Trong thang máy chỉ có hai người các nàng.
Ninh Hi chằm chằm vào con số đang liên tục nhảy lên, trong lòng nghĩ trứ cám ơn trời đất Lương Tân Hòa không phải dạng người không tinh tế, cũng may mắn nàng cũng không nói quá nhiều.
Nàng bất chợt nhớ tới Hạ Như Ý từng nói —— ngươi cùng Lương tiểu thư kết giao bằng hữu nha, bà con xa không bằng láng giềng gần, có chuyện gì cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau a...
Hàng xóm...
Từ trước khi trở thành hàng xóm thì tần suất gặp phải nhau cũng cao ngoài ý muốn, dựa trên cơ sở là chính mình thường xuyên đi ra ngoài mà Lương Tân Hòa công tác rất bận rộn.
Nhà thiết kế hẳn là bề bộn nhiều việc a?
Làm một cái chưa từng tiến chức trường người, nàng đoán .
Hiện tại biến thành hàng xóm , vẫn là tầng trên tầng dưới, chắc hẳn lại càng dễ gặp được a?
Nàng cũng không thể mỗi lần đều làm bộ làm như không thấy a?
Huống chi nàng nhìn qua cũng không chán ghét, nàng đối với Lương Tân Hòa ấn tượng kỳ thật cũng không tệ lắm.
Đại khái lúc còn rất nhỏ, Ninh Hi tựu phát giác mình và người khác không quá đồng dạng, nàng tri giác so với người khác trì độn, phản ứng của nàng so với người khác chậm, nàng xã giao so với người khác kém rất nhiều.
Khi ở giữa đám đông, nàng luôn không cách nào tìm được phương pháp hòa nhập với bọn họ.
Ngoại trừ người nhà, những người khác trong mắt của nàng đều là mơ hồ .
Chỉ có Chương Ny Tư là đã từng đặc biệt.
Nàng như có điều suy nghĩ nhìn xem Lương Tân Hòa bên cạnh mình, tướng mạo phi thường thanh tú, khí chất thập phần dịu dàng. Kỳ thật, nàng cũng biết nàng một sự tình.
Tuổi, xem không quá đi ra, khẳng định so với chính mình nhỏ một chút, nàng giống như chức nghiệp trong đạt được một ít thành tựu, đại khái 28 tuổi?
Có một bầu bạn, ngoại tình, chia tay, bán phòng, hiện tại hẳn là độc thân.
Còn có gần nhất là ngón chân bị thương...
Ninh Hi rất nhanh đi xuống đất liếc mắt nhìn chân của nàng, thốt ra: "Chân của ngươi khá hơn chút nào không?"
"... Khá." Lương Tân Hòa chậm nửa nhịp mới trả lời, nàng trong mắt có một ti kinh ngạc.
Ninh Hi rút về ánh mắt.
Hảo một cái "Nhiệm vụ hoàn thành" ánh mắt.
Lương Tân Hòa cười trong lòng lắc đầu.
"Đích" một tiếng, 15 lâu đến, nàng có thể phát giác được Ninh Hi thân thể ngôn ngữ trong nháy mắt lỏng xuống tới, nhìn xem nàng đi ra cửa thang máy.
"Bái bái." Lương Tân Hòa giơ tay lên quơ quơ.
"... Tái kiến." Ninh Hi cuối cùng giơ lên mặt đối với nàng gật gật đầu.
Cửa thang máy khép lại.
Lương Tân Hòa nhẹ nhàng mà cười ra tiếng.
Vị hàng xóm này cũng quá thú vị đi?
Bằng hữu của nàng không nhiều lắm, hiện tại bên người cũng chỉ có Hàn Khai Lượng cùng Ngô Tư Nguyên, bọn họ hiện tại ai ai cũng bận rộn chuyện bản thân, thời gian hội họp cùng nhau không nhiều lắm
Hàn Khai Lượng sinh hài tử sau, trở nên càng ngày càng bận rộn, giữa các nàng nói chuyện phiếm trọng điểm cũng không thể tránh né địa biến thành hài tử.
Nàng nhiều ít hay là cảm thấy có điểm thất lạc , còn có chút cô độc.
Có thể là nàng vừa chấm dứt một mối tình lâu năm a, qua một thời gian ngắn thì tốt rồi.
Lại có lẽ, kết giao bạn mới, phân tán một điểm chú ý tựu sẽ khá hơn một chút.
Lương Tân Hòa không thể tránh né địa đối Ninh Hi sinh ra một ít hiếu kỳ, công tác của nàng là cái gì? Nếu như sau này cả hai thân thiết hơn, nàng có thể nào vẫn mang bộ dáng xa lánh xã hội ngại giao tiếp?
-
Vào tháng sáu, Tây thành tiến nhập mưa dầm quý, ẩm ướt oi bức mưa mà lại nhiều, đến giữa tháng, một hộ khách cũ của Lương Tân Hòa tặng cho nàng hai giỏ lớn đầy quả dương mai, rất tươi mới, viên bi no đủ, ánh sáng màu đỏ tươi.
Hàn Khai Lượng mang đi một ít, lại phân phát chia sẻ cho các đồng sự cùng công ty, cuối cùng còn một giỏ nàng mang theo về nhà.
Nàng ăn được không nhiều lắm, cây dương mai cũng không thể giữ lâu.
Nàng chợt nhớ tới Ninh Hi.
Nàng lấy ra một ít, còn lại đại bộ phận còn đang trong giỏ xách.
Nàng chần chờ vài giây, hay là xách lên, nhìn đồng hồ, buổi tối tám giờ, có thể tiến hành, không tính muộn, còn đang tiếp khách thời gian.
Trước 9 giờ đêm là thuộc về tiếp khách thời gian.
Sau 9 giờ đêm là thuộc về tư nhân thời gian, ít nhất là phải qua 9 giờ rưỡi.
Vài năm đầu tiên mới bắt đầu đi làm, nàng cơ hồ không có gì ngày nghỉ, có đôi khi thức trắng đêm, có khi 24 tiếng đồng hồ chờ lệnh.
Hiện tại công việc có thoải mái hơn một chút, nàng càng thêm quý trọng thời gian riêng tư của bản thân, đồng dạng cũng muốn tôn trọng của người khác .
Cũng không tính tâm huyết dâng trào, đã muốn kết bạn với nàng, kia chính mình phải chủ động một chút, nàng soi gương trước khi ra cửa, có thể tiến hành, trang điểm tuy có hơi phai rồi, nhưng còn có thể gặp người, uốn éo mở cửa liền đi ra ngoài.
15C.
Nơi này một tầng lầu tổng cộng có bốn hộ .
A, B hộ hình đều là nhà nghèo hình, 70 đều gì đó, hai phòng ngủ, mà C, D hộ hình là thiên đại một ít , tiếp cận 100, ba thất lưỡng sảnh.
Ninh Hi ở chính là thiên đại một điểm .
Đến 15 lâu, cửa vào màu xám đậm , nàng nhấn chuông cửa.
Đợi trong chốc lát, đều không có người đến mở cửa.
Lương Tân Hòa trên lên nhìn thoáng qua, gặp được mắt mèo.
Đón lấy cửa mới mở ra.
Gầy bạch đích tay vén lên một đám rơi lả tả tóc đen nhét đến sau tai, còn lại tóc dài rời rạc địa kẹp ở sau đầu, thấu kính sau đích trong ánh mắt tràn ngập trứ kinh ngạc: "Ngươi..."
Lương Tân Hòa lộ ra mỉm cười: "Ninh tiểu thư, là như vậy, có một hộ khách đưa rất nhiều cây dương mai cho ta, nhà bọn họ là dư Diêu bên kia , có một vườn trái cây, buổi sáng vừa hái , cho một ít ngươi nếm thử xem?"
Ninh Hi nhìn xem nàng, ra vẻ có điểm thất thần, muốn nói lại thôi.
"Ngươi đối cây dương mai dị ứng sao?" Lương Tân Hòa thay nàng tiếp một câu.
"... Không có." Ninh Hi rốt cục nói, nàng lông mi thật dài nháy dưới, phảng phất nàng nội tại còn đang xử lý chuyện này.
"Ngươi không thích ăn cây dương mai sao?" Lương Tân Hòa phóng nhẹ thanh âm, may mắn Ninh Hi chỉ là ngoài ý muốn, kinh ngạc, do dự, nhưng không có bài xích, cái này giảm đi giữa các nàng lại trở nên xấu hổ.
"Khá tốt, ta rất yêu mến ." Ninh Hi nói, rủ xuống con mắt quét thoáng một chút rổ, "Chính là cái này nhiều lắm..."
"Ta ở công ty đã ăn không ít, trong nhà của ta còn có, ngươi cũng biết cây dương mai không thể giữ lâu , phải tươi ăn mới ngon."
Lương Tân Hòa đem rổ đưa tới, Ninh Hi dừng một hai giây, nhận lấy.
"Cám ơn."
"Ta muốn cám ơn ngươi mới là, nếu không nhiều như vậy cây dương mai ta khẳng định ăn không hết, ngươi có thể chia một ít cho ngươi tỷ tỷ, còn có bằng hữu..."
"..." Ninh Hi mang theo rổ, động tác có một trong nháy mắt cứng ngắc.
Lương Tân Hòa hiểu rõ, cười nói: "Kia ta về nhà, ta vừa tan tầm, hiện tại thầm nghĩ về nhà nằm."
Nàng tinh tường chứng kiến những lời này nói lúc đi ra, Ninh Hi cứng ngắc thân thể ngôn ngữ tựu nới lỏng giải, khả thần sắc trong lúc đó lại có chút ngượng ngùng.
Nàng đã tận lực, đừng có lại khó xử nàng. Lương Tân Hòa trong lòng nói, phất tay: "Bái bái ~ Ninh tiểu thư."
"... Tái kiến, " Ninh Hi nhẹ nói nói, thần sắc lại - lộ ra một điểm do dự.
Lương Tân Hòa lập tức dưới chân dừng lại, nhìn qua nàng.
"Gọi ta Ninh Hi là tốt rồi."
"... Lương Tân Hòa." Nàng nở nụ cười, "Ngươi cũng có thể kêu tên của ta là được."
Ninh Hi nhấp môi dưới, sau một giây yên tĩnh, gật đầu.
Hai người lần nữa đối mặt.
Ngọn đèn màu vàng ở cửa trước chiếu sáng sau lưng nàng, ăn mặc rất đơn giản, một kiện váy màu kaki.
Tố nhan.
Lương Tân Hòa chưa thấy qua tố nhan như nàng tốt như vậy xem lại có đặc biệt khí chất nữ nhân.
Nàng xoay người, đi về hướng thang máy, xoa bóp con số, liếc một cái, khẽ cười.
Ninh Hi vẫn đang đứng ở tại chỗ.
Lương Tân Hòa vào thang máy, trên cửa chiếu ra nàng cong cong mắt cười.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)