Màu lam nhạt đơn giản mang lại hiệu quả thị giác rất tốt, bao trùm cả gian phòng là một lớp u buồn nhưng thoải mái, ngoại trừ vách tường tường màu trắng, Bạch Thấm bước vào liền tỏa sáng, phong cách Châu Âu, thật hòa hợp.
Phòng mới trang bày mấy thứ khá sinh động, thiết kế mà làm việc trong căn phòng thế này coi như cũng là một loại hưởng thụ đi.
"Hài lòng chứ?"
Nhìn nàng nhợt nhạt mỉm cười, Diễm Hồng bất giác chìm đắm trong lúm đồng tiền kia, khi nàng cười, băng sương cùng phòng bị như tan biến hết.
"Vâng."
Gật gật đầu, Bạch Thấm hoàn toàn bị nơi này hấp dẫn, đôi mắt nâu lần lượt quét không rời mắt căn phòng.
"Ngày mai chính thức đi làm, không được muộn nha."
Diễm Hồng cười ngọt ngào, khóe mắt tràn ngập tiếu ý mở cửa đi khỏi, để lại Bạch Thấm đứng đó ngẩn người.
Bạch Thấm nhẹ nhàng vuốt ve mặt bàn bóng loáng, đôi mắt bỗng chốc lóe dư quang, dũng cảm đi về phía trước, có chút do dự nhưng chẳng hề để giọt lệ rơi xuống.
"Hắc... Chị ở đây a!"
Đào Anh mỉm cười tiến vào, tò mò nhìn đông nhìn tây xem Bạch Thấm có chỗ nào bất thương không.
"Có bị bà chủ dọa không?"
Đào Anh nghiêng đầu, chu miệng khó hiểu hỏi.
"Hả?"
Bạch Thấm ngẩng đầu, ánh mắt lộ vẻ kỳ quái.
"Không, nhưng cô ấy đúng là mỹ nữ trong mỹ nữ a."
"Ách...."
Bạch Thấm nhìn đồng hồ, thấy thời gian không sai biệt lắm phải đi đón Bạch Uất, bỏ lại Đào Anh đứng đó ngây ngô cười.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)