Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 6: Cùng tỷ động phòng (6).

563 0 1 0

“Nhớ kỹ cảm giác này.”
_________________________
Edit: FAFOEVER.

Hạ Kinh Chập sau khi nghe xong, trong ánh mắt hiện lên một tia ngạc nhiên.

Ngay sau đó, cô nâng tay lên, đầu ngón tay lành lạnh dọc theo gương mặt Hứa Kiều một đường đi xuống, móng tay lướt qua mang rất nhỏ xúc cảm, phảng phất như dao nhỏ tinh xảo dán mặt mà qua, cảm giác nguy hiểm ở làn da tiếp xúc tràn ra, mạc danh, làm Hứa Kiều cảm thấy ở địa phương nào đó lại nhảy lên một trận nhức nhối.

Khẳng định là bởi vì Hạ Kinh Chập trước đó hồ nháo lại không cắt móng tay.

Nghĩ đến đây, nàng bất giác nhíu nhíu mày.

Hạ Kinh Chập thanh âm đúng lúc này vang lên: “Nhìn trí nhớ của muội nè——”

“Muội lại quên sư tỷ mở miệng là sẽ gạt người.”

“Muội thiếu chút nữa đều đã tin lời tỷ nói rồi.”

Hứa Kiều mặt mày lãnh đạm mà nghe nàng lên án, biểu tình không chút gợn sóng, giống như câu thâm tình vừa rồi “Ở thế gian này, tỷ thích nhất muội.” không phải nàng nói.

Hạ Kinh Chập trên mặt hiện lên vài phần không cam lòng, nhưng mà lúc trước đã hứa là sẽ tháo ra, cho dù lúc này cô không tình nguyện, nhưng cô vẫn là cởi bỏ dây xích ở trên cổ tay Hứa Kiều ra, từ tốn mà thả nàng tự do.

“Cạch.” thanh âm vang lên——

Nặng trĩu trên cổ tay Hứa Kiều cuối cùng cũng biến mất.

Nàng nhìn trên cổ tay mình tàn lưu vết bầm, mắt hơi chớp, muốn vận chuyển công lực chữa trị vết thương này, lại phát giác trong cơ thể linh lực rỗng tuếch, linh lực trong đan điền cuồn cuộn ngày xưa giờ trống rỗng, giống như đã bị che giấu đi.

Không ngoài dự đoán, dây xích này căn bản không phải đồ vật phong bế tâm pháp của nàng, Hứa Kiều không tiếp tục xem vết thương trên cổ tay, cánh tay trắng nõn buông xuống bên người.

Hạ Kinh Chập đem phản ứng của nàng đều nhìn ở trong mắt.

Cô cho rằng lúc trước Hứa Kiều vẻ mặt lãnh đạm đều là giả vờ, là để làm trái ý mình, dù sao thì Hứa Kiều là không tình nguyện cùng cô làm chuyện đó, cô rất rõ ràng, cho nên hiện tại đã cởi bỏ dây xích, kiểu gì cũng không có khả năng khống chế được cảm xúc, muốn phát tiết.

Hoặc là giơ tay đánh, hoặc là ác ý mắng chửi.

Kết quả cái gì cũng không có.

. . . . .

Thấy người trước mặt thần thái tự nhiên, một chút cũng không bị những dấu vết ái muội đó ảnh hưởng, nhìn vào đôi mắt lãnh đạm như băng tuyết kia, Hạ Kinh Chập mới hiểu ra——

Cô từng cho rằng trải qua chuyện tối qua, chính mình cuộc đời này hẳn sẽ không đòi hỏi thêm gì nữa, chết cũng không tiếc, nhưng mà sau khi cùng Hứa Kiều thân mật tiếp xúc qua, cô mới phát hiện chính mình đã sai.

Kỳ thật cô cùng Hứa Kiều khoảng cách vẫn xa xôi như cũ.

Duỗi tay cũng không với tới.

Tối hôm qua một hồi hoang đường, chỉ là mộng của một mình cô, cho rằng cuối cùng cũng bắt được một góc áo của thần, đem kéo xuống phàm trần, kết quả là, cô mới kinh ngạc phát hiện, bắt tới trong tay chỉ là đám mây mờ ảo.

Gió thổi liền tan, trong lòng bàn tay cái gì cũng đều không lưu lại.

Hứa Kiều vẫn là ở trên đỉnh Côn Luân cao không với tới kia, không, là nơi còn cao hơn đỉnh núi.

Đáy lòng cô trở nên bi thương, càng nhiều hơn là một loại không cam lòng—— rốt cuộc cô phải đến nơi cao như thế nào, mới có thể làm thân ảnh của mình xuất hiện trong mắt sư tỷ?

Hứa Kiều nhận thấy hơi thở của nàng biến đổi, nhạy bén mà cảm nhận được Hạ Kinh Chập tâm tình không xong, trực giác nói cho nàng, nếu không dời lực chú ý của đối phương đi, chính mình khả năng lại ăn mệt.

Vì thế nàng nhàn nhạt nhắc nhở: “Không phải nói muốn đi ra ngoài sao?”

Hạ Kinh Chập hoàn hồn, sâu kín đôi mắt nổi lên gợn sóng, mạc danh làm Hứa Kiều cảm giác được một cổ oán niệm, không chờ nàng thấy rõ, liền nghe đối phương không nhanh không chậm hỏi:

“Cùng muội ở một chỗ, khiến cho sư tỷ chán ghét như vậy sao?”

Hứa Kiều: “……”

Cũng không phải, dù sao tối hôm qua ở trên giường kia cùng nhau hồ nháo vừa mới mở ra cánh cửa thế giới mới cho nàng, không đến mức nhanh như vậy liền chán ghét, ít nhất cũng phải mơ mơ hồ hồ nửa tháng.

Chỉ là hiện tại cốt truyện lại càng quan trọng hơn.

Thấy Hứa Kiều không trả lời, Hạ Kinh Chập kéo kéo khóe môi, tươi cười có chút miễn cưỡng, rõ ràng là nghĩ Hứa Kiều đang cam chịu (im lặng là đồng ý đó).

Cô ánh mắt ảm đạm, khí thế quanh thân biến đổi càng hắc ám hơn.

Vào lúc Hứa Kiều đang nghĩ hôm nay không thể ra cửa được, liền thấy Hạ Kinh Chập xoay người rời đi, giơ tay đẩy cửa gỗ ra.

Một biển hoa bỉ ngạn đỏ rực đập thẳng vào mắt, giống như những ngọn lửa bùng cháy trên mắt đất, ngạo ý như muốn thiêu rụi tất cả.

Bầu trời xám xịt, ma khí, mặt đất màu đen, đều trốn không được màu sắc nóng rực này.

Hứa Kiều nhắm mắt lại.

Nàng cảm thấy chính mình trong thời gian ngắn không muốn nhìn thấy màu đỏ.

Hạ Kinh Chập xoay người lại, đang muốn hỏi nàng biển hoa ngoài này cảnh sắc thế nào, nhìn thấy nàng nhắm mắt, tay còn xoa xoa thái dương, vẻ mặt không nói nên lời cùng với mệt mỏi và chán ghét.

Lời đến bên miệng liền cứ thế nuốt vào trong.

Hạ Kinh Chập thu hồi chờ mong, im lặng bước ra ngoài, chờ khi Hứa Kiều mở mắt ra, liền thấy đối phương đã đi nhanh về phía trước.

Nàng không phát hiện ra tâm tình biến hóa bất thường của Hạ Kinh Chập, cũng không để ý mình có đuổi kịp đối phương không, chậm rãi bước ra ngoài, dẫm lên mặt đất màu đen mà đi.

Cho dù giờ phút này nàng không có linh lực, y phục trên người vẫn như cũ không giống y phục bình thường, mang theo công năng chống bám bụi, một đường bước đi, quanh thân như cũ không dính bụi trần.

Hạ Kinh Chập quay đầu nhìn lại, liền thấy thân ảnh trắng tinh khôi từ biển hoa màu đỏ đi ra.

Trong lúc nhất thời, dưới thiên địa này tìm không ra màu sắc sạch sẽ hơn.

Hai màu đối lập mãnh liệt, lại càng nhắc nhở cô: Nhìn xem, ngươi nỗ lực lại như thế nào, bất kể là Tiên giới, Nhân gian hay Ma giới, Hứa Kiều như cũ không thay đổi, không ai có thể làm cho nàng sa đọa.

. . . . .

Hứa Kiều xuyên qua biển hoa, ống tay lướt qua vô số cánh hoa, đến khi bước tới trước mặt Hạ Kinh Chập, đã lây dính hương hoa khác lạ, mùi hương trên người cũng có sự thay đổi nhỏ.

Cùng Hạ Kinh Chập bốn mắt nhìn nhau, Hứa Kiều nhìn trong chốc lát, trước tiên bắt chuyện:

“Hạ sư muội bây giờ là Ma chủ của Ma giới sao?”

Diệt Côn Luân, chính phái tất nhiên không chứa nổi Hạ Kinh Chập, mà hệ thống lại báo cho nàng chỗ này là Ma giới…… Kết hợp với vị trí hiện tại, ma khí dày đặc, Hứa Kiều không khó đoán ra đáp án.

Hạ Kinh Chập cười tươi như hoa, gật gật đầu: “Thân phận mới này của muội, sư tỷ thích chứ?”

Chưa nói tới có thích hay không. Hứa Kiều không trả lời, ngược lại nói lên một sự kiện khác: “Sách cổ có ghi, ba vạn sáu nghìn (36000) năm trước, chưởng môn phái Côn Luân phi thăng thành tiên, nắm giữ Thiên cung, sao trời, thời không, sau trở thành chí tôn Tiên giới, vì chiến tranh giữa thần ma mà buông xuống Côn Luân, mang theo mười vạn tiên binh cùng Ma giới đại chiến.”

Nàng nói: “Sư muội hành sự như vậy, sẽ rước họa vào thân.”

Hứa Kiều ngữ khí cực kì bình tĩnh, không nhanh không chậm mà nói giống như chuyện ăn cơm uống nước bình thường vậy.

Hạ Kinh Chập lại rất có hứng thú mà tiến đến gần nàng, hô hấp từ bên môi Hứa Kiều lướt qua, giống như chuẩn bị hôn tới.

Cô cứ như vậy duy trì tư thế ái muội, thấp giọng hỏi: “Sư tỷ là đang lo lắng cho muội sao?”

Hứa Kiều khó hiểu nhìn nàng.

Nàng không chút nghĩ ngợi liền nói: “Tỷ chỉ là muốn biết, muội đến tột cùng là muốn làm cái gì.”

Vai chính dưới ngòi bút của nàng tính cách đại biến, làm cho cốt truyện lao nhanh về hướng không xong, Hứa Kiều thân là đấng sáng tạo, đương nhiên sẽ tò mò về tương lai khi thoát ly khỏi khống chế của nàng là như nào.

Hạ Kinh Chập chỉ cười không nói, ôm mặt nàng nghiêm túc hôn một lúc, cùng nàng nói: “Muội mang sư tỷ đi Ma cung nhìn thử.”

Đột nhiên bị chiếm tiện nghi, còn bị mạnh mẽ nói sang chuyện khác, Hứa Kiều: “……”

Nàng giơ tay lau dấu vết trên môi, vẻ mặt không chút để ý.

Ma cung có cái gì đẹp?

Tuy chưa từng nhìn thấy, nhưng kia Ma cung cảnh tượng như thế nào, nàng đều biết rõ.

. . . . .

“Đây bạch cốt của Ma long – tổ tiên của Ma giới vào một ngàn năm trước……”

Đằng trước Ma cung, Hạ Kinh Chập nắm tay Hứa Kiều, nhìn bạch cốt vì thời gian mà hình thù trở nên quái dạng ở trước mặt, làm người nhìn tới sẽ kinh hãi, thấp giọng giảng giải.

Hứa Kiều nhìn thoáng qua, phát hiện cung điện kia hoàn mỹ giống như hình dung của chính mình, lại chuyển tầm mắt ra xung quanh——

Phụ cận cung điện là một cái cây duy nhất tại Ma giới, cũng không có lá, thân cây xù xì, lại tỏa ra ánh sáng âm lãnh, bên dưới ngẫu nhiên có đồ vật màu đen từ ánh sáng nhảy ra, rất nhanh lại biến mất.

Đó là Ma vật mới vừa được sinh ra của Ma giới, dựa này gốc cây này mà sinh ra, được tẩm bổ, cuồn cuộn không dứt, vĩnh viễn không có cách để diệt trừ.

Năm đó sau khi Ma long chết, thi cốt hóa thành cung điện, huyết quản trở thành chi thụ Ma giới, hơi thở hóa thành ma khí, mà hai mắt…… lại hóa thành hai ma tuyền phía sau cung điện.

Ma tuyền một nóng một lạnh, nếu ma vật xuống ngâm mình, công lực liền đại trướng, ngược lại, nếu tiên nhân rơi vào, sẽ là vạn kiếp bất phục.

Vào lúc Hứa Kiều đang hồi ức lại giả thiết, Hạ Kinh Chập đã mang nàng xuyên qua đại điện, mặc kệ những ma nữ (ma tộc nhưng là nữ) cấp thấp đang cúi đầu xuống xếp thành hai hàng dài, một đường đi đến ma tuyền phía sau.

Khi gần đến nơi, Hứa Kiều bước chân dừng lại.

Nàng mơ hồ đoán được ý định của Hạ Kinh Chập.

Hạ Kinh Chập giơ tay nhẹ nhàng lau sườn mặt cho nàng, lau đến một tầng mồ hôi mỏng, cười nhẹ hỏi: “Sư tỷ như thế nào lại mảnh mai như vậy, đi một lúc liền mệt mỏi rồi?”

Hứa Kiều tâm pháp bị phong bế, đi từ chỗ vách núi kia tới đây, cũng đã đi một đoạn đường dài, nhưng nghe Hạ Kinh Chập trêu chọc, nàng cũng không có giải thích, chỉ nhàn nhạt nhìn nàng.

Hạ Kinh Chập nở nụ cười, cúi người duỗi tay đến đầu gối của nàng, đem nàng chặn ngang ôm lên, nhẹ giọng nói: “Muội mang sư tỷ đi tắm.”

Hứa Kiều yên lặng nhìn nàng, ngữ khí mang theo điểm lười nhác: “Tỷ nghe nói Ma giới có ma tuyền, cho dù là tiên thể rơi vào, cũng không chống cự được ma khí trong nước.”

Hạ Kinh Chập thấy nàng nhạy bén rất vừa lòng: “Sư tỷ hiểu biết thật nhiều —— cho nên, sư tỷ đang sợ hãi sao?”

Sợ hãi sa đọa thành ma?

Hứa Kiều không hứng thú mà dời tầm mắt đi.

. . . . .

Thẳng đến khi nàng thấy hai ma tuyền kia.

Hai ma tuyền một nóng một lạnh thế nhưng lại được đả thông với nhau, nhìn vào, đều là sương mù màu xám lượn lờ, mờ ảo không rõ, đang trôi nổi trên không trung

Nàng còn đang thất thần, người đã bị Hạ Kinh Chập bỏ vào nước suối.

Ma khí nồng đậm nhất thời theo kinh mạch của nàng xâm nhập vào trong thân thể, Hứa kiều giờ phút này mở to mắt, này cũng quá……

Kinh mạch lúc nóng lúc lạnh là như thế nào?

Nàng có trực giác là Hạ Kinh Chập làm ra cái chuyện không giống ai này.

Nhưng mà không đợi nàng suy nghĩ, người nọ cũng đã bước xuống nước, đi tới phía sau lưng Hứa Kiều, đem nàng ôm vào trong lòng ngực, nhẹ giọng hỏi: “Sư tỷ bây giờ cảm giác như thế nào?”

Hứa Kiều nhíu lại mày, ma khí xâm nhập làm nàng lúc nóng lúc lạnh, cả người đều là đau đớn, ngay cả đứng đều đứng không vững, chân nhũn ra, liền ngã vào trong lòng ngực của Hạ Kinh Chập.

Người phía sau hài lòng mà tiếp được nàng, thanh âm vang lên bên tai: “Sư tỷ vĩnh viễn ở nơi này bồi ta, không tốt sao?”

Hứa Kiều theo bản năng mà lắc lắc đầu.

Lưu tại ở thế giới giả dối này ư?

Nàng không cần.

Hạ Kinh Chập thấy nàng đang ở trong đau đớn, cuối cùng giấu không được ý tưởng trong lòng, trong mắt không khỏi lướt qua lạnh lẽo, tay ở trong nước liền có động tác.

Không bao lâu.

Trong ao truyền ra tiếng kinh hô.

“Nước này……”

Không biết tại sao, Hứa Kiều phát hiện nước trong ma tuyền đều hướng tới thân thể của nàng vọt vào, trong lúc nhất thời làm cả người nàng đều tràn ngập ma khí, vừa khó chịu vừa trướng*.

[*] trướng: căng ra, nở ra, phình ra. Vd cho dễ hiểu: bạn lấy 1 quả bóng bay đi, rồi bạn bơm nước vào, nó căng ra, hiểu hông =)).

Nàng dùng chút lực còn lại đẩy ra Hạ Kinh Chập, “Không không không……”

Hạ Kinh Chập ôn nhu hỏi: “Vì cái gì không? Sư tỷ không thoải mái sao? Nếu là không cần, thì tại sao cắn muội lại dùng sức đến vậy?”

Hứa Kiều nói không ra lời, nước mắt như trân châu từng giọt rơi xuống.

Nàng cầm lòng không được mà lắc đầu, ra tiếng nói: “Trướng quá……”

Hạ Kinh Chập cúi đầu hôn sau gáy nàng, lại hỏi: “Đau không?”

Hứa Kiều gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, thân thể bị ma khí cọ rửa đến mất ý thức, lúc thì cảm thấy cực lạc*, lúc lại tràn đầy thống khổ, giống như lặp lại luân phiên giữa thiên đường với địa ngục.

[*] cực lạc: các bạn cứ hiểu ở đây là lên đỉnh ấy.

Đây là trải nghiệm nàng chưa từng có.

Hạ Kinh Chập cười lạnh.

Cô nói: “Nhớ kỹ cảm giác này, sư tỷ ——”

“Này cực lạc, cùng đau khổ, chỉ có ta mới có thể cho sư tỷ.”

Liền tính Hứa Kiều không yêu cô, cô cũng muốn dùng hết khả năng, hung hăng để lại dấu vết vào trái tim lạnh nhạt vững vàng của người này, nếu không có được tâm, vậy làm nàng dùng thân thể nhớ kỹ đi.

Editor: chồi chồi chồi =))

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: