Bách Hợp Tiểu Thuyết

5☆, Lời tâm tình

919 0 12 0

Ngày 16 tháng 6 năm 2023, tuyết lớn. 

Đại bộ phận cửa hàng ở trung tâm thành phố hầu như bị hủy diệt, ừ, có thể nói do chính con người tự mình gây ra. 

Khi tận thế ập đến, bọn họ không những tranh mua mọi thứ trong cửa hàng không nói, thậm chí còn xông vào nhà dân, đem những nhu yếu phẩm và những vật dụng cần thiết lấy đi. Có người còn vì tranh cướp nhu yếu phẩm mà giết người cướp của, dù sau tận thế mà, giết chết một người hay một chục người thì cũng chẳng có cảnh sát đến lập biên bản hay điều tra bắt người gì đâu. 

Sau tận thế mười mấy năm, các cửa hàng trước đây bị cướp bóc phá hoại tan tành rốt cuộc cũng “được hồi sinh”. 

Đầu tiên là điện được mở lại trong cả nước, sau đó là lợi dụng mạng lưới radio mà truyền bá tin tức, bọn họ ở các thành phố thành lập các căn cứ giao dịch. 

Hiện tại bọn họ chuẩn bị thành lập “Gia viên”, dọn sạch những đàn xác sống trong thành phố, một lần nữa mở lại các cửa hàng. 

Ngày hôm qua lúc Kỷ Lê đi cùng Lê Hạ đến căn cứ giao dịch, cô thấy nhiều người đã đến đây lựa chọn vị trí mở cửa hàng, mà chung quanh đám người kia vây quanh rất nhiều người khác, đám người này trước tận thế xưng là “Bảo tiêu” nhưng hiện tại nghề nghiệp này thực tự do, có thể kêu bọn họ là Lính đánh thuê. Ai có tiền, ai có thể cho bọn họ ăn ngon mặc ấm, thì bọn họ bán mạng vì kẻ đó. Có thể nói chức năng của họ như nhau, chỉ là Lính đánh thuê thì tự do hơn mà thôi!!! 

Kỷ Lê thở dài một hơi, dù bên ngoài nhiệt độ rất thấp trời đang đổ tuyết nhưng bên miệng của cô cũng không có hiện lên màn sương màu trắng, đó cũng là chuyện hiển nhiên, cô không có hơi thở, với lại cô cũng chẳng cần thở làm gì. 

Cô mặc quần áo thật dày, bộ đồ này là sáng nay sau khi trời đổ tuyết còn chưa được năm phút, Lê Hạ đã mang xuống cho cô. 

Lê Hạ dường như nghĩ cô là búp bê thủy tinh vậy, mong manh yếu ớt. 

Sau khi mặc quần áo cho cô xong thì Lê Hạ lại vội vàng rời đi, cô còn nhớ rõ lúc đó Lê Hạ vừa xoay người vừa cười nói với cô: 

“Tốt rồi, như vậy tớ sẽ không lo cậu bị lạnh, tớ lên ngủ tiếp đây, thời tiết này chỉ có nằm trên giường ngủ một giấc ấm áp mới là tuyệt nhất, tiểu Lê cũng không nên ở ngoài tuyết lâu quá biết không!!!” 

Tuyết rơi chỉ chừng năm giờ, trời mới bắt đầu tờ mờ sáng, cô nghĩ lúc đó chắc Lê Hạ còn đang ngủ mới đúng, bình thường cô bé tuy không ngủ dậy muộn, nhưng cũng không phải thức sớm gì cả. Với một cô bé nhỏ như nàng ta, có lẽ ngủ nhiều mới tốt, nhất là trong cái ngày trời đổ tuyết lạnh thế này…Mà cô thì sao mà biết lạnh, cô là xác sống mà… 

Bây giờ là tám giò sáng, Kỷ Lê rời khỏi khu phố bình thường cô hay ngồi thừ người một chỗ, bung dù che trên đầu rảo bước trên đường, nhìn tổ hợp từ trên xuống dưới, chả đâu ra đâu…. 

Lúc đi ngang qua căn cứ giao dịch, cô dừng lại. 

Căn cứ giao dịch, ý nghĩa như tên gọi, là một nơi mọi người có thể giao dịch nhu yếu phẩm, đồ dùng cần thiết, nơi đó trước kia là một trung tâm thương mại lớn, tận thế thì bị phá hủy nhưng vẫn chưa đến nỗi nào. Tới thời kỳ phát triển quân đội thành lập lại, dùng nền móng cũ mà lập nên căn cứ giao dịch này. Cao cao phía trên người ta vẫn còn có thể thấy logo của trung tâm lúc nó còn nguyên vẹn, bất quá bây giờ cũng chẳng còn ai quan tâm tới cái logo đó làm gì nữa. 

Bên trong cũng không giống như trung tâm thương mại trước tận thế, người đến kẻ đi xô bồ tấp nập mà ngược lại nó được quân đội quản lý rất chặt chẽ, chung quanh có rất nhiều người dị năng canh giữ cẩn thận. Những người dị năng này đều do quân đội phái tới, có tác phong nghiêm tắc, kỷ luật thép. 

Cho dù là một đàn xác sống cũng không muốn công kích nơi này, dù là trà trộn vào trong cũng không kẻ nào nghĩ qua. Con người đã nghiên cứu ra máy kiểm tra đo lường giám định phát hiện xác sống, chỉ cần có xác sống đi vào căn cứ, các máy giám định hai bên nhất định sẽ phát ra âm thanh, ngay lập tức người dị năng và quân đội sẽ ập tới xử lý, xác sống còn chưa kịp đi vào trong đã thành xác chết được đưa ra ngoài. Phải nói là con người ngày càng thông minh….. 

Kỷ Lê nắm chặt cây dù trong tay, kéo mũ thấp xuống một chút, ý đồ che kín chính mình, môi của cô tái khô xanh tím, những bông tuyết rơi xuống phủ đầy xung quanh cô nhưng cô chẳng hề cảm nhận được. 

“Cô kia, sao lại đứng ở chỗ này? Cô là ai??” 

Một giọng nói trầm ấm từ phía xa truyền tới, từ thanh âm cho thấy chủ nhân của giọng nói này là một người đàn ông. 

Kỷ Lê nâng dù lên một chút để có thể nhìn thấy rõ đối phương, người đàn ông kia rất cao to, bước đi trầm ổn hùng hậu, trước đây Kỷ Lê từng nhìn thấy hắn, hắn là đội trưởng chỉ huy đội quân bảo vệ của căn cứ giao dịch này, là một quân nhân, bọn hắn là những cỗ máy chiến đấu chỉ biết phục tùng mệnh lệnh do nhà nước đưa ra, không chút suy nghĩ không hề từ chối. 

Đối phương càng ngày càng gần, Kỷ Lê hốt hoảng muốn đi, nhưng chắc do quá lo lắng, cô sẩy chân ngã người xuống nền tuyết, lần đầu tiên đối mặt với một người dị năng mạnh như vậy, Kỷ Lê có chút bất ngờ, không kịp phản ứng. Thấy đối phương càng ngày càng gần, Kỷ Lê tuyệt vọng nhắm mắt lại, chân của cô không nghe lời cô nữa, nó hoàn toàn đông cứng lại rồi. 

“Thực xin lỗi, đây là bạn của cháu, hôm nay cậu ấy không khỏe, tụi cháu định hẹn đi cùng nhưng cháu có chút việc nên đến trễ!!!”

Kỷ Lê cảm thấy cô được cứu rỗi, mở mắt nhìn Lê Hạ đứng trước mặt cô, cô bé mỉm cười cũng không có nhìn cô mà đang nhìn người đàn ông kia : 

“Xem tình hình này chắc cháu phải đưa cậu ấy về nhà rồi.” 

“Được rồi, lần sau nếu bị bệnh thì không nên đi ra ngoài trong thời tiết này.” Người đàn ông nói chuyện một cách lạnh mạc, hắn nghi hoặc nhìn về phía cả hai, ý tứ hàm xúc không nói rõ ràng: 

“Tôi còn tưởng cô ấy là xác sống nữa.” 

“Nếu là xác sống bình thường thì đã không lai vãng đến bên này, còn nếu là xác sống đã tiến hóa thì có an phận yên tĩnh vậy sao, chú nghĩ sao?” 

Lê Hạ cười cười, cô bé trả lời nghi vấn của người đàn ông xong thì giúp đỡ Kỷ Lê đứng lên, người đàn ông kia cũng không nói gì nữa mà bước đi về phía xa xa. 

Kỷ Lê cúi thấp đầu tùy ý cô bé kéo cánh tay của cô bước đi. 

Mới chỉ có mấy tiếng đồng hồ, toàn bộ trung tâm thành phố đã bị những bông tuyết li ti nhuộm trắng xóa không sót một chỗ, mới mấy ngày trước là mưa axit sau đó lại là đổ tuyết lớn, không thể không nghĩ rằng ông trời thật sự rất ưu ái đối với mảnh đất này. Có lẽ cũng tới lúc con người hiểu được nên làm thế nào để bảo vệ trái đất, bảo vệ hành tinh mà họ đang sinh sống. 

Cả hai im lặng rảo bước trên ngã tư đường, có rất nhiều những xác sống bị đông cứng không chút động đậy phía sau nơi cả hai vừa bước qua. 

Kỷ Lê cảm thấy hình như cô bé đang tức giận, bình thường nếu đi trên đường thì cô bé nói rất nhiều, dù cả hai có bị một đàn xác sống vây lấy cũng không ngăn được cô bé luyên thuyên. Vậy mà hôm nay trên suốt quãng đường đi, chỉ có im lặng và im lặng. Trên đường hầu như chỉ có tiếng xác sống ô ô la hét với tiếng gió đông thổi qua rát mặt. Cả bầu không khí cũng rơi vào trầm lắng. 

Kỷ Lê rất muốn giải thích mọi chuyện cho Lê Hạ, đáng tiếc, cô không thể mở miệng, cô không biết mình sai ở chỗ nào làm cho cô bé tức giận, không biết nên nói gì để cô bé bình thường trở lại. 

“Tiểu Lê….. tại sao lại muốn đến nơi đó chứ???” 

Lê Hạ mở miệng, ở phương diện của Kỷ Lê, cô bé đang ban cho cô một đặc ân, lòng bàn tay cô nắm chặt cán dù, tựa hồ nó nóng hơn bình thường. Cô quay đầu nhìn Lê Hạ, mím môi, cúi đầu, chỉ nhìn con đường dưới chân không trả lời…. 

“Xin lỗi, tớ quên câu không thể nói chuyện” Lê Hạ thở hắt ra: 

“Hôm nay lúc đi vội quá, tớ quên mang giấy bút rồi.”

Kỷ Lê lại nhìn Lê Hạ, ánh mắt mê mang nghi ngờ, có chút không hiểu mọi chuyện. 

Giống như Kỷ Lê, Lệ Hạ cũng đang nhìn cô, hai bàn tay cô bé áp chặt lên khuôn mặt của cô, ánh mắt nhìn sâu vào ánh mắt của cô, nhưng không có một câu nói nào. 

Ở trên đường về nhà, cả hai đi ngang qua một căn nhà, trước cửa nhà có mấy bậc tam cấp dẫn lên nhà. Lê Hạ nhanh chóng bước nhanh lên mấy bậc tam cấp, cô bé đứng trên đó, nhìn về phía Kỷ Lê, vẫy vẫy tay. Kỷ Lê nắm chặt cây dù trong tay, chậm rãi đi tới. 

Kỷ Lê cầm cao dù, che cho Lê Hạ, khó hiểu nhìn nhìn không biết cô bé muốn làm gì. 

“Tiểu Lê, cậu đứng ở chỗ này đi.” 

Lệ Hạ đứng ở bậc tam cấp cao nhất, từ chỗ này so ra, chiều cao của cô bé xấp xỉ cô . Cô bé thổi thổi khí vào hai bàn tay mình, sau đó áp chúng nó lên mặt của Kỷ Lê, hơi thở của cô bé ấm áp tràn đầy xung quanh khuôn mặt của cô: 

“Mặt của tiểu Lê luôn lạnh như vậy sao??!!!” 

Kỷ Lê lặng lẽ nhìn cô bé, cô không thể cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của Lê Hạ, cô chỉ có thể dựa vào những gì cô nhìn thấy nghe thấy mà tưởng tượng ra cái cảm giác đó…..cô cảm thấy…cảm giác kia đại khái là ấm áp, đúng vậy chắc là rất ấm áp. 

“Hôm nay không nhìn thấy cậu đứng dưới nhà, tớ cảm thấy rất hoang mang, vậy nên mới nhanh chóng thay quần áo ra ngoài tìm cậu.” Trong lúc Lê Hạ nói những lời này, tầm mắt của cô bé vẫn chăm chú nhìn về phía Kỷ Lê. 

“Tớ rất lo, sợ cậu sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!!!” 

Kỷ Lê cảm thấy luống cuống, cảm giác lúc này và lúc gặp người đàn ông khi nãy không giống nhau. 

Lê Hạ vẫn còn đang tiếp tục nói, nhưng lúc này đây ánh mắt của Kỷ Lê chỉ chăm chú nhìn vào khuôn mặt của Lê Hạ, cô cảm thấy được trong ánh mắt Lê Hạ tràn đầy ánh sao, rất hấp dẫn, rất thu hút. 

Không, có lẽ không cần phải có sao hay không có sao gì cả, chỉ cần người này là Lê Hạ, chỉ cần có sự xuất hiện của cô bé, tất cả sự chú ý của cô sẽ bị cô bé hấp dẫn. Không thể để ý bất cứ ai khác nữa. 

“Nếu như cậu có thể hiểu mọi điều mà tớ nói, tớ hy vọng cậu có thể đứng bên cạnh tớ như thế này, mãi mãi.”

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: