Bách Hợp Tiểu Thuyết

Oneshot

995 0 9 0

Lần đầu tiên hai người đi lạc là trên đường đến bờ biển Busan với ý định dành cả ngày ở đó sau khi Hyejin chia tay bạn trai. Hôm ấy nắng chẳng ấm, hai cô gái thu mình trong áo khoác dù đã sang đầu tháng Tư. Chính Wheein đã đề nghị đi chuyến này để khiến bạn mình vui vẻ.

Một cái rẽ nhầm đường đưa họ hướng thẳng đến Daegu. Hyejin gác chân lên bảng điều khiển mặc cho Wheein phản đối, khẽ đặt đầu lên vai nàng khi âm thanh từ radio lặng lẽ át đi tiếng động cơ xe.

Khi nhận ra sự nhầm lẫn của mình - tiến vào một thành phố không một chút gì có vẻ là Busan - họ phá lên cười. Trong khi Wheein trở nên lúng túng thì Hyejin cứ khịt khịt mũi mình.

Thay vì quay xe lại để đến nơi đáng ra phải đến, họ chỉ tấp đại vào lề, vắt chăn lên ô cửa kính, mở lớn radio rồi cùng nhau cuộn tròn ở băng ghế sau.

Những ngón tay khẽ đan vào nhau. Bài hát từ radio lấp đầy không gian trong xe, đủ lớn để át đi tiếng nức nở của Hyejin khi tựa vào cổ Wheein. Nàng cứ vậy vuốt ve sống lưng cô.

Họ chẳng nói với nhau lời nào, cứ như vậy im lìm cả một buổi tối cho đến khi những giọt nước mắt của Hyejin ngưng chảy và cả hai đều chìm vào giấc ngủ.

Lần thứ hai, họ lẽ ra phải gặp Byul và Yongsun ở một công viên nào đó cho cuộc hẹn picnic. Một lần nữa, một lần rẽ nhầm đường đã khiến hai cô gái phải tìm hướng đi đúng suốt hai giờ đồng hồ.

Hyejin cứ cười suốt, tay nắm điện thoại mở GPS nhưng rõ là chẳng khả quan gì. Họ bỏ lỡ cơ hội rẽ vào đúng hướng quay lại điểm đến ban đầu. Wheein chẳng nổi giận, nàng cười yêu chiều, lắng nghe tiếng cười khúc khích.

Cuối cùng, họ quyết định nhắn tin xin lỗi bạn bè rồi qua đêm tại đó, lại vắt chăn lên ô cửa kính và nghe radio. Lần này họ trò chuyện thật lâu. Hyejin kể về công việc mới của cô tại một hiệu bánh nhỏ ở phía Bắc cửa hàng vải mà họ từng ghé qua với Yongsun, Wheein thì bảo cô vừa gửi đơn xin việc vào vị trí nghệ sĩ kỹ thuật số của một công ty video lớn.

Họ ăn hộp bánh quy và cả túi chips đã chuẩn bị cho buổi picnic, gia vị dính đầy trên những đầu ngón tay trộn lẫn với chocolate cho ra cái vị ngọt mằn mặn. Nhiêu đó là đủ tuyệt cho lần qua đêm trên vệ đường.

Đến lần thứ ba, Hyejin chỉ đề nghị một chuyến đi qua đêm ở công viên. Và Wheein đồng ý, cười phá lên với ý rằng họ không nên để việc này trở thành thói quen.

Xem lại thì bây giờ có lẽ đã là lần thứ 30 qua đêm trên đường. Wheein lại cười, gió thổi qua khe cửa kính chưa đóng kín luồn qua mái tóc nàng. Hyejin thì nhảy theo điệu nhạc được mở lớn vừa đủ để không làm đau tai họ nhưng vẫn nghe thấy tiếng bất kỳ chiếc xe nào chạy ngang qua.

Cả hai dự định sẽ leo đến đỉnh Seorak rồi dành cả đêm để ngắm quang cảnh trên cao.

Trời thật nóng. Những ngọn gió lùa vào xe có vẻ mát mẻ hơn là bật điều hòa. Wheein luôn muốn tiết kiệm điện cho chiếc xe yêu dấu của mình còn Hyejin thì khẳng định đó chắc chắn không phải là cách mà điện hoạt động.

Những ngón tay của Hyejin gõ gõ theo nhịp nhạc trên cửa kính, vai cũng chầm chậm đưa đẩy theo âm thanh phát ra từ radio. Bằng một cách thần kỳ nào đó, Wheein nhận ra nàng đang lái xe chỉ với một tay, tay kia lọt thỏm trong tay cô, bộ móng mới làm khe khẽ vẽ những đường nét kì lạ trong lòng bàn tay nàng.

Họ cười đến đau cả mặt nhưng chẳng có vẻ gì là sẽ dừng lại khi Hyejin tiếp tục đùa giỡn, lấy tay Wheein làm mic rồi nhép miệng theo lời bài hát.

Mặt trời bắt đầu lặn. Wheein tựa đầu lên gối tựa, lắng nghe Hyejin ngâm nga một bài hát nhẹ nhàng nào đó. Có thể trời sẽ tối hẳn khi họ lên đến đỉnh núi nhưng họ chẳng màng tới. Những ngón tay cứ thế đan vào nhau.

Những tiếng rầm rì dần trôi vào im lặng. Lúc Wheein đỗ xe vào bãi giữ cũng là khi Hyejin thở ra nhẹ nhàng, má cô chạm hẳn vào vai khi đang mơ. Ít nhất là nàng mong rằng cô đang mơ.

"Hyejin," nàng gọi khẽ, tháo dây an toàn cho cả hai mà tay vẫn còn đan vào nhau chặt chẽ, "dậy đi, đến nơi rồi."

Rõ ràng là Wheein chẳng cố gắng đánh thức cô gì cả. Môi nàng vẽ ra một nụ cười trìu mến khi Hyejin cựa quậy lúc nàng hạ thấp lưng ghế. Nàng cọ cọ ngón cái vào mấy khớp ngón tay của Hyejin rồi khẽ ngân theo điệu nhạc với chính mình, mắt dán vào lồng ngực đang nâng lên hạ xuống một cách yên bình bên cạnh.

"Hyejin," nàng thì thầm sau vài tiếng đồng hồ, "cậu thật xinh đẹp."

"Chào buổi sáng," cô nói khi vẫn còn ngái ngủ.

Wheein không thể không bật cười, "chào buổi sáng."

 

***

 

Hyejin đi tìm nàng, đã hai tháng trôi qua kể từ lần chuyến đi gần nhất của họ, vì công việc của Wheein.

"Cậu bảo sao?" Wheein cười mắng.

"Thôi nào, cho tớ lịch trình của cậu đi?" Hyejin nhăn nhở, đứng dạng chân trên chiếc ghế phía trước nàng, đưa điện thoại cho nàng với app lịch mở sẵn.

Cô đã có lịch học của Wheein rồi, Wheein cũng vậy, nên họ luôn có thể tìm thấy nhau bất kì lúc nào cần đến nhau. Đấy là lý do tại sao cô lại đang ở trong lớp Hóa học Nâng cao của nàng.

"Tớ muốn đi chơi", Hyejin bắt đầu nói khi Wheein nhập lịch trình kèm theo những thay đổi ở lịch học, nàng ngước lên tò mò trước khi cô kịp nói tiếp, "kiểu như, ba ngày hoặc hơn."

Wheein ngâm nga một cách thận trọng, liếc nhìn lịch trình của Hyejin. "Cậu muốn đi đâu?"

Hyejin nhún vai, chống cằm rồi tựa hẳn lên bàn nàng. "Chẳng quan trọng đâu, miễn là cậu đi với tớ", cô nổi cáu "tớ chỉ muốn dành thời gian bên cậu thôi, nạp năng lượng. Cấp trên đang nổi điên với tớ."

Một cái cười toe toét xuất hiện trên môi Wheein khi trả lại điện thoại. "Cậu là đứa bảo kinh doanh dễ ợt đấy", nàng cười cười.

"Nhiều toán quá đi mất", Hyejin thở dài thườn thượt, "tớ phát ốm với mấy cái bảng tính".

"Vậy là tụi mình chỉ cần khiến cậu quên đi cái đống toán thôi nhỉ?" Wheein cười lớn, "chúng ta có thể thuê phòng ở Busan rồi đi dạo biển?

Hyejin sáng sủa hẳn lên, "Tớ có thể chôn cậu xuống cát rồi cậu sẽ trông như tiên cá mắc cạn ấy!"

"Thôi cho tớ xin, lần trước tớ tìm ra cát ở mấy cái nơi mà mặt trời không chiếu tới hàng tuần liền," Wheein cau có.

Cô vỗ trán một cái, vừa nhe răng cười vừa vỗ vỗ cánh tay Wheein với cái điệu bộ vừa vui sướng vừa ghê tởm "Ghê quá đi".

Và rồi họ chia tách.

Thật khó để có thể tìm được thời gian rảnh khi vừa làm vừa học, cả hai đều bận rộn và kiệt quệ khi rảnh rỗi. Họ chỉ đủ thời gian để ghé qua căn hộ của nhau, xem vài bộ phim hoặc nghe vài bản nhạc cho đến khi cùng gà gật ngủ.

Đến tận kì nghỉ mùa thu vào dịp Choseok họ mới có thể lên kế hoạch đi chơi. Wheein thuyết phục gia đình tổ chức sớm rồi đến đón Hyejin khi cổ cũng đang mắc kẹt trong buổi lễ.

Chuyến đi năm ngày của họ vì vậy mà kết thúc sớm, thế mà họ vừa không thể phàn nàn, vừa chẳng được ăn uống và công ty cũng không chào đón gì.

Wheein gọi mẹ Hyejin là mẹ và điều đó khiến nàng tự hỏi liệu Hyejin có gọi mẹ nàng là mẹ hay không.

Họ rời đi - dù chuyến đi đã bị rút ngắn mất hai ngày - trong lòng đầy phấn khích.

Tay Hyejin tìm đến Wheein, những ngón tay đan vào nhau suốt chặng đường đến một nhà nghỉ nhỏ đã đặt sẵn phòng, xám xịt và cũ kĩ với hai chiếc giường nhỏ, nhưng đây hoàn toàn là thứ họ muốn. Cả hai nhăn nhở cười, cuộn mình trên giường, đối mặt vào nhau.

"Ngủ ngon, Hyejin", Wheein thì thầm.

"Ngủ ngon".

 

***

 

Hai ngày đầu tiên trôi qua nhàn nhã, ngủ nướng, làm móng, ghé qua những cửa hàng nhỏ trong phố rồi tận hưởng bản thân mình.

Hyejin mua cho nàng một cái vòng tay với một con ếch nhỏ dị dạng trên đó, cười phá lên khi cô trượt nó vào tay nàng và Wheein thì cứ chọc vào mũi cô. Nàng giữ cái vòng trên tay vì đằng nào thì nàng cũng thích nó mặc dù mấy con mắt trông thật kì quặc, cứ nhìn quanh quẩn và một chân trông như bị đè bẹp.

Tất nhiên, Wheein cũng đáp lễ bằng việc mua cho Hyejin đôi bông tai sóc chuột với hạt dẻ treo lủng lẳng - chắc chắn là gợi nhắc cái lúc cô hét toáng lên khi nhận ra bọn sóc chuột thì bé xí mà đuôi chúng lại quá lớn.

Tối đến, họ quyết định nấu chút gì đó bằng lò vi sóng thay vì đặt hàng bên ngoài. Wheein ôm chầm lấy lưng cô, nhìn cô lấy đồ ăn ra khỏi lò rồi xé cái màng bọc vì nàng đã thua khi chơi Búa Kéo Bao.

Giản đơn, và họ yêu điều đó.

Yêu cái cảm giác của bàn tay người kia, cái sự vừa vặn khi họ tựa vào nhau hay cuộn lấy nhau trên giường vì ngủ cách xa nhau khi họ ở chung một phòng thì thật kì lạ, và cả cái cách họ ngắm nhìn nhau.

Đêm ấy thật lạnh nhưng mấy lon bia đã khiến không khí ấm áp hơn, trong căn phòng nghỉ nhỏ nhắn này.

Giai điệu nào đó nhè nhẹ tràn ra từ loa chiếc điện thoại Wheein siết chặt trong tay, đủ để nàng nhún nhảy. Áo sơ mi baggy trượt khỏi vai nàng, lộ ra làn da trắng ngần.

Hyejin mỉm cười, hai bên má hồng lên, nhấp từng ngụm bia nhỏ, cô ôm lấy đầu gối, mắt nhìn theo nàng. Chân cô phơi ra ngoài và cái sweater lớn che đi chiếc quần short mà cô mặc ngủ - quá ngắn để có thể bao bọc cô khỏi cái không khí lạnh ngắt bất chấp máy sưởi bên dưới cửa sổ vẫn đang hoạt động.

Không có đèn, ánh trăng chiếu vào qua nửa phía cửa sổ chưa bị rèm che khuất, hình bóng nhảy múa của Wheein in lên phần giường của nàng. Họ mỉm cười, trong lòng có chút hân hoan.

Đã là đêm cuối cùng của kì nghỉ, họ sẽ quay trở lại Seoul vào buổi sáng để tiếp tục những lịch trình mệt mỏi. Quãng thời gian bên nhau hai ngày qua là sự giải tỏa thật sự cần thiết.

Không hiểu tại sao họ lại quyết định uống, có lẽ là để thương tiếc quãng thời gian có thể dành cho nhau, nhưng Hyejin không thể phàn nàn về cái vị đồ uống dở tệ vì chân cô nổi da gà cả lên, bối rối nhìn hình bóng trước mặt cô nhẩm theo lời bài hát, lắc lư và vung tay một cách kỳ diệu.

Wheein quá đỗi xinh đẹp, ánh trăng trải trên lưng nàng khiến nàng như tỏa sáng trong mắt cô. Hyejin nghĩ rằng uống bia dở cũng đáng để được nhìn thấy những giọt mồ hôi chảy dài trên cơ thể gầy gò của nàng.

Wheein không thể không cảm thấy tương tự. Ánh trăng chiếu vào đồng tử Hyejin khiến chúng lấp lánh như những vì sao, đôi môi cô giãn ra, cười nhẹ ngắm nhìn. Wheein nhìn lại về phía cô. Âm thanh duy nhất trong phòng là tiếng nhạc tuôn ra từ điện thoại nàng.

Và rồi tiếng nhạc bị thay thế bởi âm thanh từ nhịp thở của họ. Wheein có vẻ nặng nhọc hơn vì nhảy nhót. Chiếc điện thoại bị thả lên ga giường khi nàng nhướn người về phía trước và dường như, dường như Hyejin đã kéo nàng lại gần hơn.

Thật nhẹ nhàng, môi họ quấn vào nhau, Hyejin quỳ hẳn dậy, tay đặt lên vai Wheein trong khi nàng chống tay lên đệm, tình cờ bao lấy cả người cô.

Chậm rãi, nhẹ nhàng, lưỡng lự, những âm thanh rì rầm bên trong họ không còn là do thứ đồ uống lúa mạnh lên men nữa.

Hơi thở ấm nóng của họ phả nhẹ lên nhau, tựa trán vào nhau rồi đăm chiêu nhìn vào mắt nhau, thực tại vẫn chưa quay lại, ít nhất là trước khi môi họ gặp nhau thêm lần nữa. Một bài hát mới được phát lên từ chiếc điện thoại bị thả trên tấm đệm dày.

Hyejin vuốt ve làn da mềm mại của nàng, dịu dàng chạm vào gò má nàng trước khi luồn tay qua mái tóc suôn mềm.

Tiếng nhạc thật ồn, tay Wheein ôm lấy tấm lưng nhỏ nhắn của cô, đưa sát hai cơ thể lại gần nhau, cảm nhận cái ấm áp mà chẳng cần phải chạm vào.

Và rồi,

Họ tách ra, mắt mở lớn nhìn chằm chằm nhau, vẻ sửng sốt hiện rõ trên khuôn mặt.

Thực ra, không phải là Wheein chưa bao giờ nghĩ đến điều này - hôn Hyejin, những suy nghĩ đến thường đến lúc khuya khi nàng ngắm nhìn hay nhớ lại đường cong sống mũi của cô, nốt ruồi trên má cô hay khi cô mím môi. Nhưng thực sự hôn cô, nó thật - khác.

Nàng không chắc liệu có được phép làm vậy hay không, không chắc liệu nàng đã lỡ vượt qua ranh giới không nên vượt qua.

Nhưng - Hyejin đã không đẩy nàng ra. Hyejin đã kéo nàng lại gần hơn.

Và Hyejin đang nhìn nàng trong thắc mắc.

Liệu có được không?

Wheein thở thật sâu, ngại ngùng leo lên giường ngồi cạnh Hyejin và nhìn thẳng vào mắt cô, tay nàng tìm lấy bàn tay cô rồi khẽ đan vào như họ đã làm hàng tá lần trước, chỉ là - thật khác, lần này ấy.

Ánh mắt họ giao nhau, rồi gần như ngay lập tức nhìn xuống hai bàn tay đan khít.

Wheein lại ngước lên, Hyejin cũng vậy, giờ thì họ không nhìn đi nơi khác nữa.

Chậm rãi, Wheein ghé sát lại rồi hôn nhẹ lên nốt ruồi trên má cô, khẽ khàng, do dự, cách hỏi của riêng nàng.

Thế này có được không?

Bờ vai căng thẳng của Hyejin dịu xuống ngay lập tức, bàn tay còn lại tìm đến má nàng, ngón tay cái xoa xoa lên xương gò má khi cô xem xét biểu hiện trên mặt nàng, cách trả lời của riêng cô.

Được mà.

Đầu gối họ chạm vào nhau khi cả hai đều tiến lại gần. Nụ hôn lần này háo hức hơn.

Đôi môi mút mát lấy nhau đến cả giờ đồng hồ, cảm nhận từng hơi thở trong khoang miệng, từng cái đụng chạm trên da thịt.

 

Khi những tia nắng đầu tiên lọt vào khe cửa, họ thức dậy mà mũi đè quặp lên nhau, nhìn nhau cười ngây ngốc.

Hyejin khúc khích, "Hơi thở của cậu bốc mùi quá," cô thở ra.

"Cậu cũng thế mà, cái đồ ngốc này," Wheein khịt mũi, hôn lên vùng da dưới mắt cô.

"Thật là -"

"Dễ chịu?" Nàng kết câu đầy hy vọng, vòng tay siết chặt lấy cô.

"Ừ," Hyejin thở ra, gục gặc gật đầu, "rất dễ chịu".

Họ đi lại lạc trên đường trở về.

 

End.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16