Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 2:

73 0 0 0

Edit: Vô Tự Thán

Diệp Linh Lung nhớ rõ đó là một tháng trước, và cô còn nhớ chính xác là ngày mùng 10, vì hôm đó là ngày phát lương hưu đầu tiên của tháng. Chi nhánh ngân hàng nơi Linh Lung làm việc nằm ở khu phố cổ trung tâm thành phố, quanh đó là khu dân cư cũ kỹ, cư dân chủ yếu là người già. Là ngân hàng nhận ủy thác phát lương hưu, mỗi tháng vào tuần lễ từ ngày mùng 10, đối với Diệp Linh Lung và đồng nghiệp, đều giống như một trận chiến cam go.

Sảnh ngân hàng lúc nào cũng chật cứng người, tiếng ồn ào huyên náo chẳng khác gì một khu chợ, đến mức Linh Lung chỉ cảm thấy đầu óc và tai mình kêu ong ong. Khi còn làm việc ở quầy, cô và đồng nghiệp Tôn Lị từng đùa gọi đó là "đại chiến với xác sống."

Sáng sớm, khi Diệp Linh Lung và các đồng nghiệp còn đang họp giao ban, ngoài cửa tự động của chi nhánh đã có đám đông chen chúc chờ sẵn. Đến khi cửa tự động vừa hé mở chuẩn bị bắt đầu giờ làm, đã có vô số bàn tay chen lấn, giành giật lấy số thứ tự. Khi Diệp Linh Lung mở máy lấy số bên cạnh và đứng lên mỉm cười chào khách, con số trên máy có thể nhảy vọt lên vài chục lượt chỉ trong tích tắc.

Thế là Diệp Linh Lung cùng Tôn Lị bước vào chế độ "đánh xác sống," từ sáng đến tối không ngơi nghỉ, không kịp uống nước, thậm chí không có thời gian vào nhà vệ sinh, bữa trưa cũng chỉ vội vàng ăn vài miếng cho qua. Một ngày làm việc với cường độ cao, gọi gần hai trăm lượt số, Diệp Linh Lung cảm thấy cả người như rã rời, mỗi lần về nhà là ngã xuống giường ngủ ngay lập tức.

Ban đầu, Diệp Linh Lung cũng không hiểu vì sao mấy cụ già này lại nhất định phải rút tiền ngay lập tức khi tiền đã có trong thẻ. Nhưng làm ở quầy lâu dần, Linh Lung cũng dần hiểu ra. Đối với các cụ, lương hưu là nguồn sống thiết yếu, họ đã quen dùng tiền mặt khi đi chợ, mua sắm. Hơn nữa, tuyên truyền phòng chống lừa đảo trên điện thoại ngày càng phổ biến, các cụ cảm thấy cầm tiền trong tay mới an tâm, vì tiền trong thẻ đâu có nhìn thấy được.

Hơn nữa, Diệp Linh Lung còn chứng kiến có những người con ăn bám, sống dựa vào lương hưu của bố mẹ, họ như những con mọt gặm mòn người cha người mẹ già yếu. Thế nên, có những cụ già luôn nôn nóng rút tiền ra.

May mắn là Diệp Linh Lung sắp tạm biệt tất cả những chuyện này. Hôm đó là ngày cuối cùng cô làm việc ở đại sảnh với vai trò quản lý sảnh. Ngày hôm sau, cô sẽ chuyển sang làm chuyên viên quan hệ khách hàng, có thể tạm thời xa rời những ngày tháng căng thẳng này, dù những gì chờ đợi cô vẫn là những đợt tăng ca triền miên và kpi không bao giờ dứt.

Trong buổi họp sáng hôm ấy, ông sếp hói trông có vẻ không vui, dường như còn hơi cố ý nhắm vào Diệp Linh Lung.

Trong lòng Linh Lung rất rõ nguyên nhân. Lão hói tên là Dương Nghị, đã từng tìm cô nói chuyện riêng về việc cô chuyển sang làm chuyên viên quan hệ khách hàng. Ông ấy nói rằng nếu muốn làm tốt vai trò này thì cần thích nghi với sự thay đổi, phải sẵn sàng làm bất cứ việc gì đúng lúc, nhất là phải luyện tửu lượng. Thế nhưng, mấy hôm trước, Dương Nghị gọi Diệp Linh Lung hai lần để đi nhậu cùng khách, nhưng cả hai lần cô đều kiếm cớ từ chối, khiến ông ta không vui.

Nhưng đúng là Diệp Linh Lung có việc thật; mấy hôm đó bệnh thấp khớp của mẹ cô tái phát nặng hơn. Chuyện nhà thì ai mà để ý hay thương xót cho cô được. Vì vậy, trong buổi họp sáng, Dương Nghị lại công khai phê bình Diệp Linh Lung.

Ông ta bắt đầu bằng việc nhắc đến kpi bảo hiểm của Linh Lung chưa hoàn thành, rồi liếc qua hàng ngũ nơi cô đang đứng, mỉa mai, "Có người có cơ hội tiếp cận khách hàng mà không biết tận dụng. Nếu không hoàn thành thì tự bỏ tiền túi mà bù vào đi."

"Thằng điên." Tôn Lị đứng cạnh lẩm bẩm chửi thầm, Diệp Linh Lung chỉ nhẹ nhàng bóp tay Tôn Lị, ra hiệu bỏ qua.

Dương Nghị còn trách cứ Linh Lung vì đợt kiểm tra "khách hàng bí ẩn" trong quý này đã làm chi nhánh bị trừ điểm về văn hóa phục vụ. Thực ra, Diệp Linh Lung có chút oan ức. Thời gian đó vì thiếu nhân sự, thường chỉ có mình cô làm quản lý sảnh, cô thực sự ước mình có tám tay tám chân để xoay xở. Khi "khách hàng bí ẩn" đến kiểm tra chất lượng, đúng lúc đó cô bị khách gọi đến hướng dẫn sử dụng máy ATM nên không kịp chào hỏi, lấy số và hướng dẫn dịch vụ ngay lập tức.

Bị trừ ba điểm chỉ vì chuyện này, Diệp Linh Lung lại bị Dương Nghị mắng xối xả. Nhưng cô biết, nếu cô chịu đi nhậu hai hôm đó, thì đã không bị lôi ra chửi trước mặt mọi người như vậy. Tôn Lị quay sang nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Diệp Linh Lung, thấy cô thật đáng thương.

Thế nhưng, trong đầu Linh Lung lại chỉ nghĩ đến một điều, hình như có cái định luật gì đó nói rằng chuyện xui xẻo luôn kéo đến liên tiếp. Và thực tế đúng là như vậy.

Ngoài việc nhớ ngày hôm đó là mùng 10, Diệp Linh Lung còn nhớ rõ hôm đó cô mãi đến 1 giờ 45 chiều mới được ăn trưa. Cơm canh đã nguội lạnh, cô ăn mà chẳng cảm nhận được vị gì. Cùng ca hôm đó có một chị vừa nghỉ thai sản về, cách một lúc lại phải trốn vào trong để hút sữa, nên hầu như chỉ còn mình Diệp Linh Lung lo cả sảnh lớn. Còn cô thì đã phải tăng ca liên tục suốt mấy ngày liền.

"Có cần tớ thay chân cậu một lát không? Trông cậu không được khỏe lắm," Tôn Lị đứng bên cạnh, cười rồi giúp một khách hàng lấy số. Cô ấy đã làm quản lý khách hàng trước Linh Lung một thời gian.

"Thôi, không sao đâu, cậu cứ lo việc của mình đi," Diệp Linh Lung cười nhạt, gương mặt đúng là không còn chút sức sống, đôi môi cũng tái nhợt. "Mà này, sao lại bị khách hàng khiếu nại nữa thế? Tớ vừa nghe chị Vương nhắc tới."

"Ôi, nói ra thì dài dòng, cũng tại cái miệng của tớ," Tôn Lị thở dài. Tính cô ấy bộc trực, thường không kiềm chế lời nói nên cũng hay gặp rắc rối.

Trong lúc trò chuyện, Diệp Linh Lung vẫn đang giúp khách hàng tải ứng dụng ngân hàng trên điện thoại. Đây cũng là một tiêu chí đánh giá; mỗi khi mở tài khoản mới, bắt buộc phải kích hoạt ứng dụng ngân hàng và dịch vụ tin nhắn tại chỗ thì mới được tính là tài khoản hợp lệ, còn phải liên kết với WeChat hoặc Alipay.

"Cậu đấy, bị phàn nàn vì gộp thêm sản phẩm khi cho vay phiền phức lắm đó," Diệp Linh Lung nhìn Tôn Lị, thở dài nói.

"Cũng tại lão đầu hói sáng nay mắng cậu vì chưa bán được bảo hiểm, tớ mới định bảo người ta mua một gói mà ai ngờ cô ta cúp máy cái rụp rồi đi khiếu nại luôn," Tôn Lị bất mãn đáp lại.

Diệp Linh Lung không nhịn được, véo nhẹ tai cô ấy: "Kỹ năng đâu, kỹ năng bán hàng đâu rồi? Lần nào cũng nói mà không suy nghĩ."

"Tớ đâu có được như cậu," Tôn Lị bĩu môi, vừa nói vừa nhìn Diệp Linh Lung đang tươi cười tiễn khách hàng với nụ cười nghề nghiệp.

Diệp Linh Lung quay lại cười, nói với Tôn Lị: "Được rồi, trưa nay tranh thủ đi ngủ một chút đi."

"Chắc không được ngủ đâu, tớ còn có một hồ sơ vay đang bị giục báo cáo," Tôn Lị mặt mày khó chịu, "Mà cậu thật sự ổn chứ?"

"Ổn mà, chị Tiểu Nha hút sữa xong chắc cũng sắp ra rồi."

"Vậy tớ vào đây."

Diệp Linh Lung "ừ" một tiếng, nhưng thực ra cô vẫn thấy hơi mệt, đầu óc cứ choáng váng, tay chân rã rời, cổ họng thì ngứa ngáy, không biết có phải bị cảm rồi không.

Nhưng vào những ngày phát lương hưu, khách hàng chờ lâu là bắt đầu sốt ruột. Linh Lung vừa định uống chút nước thì đã thấy quầy số một nổi lên tiếng ồn, một khách hàng nữ bực tức vứt mạnh túi lên quầy, lớn tiếng: "Làm ăn kiểu gì đây? Làm cho người ta nửa tiếng đồng hồ, đến lượt tôi lại bảo tạm dừng dịch vụ?"

Quầy số một là của một cô gái trẻ vừa mới tốt nghiệp, mới lên quầy chưa lâu. Mỗi khi nhìn thấy cô bé, Diệp Linh Lung lại nhớ về bản thân mình ngày trước, nên cô liền tiến lại gần.

"Làm thêm một chút có chết ai không? Làm việc chậm chạp, thái độ phục vụ kém thế này, cẩn thận tôi khiếu nại bây giờ!"

Diệp Linh Lung nhìn thấy đôi mắt cô bé đã đỏ hoe. Chỉ cần nhìn đồng hồ, cô cũng hiểu ngay tình hình. Ba quầy đều thay phiên nhau ăn trưa, nhưng do cô bé mới vào nghề, còn chưa quen việc nên tiến độ bị chậm lại. Nếu cứ thế này, người cuối cùng được đi ăn chắc sẽ phải chờ đến hơn một giờ chiều. Chắc hẳn hai nhân viên kỳ cựu còn lại đã nhắc cô bé tạm ngừng phục vụ để nhanh chóng đến lượt họ ăn trưa. Nhưng khi người khách bên ngoài chờ đợi quá lâu, nhìn thấy đến lượt mình thì lại tạm ngừng, cơn giận bùng lên ngay lập tức.

Diệp Linh Lung còn nhớ, sáng nay cô bé có nói với cô là hôm nay đến kỳ, bụng đau lắm. Giờ đôi mắt đã đỏ lên, khuôn mặt tái nhợt.

Diệp Linh Lung hít sâu, nở nụ cười thân thiện và nói với khách: "Chào chị, bên này đã tạm dừng phục vụ rồi. Để tôi sắp xếp chị qua quầy khác ngay, chị sẽ là người tiếp theo được phục vụ nhé?"

Nhưng không ngờ, vị khách nữ kia như bị châm ngòi, đập mạnh tay lên mặt kính quầy: "Tôi chỉ muốn cô ấy làm! Làm xong mới cho đi!"

Bên trong sảnh trở nên náo loạn, những người khác đã đợi lâu cũng bắt đầu phàn nàn theo. Một người hùa vào: "Làm ăn chậm chạp, chúng tôi cũng đang đói đây! Biết bao nhiêu người đang chờ mà còn ăn với uống gì chứ?!"

Diệp Linh Lung thấy nước mắt cô bé trực trào nơi khóe mắt, giống hệt như cô ngày xưa, nhưng những tình huống như vậy cuối cùng cũng chỉ có thể chịu đựng mà thôi.

Giống như cảm giác phải nén nỗi uất ức vào trong, dù lòng có nát cũng không thể nói ra. Diệp Linh Lung thử an ủi vị khách nữ, nhưng vô ích. Dường như khách đã nhắm vào cô bé, nhất định phải để cô ấy phục vụ, dù quầy số hai đã sẵn sàng.

"Làm hay không thì nói, không thì tôi đi khiếu nại!" vị khách lại đe dọa.

Cô bé nhìn sang Diệp Linh Lung, và cô chỉ có thể thở dài, dùng khẩu hình nhắn nhủ "Làm đi." Thế là cô bé lặng lẽ gỡ tấm biển "Tạm dừng phục vụ" xuống, lau vội giọt nước mắt rồi đứng lên, nhẹ nhàng nói, "Chào chị! Chị cần làm thủ tục gì ạ?"

"Biết thế mà còn chậm chạp, không biết đầu óc có vấn đề không?" vị khách còn mỉa mai.

Rồi Diệp Linh Lung nhìn thấy giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống. Cô chỉ biết ngậm ngùi khi nghĩ đến sự thiếu vắng cảm thông và thấu hiểu giữa con người với nhau.

Diệp Linh Lung hiểu rằng, có lẽ hôm nay vị khách này đang bực nhọc nên mới cáu kỉnh đến vậy, nhưng đôi khi khách hàng không nhận ra rằng, dù làm trong ngành dịch vụ, họ cũng cần ăn uống, cần nghỉ ngơi, và cũng là con người, cũng có quyền được tôn trọng.

Cuối cùng, vị khách kia làm xong thủ tục, hầm hầm bỏ đi. Diệp Linh Lung vẫn mỉm cười chào, "Chúc chị thượng lộ bình an, mong chị sẽ còn ghé lại."

"Ghé cái đầu nhà cô ấy!" vị khách đáp lại.

Diệp Linh Lung lắc đầu cười nhạt. Cô nhìn đồng hồ, chị Tiểu Nha chắc cũng sắp quay lại, mình có thể tranh thủ ra ngoài ăn trưa và thư giãn đôi chút. Nhưng có vẻ, hôm nay quả là một ngày không suôn sẻ.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16