Nghiêm Tuấn bị Nghiêm Liệt làm cho tức giận, hậm hực quay về nhà, nghĩ muốn nghiêm túc tố cáo Nghiêm Liệt với Nghiêm lão gia tử, nhưng lại bị ông mắng cho một trận.
Nghiêm Tuấn kiêu căng tự mãn không nhịn nổi, nhưng lại hết cách rồi, đành phải trực tiếp đi nước ngoài giải sầu.
Nghiêm Tuấn vừa đi, Nghiêm Liệt trực tiếp kéo Chu Mật ra ngoài, mời cô ăn một bữa tiệc lớn, toàn bộ quá trình khóe miệng đều nhếch đến tận mang tai.
Chu Mật rất ít khi thấy Nghiêm Liệt vui vẻ như vậy, trên mặt cô như tỏa ra ánh nắng rực rỡ ấm áp, vì thế lên tiếng hỏi Nghiêm Liệt rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Thế là Nghiêm Liệt liền đem chuyện cô chỉnh Nghiêm Tuấn như thế nào nói cho Chu Mật nghe. Vừa nghe xong, Chu mật nhướn cao đôi lông mày, xem chừng so với Nghiêm Liệt còn cao hứng hơn. Các loại chúc mừng, các loại vui vẻ, Chu Mật đem chính mình ăn đến no căng bụng.
Cô quả thực vui đến mức muốn bắn pháo hoa, Nghiêm Liệt đại tiểu thư cao hứng như vậy, có phải hay không sẽ lập tức quay về nhà?
"Mình còn muốn ở nhà cậu vài ngày nữa." Kết quả Nghiêm Liệt lại nói như vậy.
"Hả? Tại sao?" Hai tay cầm dao nĩa của Chu Mật trực tiếp giơ lên, thiếu chút nữa một đao xuyên tim.
"Hôm nay mình gọi điện thoại cho chủ doanh nghiệp, hắn vẫn không có kế sách đối phó với căn nhà ma kia, nên mình thật sự không muốn trở về. Thế nào? Chẳng phải mình đã nói nếu cậu muốn đi khách sạn thì mình sẽ cho tiền mà." Nói rồi, Nghiêm Liệt trực tiếp mở túi đưa qua một tấm thẻ, "Mật mã là sinh nhật mình, cậu tùy tiện tiêu."
Nhưng Chu Mật lại nghiêm túc mà đem thẻ đẩy trở về: "Thân ái của mình ơi, tiền không phải là vấn đề, cậu phải biết rằng, tuy mình thực yêu tiền, nhưng cũng không thiếu chút đó. Ai, nghĩ cậu cũng thường xuyên chiếu cố mình, nên trong khoảng thời gian này cậu cứ ở lại nhà mình đi."
Nói tới khi còn bé, Chu Mật thật sự là một cái ấm sắc thuốc, cả ngày sinh bệnh nằm ở trong nhà truyền dịch liên miên, không thể đi được nơi nào.
Nghiêm Liệt so với cô lớn hơn một tuổi, ở trong trường học là nhân vật nổi tiếng, mặc dù một phần cũng là lấy cái tiếng "Chu mật bằng hữu".
Bạn học của Chu Mật cũng đều nhờ Nghiêm Liệt mang bài tập đến cho cô, không có ai nguyện ý đến khu biệt thự của cô.
Phải biết rằng, biệt thự này lầu một nuôi một con chó dữ, lần trước có bé gái học cùng mẫu giáo xung phong nhận việc đến đưa bài tập, bị một con Caucasus dọa sợ tới mức ngã gãy chân. Từ đó về sau nhà Chu Mật liền biến thành khu vực siêu nguy hiểm, người duy nhất tình nguyện đi vào đó chính là Nghiêm học tỷ mặt lạnh chưa bao giờ cười, không hề sợ con chó lớn lên giống dã thú kia.
Cứ như vậy, Nghiêm Liệt chăm sóc Chu Mật đã nhiều năm, thêm nữa chuyện làm ăn của mẹ Chu Mật vẫn cần Nghiêm lão gia tử quan tâm, cho nên Chu Mật chỉ có thể oán thầm, hoàn toàn không từ chối được Nghiêm Liệt.
Nếu không phải Chu Mật biết Nghiêm Liệt từ nhỏ đi học võ tự vệ phòng thân, chính mình tuyệt đối không phải đối thủ, cô thật muốn mạnh mẽ đẩy Nghiêm Liệt ra ngoài.
Sau khi đẩy ra thì Nghiêm Liệt nói gì cô cũng nghe nấy, còn sợ cuộc đời cô không mưa thuận gió hòa sao?
"Nhà cậu ở thật không thoải mái, hiệu quả che nắng của rèm cửa quá kém, luôn khiến mình bị chói mắt mà tỉnh."
Chu Mật trong lòng há hốc mồm, dựa vào tường, bản cung còn chưa ghét bỏ ngươi đến nhà ta làm ký sinh trùng, ngươi còn ghét bỏ hoàng cung của ta? Dẹp đi, ngươi nhanh chóng lên đường hồi phủ đi!
"Có điều mình còn có thể chịu đựng vài ngày nữa." Cuối cùng Nghiêm Đại tiểu thư tổng kết một câu.
"… Ủy khuất cậu rồi."
Gần đây Chu Mật cùng tiểu nhân viên công vụ họ Diêu kia chơi quá lâu, cả người đều đau nhức muốn chết. Chu Mật mới 25 tuổi, không nghĩ nhanh như vậy hương tiêu ngọc vẫn*, định tìm Nghiêm Liệt cùng đi đánh golf giảm bớt một chút áp lực cuộc sống.
(*Hương tiêu ngọc vẫn: hương tan ngọc nát, chỉ người con gái đẹp nhưng yểu mệnh)
Nghiêm Liệt ở công ty bận bịu đi sớm về muộn, mới từ Thượng Hải đi công tác trở về. Hai giờ chiều cô mới rời giường, lại nghe người này nói muốn đi chơi bóng giảm bớt áp lực cuộc sống?
Nghiêm Liệt hận không thể theo tín hiệu di động bay qua cắn chết Chu Mật.
Chẳng qua cô đúng là cần đi rèn luyện một chút, bất kể là ở công ty hay ở nhà, cô lúc nào cũng ngồi, ngồi đến bả vai, cổ, eo đều đau nhức.
Vì thế hai người ăn nhịp với nhau, buổi chiều thứ bảy đi chơi bóng.
Hôm đi chơi bóng, Nghiêm Liệt buộc tóc dài cao lên, đội mũ trắng, kéo đuôi tóc qua khe hở mũ ra ngoài, một thân trắng đen đan xen, áo đen Polo cùng quần trắng, giày thể thao, nhìn qua thật giống kiểu sinh viên thanh thuần.
Chu Mật cũng theo cách ăn mặc của Nghiêm Liệt, chỉ là mặc áo hồng nhạt nhìn có chút lẳng lơ, trang điểm vẫn đậm như trước.
Nghiêm Liệt ghét bỏ người này trang phục không có chút nhàn nhã, kết quả tới sân golf liền biết lí do.
Một vị mỹ nhân anh khí mở mui xe ngắm cảnh mỉm cười đi lại đây.
Chu Mật giới thiệu với Nghiêm Liệt, người này chính là Hứa Tranh, là lão bản của sân golf này.
Đây là Nghiêm Liệt, bạn thân tôi, thiên kim tiểu thư của Nghiêm Trọng xí nghiệp.
Hứa Tranh tao nhã đi lại đây bắt tay cùng Nghiêm Liệt, một đôi mắt đẹp dừng ở trên mặt Nghiêm Liệt luyến tiếc rời đi. Hai người sau khi bắt tay, Hứa Tranh lại nắm tay cô không chịu buông ra.
Nghiêm Liệt cảm giác được đối phương ám muội, trong lòng có chút không được tự nhiên, nhưng cái gì cũng chưa nói, rất có lễ phép lại không dấu vết mà đem tay của chính mình từ tay đối phương rút ra.
"Đã sớm nghe nói qua Nghiêm Liệt tiểu thư, hôm nay nhìn thấy so với lời đồn còn xinh đẹp hơn." Hứa Tranh không chỉ có vóc người đẹp, miệng cũng đủ ngọt. Chỉ là mấy lời hư tình giả ý từ trong miệng cô nói ra, cũng không khiến người ta thấy phản cảm.
Hứa lão bản tự mình lái xe đưa hai người đi vào trong sân, vừa lái vừa cùng Nghiêm Liệt phổ cập hiểu biết về chuyện nhà Hứa Tranh, nói cô năm nay 32 tuổi, ông nội cô xuất thân bộ đội, ba Hứa kinh doanh bất động sản, hiện tại con gái cũng phụ giúp công việc của gia đình, sân golf này là nghề tay trái của cô, một thú vui mà thôi.
Vừa nói vậy Nghiêm Liệt rốt cuộc nghĩ tới, hóa ra Hứa Tranh là Hứa thị điền sản gia nữ nhi. Hứa thị điền sản trong giới kinh doanh không có ai là không nể mặt, đây là từ đời ông nội Hứa bắt đầu tích góp mặt mũi.
Ba Hứa tuy là thương nhân, nhưng thực biết đối nhân xử thế, trên cơ bản không có kẻ địch. Tính tình của ba Hứa vô cùng tốt, ngoại trừ ra ngoài từ thiện, không ai có thể nhìn thấy ông ở bất kỳ nơi nào khác. Nghe nói vài năm nay thân thể ba Hứa không tốt, chuyện làm ăn đều chuyển cho ba đứa nhỏ, Hứa Tranh chính là một trong số đó.
Nghiêm Liệt thấy Hứa Tranh vẫn phóng điện đến chỗ mình, lén liếc Chu Mật một chút, trong lòng đối với Chu Mật thật sự là băn khoăn.
Thực rõ ràng Chu Mật lần này là vì Hứa Tranh mà đến, cũng thực rõ ràng Hứa Tranh này có hứng thú với phụ nữ, có lẽ Chu Mật là muốn nhào lộn lăn tới trên giường đối phương đi. Còn ở trên giường sẽ có cái giao dịch vô liêm sỉ gì Nghiêm Liệt cũng không muốn biết, nhưng chắc chắn Chu Mật có ý nghĩ riêng của cô.
Nghiêm Liệt thở dài, không thể quấy rối chuyện tốt của chị em.
Nghiêm Liệt mang dáng vẻ đại gia thô lỗ nói:
"Hứa Tranh? Tên này thật hay, ba mẹ khẳng định là người có tri thức.”
Câu này vừa nói ra, vẻ phong tình lúc trước của Hứa Tranh lập tức hóa thành một đoàn khói, nhìn Nghiêm Liệt đến ánh mắt hầu như đều muốn lồi ra .
Chu Mật ở trong lòng âm thầm trầm trồ khen ngợi, Tiểu Liệt, thật không hổ là chị em tốt của mình! Yêu cậu cả đời!
Ngay lúc Nghiêm Liệt đang giả bộ thô lỗ, chiếc xe đi ngang qua bãi cỏ, một nữ sinh tóc ngắn đội mũ che nắng đang nhổ cỏ vừa lúc ngẩng đầu, cùng Nghiêm Liệt nhìn nhau.
Nữ sinh kia ngồi xổm dưới ánh mặt trời, mặc đồ công nhân áo Polo trắng, ánh mắt vẫn bị vành mũ che chắn, nhìn không rõ diện mạo của cô.
Nhưng là Nghiêm Liệt lại có thể ngay lập tức nhận ra, đây là nữ sinh tên Ngụy Tịnh kia.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)