Bách Hợp Tiểu Thuyết

Đã chia tay còn đòi quan hệ?!

6 0 0 0

Chương 1

Tống Vũ và Lâm Phi chia tay, đơn giản vì họ không hợp nhau. Quá trình chia tay diễn ra rất nhẹ nhàng, dễ hơn cả mua rau — không mặc cả, không níu kéo, thẳng thắn và thật lòng.

“Chúng ta chia tay nhé.”
“Được.”

Không có lấy một chút ngập ngừng, một cái chớp mắt, một lời lưu luyến. Mối tình kéo dài bốn năm kết thúc nhẹ nhàng sau một câu nói.

Tống Vũ tưởng rằng bản thân sẽ đau lòng. Nhưng không, cô thậm chí chẳng rơi một giọt nước mắt nào. Có lẽ cô đã sớm chuẩn bị tinh thần cho ngày này. Bởi sâu trong thâm tâm, cô hiểu: Lâm Phi không yêu cô. Hoặc ít nhất, không yêu nhiều như cô vẫn tưởng.

Lâm Phi từng là niềm tự hào của cả trường — một học bá nổi danh khắp khoa. Còn Tống Vũ, chỉ là một học sinh cá biệt, thường xuyên vắng mặt, thành tích lẹt đẹt, bị xếp vào danh sách “không có tương lai”. Nhưng cô lại không ngờ rằng sự kiên trì của mình lại thành công trong việc theo đuổi học bá nổi tiếng — ánh trăng trắng trong lòng mọi người.

Như một kẻ ăn mày vô tình nhặt được báu vật vốn không nên thuộc về mình. Tống Vũ ra sức nâng niu, bảo vệ, sợ hãi mất mát từng giây.

Sau khi tốt nghiệp, họ dọn về sống cùng nhau, hứa sẽ bên nhau mãi về sau.

Nhưng lời hứa ấy cuối cùng cũng không vượt qua bốn năm.

Tống Vũ đứng trên ban công, suy nghĩ rất nhiều về mối quan hệ của cả hai. Sau một lúc, cô trở lại phòng ngủ như thể không có chuyện gì xảy ra.

Lâm Phi đang thu dọn hành lý. Quần áo trong tủ được lấy ra từng cái một, gấp lại rồi cho vào vali.

“Thật ra cậu không cần chuyển đi nhanh như vậy.” Tống Vũ cố gắng diễn xuất tự nhiên hết sức có thể. Cô nói bằng giọng điệu thoải mái: “Dù gì chúng ta cũng đã sống cùng nhau ngần ấy thời gian… nhìn tôi thêm một ngày nữa chắc không đến mức khiến cậu chán ghét, phải không?”

Lâm Phi lặng một lúc, rồi khẽ nói:
“Tôi sẽ chuyển đi trong vòng hai ngày nữa.”

Một cảm xúc ngột ngạt khó tả bóp chặt lấy lồng ngực khiến cô cảm thấy đau nhói. Cô thậm chí không dám nhìn vào người đối diện, chỉ lạnh nhạt đáp:
“Tùy cô.”

Mười một giờ đêm, sau khi tắm rửa xong, Tống Vũ lên giường nằm. Theo thói quen, cô đưa tay ôm lấy cơ thể ấm áp nằm cạnh mình. Nhưng vừa dang tay ra, cô chợt nhớ rằng họ đã chia tay.

Tống Vũ ngượng đỏ mặt, vội rút tay lại, xoay lưng về phía người kia. Cô nghĩ đến nụ hôn đầu của cả hai — ngại ngùng tiến lại gần, ngại ngùng hôn nhau.

Còn có lần hẹn hò đầu tiên, lần đầu tiên làm tình…

Ký ức ngày càng hỗn loạn, chi tiết cũng hiện ra rõ mồn một trước mắt. Thước phim về những kỷ niệm của cả hai cứ xoay vòng như một chiếc đèn lồng khiến Tống Vũ không khỏi thở dài.

“Đi ngủ sớm đi.” Lâm Phi đột nhiên nói.

Tống Vũ không trả lời. Một lát sau, cô quay người lại, như bị điều gì đó xui khiến, cô khẽ hỏi:
“Muốn làm… lần cuối không?”

Lâm Phi lặng thinh, không nói gì.

Tống Vũ gần như không thể tin vào những lời vừa thốt ra. Nói xong, toàn thân cô như bị rút cạn sức lực, gương mặt đỏ bừng, liêm sỉ như vừa bị vứt ra ngoài cửa sổ. Cô chỉ muốn biến mất, hoặc đào một cái hố thật sâu để chui xuống.

Sau khi chia tay, còn có can đảm đòi quan hệ?
Loại chuyện này chắc chỉ có cô mới làm được.

Cô đỏ mặt nói thêm:
“C-Cứ coi như lần cuối đi. Không phải cậu luôn là người chủ động nhất khi trên giường sao? Làm vậy cũng không mất mát gì, dù sao thì… kỹ năng của tôi cũng đâu đến nỗi tệ.”

Lâm Phi vẫn im lặng. Tấm lưng lạnh lẽo kia vẫn không hề xoay chuyển.

Tống Vũ quay đi, không hứng thú nói:
“Quên đi, coi như tôi chưa nói g–…”

Chưa kịp dứt câu, người kia đã đột ngột quay lại, ép môi lên môi cô. Một luồng hơi thở quen thuộc tràn vào khoang mũi, bàn tay ấm áp kia nhanh chóng luồn vào nơi tối tăm nhất.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16