"Buổi sáng tốt lành, Bạch tiểu thư."
Đào Anh mỉm cười ngọt ngào, kính mắt màu tím nàng đeo càng làm tăng thêm vẻ thành thục.
"Ừm... Chào cô."
Bạch Thấm gật gật đầu, bắt đầu đánh giá thiết kế xinh đẹp, tao nhã của tòa nhà nơi đặt công ty này, ba mươi tầng lầu, vẻ ngoài đơn giản, cũng khá.
Bước vào là không gian màu lạnh, thiết kế mỹ huyễn, phong cách thanh lịch, làm Bạch Thấm vừa lòng. Rồi lại trợn mắt há hốc mồm, nơi này hơi kỳ lạ, vượt xa sức tưởng tượng của mình.
Nhân viên hình như có điểm bất thường.
"Cho hỏi - Nhân viên nơi này đều là nữ sao?"
"Đúng vậy, đây là điều quy định đặc biệt khắt khe của công ty."
"À." Bạch Thấm hiểu rõ gật đầu, chẳng có suy nghĩ miên man gì.
"Chúng ta đi gặp bà chủ đi." Đào Anh mỉm cười nói, trên mặt rõ ràng hiện lên nét đỏ ửng.
Đi vào thang máy, Bạch Thấm im lặng không nói lời nào, nhìn Đào Anh cùng mấy nhân viên khác cười cười nói nói, trong lòng có chút chua xót, nhưng mặt ngoài vẫn lạnh như băng.
Thói quen lạnh lùng đã ngăn cô trở nên nhiệt tình.
"Chính là nơi này, em sẽ không vào cùng, bà chủ cũng biết chị tới rồi, chị phải cố lên nha!"
Xong, Đào Anh tỏ vẻ muốn chuồn trước.
Mặt chẳng chút thay đổi, Bạch Thấm mở cửa đi vào, đầu tiên là kinh ngạc, nhưng vẫn như cũ băng sương phòng bị.
"Đừng khẩn trương, được chứ?"
Diễm Hồng ngọt ngào mỉm cười, đôi mắt màu thủy lam, làm người ta muốn tới gần nhìn kỹ hơn nữ nhân trước mặt.
Tóc uốn xoăn, mặt áo choàng dài, da thịt trắng nõn như tuyết, ngũ quan tinh xảo, dáng người tuyệt mỹ, so với mình còn cao hơn hai ba cm.
Dáng cao, hai chân thon dài làm người ta mơ màng, hẳn rằng bên ngoài có vạn người theo đuổi, đừng nói người này cố làm vẻ hồn nhiên, chắc chắn từ lúc sinh ra đã xuất chúng, cực kỳ tao nhã.
Khí chất kia...
Làm Bạch Thấm không khỏi nuốt ngụm nước miếng.
"Là Bạch Thấm phải không.... Từ nay cô trở thành nhân viên chính thức a."
Diễm Hồng đem hai tay xinh đẹp đặt lên vai cô, hơi cuối người về phía trước, thổ khí như lan** nói.
[**:"Thổ khí như lan, phụng thân như ngọc". Xuất xứ từ bài "Đinh yên tiểu lục - Nhuận tương cư sĩ tự" của Trần Bùi Chi thời nhà Thanh, dùng để hình dung hơi thở thơm như hương lan của mỹ nữ]
Không biết cố ý hay vô tình, động tác nhỏ đó vừa vặn hướng tầm mắt Bạch Thấm dừng tại nơi cổ áo hồng nhạt đang mở rộng của nàng, thật nõn nà.
Hai khỏa tuyết trắng bị bó chặt vào nội y màu tím, là hiệu Lace, tạo ra đường cong mê người, thâm thúy khe rãnh.
"Đúng vậy." Bạch Thấm không khỏi đỏ mặt tim đập, hai bên má thản nhiên ửng hồng.
"Văn phòng của cô ngay cạnh văn phòng tôi, đi xem đi."
Diễm Hồng vừa lòng thấy nàng biểu tình bị mình mê hoặc, nhưng đột nhiên lại khôi phục vẻ mặt lạnh băng, cảm thấy vô cùng hứng thú.
Hết chương 2
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)