Đàm phủ ký là một nhà hàng đặc biệt, chủ nhân họ Đàm. Nghe nói tổ tiên là quan lớn, thích mỹ thực, bởi vì món ăn chưa đủ đa đạng, các đầu bếp vì vậy cạnh tranh đổi mới món ăn. Sau đó, Đàm phủ suy sụp, con cháu không nghề nghiệp, ăn không ngồi rồi đến không còn gia sản, bảo đầu bếp trong nhà làm món sở trường nhằm tìm sinh kế, mỗi đêm chỉ mở ba bàn.
Đến hơn trăm năm, Đàm phủ ký vẫn lưu giữ truyền thống mỗi đêm chỉ mở ba bàn, nhất định phải đặt trước ba ngày.
Ông ngoại của Sùng Hoa rất thích thức ăn và hoàn cảnh nơi này nên mỗi tháng sẽ đến một hai lần, Sùng Hoa cũng thường đến cùng ông, mấy năm qua, cũng coi như quen biết chủ quán, sau đó lão tiên sinh qua đời, Sùng Hoa chưa từng trở lại.
Nhưng một thời gian dài không đến Đàm tiên sinh vẫn còn nhớ rõ cô, cho cô thuận tiện, để cô đặt được chỗ.
Đàm phủ ký tọa lạc ở một con hẻm tầm thường, từ bên ngoài thoạt nhìn tựa như là một nhà dân phong cách cổ xưa. Con hẻm rất chật hẹp, chỉ đủ một chiếc xe đi qua.
Đi vào cửa trước, liền thấy một sân nhà, mặt đất khảm gạch xanh, tuy nói là sân nhà, nhưng cũng không lộ vẻ u ám, ngược lại có một loại cảm giác năm tháng của di tích lịch sử.
Khách hàng đến ăn ở những nơi độc lập, phân bố ở hai gian đông tây.
Nhã gian trang trí ý nhị mười phần, đá vân mẫu bình phong gỗ tử đàn, đèn đồng chu tước, làm cho người ta có cảm giác như xuyên qua trăm ngàn năm thời gian, trở lại vương triều trước đây.
Sùng Hoa trước hết mời Thôi Trinh ngồi xuống, sau đó tự mình ngồi dối diện nàng, vừa nhấc mắt liền thấy Thôi Trinh bình yên tĩnh tọa, cả người thanh tao lịch sự, tựa như dung nhập vào phong cảnh cổ đại dạt dào ý vị, trong nháy mắt, khiến năm tháng vĩnh hằng.
Nàng có mị lực như vậy.
Sùng Hoa ngẩn ra một chút, cô cười rộ lên: “Chị có xem một bộ phim tên Trở Lại Chốn Cũ không, khung cảnh bên trong, đem năm tháng tang thương dung nhập với phong cách hiện đại tươi mát, hình ảnh cuối cùng, cảm giác thời gian sềnh sệch loãng đi, dây thường xuyên phủ kín mặt tường, năm tháng tuy rằng trôi qua, nhưng người vẫn là người đó. Một màn ảnh, tạo điểm nhấn cho cả một bộ phim.”
Cô nói là một bộ phim kinh điển của thế kỷ trước, cách xử lý hình ảnh, cách tô đậm bầu không khí trong phim vẫn là đỉnh cao mà giới điện ảnh khó có thể vượt qua.
Thôi Trinh đương nhiên xem qua: “Thế nào?”
Sùng Hoa và nàng cũng xem như có chút quen biết, cho nên khi tiếp xúc thái độ cũng tự nhiên hơn: “Chính là loại cảm giác này, giống chị.” Cô nói xong, mi tâm thoáng nhíu một chút, có vẻ có chút bất mãn đối với cách diễn đạt không hoàn chỉnh của mình. Cô nỗ lực suy nghĩ một chút, rốt cuộc nghĩ ra tám chữ, mi mục như sơ, tuế nguyệt như cố, cô vừa định mở miệng thì đột nhiên phản ứng kịp, tám chữ này không chỉ quen thuộc mà còn rất ái muội, cho nên vẫn chỉ dùng mỉm cười che giấu: “Em nói không được, nói cho cùng em hiểu.”
Thôi Trinh đang nghiêng đầu chăm chú nghe, cuối cùng nghe cô nói một câu mang chút ý trên chọc như vậy, chỉ có thể bất đắc dĩ lại dung túng liếc nhìn cô một cái.
Món ăn từng món được dọn lên, không coi là nhiều, mỗi món đều là tỉ mỉ chế biến, từ màu sắc đến hương vị, mỗi một thứ đều ôm lấy vị giác.
Sùng Hoa cũng biết mình nói nửa bỏ nửa thật ra là thất lễ, vì vậy ra sức giới thiệu, dùng đũa chung gắp thức ăn cho Thôi Trinh.
Cô chọn nơi này, thứ là bởi vì cô và Thôi Trinh đều là nhân vật công chúng, cần nơi an tĩnh lại có không gian cá nhân, chí ít sẽ không bị người làm phiền, thứ hai cũng là cảm thấy món ăn ở đây quả thực tinh tế, Thôi Trinh đại khái sẽ thích.
Thôi Trinh xem ra tựa hồ quả thật thoả mãn, nàng nhìn Sùng Hoa, ý bảo cô không cần gắp cho nàng: “Em cũng ngồi xuống đi, ăn nhiều một chút.”
Theo nàng, Sùng Hoa quá gầy, so với kiếp trước còn muốn gầy yếu nhiều lắm.
Sùng Hoa cũng không có chấp nhất, nghe lời nàng mà ngồi xuống, nuốt xuống một ngụm thức ăn, tùy ý trò chuyện: “Năm nay chị có bộ phim nào sắp công chiếu không?”
Thôi Trinh hai năm qua thật ra đã không nhận tham gia phim điện ảnh, đến địa vị của nàng, chất lượng quan trọng hơn. Kịch bản tốt và đạo diễn giỏi, thật ra rất cần vận khí mới gặp được.
“Nếu như thuận lợi, sẽ có một bộ.” Thôi Trinh múc chén canh, bưng cho Sùng Hoa.
Sùng Hoa tiếp nhận: “Đại chế tác? Quốc nội hay là nước ngoài?”
“Không tính chế tác lớn. Còn chưa quay xong, cuối tuần sẽ đi Châu Âu quay tiếp.”
Cuối tuần? Sùng Hoa kinh ngạc: “Còn chưa quay xong?” Không đợi Thôi Trinh trả lời, cô lại hỏi: “Đi bao lâu?”
” Thuận lợi, một tháng.”
Sùng Hoa có chút uể oải, cô cũng không biểu hiện loại uể oải không biết từ đâu đến này ra ngoài, khóe môi khẽ cong, giương mắt nhìn về phía Thôi Trinh: “Vậy có lẽ một tháng không thể gặp chị rồi. Sau này trọng tâm công việc của chị sẽ chuyển hướng ra nước ngoài?”
So với ngành điện ảnh quốc nội vẫn còn đang trong giai đoạn phát triển thì nền điện ảnh nước ngoài hiển nhiên tài nguyên phong phú hơn, cũng có càng nhiều cơ hội đột phá, ở quốc nội thu được thành công, đem sự nghiệp chuyển hướng ra nước ngoài, là lộ tuyến cố định của rất nhiều diễn viên. Ba năm trước đây Thôi Trinh đã nhận được một giảm Kim Tượng, chỉ là không biết vì sao, nàng cũng không thuận thế bắt lấy cành olive giới nghệ thuật quốc gia phương tây vươn đến, vẫn nhận phim quốc nội, mãi đến năm ngoái, mới có truyền thông căn cứ chuyện nàng liên tiếp xuất ngoại, suy đoán nàng cũng bắt đầu chuyển hướng sự nghiệp ra nước ngoài.
Thôi Trinh hơi ngừng một chút, mỉm cười nhìn Sùng Hoa: “Có thể luyến tiếc tôi hay không?”
“Có một chút.”
Thôi Trinh mỉm cười, gắp miếng thịt bò cuối cùng vào chén của cô.
Sùng Hoa thích ăn thịt, nhưng thấy Thôi Trinh không trả lời cô, liền có chút nóng nảy, ngay cả thịt cũng có vẻ không có hương vị, cô lại là một người không quen biểu hiện tâm tình lên trên mặt, nên chỉ phải nhẫn nại, nghe Thôi Trinh chuyển đề tài, cũng không trả lời cô, có phải sẽ chuyển trọng tâm sự nghiệp ra nước ngoài hay không, có phải sau này ngoại trừ ở trên màn ảnh truyền hình, cũng rất ít có thể nhìn thấy nàng hay không.
Sau khi ăn xong đi vài bước tiêu thực là chuyện thích ý nhất, đáng tiếc hai người đều không thích hợp lười biếng nhàn tản chậm rãi tản bộ dọc theo con đường đá cuội trong công viên.
Sùng Hoa tiễn Thôi Trinh về nhà.
Nhà của Thôi Trinh ở một tiêu khi trị an vô cùng tốt, bên trong không phải ngôi sao thì chính là người giàu có, đi trên đường, tùy tiện gặp một người quen mặt thường xuất hiện trên tin tức, cũng là chuyện rất bình thường.
Xe dừng ở dưới lầu nơi ở của Thôi Trinh, thời gian đã không còn sớm. Sùng Hoa lại cảm thấy đêm nay trôi qua đặc biệt nhanh, giống như hai tiếng mấy bị vô tình nén thành một giờ. Cô còn đang nhớ đến vấn đề vừa rồi. Chỉ là Thôi Trinh tựa hồ cũng không có ý nói cho cô biết.
Đuổi theo không tha, không phải là các nàng của cô, cô cũng lo lắng khiến cho Thôi Trinh phản cảm, dù sao các cô cũng không quá quen thuộc.
Sau này, quan tâm theo dõi tin tức là được rồi, Sùng Hoa nghĩ thầm chuyện lớn như vậy, nếu như xác định nhất định sẽ bị giới truyền thông đưa tin.
“Sùng Hoa.” Thôi Trinh tháo dây an toàn.
Sùng Hoa xoay đầu lại, đôi mắt hàm chưa nghi hoặc, mỗi lúc này, trong mắt cô luôn có một loại ánh sáng mềm nhẹ, vừa trong suốt vừa đáng yêu.
Thôi Trinh mềm lòng, ôn nhu nói: “Điện thoại giữ liên lạc, tôi quay xong sẽ trở lại.”
Sùng Hoa ngơ ngẩn, sau đó nở nụ cười, có một loại ấm áp thấm nhập lòng cô, rồi hòa tan vào đó: “Được, nhớ phải chăm sóc tốt cho bản thân.”
Thời gian ở cùng Thôi Trinh tuy rằng ngắn, lại làm cho cô rất thoải mái.
Sùng Hoa về đến nhà, nằm dài trên giường, điện thoại của Sâm Hòa đã tới rồi.
Anh ta có vẻ thập phần hưng phấn: “Đạo diễn Sùng, mau lên mạng, tình hình huyên náo rất lớn.”
Vốn dĩ chuyện Sùng Hoa nói không thân quen với Tô Hiệp trước truyền thông đã sắp phai nhạt, tối hôm nay, đột nhiên có một đống lớn ngôn luận kịch liệt lên tiếng ủng hộ Tô Hiệp, tuyên bố đạo diễn không bao dung diễn viên, không cho diễn viên nhân quyền, phim cô làm ra, cho dù tốt bọn họ cũng không thèm xem.
Cô chỉ nói không thân với Tô Hiệp, lập tức đã bị thăng cấp thành không bao dung diễn viên, không cho diễn viên nhân quyền. Loại chắp nối khái niệm này là thủ đoạn bậc trung mà dân mạng thường dùng.
Fan của Sùng Hoa phản kích nhưng bởi vì nhân số kém xa , đối phương không nghe đạo lý, tự mình định nghĩ, nên có vẻ thập phần vô lực.
Ngôn luận trên mạng phi thường có tính kích động, người qua đường không rõ chân tướng rất dễ bị một số người kích động nổi lòng đồng tình, tinh thần trượng nghĩa, cùng hùa theo kẻ kích động.
Hiện tại những chuyện này xuất hiện rất thường xuyên, đồng thời thủ đoàn vô cùng nhất trí, có một danh từ chuyên nghiệp để hình dung bọn họ, chính là thuỷ quân.
Sùng Hoa mở máy vi tính, từ Weibo đến Quiyi, thuỷ quân hầu như xuất hiện đẩy thế cục nghiêng về một phía. Sùng Hoa mở một topic tương đối náo nhiệt, phát hiện bên trong trọng điểm không chỉ bôi đen cô, càng là muốn thông qua việc bôi đen cô làm nổi bật Tô Hiệp chỉ là một đóa tiểu bạch hoa đã bị áp bách còn không ngừng nhường nhịn.
“Là Lý Hằng Tuấn sao?” Sùng Hoa đảo nhanh các bình luận, có nhiều hăng hái hỏi.
Sâm Hòa đầu bên kia điện thoại di động trả lời: “Là hắn ta. Đỉnh Phong bên kia đang theo dõi hắn ta.”
Nghe câu trả lời khẳng định, cả người Sùng Hoa đều trầm tĩnh lại, cô sẽ không chủ động công kích người khác, cũng sẽ không bị đánh má không hoàn thủ, bị mắng mà không đáp trả.
“Để cho bọn họ tung hình ảnh và video ra ngoài đi.” Sùng Hoa khép máy vi tính xách tay, vừa nói vừa liếc nhìn đồng hồ treo tường.
Lúc này, Thôi Trinh cũng đã ngủ rồi. Cô thật lâu chưa từng hưởng thụ cảm giác yên tĩnh an nhàn như lúc ở cùng Thôi Trinh.
Chỉ tiếc, cô vẫn còn bị vây trong hỗn loạn.
Giới giải trí chưa bao giờ có một ngày gió êm sóng lặng.
Đêm nay đạo diễn Sùng Hoa mới vừa bị người mắng đến vô cùng thê thảm, ngày hôm sau, công ty truyền thông trứ danh Đỉnh Phong đã tung ra một tấm ảnh. Trong ảnh một nam nhân đội nón ôm một nữ nhân đi vào một tòa nhà, có lẽ là nhận thấy được có người chụp ảnh, anh ta mới quay đầu, gương mặt đó giấu dưới vành nón u ám, bị người liếc mắt nhìn liền nhận ra, đây là người đoạt giải nam diễn viên phụ xuất sắc nhất giải Kim Tượng cũng là một nam ca sĩ thần tượng nổi tiếng Lý Hằng Tuấn. Anh ta luôn lấy hình tượng thương yêu vợ con, coi trọng gia đình xuất hiện trước mặt công chúng.
Mà bóng lưng của nữ nhân trong hình, hiển nhiên không thuộc về Hứa Ý vợ của Lý Hằng Tuấn.
Hình tượng người đàn ông tốt của Lý Hằng Tuấn nhận được hảo cảm của công chúng, công ty cũng cố ý đắp nặn hình tượng anh ta là một nam nhân tốt điển hình, chính anh ta cũng xem mình là một nam nhân tốt, trong các chương trình, luôn luôn ngọt ngào tràn ngập yêu thương nhắc đến vợ mình.
Hiện tại một tấm anh tung ra, không chút lưu tình bới sạch mặt nạ nam nhân tốt của Lý Hằng Tuấn. Hình tượng tồn tại trong lòng mọi người ầm ầm sụp xuống, fan lúc trước có bao nhiêu thích anh ta hiện tại thì có bấy nhiêu hận anh ta. Nhưng mà còn có một chút fan trung thành còn đang dựa vào những lý do yếu đối để phản kháng, nữ nhân trong hình có lẽ chỉ là em gái, cũng có thể là bạn bè, bạn bè quan hệ thân thiết choàng vai bá cổ cũng không phải là không có.
Đỉnh Phong làm việc hiệu suất cao đến làm cho người khác trố mắt. Ngay sau khi đăng ảnh, lại tiếp tục tung ra những tấm ảnh và video khác vừa chuẩn vừa ác, tát thẳng vào mặt những fan khàn cả giọng biện hộ.
Ảnh chụp là cắt ra từ video, trong đoạn video, Lý Hằng Tuấn và cô gái kia kích hôn đến khó khăn chia lìa, hình ảnh đặc biệt đả kích ánh mắt, làm cho người ta trợn mắt há miệng.
Theo đoạn video chất lượng tương đối cao này được tung ra, nữ chính trong câu chuyện cũng bị phơi bày dưới ánh sáng nhận lấy những ánh mắt bén nhọn của đại chúng.
Đó là, Tô Hiệp.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)