"Chị!"
Bạch Uất hưng phấn chạy ùa về hướng Bạch Thấm, khó tưởng tượng nổi, ngày trước còn khóc đến thê lương, hôm nay lại thế này.
Vô tư thật.
"Tiểu Uất!"
Bạch Thấm lộ ra nhu hòa biểu tình, ngồi xổm xuống ôm đứa nhóc, mắt nâu trong suốt nhìn em mình hai má ửng hồng.
"Chị, em bị bạn học lớp kế bên hôn a."
Bạch Uất vô tư nói, lấy món khoai tây ngon lảnh bỏ vào miệng.
"Hôm nay có ngoan không, có nghe lời cô giáo chứ?"
Bạch Thấm vuốt ve mái tóc mềm mại, gió nhẹ lướt qua, tóc bay luồng qua kẽ tay.
"Có chứ, em không có khóc nhè."
Bạch Uất gật đầu, ánh mắt nhìn về phía cô bé đứng cách đó không xa, gương mặt lại càng thêm ửng hồng.
"Tiểu Uất sao vậy, thẹn thùng cái gì?"
Bạch Thấm cười cười nói, quay đầu nhìn theo phía đó, kinh ngạc thật, chẳng phải kia là lão bản sao?
"Thật trùng hợp nha!"
Diễm Hồng mỉm cười ngọt ngào, tự ngạc nhiên, nhân viên này vừa nãy cười cười nói nói, sao vừa thấy mình lại đông cứng hơn tảng đá thế kia?
Biểu tình lạnh như băng.
"Xin chào."
Bạch Thấm lễ phép chào hỏi, không được tự nhiên nhìn vào đôi mắt kiều mỵ của Diễm Hồng.
"Ah! Diễm Lỵ, cậu lại hôn trộm tớ!"
Bạch Uất sờ khuôn bạch hồng phấn của mỉnh tỏ vẻ bất đắc dĩ.
"Mặt của cậu mềm mềm tròn tròn, tớ rất thích."
Một đứa bé tóc vàng áo choàng dài, gương mặt hỗn huyết xinh xắn, tinh xảo như búp bê động lòng người, cao hơn Bạch Uất nửa cái đầu. Thân người thon dài, giống chị mình làn da trắng trẻo, không giống mấy tiểu hài tử nghịch ngợm bình thường, làm người ta cảm giác nàng có khí chất thành thục.
Diễm Hồng mỉm cười nhìn tiểu cô nương mặt mũi đỏ ửng, đứa nhóc này cũng có mắt nhìn người nha.
"Được rồi, tiểu Lỵ đi thôi."
Diễm Hồng nắm tay ý nói tiểu Lỵ nên rời đi, mỉm cười nhìn Bạch Thấm nói câu tạm biệt.
"Em biết rồi, sister."
Diễm Lỵ nhéo hai má hồng nhuận của Bạch Uất, lưu luyến bước đi.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)