tốt hơn so với bị nhận là cô nương. Vừa nghĩ đến đây, lập tức nhịn lại lời muốn nói thăm dò mà nhìn Linh Ca, "Ta giống như thật lâu chưa được tắm rửa, ta muốn. . ."

"Những ngày này, ta cũng không dám giúp công tử tắm rửa, liền sợ lại làm công tử bị thương, Kỳ thật ta sớm vì công tử chuẩn bị hương thang tốt, chờ công tử tỉnh lại, hảo hảo đi tắm rửa thay quần áo." Linh Ca cười đứng lên, phủi tay, liền có hai tên tiểu tỳ đi đến.

"Đỡ công tử đi tắm thay quần áo." Linh Ca lạnh lùng mở miệng.

"Dạ.'' Hai tên tiểu tỳ đi tới bên cạnh Kỳ Lạc, cẩn thận từng li từng tí đỡ Kỳ Lạc dậy.

Có chút thoải mái hơn, Kỳ Lạc không hiểu ra sao mà nhìn Linh Ca, "Ta tại sao lại ở chỗ này? Tử Dạ đâu?"

Linh Ca chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng với nàng, nói: '' Những sự tình này chờ công tử tắm rửa thay quần áo xong hãy nơi, ta còn vì công tử chuẩn bị rượu ngon món ngon, một hồi chúng ta sẽ vừa nói vừa đàm." Nói xong, nói với hai tên tiểu tỳ: ''Nếu công tử một hồi có phân phó khác, liền nghe công tử , cần phải hầu hạ tốt."

"Dạ!''

"Cám ơn ngươi." Kỳ Lạc nhìn Linh Ca trước mắt, nói tiếng cám ơn , mặc cho tiểu tỳ từ bên người Linh Ca đi qua, trầm thấp hít một tiếng, song mi nhăn gắt gao.

Xem tôi làm người đã đủ xui xẻo chưa? Xuyên qua tới nơi loạn thế này đã không nói, mà còn gặp toàn mấy người khó hiểu thần bí, Lan Lăng Vương mang mặt nạ, vị quận chúa gì đó này cũng đeo khăn che mặt... Kẻ đầu têu, bây giờ cũng không biết ở đâu? Đến tột cùng phải làm sao mới có thể trở về đây?

Đi tới phòng tắm, hai tên nha hoàn lui xuống, Kỳ Lạc nhịn đau ngồi trong chậu gỗ chứa tràn đầy nước nóng, nhìn thấy vết thương đầu vai bắt đầu kết vảy, '' Vô luận như thế nào, mình cũng phải nhanh nhanh khỏe lại. Lạc Tử Dạ, cô chờ tôi, tôi sẽ trở về tìm cô!''

Linh Ca đi tới thu xếp tiệc rượu, ngồi xuống phía đôi diện, chậm rãi vì chính mình rót đầy  một chén rượu, hờ hững cười một tiếng, "Cha, quân cờ ngươi muốn, ta đã vì ngươi chuẩn bị xong."

Liệt tửu vào cổ họng, Linh Ca nhưng vẫn cảm thấy có chút hàn ý, sự ưu buồn lóe lên trong đầu.

 

[1] Tê minh: hí vang

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16