Chương 13: Mối quan hệ.
"Thế nào? Tuyệt đối đáng tin, tôi chỉ chấp nhận cái giá này thôi…". Nam sinh đeo dây chuyền vàng giơ hai ngón tay ra quơ quơ.
Người đối diện mái tóc nhuộm vàng, đang đứng phì phèo điếu thuốc, trên cổ đeo một cái máy ảnh cũ kỹ hiệu Canon, cô ta kẹp điếu thuốc trên tay nhìn hắn rồi nhả ra vòng khói, không nói thêm lời thứ hai liền quay người định rời đi.
“Đừng, đừng đi, nhìn qua chút đã!”. Nam sinh lo lắng vội cầm xấp ảnh nhét vào tay người kia.
"Phải là cái giá này, nếu không thì... Tôi sẽ giảm giá chút cho cô… Cô có thể giúp tôi viết bài..."
Người phụ nữ cầm điếu thuốc trên tay, lúc này mới nở nụ cười khó đoán nhìn hắn, "Được rồi, một nghìn tệ, không nhiều hơn được nữa đâu, đưa bài đi"
Nhân lúc nam sinh cúi đầu lục cặp, nữ phụ nữ kia cầm xấp ảnh lật lên xem, nhìn là biết ảnh chụp lén, độ phân giải không cao lắm. Nhưng vậy cũng tốt, tin tức xã hội càng mơ hồ, càng không rõ ràng mới có thể làm người xem mơ màng. (Như chơi đá nhể)
Người phụ nữ trong ảnh là Đinh Tuyết, mà người đàn ông ở bên người cô ta lại không rõ tên tuổi lai lịch gì.
Có điều, người này trông có chút quen mắt, tuy nghĩ mãi không ra là ai, nhưng chắc chắn không phải là chồng của cô ta.
"Đây là...". Nữ nhân cố tình ghét bỏ ném mấy tấm ảnh xuống.
Năm sinh đưa bài ra: "Ngoại tình! Đây là hiệu trưởng của chúng tôi, tin tức này ắt sẽ rất bùng nổ! Ngay cả tiêu đề tôi đã nghĩ kỹ cho cô luôn rồi, đặt là — ‘Nữ giáo viên xinh đẹp trường Trung học cơ sở số 1 Giang Thành ngoại tình với cấp trên, vì tình bị hại bỏ mạng!’ đi”
Trong khi hắn đang đắc ý nói, người phụ nữ đã nhanh tay bỏ ảnh chụp vào trong túi của mình, sau đó như vô tình chỉ hướng sau lưng hắn, nói: "Này, nhìn xem đó là ai? Có phải là giáo viên của mấy người không?"
Nam sinh vô thức quay đầu lại, người phụ nữ bèn nhanh chân bỏ chạy.
"Không — Con m* nó! Chết tiệt!"
Hắn chưa kịp nói xong đã hoàn lại hồn, người phụ nữ kia chạy đến bến xe buýt trước cổng trường học, xe vừa đến, cô ta thuận thế chen vào đám đông bước lên xe, lúc cánh cửa chuẩn bị đóng lại còn vẫy vẫy tay về hướng hắn.
Nam sinh giận đến sôi máu, hung hăng nhổ xuống đất mấy bãi nước bọt: "M* nó, sau này đừng để tôi gặp lại cô!"
Lâm Yếm đặt tờ báo trong tay xuống rồi đi ra khỏi sạp báo, sau đó giơ tay gọi một chiếc taxi: "Đuổi theo chiếc xe buýt phía trước"
Thăm hỏi phó hiệu trưởng xong, Tống Dư Hàng lần lượt đi thăm vài giáo viên khác, không phải câu: "Tôi xin lỗi, tôi không biết gì cả", thì cũng là: "Tôi không thân với Đinh lão sư". Đều là nói vài câu qua loa cho có lệ.
Lúc hỏi nạn nhân có mâu thuẫn gì với những người khác hay không, hầu như mọi người đều có câu trả lời giống nhau.
"Không có, Đinh lão sư là người rất tốt. Có điều, cô ấy với một nam sinh có quan hệ rất thân thiết, mà cô biết đó, mấy việc này ở trường tương đối kiêng kỵ..."
Kiểu muốn nói ra lại thôi ấy thật khiến người ta mong chờ.
Tống Dư Hàng đóng sổ lại, quyết định gặp cậu học sinh tên Chu Mạt này một lát.
"Alo? Chủ biên, ấy ấy ấy… Ngài nói...". Nữ nhân cúi đầu bước đi trên đường: "Tôi? Tôi ở bên ngoài thu thập tin tức"
"Cô thu thập tin con m* gì? Đến bản thảo còn không viết được ra hồn, toàn là mấy tin trộm cắp tầm thường. Chúng tôi muốn là tin nóng! Có hiểu tin nóng không?! Là loại thu hút sự chú ý của người xem ấy! Doanh số tháng này mà không tăng lên thì cô cuốn gói cút đi luôn cho tôi!"
Tiếng hét đầy giận dữ của người đàn ông truyền đến bên tai, Ninh Khuyết cầm điện thoại đưa ra xa tai một chút, trên vẫn giữ bộ dạng tươi cười hí hửng.
"Vâng vâng vâng, tôi biết rồi. Ngài yên tâm, lần này chắc chắn doanh thu sẽ cao, tôi vừa lấy được một thông tin lớn về nữ giáo viên mới chết của trường Trung học cơ sở số 1 Giang Thành—"
Nhưng lời còn chưa nói xong, con đường phía trước đã bị chặn lại, trên vỉa hè lát gạch xuất hiện một cái bóng.
Ninh Khuyết chậm rãi ngẩng đầu lên, người phụ nữ khoanh tay đứng nhìn cô, vẻ mặt rất đắc ý, chỉ là trên mặt hoàn toàn không nhìn ra ý tốt.
Ninh Khuyết cảm giác không ổn, chẳng lẽ người này cũng là dân trong ngành sao?
Cô định đi vòng qua người nàng, cô đi một bước Lâm Yếm đi theo một bước, cô rẽ bên trái Lâm Yếm cũng rẽ bên trái, cô đi bên phải Lâm Yếm cũng đi theo bên phải.
Ninh Khuyết hắng giọng, bày ra bộ dạng tươi cười nịnh nọt: "Cô muốn... tìm tôi?"
Lâm Yếm dừng lại, chỉ tay vào chiếc túi trên lưng cô: "Đưa xấp ảnh cho tôi".
Ninh Khuyết siết chặt quai ba-lô: "Này… Đồng nghiệp à? Cô cũng nên biết chút quy tắc chứ, tin tức độc quyền thế này không thể đưa được—"
Lâm Yếm lấy trong ví ra một xấp tiền: "Tiền chính là luật. Cầm tiền rồi cút đi, ảnh để lại cho tôi".
Tâm tư Ninh Khuyết chuyển biến liên tục, số tiền đó không ít, nhưng cũng không thể so được với miếng cơm lâu dài mà công việc mang lại. Doanh thu của tạp chí lần này mà không tăng thì người đầu tiên bị đuổi việc chính là cô, vất vả lắm cô ta mới tìm được một công việc tốt ở Giang Thành, tuyệt đối không thể để mất nó dễ dàng như thế được.
"Được, được". Ninh Khuyết vừa nói vừa mò vào trong túi xách, chậm chạp móc ảnh ra.
Lâm Yến có chút mất kiên nhẫn: "Nhanh lên".
Nhưng nàng chưa kịp nói hết lời thì một đống giấy bản thảo dày cộp bất ngờ lao tới bay tứ tung che khuất tầm nhìn, Ninh Khuyết lập tức co giò bỏ chạy.
Mắt thấy cô ta lại chơi chiêu cũ, chạy lên lề đường kiếm đại một chiếc xe máy định nhảy lên, Lâm Yếm hai ba bước đã theo kịp, hướng vào giữa lưng cô ta đá một cú thật mạnh, Ninh Khuyết ngã xuống giữa đường, người đi đường thấy vậy liền vây lại, nháo nhác như bầy ong vỡ tổ.
Nàng kéo cổ áo đối phương lại, dùng sức tát tiền vào mặt cô, ngữ khí có chút lành lạnh: "Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt".
Nhìn nàng gầy yếu nhưng sức lực lại không hề nhỏ, thấy Ninh Khuyết giãy giụa mấy lần, Lâm Yếm liền trực tiếp đặt mông ngồi trên lưng cô khiến Ninh Khuyết suýt chút nữa đã bị đè chết, hai mắt trợn trắng nhìn lên trời, chỉ thiếu nước sùi bọt mép.
Lâm Yếm một tay kẹp đầu không cho cô di chuyển, tay kia kéo ba-lô từ lưng cô xuống mở ra lục lọi, bên trong có cái máy ảnh hay máy ghi âm gì đó, xấp ảnh được nhét ở ngăn trong cùng, nàng lấy ảnh ra cất vào trong ngăn túi mình.
Ninh Khuyết muốn giãy giụa lại bị nàng túm tóc kéo lên: "Muốn giở trò lưu manh với bà đây ư? Cô còn non lắm, biết tôi là ai không? Tôi là tổ tông của lưu manh đấy!"
"Lần này tha mạng cho cô, cút đi!"
Nàng nói xong thì buông người ra rồi đứng dậy, bỗng từ xa có một cảnh sát tuần tra cầm dùi cui chạy tới: "Làm cái gì đấy?!"
Lâm Yến lùi về phía sau hai bước: "Không... Không làm gì cả?"
Nói xong nàg co chân bỏ chạy, chuồn còn nhanh hơn cả thỏ.
Ninh Khuyết sau đó mới nhờ cảnh sát đỡ dậy: "Cô có sao không? Có bị mất cái gì không? Cô đi với tôi về đồn trình báo, chúng tôi nhất định sẽ giúp cô lấy lại đồ".
Cú đá của Lâm Yếm thật sự không hề nhẹ, khiến lưng cô đau đến bây giờ vẫn còn thấy run. Ninh Khuyết gạt tay viên cảnh sát ra, khập khễnh nhặt đồ và đống giấy tờ vương vãi trên mặt đất.
"Không sao, không cần đâu"
Cô nhìn theo hướng Lâm Yếm rời đi, ngón tay đung sức siết chặt tờ bản thảo.
“Xin chào, có ai ở đây không?”. Tống Dư Hàng gõ nhẹ cửa hai lần, không có ai đáp lại, cô lùi về sau một bước quan sát cả tòa nhà.
Đây là khu vực phía tây của thành phố Giang Thành, tuy chỉ cách khu vực phía đông một con sông nhưng lại khác nhau một trời một vực.
Nói là tòa nhà nhưng thật ra chỉ là một khu nhà ba lầu, quần áo của người lớn lẫn trẻ nhỏ treo đầy bên ngoài, dây điện chằng chịt như mạng nhện chia cắt bầu trời.
Hẻm nhỏ chật chội đến mức chỉ có thể chạy xe điện, cách đó không xa là mương nước thải tản ra mùi hôi thối.
Nhà Chu Mạt ở ngay chỗ này, căn nhà tồi tàn lợp mái tôn, dưới tiết trời nắng như thiêu đốt, mấy chậu hoa hướng dương để trước cửa đang thoi thóp như sắp đổ.
Tống Dư Hàng quay người nhìn qua khung cửa sổ rỉ sét, rèm cửa buông xuống khiến bên trong phòng tối đen như mực.
Ánh mắt cô dừng lại trên ổ khóa sắt ở cửa, sau đó rút trong túi ra một sợi dây kẽm.
“Vứt hết mọi thứ rồi chứ?”. Ánh đèn lập loè đủ màu trong KTV chiếu lên khuôn mặt của hắn lúc trắng lúc xanh.
Năm sinh cúi đầu và khẽ "Ừ" một tiếng.
"Làm tốt lắm, tôi biết cậu đang thiếu tiền, cầm lấy số tiền này đi, không đủ thì nói với tôi"
Trên bàn là một xấp tiền, số lượng có vẻ không ít. Nam sinh vẫn cúi đầu không động đậy.
Thế là người nọ đẩy cậu nói: "Tôi nói cậu ngốc hả, thật sự muốn nói cho—"
Hắn đột ngột ngậm miệng lại, nuốt nước bọt, rồi đổi câu nói: "Còn chưa đầy một tháng nữa là tới kỳ thi tuyển sinh đại học, cậu nghĩ cho kỹ, học hành nhiều năm như vậy, vất vả bao nhiêu, sắp được sung sướng lại muốn bỏ à?"
"Chẳng lẽ cậu cam tâm cả đời sống như thế này, làm một kẻ nghèo hèn vô dụng sao?"
Cổ họng cậu giật giật, thanh âm khàn khàn: "Cái đó—"
"Tôi và cậu không giống nhau, tôi á, không đậu đại học cũng không quan trọng, không đỗ thì ra nước ngoài kiếm vài ba cái bằng. Còn cậu không thi đại học thì cả đời coi như hết, chẳng lẽ cậu muốn sống mãi trong cái chuồng heo đó?"
"Tiểu Chu, em có biết vì sao con người phải học không? Cái gì mà vì thiên địa lập tâm, vì dân lập mệnh, vì học là thiêng liêng, vì muôn đời thái bình, thực chất tất cả đều là ảo tưởng thôi. Có suy như vậy tất nhiên là tốt, nhưng không nghĩ như vậy cũng chẳng sao"
"Bởi vì hầu hết con người chúng ta muốn sống phải dựa vào sức lực để lao động, còn nỗ lực học tập chỉ để cuộc sống này tốt đẹp hơn, có thể thay đổi cuộc đời của bản thân, mua những thứ mình muốn, có thể theo đuổi người mình thích"
"Còn đường đi tới thành công không chỉ có học tập, nhưng học quả thực là con đường ngắn nhất dẫn đến thành công. Không cần em phải trả giá, chỉ cần em cố gắng và cố gắng, Tiểu Chu, cô không muốn em bỏ học, em phải cố lên"
Lời nói còn văng vẳng bên tai, nhưng người xưa đã vĩnh viễn ngủ yên dưới nấm mồ.
Cậu hai tay ôm lấy đầu, cổ họng bật ra tiếng khóc nức nở đầy yếu ớt.
Nhạc trong KTV mở rất lớn, không ai ngăn cản cậu bộc phát cảm xúc. Một lúc lâu sau, nhạc đã ngừng, nam sinh từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại xấp tiền trước mặt, yết hầu giật giật vài cái rồi đưa tay cầm lấy.
Buổi trưa các tiểu đội trở về đơn vị, mở phân tích ngắn gọn tình tiết vụ án.
Đầu tiên là Trịnh Thành Duệ: "Em đã kiểm tra máy tính mà nạn nhân Đinh Tuyết đã dùng khi còn sống, không có gì bất thường, nhưng lúc kiểm tra lịch sử liên lạc thì có phát hiện một số cuộc trò chuyện đã bị xóa"
Tống Dư Hàng chống cằm dựa lưng vào ghế: "Cùng ai? Khi nào thì khôi phục được?"
Một bức ảnh được phóng to trên màn hình, người đàn ông đeo kính vàng, mặc vest đi giày da, thân hình hơi béo.
"Hiệu trưởng của trường Trung học cơ sở số 1 Giang Thành, Cát Quân"
Tống Dư Hàng nhận ra: "Cát Quân này vừa đi công tác vào thứ Sáu tuần trước, trùng ngày xảy ra án mạng, ông ta nhất định có liên quan đến vụ án, cử người liên lạc với chính quyền tỉnh, mời ông ta về uống vài tách trà sẵn tiện nói chuyện luôn"
Trương Kim Hải bưng tách trà dừng một chút: "Sợ là không ổn, dù sao ông ta cũng là hiệu trưởng trường trung học trọng điểm, lại là đại biểu của Quốc hội Nhân dân, vẫn nên đợi đến khi lịch sử trò chuyện khôi phục xong, có bằng chứng xác thực mới kết luận được"
Mọi người chuyển ánh mắt sang nhìn Tống Dư Hàng, nhưng cô ngược lại không có biểu hiện gì, xoay cây bút trong tay, vẻ mặt lạnh nhạt.
"Tổ thứ hai có thu hoạch được gì không?"
Một điều tra viên cầm laptop đứng lên: "Chúng tôi đã đến các chợ đồ cũ lớn nhất trong thành phố, nhưng không tìm thấy chiếc điện thoại nào cùng loại với nạn nhân Đinh Tuyết, dòng điện thoại này mới tung ra thị trường, giá không rẻ đâu, chắc hẳn kẻ lấy điện thoại chưa vội ra tay"
Một điều tra viên khác tiếp lời: "Ngoài ra, chúng tôi cũng đã đến nhà mẹ đẻ của nạn nhân Đinh Tuyết, được biết rằng mối quan hệ hôn nhân giữa cô ấy và chồng vẫn rất hòa thuận, có cãi nhau nhưng không xảy ra bạo lực gia đình"
Phương Tân cũng đứng lên: "Qua điều tra hàng xóm và họ hàng thân thiết thì mọi chuyện đúng là vậy, nạn nhân Đinh Tuyết và chồng là Tôn Hướng Mình rất ít khi cãi nhau. Hơn nữa, đêm xảy ra vụ án, Tôn Hướng Minh cũng có chứng cứ ngoại phạm"
Phương Tân đưa ra một bản ghi chép từ hàng xóm cạnh nhà Tôn Hướng Minh, theo lời kể thì anh ta đi làm tăng ca vào buổi đêm, khi về đến nhà đã là hơn 12 giờ khuya, Tôn Hướng Mình lúc đó mở cửa nhận đồ, hai người họ còn chào hỏi nhau.
"Chúng tôi cũng đến quán ăn ở tầng dưới để điều tra, đúng là Tôn Hướng Minh có đặt đồ ăn, đồng thời đã hỏi quản lý chỗ Tôn Hướng Minh làm việc, tối hôm đó quả thực là có giao việc cho anh ta làm, Tôn Hướng Minh không nói láo việc ở nhà tăng ca"
Tống Dư Hàng nhíu mày: "Video giám sát đâu?"
"Đây là băng ghi hình hành lang ra vào trước cửa nhà, chúng tôi theo dõi cả đêm, chợp mắt một chút còn không dám, thật sự không thấy anh ta ra ngoài"
"Có lối đi nào khác không?"
"Không có, chúng tôi đã kiểm tra, lối thoát hiểm cũng dẫn đến cửa bên cạnh, nếu muốn ra ngoài, nhất định phải đi qua tầm quan sát của camera"
"Cho nên dù là động cơ hay thời điểm phạm tội, Tôn Hướng Minh đều không phù hợp, còn có cả chứng cứ ngoại phạm. Tống đội, nên dừng việc theo dõi anh ta lại thôi"
Trương Kim Hải liếc mắt nhìn qua, hai người họ thường xuyên bất đồng quan điểm, khi điều tra các vụ án Tống Dư Hàng vẫn luôn là người rất chú trọng phá án, còn tên họ Trương kia lại khá bảo thủ, nhưng địa vị của ông ta cao hơn cô một bậc. Hơn một nửa tình huống trừ khi Tống Dư Hàng kiên trì, nếu không vẫn phải nghe theo hắn.
Quả nhiên.
Người ngồi đối diện gật đầu: "Tôi không có ý kiến gì"
Đúng lúc video tình cờ phát đến đoạn nạn nhân Đinh Tuyết xuất hiện, camera đặt ở trước nhà nên quay được rất rõ ràng.
Chỉ thấy cô ta loạng choạng, không ngừng nhìn về phía sau, nhưng đằng sau không có ai cả.
"Dừng, tua lại lần nữa"
Trịnh Thành Duệ bấm tạm dừng, tua lại video.
Cô ta lại hoảng loạn chạy ra, xung quanh không một bóng người, giống như nhìn thấy ma vậy, cảnh tượng này thật khiến người ta nổi hết da gà.
Tống Dư Hàng cau mày: "Cô ta vì sao phải chạy vội vàng như vậy?"
"Bởi vì vội chạy đến trường học chăng?"
"Làm giáo viên nghe học sinh đánh nhau đều rất kinh động, nhưng có cần tới mức như vậy không?"
"Dừng, phóng to lên". Tống Dư Hàng để ý những động tác quay lưng thường xuyên của Đinh Tuyết.
Ai đang đuổi theo cô ấy?
Hay là, cô ấy đang sợ hãi điều gì?
Đoạn video khiến người xem cảm thấy mơ hồ, Trương Kim Hải cũng phải nhíu mày: "Tóm lại, cứ như thế đi, tạm hoãn điều tra Tôn Hướng Minh. Mặc dù điều tra thân nhân của nạn nhân là điều rất cần thiết, nhưng cũng không thể cho rằng bọn họ là hung thủ, phá án thì cần phải có bằng chứng”
Mọi người đều gật đầu đồng ý.
"Tôi kiến nghị rằng giai đoạn tiếp theo trong công tác điều tra nên tập trung vào cậu học sinh tên Chu Mạt và hiệu trưởng Cát Quân, phía điều tra kỹ thuật nên nhanh nhẹn một chút, khôi phục lịch sử trò chuyện càng sớm càng tốt"
"Vâng, Trương đội". Trịnh Thành Duệ giơ bàn tay mũm mĩm của mình lên chào.
Cây bút trong tay Tống Dư Hàng xoay một vòng rồi dừng lại ở đầu ngón tay cô, bạn đầu cô chống cằm ngồi như không để ý lắm, nhưng lúc này lại ngồi thẳng dậy nhìn chằm chằm vào màn hình.
"Tôi cũng xem qua rồi, thời gian cô ấy ra khỏi cổng Trường trung học cơ sở số 1 Giang Thành là khoảng 10 giờ 30 phút. Theo lý mà nói thì cô ấy nên về nhà mới đúng, nhưng cô ấy lại đi theo hướng ngược lại"
Đó là một ngõ nhỏ, đường chưa làm xong, khoảng 500 mét là ra khỏi phạm vi giám sát.
Tống Dư Hàng đặt bút trên bàn gõ nhẹ bút hai tiếng: "Chúng ta mạnh dạn đưa ra giả thuyết cô ấy không phải bị vứt xác ở hồ sen trong công viên, mà là tự mình đi, vậy vì cái gì lại tới công viên?"
Trương Kim Hải nhấp một ngụm trà, cho người ghi thêm vào: "Không thể loại trừ việc nạn nhân Đinh Tuyết và Cát Quân có quan hệ bí mật không để người khác biết, đúng là phải điều tra thật kỹ"
Phương hướng điều tra không sai, vì vậy cô không nói thêm gì cả, tùy ý liếc mắt nhìn chỗ ngồi đang bỏ trống: "Lâm pháp y đâu?"
Phương Tân vội vàng trả lời: "Đang ở phòng giải phẫu chơi với mấy thiết bị ạ".
----------
Dịch: Chuột 🐹
Chỉnh sửa: Hạ Yên.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)