Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 13 : Trống rỗng 13

986 0 15 0

Vào thời gian tháng hai, sau khi phát hiện vụ án một tuần, dưới sự nỗ lực của tổ điều tra, vụ án rốt cuộc cũng có bước tiến lớn.
Hôm nay ngày ba tháng hai, sáng sớm Diêu Viễn đến báo tin cho Nhậm Du Nhiên, đội hai của bọn họ cùng với các đồng chí chiến sĩ dùng thời gian một tuần, lật tìm ra những người có quan hệ không bình thường nhất với Thân Ngộ.
“Giống với những gì trong giới của ngành tư pháp vẫn luôn truyền lại, Thân Ngộ này làm không ít chuyện vô lương tâm, nhưng chuyện vô lương tâm nhất ông ta làm đều là làm

cho một người.” Diêu Viễn đưa một xấp ảnh cho Nhậm Du Nhiên, nói: “Chính là người này, Trịnh Minh Lộ, giám đốc Địa Ốc Minh Lộ.”
Nhậm Du Nhiên nhíu đầu mày một cái, Trịnh Minh Lộ này cô đã từng nghe qua, năm đó việc thành danh nhất của Thân Ngộ chính là giúp Trịnh Minh Lộ thoát tội, lại là tội cưỡng gian giết người. Trịnh Minh Lộ này háo sắc có tiếng, hơn nữa lại có tiền có thế, mấy năm gần đây hại không biết bao nhiêu cô gái, lại không tìm được nhược điểm trí mạng của hắn ta.
“Thế nào? Người này ngoại trừ vụ kiện thối nát năm đó, còn có chuyện khác nữa hả?”
Trong mắt Diêu Viễn lóe lên lửa giận, vững vàng nói: “Nhiều lắm.” Anh ấy lấy ra một phần văn kiện, “Đây là văn kiện đã đóng dấu có mật khẩu lấy từ văn phòng của Thân Ngộ ra, Trịnh Minh Lộ này không có chỗ nào sạch sẽ cả, thậm chí còn liên quan đến không ít vụ án mạng.”
Nhậm Du Nhiên lấy văn kiện đến nhìn lướt qua, ngoại trừ vụ án cưỡng gian giết người năm đó, Trịnh Minh Lộ còn liên lụy tới một vụ án sự cố công trình lớn. Mười tám năm trước có một hạng mục địa ốc do công ty của Trịnh Minh Lộ quản lý xảy ra vấn đề rất lớn, trong quá trình thi công đã xảy sự cố sụp đổ vô cùng nghiêm trọng, lúc ấy chết không ít người.
Sự cố này năm đó ảnh hưởng rất lớn, chẳng qua khi đó Nhậm Du Nhiên vẫn là đứa trẻ hư, đối với chuyện này không có ấn tượng gì, hiện giờ nhìn thấy ghi chép đã cài mật khẩu của Thân Ngộ mới biết được chuyện này, càng hiểu biết tình hình cụ thể hơn.
Nguyên nhân gây ra sự cố công trình là Trịnh Minh Lộ tham tiền, đổi toàn bộ nguyên liệu chất lượng thành phế liệu giá rẻ không đủ tiêu chuẩn, công trình này không phải hạng mục của công ty hắn ta, khi đó hắn ta là nhân vật giới thương trong đó, hai đầu giữa nhà phát triển và đội thi công cùng nhau ăn chặn tiền, vô cùng vui vẻ. Ăn chặn tiền lại ăn chặn đến mức nghiện không còn nguyên tắc, Trịnh Minh Lộ chơi bài tráo thái tử thành mèo, thay đổi tài liệu, tự mình nuốt phần tiền chênh lệch giá.
Khi đó Thân Ngộ mới là sinh viên vừa tốt nghiệp ngành luật, đi theo làm luật sư tư nhân thực tập bên cạnh Trịnh Minh Lộ, may mắn chứng kiến trò hay vừa ra này. Treo đầu dê bán thịt chó tạo thành sự cố công trình nghiêm trọng, sau khi Trịnh Minh Lộ hợp tác với luật sư, đẩy trách nhiệm từ một phần lên hai, năm, sáu, đẩy toàn bộ trách nhiệm cho người phụ trách đội thi công lúc ấy. Người phụ trách này không chết trong sự cố, lại chết trên con đường áp lực và sự lên án công khai, cuối cùng nhảy xuống từ trên mái nhà công trường đang đình công, dùng máu tươi viết một chữ “OAN”.
Chuyện đó cuối cùng chấm dứt bởi một người chịu tội thay, sau này lúc Trịnh Minh Lộ bắt đầu thuận buồm xuôi gió, công việc kinh doanh càng ngày càng lớn, không đến mấy năm liền đã không còn là một thương nhân trung gian, lắc mình biến hoá thành ông chủ khai phá kinh doanh địa ốc.

Giấy trắng mực đen bày ra trước mắt, Nhậm Du Nhiên không nói nên lời ngẩng đầu, xoay cổ nhìn bầu trời qua cửa sổ trong suốt.
Diêu Viễn không hiểu gì, nhìn qua đó theo Cô, bầu trời rất xanh, mấy ngày cuối tuần trước đỗ mưa tuyết sau đó luôn quang tạnh hạ.
“Lão đại, cô nhìn gì đấy?”
Nhậm Du Nhiên cảm thán một câu: “Nhìn ông trời, tôi nhìn nó thử xem, đúng là thật mẹ nó không có mắt.”
Diêu Viễn: “...”
Sau khi mắng ông trời không có mắt, Nhậm Du Nhiên khôi phục bộ dáng đứng đắn, hỏi: “Cho nên nhiều năm như vậy Thân Ngộ thật ra có thể xem như giúp Trịnh Minh Lộ làm hết mọi chuyện xấu, cũng luôn chứng kiến hắn ta làm hết những chuyện xấu đó?”
Diêu Viễn gật đầu: “Đúng! Tuy rằng Thân Ngộ cũng có không ít khách hàng khác, nhưng ông ta chỉ hợp tác lâu dài với một người là Trịnh Minh Lộ. Còn một người có thể là Hạo Thời, nhưng mà thời gian Hạo Thời quen biết hắn ta chỉ mới ba năm, chuyện tìm hắn ta làm rõ ràng này cũng xác thật giống như để Hạo Thời tự nói ra, đều là chút chuyện chùi đít trong tình cảm.”
Nhậm Du Nhiên trầm ngâm một lát, hỏi: “Lần trước Hạo Thời nhắc tới chuyện hủy hợp đồng kia, nghệ sĩ muốn hủy hợp đồng tên là gì?”
“Tiết Tinh Trúc!” Diêu Viễn không hề nghĩ ngợi liền nói ra cái tên này.
Nhậm Du Nhiên kinh ngạc liếc anh ấy một cái: “Giọng điệu này của anh, quen biết sao? Không phải là minh tinh anh theo đuổi đấy chứ?”
Diêu Viễn sờ mũi, ngượng ngùng cười cười: “Không tính là theo đuổi, chỉ là biết cô ấy, rất hot, xuất thân thần tượng show sống còn, đi lên bằng lưu lượng.”
“Chậc.” Nhậm Du Nhiên nói: “Được nha, hiểu biết cũng rất nhiều.”
Thật ra mấy năm trước Tiết Tinh Trúc ra mắt Diêu Viễn Cũng theo dõi show sống còn kia, lúc ấy còn bỏ rất nhiều phiếu cho Tiết Tinh Trúc, chuyện này thật sự có thể xem như anh ấy đã từng theo đuổi thần tượng. Nhưng mà chuyện này Diêu Viễn lại ngại không muốn để lão đại nhà mình biết, Nhậm Du Nhiên nhất định sẽ cười nhạo anh ấy.
Không có thời gian vòng quanh đề tài theo đuổi thần tượng này, Nhậm Du Nhiên hỏi: “Ngoại trừ Trịnh Minh Lộ và Hạo Thời ra, gần đây nhất Thân Ngộ còn từng gặp người nào không?”
Diêu Viễn đẩy ra một tập từ trong văn kiện, nói: “Còn có người này, mới trở về từ Mỹ vào năm trước, ông trùm đồ điện Lục Lâm Vũ, ngày Thân Ngộ tử vong vốn dĩ là muốn đến kinh thành gặp khách hang, khách hàng kia chính là anh ta. Nghe nói là muốn đến

huyện Bình Lăng thành phố Tân Hà của chúng ta làm một dự án từ thiện hay là hạng mục công ích gì đó, muốn tìm Thân Ngộ bắt đầu soạn công văn và hợp đồng.”
Nhậm Du Nhiên chút nữa đã cười ra tiếng: “Lại còn có người tìm Thân Ngộ làm chuyện đứng đắn?”
Diêu Viễn cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Có thể là lão đại mới từ Mỹ trở về, không hiểu thị trường.”
“Có phải thật sự không hiểu hay không còn phải hỏi mới biết được.” Nhậm Du Nhiên sửa sang lại văn kiện rồi gác một bên, nói: “Được rồi, chúng ta phân công hành động, tôi bây giờ đi gặp Trịnh Minh Lộ này. Anh đi liên lạc nói chuyện với Tiết Tinh Trúc, cho anh cơ hội theo đuổi thần tượng, không cần quá cảm ơn tôi.”
Diêu Viễn bị một câu cuối cùng của cô ấy làm nghẹn một chút, kinh ngạc nhìn cô ấy.
Nhậm Du Nhiên thấy ánh mắt kia của anh liền muốn cười: “Luc anh vừa nhắc tới cô ta là một bộ dáng si mê, nói anh không phải fan tôi cũng không tin, còn muốn lừa lão đại anh.”
Nhậm Du Nhiên không chào hỏi trước, đột nhiên tập kích một cái, chẳng qua không gặp được gì, Trịnh Minh Lộ không có ở công ty, nghe trợ lý hắn nói hình như hắn đi công tác, cụ thể khi nào trở về không rõ lắm.
...
Buổi tối bảy giờ, đã qua thời gian tan tầm, Yến Quy mới trở lại cục. Hôm nay nàng ban ngày bị tỉnh gọi đến giúp làm một cái giám định tư pháp, bận rộn một ngày trong phòng phẫu thuật ở trung tâm giám định tư pháp, lúc này mới trở lại cục.
Trở về nàng viết xong báo cáo kiểm định thi thể vụ án Thân Ngộ, đã sắp hoàn thành, không muốn kéo dài tới ngày mai. Gọi cơm hộp vừa ăn vừa viết, làm xong tất cả cũng đã qua tám giờ. Yến Quy đóng dấu báo cáo rồi cất vào bàn làm việc, trùm áo lông vũ lên ra khỏi văn phòng.
Mới ra đến cửa lớn cục thành phố Yến Quy liền ngừng lại, trong viện của bãi đỗ xe, Cố Dĩ Di dựa lên trên xe Jeep gọi điện thoại, thần sắc có vẻ rất sốt ruột.
Trên mặt lý trí Yến Quy đã sắp xếp phải bảo trì khoảng cách thích hợp với Cố Dĩ Di, không xen vào việc của người khác; nhưng trên mặt tình cảm lại không cho phép, căn bản cũng chưa cho nàng thời gian dư thừa tự hỏi, hai chân đã giống như bị điều khiển từ xa, không quan tâm gì cứ thế đi đến bên người Cố Dĩ Di.
“Mới tan tầm?”
Nói xong lời Yến Quy cũng muốn cắn đứt lưỡi của mình, nghe xem, đúng là cách bắt chuyện túng quẫn nhất thế giới này.
Nàng mới vừa đến gần Cố Dĩ Di đã ngửi thấy hương thơm quen thuộc, ánh mắt nhìn qua rất gấp gáp, hù cho nhịp tim của Yến Quy đập nhanh.

“Sao rồi? Xảy ra chuyện gì?” Nếu không phải là chuyện lớn gì, Cố Dĩ Di sẽ không lộ ra loại ánh mắt này.
Cố Dĩ Di cũng không biết làm sao, tính tình của cô luôn luôn cao ngạo, đi về một mình, không có thói quen yếu thế trước mặt người khác, lúc nhìn thấy Yến Quy lại cảm thấy trong lòng mình nhẹ nhàng thở ra rất rõ ràng, dường như là người để dựa vào mỗi khi lo lắng hay sợ hãi.
“Không thấy Du Du đâu!”
Yến Quy lập tức nhíu mày, nhưng cũng may nàng bình tĩnh hơn, hỏi: “Thế nào gọi là không thấy? Cô nói rõ ràng đi.”
Cố Dĩ Di nói đơn giản lại chuyện ban ngày Nhậm Du Nhiên ra ngoài tìm Trịnh Minh Lộ với Yến Quy, sau đó mới nói: “Lẽ ra buổi chiều cô ấy có thể quay về rồi, kết quả cô ấy chỉ nhắn tin cho tôi, nói không gặp được người, sau đó liền không còn động tĩnh gì.”
“Cô ấy tự đi một mình?”
“Đúng vậy! Tôi còn hỏi Diêu Viễn, anh ấy nói Du Du và anh ấy phân công nhau hành động, anh ấy đi tìm nữ thần tượng gì đó!” Biểu hiện của Cố Dĩ Di còn tính là trấn tĩnh, nhưng tốc độ nói của cô lúc này đã vô thức bán đứng nỗi bất an của cô.
Ngón tay phải của Cố Dĩ Di vô thức nắm chặt, cuối cùng đưa đến bên miệng dùng răng khẽ cắn, đây là động tác nhỏ lúc cô lo lắng căng thẳng, chính cô cũng không ý thức được, nhưng Yến Quy so ra vô cùng quen thuộc.
“Buổi sáng lúc cô ấy ra ngoài tôi đã đến hỏi, nhưng lại không cần tôi đi theo, cô ấy nói không cần! Tôi vốn không nên nghe theo cô ấy, cô ấy nói không cần thì không cần sao? Tôi hẳn nên đi theo cô ấy! Hai người dù sao cũng càng an toàn hơn! Du Du không thể xảy ra chuyện, cô ấy tuyệt đối không thể xảy ra chuyện, cô ấy không thể lại đã xảy ra chuyện! Tôi không thể cũng mất luôn cô ấy!”
Những lời lầm bầm lầu bầu này là Cố Dĩ Di vô thức nói ra, nhưng đến chính cô cũng không biết vì sao lại nói một câu cuối cùng. Nói cái gì “Cũng mất luôn cô ấy”? Thật giống như, dường như chính cô đã từng mất đi người nào đó...
Người nói không ý thức được vấn đề, người nghe lại vô cùng để bụng, không ai có thể cảm nhận được cái gì gọi là đau lòng nhiều hơn Yến Quy khi nghe câu nói như thế, giống như bị một cái dao cùn dùng sức cứa từng cái từng cái vào vết thương cũ đã kết vảy, không khiến người ta chết đi, lại không dễ chịu hơn chết là bao.
Yến Quy nhịn không được đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm tay phải đang bị cắn của Cố Dĩ Di. Có chút cảm giác lạnh lẽo truyền đến rõ ràng, Cố Dĩ Di cuối cùng cũng tự phục hồi lại tinh thần đang lo lắng, hai mắt ngơ ngẩn nhìn người dịu dàng như nước trước mặt.
“Đừng cắn, đau.”

Cố Dĩ Di phản ứng lại thấy mới vừa rồi mình lại cắn ngón tay, trên mặt quẫn bức đỏ lên. Tật xấu này của cô đã có từ nhỏ, không đổi được, hôm nay để Yến Quy thấy, đầu cô cảm thấy thẹn một hồi, người đã lớn như vậy lại cắn tay giống như đứa nhỏ, mất mặt chết mất.
Yến Quy không nói thêm gì, nhưng tay nàng đang nắm tay Cố Dĩ Di không buông ra, tay người kia vẫn nắm chặt thành quyền như cũ, nhưng Yến Quy bao bọc trong lòng bàn tay, trời đã lạnh mà người này lại tay lạnh, nhưng Cố Dĩ Di lại không muốn buông ra.
“Tôi cảm thấy với năng lực của Đội trưởng Nhậm, chỉ là đi tìm Trịnh Minh Lộ mà thôi, sẽ không xảy ra chuyện.”
“Nhưng mà...” Cố Dĩ Di không thể yên tâm.
“Chúng ta cùng đi tìm, gọi bọn Đội trưởng Diêu cùng nhau đi.”
Cố Dĩ Di nhìn hai mắt hẹp dài của Yến Quy, đôi mắt người này rất dài, đuôi mắt có chút xếch lên, nhìn thật mị hoặc câu người.
“Được.”

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16