Ngư Hi biết Đào Ỷ Đồng, rồi trở thành bạn bè thân thiết, hoàn toàn là nhờ Giang Tĩnh Bạch. Đào Ỷ Đồng và Giang Tĩnh Bạch ở cùng một chung cư, từ nhỏ đã quen biết nhau, nên cô ấy là một trong trong số những người bạn ít ỏi của Giang Tĩnh Bạch, nếu đã là bạn của Giang Tĩnh Bạch, vậy nhất định cũng là bạn của cô rồi.
Suy nghĩ thật ngây thơ.
Vậy nên cô mới nhanh chóng tạo mối quan hệ với Đào Ỷ Đồng.
Tính cách của Đào Ỷ Đồng và Giang Tĩnh Bạch hoàn toàn khác biệt, cô ấy thích cười, không nói quá nhiều nhưng cũng không quá lạnh nhạt, thái độ vẫn luôn dịu dàng mềm mại, có phong thái như chị gái lớn. Ngư Hi nhớ rõ khi mới tiếp xúc với Đào Ỷ Đồng, cô không chỉ một lần nói trước mặt Giang Tĩnh Bạch: "Cậu xem bạn cậu hào phóng bao nhiêu, khác hẳn cái đồ hũ nút nhà cậu đúng không?"
Giang Tĩnh Bạch cũng không đáp lại lời nào, chỉ cười nhìn cô, cuối cùng mới nói: "Đương nhiên là khác."
Có lẽ làn gió hôm ấy quá nhẹ nhàng, cũng có lẽ ánh mặt trời khi ấy quá ấm áp, Giang Tĩnh Bạch chăm chú nhìn Ngư Hi vài giây, mới kéo cô đến góc tường, cúi đầu nói bên tai cô: "Khác thế này."
Rồi hôn.
Đó là lần đầu tiên hai cô hôn môi.
Lúc ấy cô đã sửng sốt thật lâu không phản ứng lại được, chờ đến khi hoàn hồn, Giang Tĩnh Bạch vẫn đang nhìn cô, cô lớn mật nắm tay Giang Tĩnh Bạch, đè cô ấy lên vách tường, học theo mấy nhân vật nam chính trên TV, muốn cho cô ấy một nụ hôn sâu kiểu Pháp tiêu chuẩn khó quên.
Quả thật là khó quên.
Vì cô bị hôn đến mềm cả chân.
Rõ ràng đều là lần đầu của hai người, vậy mà Giang Tĩnh Bạch lại thành thạo như thể kinh nghiệm đầy mình, quả nhiên là người thông minh, đến chuyện hôn môi cũng chỉ cần làm một lần là biết.
Khi ra khỏi nơi góc tường, gương mặt lạnh nhạt của Giang Tĩnh Bạch hiếm khi treo lên nụ cười yếu ớt, tuy cánh môi đã bị cắn sưng đỏ, nhưng vẫn không giấu được ý cười rõ ràng.
Cô nghĩ, Giang Tĩnh Bạch thật sự thích mình.
Ít nhất là vào thời điểm ấy, đã thật sự thích mình.
Người ấy bắt đầu thay lòng đổi dạ từ khi nào, Ngư Hi kỳ thật cũng không phát hiện, cô chỉ nhớ Giang Tĩnh Bạch ngày càng bận rộn, mỗi lần tan học muốn đi tìm cô ấy, nếu không phải học bù thì là muốn đến thư viện, nếu không, cũng là phải về ôn bài.
Lúc đó cô không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy cô ấy rất bận, sau này mới nhớ lại.
Mỗi lần cô đi tìm Giang Tĩnh Bạch, bên cạnh cô ấy luôn là Đào Ỷ Đồng.
Chia tay là không thể tránh khỏi.
Chỉ là không nghĩ nguyên nhân có thể gây tổn thương như vậy.
Người nọ tỏ vẻ chán ghét: "Thật có lỗi, tôi nghĩ chúng ta vẫn là không hợp nhau, tôi thích con gái trầm tĩnh, cậu quá ồn ào."
Cô đương nhiên khẩn cầu: "Tĩnh Bạch, mình có thể không nói nhiều nữa, mình có thể sửa, cậu không thích, mình liền bỏ, được không?"
Giang Tĩnh Bạch hờ hững: "Rất xin lỗi, chúng ta vẫn không hợp."
Dường như lúc ấy phát hiện ra điều gì, cô ép mình hỏi: "Vậy ai mới hợp với cậu?"
"Đào Ỷ Đồng?"
Giang Tĩnh Bạch yên lặng, không lên tiếng, Ngư Hi hiểu cô ấy như vậy, nhìn thấy biểu tình kia, liền biết là cô ấy thừa nhận.
Sau khi trở về, Ngư Hi liền bệnh nặng một hồi, từ đó trong thế giới của cô, đã không còn Giang Tĩnh Bạch, cũng không còn Đào Ỷ Đồng.
Còn tưởng rằng sau này sẽ không gặp nhau..
Không nghĩ, giờ đây còn có thể gặp lại.
Ngư Hi hít thật sâu, thấy trong phòng rất lâu không có động tĩnh, cô nghiêng đầu, nhìn thấy hai vẻ mặt phức tạp.
Bạch Vũ Đường phức tạp vì, chân trước có một Ngư Hi, vừa mới công khai xuất quỹ trước mặt mọi người, chân sau lại có một Đào Ỷ Đồng đến, có phải cô có tính chất gì đặc biệt, chuyên hấp dẫn mấy người đồng tính?
Cảm thấy thật mệt lòng.
Nghĩ đến chuyện lỡ như Đào Ỷ Đồng lại bị tuôn ra sự tình giống Ngư Hi, hay bị phóng viên đào được tin là đồng tính, bây giờ cô rất muốn phủi mông đi!
Chung Thần phức tạp vì lời Ngư Hi nói.
Nếu cô nhớ không nhầm, bà chủ mới đến là bạn gái cũ của Ngư Hi, Đào Ỷ Đồng đoạt bạn gái cũ của chị ấy, chẳng phải chính là bà chủ mới sao?
Chẳng trách việc đầu tiên bà chủ mới làm là kéo Đào Ỷ Đồng từ Tinh Diệu sang đây, còn để chị Bạch tự tay hướng dẫn cô ta, quả nhiên là có mối quan hệ kia.
Đúng là một vòng luẩn quẩn lộn xộn.
Nếu đã trùng hợp đụng phải nhau, vậy mình có nên kiến nghị Hi Hi đi mua xổ số không nhỉ?
Ba người ba vẻ mặt khác nhau tự nghĩ đến chuyện của mình, trong phòng yên tĩnh, máy chạy vẫn chưa tắt, Ngư Hi thấy hai người kia như đang đi vào cõi thần tiên, lại đi lên tập luyện.
Chạy được nửa tiếng đồng hồ, sau lưng mới truyền đến tiếng nói.
"Hi Hi thật thê thảm!"
Cô vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy đôi mắt rưng rưng nhìn mình.
Hi Hi suýt nữa bị trượt xuống khỏi máy chạy.
Đến bữa trưa, Bạch Vũ Đường hỏi Ngư Hi có muốn gọi đồ ăn bên ngoài không, Ngư Hi từ chối, vận động xong còn hơi mệt, muốn về sớm nghỉ ngơi rồi đọc kịch bản, Bạch Vũ Đường nhìn cô vài giây, muốn nói lại thôi.
Ngư Hi bình thản: "Chị Bạch."
"Em nói với chị, không cần chị phải đồng cảm với em, chẳng qua là em thấy, chị có quyền biết rõ."
Trước mặt người đại diện, nghệ sĩ đều phải thành thật rõ ràng, đương nhiên Bạch Vũ Đường không muốn cầu xin cô làm đến nước này, nhưng điều gì nên nói, Ngư Hi sẽ không giấu diếm, chuyện thích con gái cô cũng thành thật từ trước, giờ đây lại càng không che giấu.
Bạch Vũ Đường cười: "Được rồi, chị còn không hiểu tính tình em sao, bất quá nếu lần sau còn có xảy ra tình huống thế này, em phải nói trước cho chị biết."
Ít nhất là nói trước khi ký hợp đồng.
Hiện giờ cô và Đào Ỷ Đồng đã ký hợp đồng, muốn chuyển cho người đại diện khác cũng không kịp nữa rồi.
Ngư Hi tắt máy chạy, cầm khăn lau mồ hôi trên mặt, nói: "Em chỉ không muốn vì em mà những nghệ sĩ khác của chị cũng bị ảnh hưởng."
Bạch Vũ Đường tức giận trừng cô: "Lý do lý trấu."
Ngư Hi thấy cô ấy không có vẻ tức giận, nhếch môi cười nhẹ, cô cười Bạch Vũ Đường không thể giận, ngược lại, xinh đẹp là một đặc ân, với gương mặt này của mình, Bạch Vũ Đường dù tức giận thế nào cũng không phát ra được.
Suy nghĩ tiếp xong, Bạch Vũ Đường nói: "Được rồi, lát nữa về cùng Chung Thần nhớ cẩn thận một chút, đừng để bị chó săn nhìn thấy, mai thử vai chỉ là một cảnh nhỏ, nhưng em cũng biết đạo diễn Triệu rồi đấy, thích mọi thứ tích cực, em về nhà đọc kỹ kịch bản một chút."
Ngư Hi gật đầu: "Vâng, em đi thay quần áo."
"Chung Thần dọn đồ giúp chị."
Chung Thần rốt cuộc hoàn hồn sau trận mơ dài: "Vâng."
Đợi đến lúc Ngư Hi tắm xong thay quần áo ra ngoài, Chung Thần đã dọn dẹp này nọ xong đứng ở một bên.
Bạch Vũ Đường không có trong phòng, Chung Thần nói cô ấy vừa nhận điện thoại rồi ra ngoài, Ngư Hi nhún vai: "Đi thôi."
Hai người ra khỏi văn phòng, Chung Thần đeo túi trên tay, tung tăng theo sau Ngư Hi, hỏi: "Hi Hi, trưa nay chị muốn ăn gì, muốn em giới thiệu món mới cho chị không?"
Ngư Hi cong khóe miệng.
Nhờ em ấy giới thiệu mà cô tăng thêm bốn cân thịt, Ngư Hi cắn răng: "Không ăn, giảm béo."
Chung Thần bị chặn họng, còn chưa nói, cửa thang máy mở ra.
Bên trong có hai người đang đứng.
Là người vừa gặp đã vinh dự trở thành tiểu tam trong lòng mình, còn có kẻ vừa được dán nhãn đa tình cặn bã Giang Tĩnh Bạch.
Cô nghĩ, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Chung Thần kéo tay áo Ngư Hi: "Hi Hi, muốn đợi thêm một lúc không?"
Ngư Hi cười nhạt: "Không cần."
Cô bước giày cao gót vào thang máy, khẽ gật đầu với người bên cạnh, đôi môi đỏ mọng khẽ mở: "Giang tổng."
Biểu tình kiêu căng, lạnh lùng xinh đẹp cực kỳ.
Giang Tĩnh Bạch nghiêng đầu nhìn cô, Ngư Hi hẳn vừa mới tắm xong, trên người đều là hương thơm nhàn nhạt, trên cổ còn có...giọt nước chưa kịp lau, đón lấy ánh sáng lấp lánh, như loại ngọc đẹp nhất thế giới này.
Cô đeo trang sức, ngũ quan như được tạo hình tỉ mỉ, chân mày lộ ra tinh xảo.
Chỉ là sắc mặt, rất lạnh nhạt.
Trong trí nhớ của Giang Tĩnh Bạch, tính cách của Ngư Hi luôn rất sống động, có những câu chuyện kể mãi không hết, tinh lực không bao giờ cạn, và còn cả những bất ngờ vô tận trong mình.
Trước kia ở bên nhau, hai cô chưa từng có thời điểm lúng túng ngại ngùng, dù không nói lời nào, bầu không khí cũng luôn yên tĩnh mà ấm áp.
Hoàn toàn khác với hiện tại.
Giang Tĩnh Bạch không nói chuyện, chỉ rũ mắt xuống, Đào Ỷ Đồng đứng bên cạnh.
Ngư Hi nhìn đến Đào Ỷ Đồng, nghĩ đến lời cô vừa nói ở văn phòng với Bạch Vũ Đường, không cần, có người đưa em về.
Hóa ra người nọ chính là Giang Tĩnh Bạch.
Vậy nên hiện giờ bọn họ ở bên nhau?
Ở bên nhau hay không cũng không liên quan đến mình, chẳng qua hai ngày trước Giang Tĩnh Bạch vừa tặng quà cho mình, thật sự là đồ cặn bã.
Quả nhiên Hàn Nghi Tư nói đúng.
Là cô lúc trẻ ánh mắt không tốt, gặp nhầm người xấu.
Trong tháng máy trầm mặc một lát, người chủ động nói chuyện là Đào Ỷ Đồng, trên gương mặt vẫn mang theo nụ cười mềm mại như mọi khi, giọng điệu như thường: "Hi Hi."
"Thật là đúng dịp, tôi cùng Tĩnh Bạch vừa mới nói về cậu."
"Cậu phải về rồi sao?"
Ngư Hi nghe vậy cười nhạt: "Đúng vậy, chuẩn bị về."
Đào Ỷ Đồng thấy cô đáp lời đã không còn cảm giác đối chọi gay gắt, nụ cười càng tươi thêm: "Muốn ra ngoài tìm chỗ nào ngồi không? Cậu và Tĩnh Bạch cũng đã lâu không gặp?"
Ngư Hi ngẩng đầu: "Cũng không lâu lắm, mới hai ngày không gặp."
"Giang tổng không nói với cậu, hai ngày trước cậu ta đến nhà bạn tôi sao?"
Nụ cười của Đào Ỷ Đồng tạm ngưng, lại rất nhanh khôi phục: "Hàn Nghi Tư sao? Tôi cũng đã lâu không thấy cậu ấy. Bằng không hôm nào chúng ta cùng hẹn gặp nhau?"
Ngư Hi kéo khóe miệng: "Không cần."
"Tư Tư rất bận, không có thời gian gặp người rảnh rỗi."
Chung Thần đứng sau Ngư Hi mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, hai tay chắp lại cầu nguyện, tầng một tầng một tầng một!
Ông trời như nghe được lời thỉnh cầu, thang máy vững vàng xuống đến tầng một, Ngư Hi bước giày cao gót ra ngoài trước, Chung Thần không ngừng đi theo phía sau.
Còn chưa đi được hai bước, sau lưng lại truyền đến thanh âm: "Ngư Hi."
Ngư Hi không cần quay lại cũng biết là tiếng Giang Tĩnh Bạch, cố quay đầu, liếc nhìn Giang Tĩnh Bạch, khí thế ép người lên tiếng: "Giang tổng có gì muốn dặn dò?"
Giang Tĩnh Bạch đi đến gần cô, giơ tay: "Túi của cậu."
Ngư Hi thấy cô ấy giơ túi xách của minh, nhìn về phía Chung Thần.
Chung Thần nuốt nước miếng, chớp mắt, lúc cầu nguyện để dưới đất, quên cầm đi.
Ngư Hi nhận lấy túi: "Cảm ơn."
Đầu ngón tay hai người chạm vào nhau, ngón tay Giang Tĩnh Bạch thon dài, khớp xương rõ ràng, móng tay được tu bổ mượt mà, nhìn là thấy được bảo dưỡng tỉ mỉ, Ngư Hi nhìn chằm chằm đôi tay này, nghĩ chúng nó đã từng chạm vào thân thể Đào Ỷ Đồng, vẻ mặt cô lạnh hơn ba phần.
Giang Tĩnh Bạch thu tay lại, nhỏ giọng hỏi: "Cậu muốn ăn trưa cùng nhau không?"
Ngư Hi ngẩng đầu, giọng nói lộ ra lạnh lẽo: "Không cần, tôi không thích làm bóng đèn."
Không cho Giang Tĩnh Bạch cơ hội nói tiếp, cô thẳng thừng: "Giang tổng, gặp lại."
Giang Tĩnh Bạch nhìn Ngư Hi bước trên giày cao gót ra khỏi công ty, một lúc sau đặt túi vào tay trợ lý, dường như dặn dò chuyện gì, vẻ mặt trợ lý bối rối, vài giây sau, trợ lý vào công ty, biểu tình không nỡ thả túi vào thùng rác.
Ở khoảng cách thật xa, cô vẫn hiểu được khẩu hình môi của Ngư Hi.
Cô ấy nói.
Cái túi này, bẩn rồi.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)