(Món ăn trong chương này tên tiếng Hoa là 拌川, mình cũng không biết dịch ra là gì cho đúng, google ra hình ảnh nhìn cũng giống mì trộn, mì xào khô các loại nên mình chuyển thành “mì trộn” để đọc cho dễ liên tưởng.)
Lương Tân Hòa nghỉ ngơi ba ngày, thay băng đổi thuốc, tận lực không nhúc nhích đi lại, ăn cơm cũng gọi ngoại bán, ngày thứ ba rốt cục đỡ chút ít, mang một đôi sandals thông thoáng đi làm.
Hạng mục mới vừa bắt đầu, hạng mục cũ vẫn còn chưa xong, khi con người bận rộn thì thời gian cứ thế mà trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái đã qua đi nửa tháng, bây giờ đã là đầu tháng 6.
Nàng đi sớm về trễ nên những ngày này đều không gặp được Ninh Hi.
Nàng là làm công việc gì?
Hạ Như Ý chưa nói, Lương Tân Hòa đoán nghề nghiệp của Ninh Hi hẳn là sắp xếp thời gian rất thoải mái, trên người nàng cơ hồ không có bất luận sự khôn khéo nào của người ra xã hội.
Nàng cho người khác cảm giác tựa hồ luôn tại rời rạc, đắm chìm tại một thế giới nào đó chỉ có nàng biết rõ, hoàn toàn không quan tâm bất kì quy tắc hay chuyện gì ở thế giới này.
Rất tự do.
Không giống như nàng, là cái tục nhân, vì cuộc sống mà bôn ba.
Hôm nay nàng không có lái xe, thuê xe trở về. Đồng hồ báo thức đến chín giờ, mưa nhỏ sương mù,che chắn, khi đi đến cách tòa nhà của mình một khoảng, nàng ngước nhìn lên, nơi đó có căn hộ sáng đèn, có những căn hộ khác chìm trong bóng tối.
Nàng dừng lại và thầm đếm.
Cửa sổ ngập tràn ánh sáng tương đối nhiều.
Gia đình đầm ấm đèn đuốc sáng ngời vẫn tương đối nhiều.
Nàng nhìn một hồi, mưa bụi làm ướt tóc nàng, đồng thời bụng nàng cũng kêu lên.
Chiều nay vẫn chưa ăn gì cả.
Tủ lạnh ở nhà cũng trống không.
Nàng xoay người, đi ngược lại ra cửa chính của cư xá.
Nàng đi thẳng đến một quán mì ở gần cư xá, nàng nghe bảo vệ nhắc đến món mỳ trộn ở quán ăn này rất ngon, nhưng giá cả có hơi đắt, cũng không thật sự hiếu khách.
Sau khi đi vào, nàng biết được ông chủ là đầu bếp chính còn bà chủ thì ở tại quầy thu ngân, bà chỉ bận rộn với chuyện của bản thân, hầu như không ngẩng đầu lên cho dù là có khách bước vào.
Tự bản thân nàng đi lấy nước uống (chỉ có nước nóng) rồi quay trở về, lại chính mình đi đến quầy phục vụ gọi món, gọi món nổi tiếng ở đây là mì trộn tôm bóc vỏ sốt cà, rốt cục có thể ngồi xuống, hai chân duỗi thẳng dưới mặt bàn, nhẹ nhàng mà quơ quơ cổ chân.
Nghĩ thầm nếu ăn không ngon, nàng chắc chắn sẽ rất khó chịu .
Ngón chân tốt được không sai biệt lắm , nàng ăn mặc đều là giày bệt, tuy là có thoải mái, nhưng nếu đi lại quá nhiều thì vẫn rất mệt mỏi.
Mặt tiền cửa hàng không lớn, có chừng tám cái bàn, khách nhân ngoại trừ nàng chỉ có một đôi mẹ con.
Tiểu cô nương thoạt nhìn bất quá năm sáu tuổi, trong miệng ăn gì đó, còn muốn cướp cùng mụ mụ nói chuyện.
Mụ mụ nhẹ nói: "Trước tiên đem đồ ăn nuốt xuống, lại từ từ nói, không nóng nảy."
"... Hắn đoạt ta món đồ chơi, ta đều là nói chơi hết tái cấp hắn, hắn hay là muốn đoạt!"
"Kia ngươi cùng hắn nói cùng nhau chơi đùa nha, mọi người cùng nhau chơi mới vui vẻ nha."
"Ổ ta không muốn chơi với hắn..."
Lương Tân Hòa nhìn xem nhìn xem lộ ra mỉm cười, ngày trước, nàng cũng là tiểu cô nương kia, phiền não lớn nhất trong cuộc sống nhân sinh chỉnh là bạn cùng lớp mẫu giáo đoạt đồ chơi của nàng, gặp được phiền não trước tiên đã muốn nói cho mụ mụ.
Mụ mụ, trong suy nghĩ của tiểu hài tử là người không có gì làm không được.
Hiện tại nàng trưởng thành, mụ mụ cũng không còn.
Nàng hâm mộ mà cảm khái nhìn nhìn phía hai mẹ con, liền dời đi tầm mắt nghịch điện thoại.
Lưới Weibo một hồi, lão bản bưng chén lên đây.
Sứ thanh hoa chén, mộc chiếc đũa đặt ở một cái mộc chất cá nhỏ đũa nắm.
Phân lượng đồ ăn khá ít, bất quá nguyên liệu rất đủ, tôm bóc vỏ no đủ, trứng chiên vàng óng ánh, có thể nhìn ra được nước sốt cà chua là vừa được làm ra, cảm giác còn có chút hạt nhỏ.
Khiến người khác nhìn thấy mà không thể ngồi yên.
Lương Tân Hòa ăn một ngụm, tươi cười, ăn ngon thật. Nàng kẹp lên một con tôm bóc vỏ bỏ vào trong miệng, ngước lên thì chợt thấy Ninh Hi đang ngồi ở bàn đối diện.
Các nàng các ngồi một bên, chính giữa cách các nàng hai cái bàn.
Lương Tân Hòa đem tôm bóc vỏ nuốt vào, khóe môi mân nâng một điểm vui vẻ.
Ninh Hi đeo kính mắt, màu đen, gọng kính tròn khiến cho gương mặt của nàng nhìn nhỏ nhắn, nếu chỉ liếc mắt nhìn, còn tưởng là sinh viên.
Hai người mặt đối mặt, nhìn nhau gật đầu, trong lúc này, món mì trộn Ninh Hi gọi cũng đã bưng lên.
Xem xét, cũng là mì trộn tôm bóc vỏ sốt cà.
Thật trùng hợp.
Hạ Như Ý có hay không cùng Ninh Hi nói lên hi vọng các nàng hai cái giao bằng hữu ... Chủ đề ?
Hẳn là có a.
Kỳ thật cũng có thể .
Dù sao các nàng đều thấy nhiều lần mặt, hiện tại lại là hàng xóm .
Kỳ thật kết giao bằng hữu cũng không tệ ?
Lương Tân Hòa cách cái bàn, tìm một câu: "Ngươi hiện tại mới ăn cơm nha?"
Ninh Hi nhìn xem tinh thần không tốt lắm, dưới ánh đèn, da thịt nàng nhìn trắng như sứ, ở một góc độ nào đó cũng có thể nhìn thấy mắt nàng có một vòng thâm đen.
Mặt cũng có chút sưng.
Lương Tân Hòa trong nội tâm có một cảm động lây thanh âm: "Cũng không dễ dàng cáp."
"Ân." Ninh Hi gật đầu, liền bắt đầu vùi đầu ăn.
Đúng rồi, nàng còn rất ngại giao tiếp, bằng không hẳn là cũng sẽ trả lời chính mình một câu —— ngươi cũng không phải hiện tại mới ăn sao?"
Nàng trong lòng cười khúc khích, cũng không biết vì cái gì cứ thích tưởng tượng Ninh Hi nói chuyện.
Hai người cách cái bàn, không tiếp tục nói chuyện với nhau, chỉ là đều tự ăn xong phần của mình.
Lương Tân Hòa ăn uống cái gì cũng khá nhanh, chỉ là khóe mắt liếc qua ngắm đến Ninh Hi ăn chậm rãi, nàng cũng theo đó mà thả chậm tốc độ, chỉ là không biết có phải hay không là ảo giác của nàng, nàng ăn chậm lại, thì Ninh Hi ăn được càng chậm hơn .
Nàng sẽ không phải là muốn chính mình sớm một chút ăn xong, sớm một chút đi thôi?
Lương Tân Hòa tại nội tâm cười lật ra, không làm khó dễ người khác, nàng rất nhanh ăn xong, đứng dậy đi ra ngoài.
Nàng không có chú ý tới, nàng đứng dậy đi qua thời điểm, Ninh Hi giương mắt nhìn nhìn qua nàng đi đường tư thế.
Lương Tân Hòa đi ra tiệm mì, không có lập tức trở về cư xá, nhìn thấy hoa quả điếm ngọn đèn vẫn sáng, liền đi đi qua nấu nước quả.
Đợi nàng mua xong một túi nho xanh nhỏ, hai cái quả bơ sau, thì nhìn thấy Ninh Hi theo trong quán đi ra.
Thiệt sự là quá đúng thời điểm, quả thực là trời trợ giúp, nhất là nhìn thấy biểu cảm sượng sùng của Ninh Hi khi nhìn thấy nàng, nàng càng muốn nở nụ cười.
Biểu cảm như kiểu —— tại sao lại gặp nữa vậy?
Lúc này làm bộ nhìn không thấy cũng không còn kịp rồi a?
Ninh Hi ánh mắt cùng cách đó không xa nữ nhân nhìn nhau, dáng người gầy, cười đến hàm súc, chính là bên môi lúm đồng tiền lộ ra một điểm nghịch ngợm.
Trong nội tâm nàng nói không nên lời cái gì cảm giác, chần chờ trong nháy mắt muốn hay không chào hỏi, nhưng một hai giây qua đi nàng liền xoay người đi trước.
Dù sao cùng cái cư xá... Nàng cũng muốn hướng cái phương hướng này đi ...
Lương Tân Hòa đi theo phía sau của nàng, khoảng cách chừng hai ba người, hai người một đường không nói gì.
Nàng nhìn bóng dáng của Ninh Hi.
Chiều cao cũng tương tự mình, hoặc là cao hơn nàng chừng một hai centimet.
Dáng người cũng cùng chính mình không sai biệt lắm, ân, chính mình muốn càng béo một điểm.
Lương Tân Hòa nhẹ nhàng nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn lên trời, không có trăng sáng cùng những vì sao, nhưng bầu trời rất cao, nhìn qua xanh biếc mềm mại như một mảnh lông thiên nga.
Buổi tối thứ sáu thật sự là tuyệt vời, chuyện gì cũng có thể không cần vội vã, dù sao thì vẫn có thể thoải mái ngủ nướng vào buổi sáng thứ bảy.
Cho nên hiện tại có thể chậm rãi đi theo người hàng xóm sợ giao tiếp của ngươi về nhà.
Vào cư xá, đến các nàng ở cái kia một tòa, đi vào, đợi thang máy.
Vừa vặn không có người.
Nàng có thể cảm giác Ninh Hi thân thể lại lần nữa cứng đờ, lập tức đưa tay ra nhấn vào nút thang máy đi lên.
Lương Tân Hòa mím môi, đi qua, đứng ở bên cạnh của nàng, dư quang nhìn đến nàng đang ra vẻ nhìn các con số trên thang máy.
Nàng cũng nhìn lướt qua, lầu 18.
Cư nhiên không mang điện thoại sao?
Người hiện đại cư nhiên không có điện thoại tổng hợp lại chứng?
Khó được.
Thang máy con số đi tới 15.
Tựu hai người bọn họ khô cằn đứng, thật kỳ quái.
Vì bệnh nghề nghiệp, Lương Tân Hòa rất nhạy cảm với cảm xúc của khách hàng, tại giờ này khắc này, nàng biết rõ Ninh Hi xác thực không muốn nói chuyện.
Vậy không nói a.
12 lâu.
10 lâu.
Cái này thang máy bò quá chậm, thật đúng là có điểm xấu hổ.
5 lâu.
Nhanh.
Lương Tân Hòa nhẹ nhàng thấu một hơi.
Ting.
Cửa thang máy vừa mở ra.
Hai cái lão thái thái đi ra, giọng của các nàng vang dội phá tan sự yên tĩnh xen lẫn xấu hổ ở ngoài cửa.
"... Lớn như vậy tuổi, còn không sanh con! Bọn họ rốt cuộc là nghĩ như thế nào ?"
"Ta nghe nói cái này một tòa giống như ở đều là không có kết hôn đích thanh niên a..."
"Ta cũng không phải muốn bọn họ sinh rất nhiều, tối thiểu được có một hài tử a..."
"Cũng không phải là, hiện tại đích thanh niên đã nghĩ thoải mái qua, ai, trong nhà cũng không phải không có tiền lưu cho bọn họ..."
Lương Tân Hòa theo một câu "Tính một cái , mặc kệ, chúng ta nên đa số chính mình suy nghĩ, đừng lão quan tâm bọn họ..." Nghiêng đi, dẫn đầu bước vào thang máy, mà Ninh Hi đã lui qua một bên .
Nàng rất tự nhiên địa theo như tạm dừng khóa, lại lần nữa cùng Ninh Hi bốn mắt nhìn nhau.
Nàng đi đến, ánh mắt rất nhanh dịch chuyển khỏi.
Hai vị lão thái thái rất nhanh tựu chuyển đến cái gì vui vẻ chủ đề, cửa thang máy đem các nàng ha ha ha cởi mở tiếng cười cách tại bên ngoài.
Đúng nha, chúng nương nương, rất muốn muốn chính mình, nhiều cười cười a.
Lương Tân Hòa tại nội tâm thuyết, dư quang ngắm trộm Ninh Hi.
Nàng liễm suy nghĩ tiệp, mặt mày trong lúc đó bao phủ điểm nhẹ buồn. Nàng lớn lên một bộ không có thụ qua cuộc sống cùng khổ bộ dáng, vì cái gì cho tới bây giờ chưa thấy qua nàng cười ?
Cắm vào phiếu tên sách
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Trộn lẫn sông: hỗ hàng khu một loại quà vặt. ( tường gặp bách khoa )
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)