Chung quanh quá yên tĩnh, trong phòng chỉ có ánh sánh mỏng manh phát ra từ di động, chờ đợi tựa như thật dài. Một hồi lâu Lục Niệm Chi mới gửi qua: “Em không ở ngõ An Hoà”.
Ngữ khí khẳng định. Nhìn đến tin nhắn, Khương Vân không đáp, không hiểu người này nghĩ gì nên không biết đáp lại thế nào. Không tự giác mím môi chờ đối phương nói tiếp.
Rất nhanh Lục Niệm Chi đã nhắn tới: “Tần Chiêu đi tìm em.”
Tiếp theo màn hình chat không có thêm tin nhắn, chỉ nói một câu như vậy.
Tần Chiêu rõ ràng biết địa chỉ nhà cũ của Khương Vân ở ngõ An Hoà, cũng sớm đi qua bên kia chờ. Nhưng chờ tới tối vẫn không thấy bóng dáng Khương Vân, gọi điện không nghe, nhắn tin không đáp, cũng chỉ có thể hỏi bạn bè có quan hệ thân thiết với Khương Vân.
Hà Dư nhận được tin nhưng không muốn nói, coi như chưa nhìn thấy, nhìn dáng vẻ Khương Vân liền thức thời không đề cập. Tần Chiêu khắp nơi hỏi thăm nhưng không nhận được tin rốt cuộc Khương Vân đã đi đâu. Người chung quy vẫn là nhẫn nại có giới hạn, Tần Chiêu không dám đối với Khương Vân phát hoả nhưng đêm nay ở trước mặt đông đảo bạn bè sắc mặt âm u, đặc biệt khi đã khuya thế này vẫn không có tin của Khương Vân.
Mấy hôm trước là đi công tác, lại đi cùng Hứa Tri Ý, phải ứng phó hai đầu, cho dù Khương Vân hờ hững Tần Chiêu cũng không nghĩ quá nhiều, nghĩ là quay lại thành phố C sẽ gặp mặt giải quyết, ai biết được Khương Vân căn bản không cho nàng cơ hội.
Khương Vân hiểu người này, biết Tần Chiêu khắp nơi tìm mình cũng không có cảm giác gì, chuyện này nàng đoán được. Đồ vật đã ném đi còn có lúc muốn tìm lại huống chi người yêu nhiều năm như vậy, Tần Chiêu hiện tại lâm vào cảnh đầu óc rối loạn, không cam lòng.
Khương Vân ngồi dựa lưng vào đầu giường, “Tìm cô hỏi?”
Lục Niệm Chi: “Không có”.
Ở trong mắt mọi người, Khương Vân cùng nàng không thân, không có nửa điểm quan hệ.
Khương Vân: “uhm”
Nàng không nghĩ nhiều chyện này nhưng không tìm thấy đề tài nào khác. Hai người quan hệ trước mắt tương đối xấu hổ, giờ này còn nói chuyện phiếm, có vẻ càng dây dưa không rõ. Bất quá dĩ nhiên Lục Niệm Chi không để ý, không lâu liền gửi qua một bức ảnh.
“Tụ tập ở căn hộ ngoại ô, Tần Chiêu đi hỏi bọn Trương Dịch”.
Ảnh chụp là tuỳ tiện giơ lên chụp, có phần mờ nhưng vẫn có thể thấy hoàn cảnh bên kia. Đã trễ thế này một đám người còn tụ tập uống rượu. Tần Chiêu ở giữa ảnh, thoạt nhìn cách không xa Lục Niệm Chi, nghiêng đầu cùng bằng hữu bên kia nói chuyện. Không ngoài dự đoán, sắc mặt nàng không quá tốt, có phần ngưng trọng, không có ý cười, ở trong đám người ầm ĩ có chút không hợp.
Trước mặt các nàng là cái bàn thấp dài màu trắng, di động Tần Chiêu đặt trên đó, hình như đang đợi tin nhắn. Khương Vân nhìn sơ qua, sau đó lại nhận thêm tấm ảnh. Liếc mắt một cái nhìn thấy trong góc bên trái bàn dài là Hứa Tri Ý, không khỏi chớp mắt ngẩn ra. Hình ảnh lúc nãy quá mơ hồ, nàng chỉ nhận ra Tần Chiêu, không chú ý những người khác. Hiện tại rõ ràng nhìn thấy Hứa Tri Ý, đối phương mặc một cái váy dài trắng dịu dàng, tóc thẳng xoã ra, trang điểm nhẹ nhàng tươi trẻ, lộ ra một loại khí chất thanh xuân tươi mát.
Hứa Tri Ý cũng đang cùng người khác nói chuyện, trên mặt mỉm cười, đôi mắt lại liếc sang hướng khác. Đang nhìn ai, thực rõ ràng. Đi công tác vụng trộm cùng nhau, nay mới quay lại thành phố C đều không tránh nổi một hai ngày liền đến bên nhau. Không biết là Tần Chiêu gọi tới hay Hứa Tri Ý nghe tin cố nắm lấy không buông. Nhưng mặc kệ thế nào, ai chủ động cũng được, đều rất châm chọc.
Khương Vân không rõ Lục Niệm Chi gửi bức ảnh này có ý gì, quay về khung chat, có ý vị mà nói: “Quan hệ các cô tốt ghê ha”.
Lục Niệm Chi đang soạn tin, trong chốc lát dừng lại rồi tiếp tục, cuối cùng gửi tới tin nhắn: “Với ai?”
Khương Vân cũng không quanh co lòng vòng “Tần Chiêu”
Không muốn đề cập đến Hứa Tri Ý, tuy chỉ nêu tên Tần Chiêu nhưng kỳ thực từ đầu là nói tới hai người này. Hứa Tri Ý có gia cảnh hậu đãi, chơi thật lớn, thật hào phóng, cùng bạn của Tần Chiêu quan hệ không tồi, Khương Vân đã sớm nhìn ra điểm này, Hứa Tri Ý so với cô được hoan nghênh nhiều hơn.
Lục Niệm Chi hồi lâu không đáp, có lẽ đang ứng phó đám người bên kia hoặc là không muốn tiếp tục nói. Khung chat liền cứ vậy mà không có động tĩnh. Khương Vân đợi lâu không có tin mới liền cầm ly sữa đã lạnh trên tủ đầu giường uống, nỗi lòng có chút phức tạp.
Vốn dĩ hơn nửa đêm không ngủ được, nhìn đến hình ảnh này lại càng không buồn ngủ. Không thể nói ra được là đang có cảm giác gì, khổ sở trả thù không phải, tức giận cũng không, tóm lại không phải bình tĩnh như tưởng tượng.
Nàng lặng im co chân lên, để ly trên đầu tủ, lui mình vào trong chăn. Thấy đồng hồ đã hơn một giờ sáng, tính toán đi ngủ. Đúng lúc này, Lục Niệm Chi nhắn tới, theo bản năng nàng mở tin.
Lục Niệm Chi: “Có sao?” – Là trả lời lúc nãy
Ngoài dự đoán, không nghĩ nàng sẽ nói vậy, Khương Vân nhất thời không biết nên đáp thế nào, chần chờ một lát vẫn là không trả lời. Nàng lướt tới lui một hồi, dứt khoát thoát đóng giao diện chat nhưng không cẩn thận chạm vào bức ảnh kia. Lần này lại nhìn thấy góc dưới ảnh chụp, cũng chính là vị trí trước mặt Lục Niệm Chi có một hộp màu đen nhỏ, cẩn thận nhìn có thể nhận ra là hộp thuốc lá.
Lục Niệm Chi một chút đều không cố kỵ, như là không để bụng khả năng có thể bị Tần Chiêu phát hiện manh mối, trắng trợn táo bạo như vậy. Bất quá nhãn hiệu thuốc lá này là thật lâu trước kia Khương Vân hút, Tần Chiêu hẳn là không nhớ được, còn nữa, có thể đây chỉ là trùng hợp.
Nghĩ vậy, Khương Vân không lý do bỗng nhớ tới cảnh tượng ở hành lang quán rượu ban sáng. Lúc đó hai người đều có điểm không đúng mực, ôm ấp gần gũi như vậy, không biết Tần Chiêu rốt cuộc có hay không phát hiện điều gì.
Khương Vân bất giác vào tường của Lục Niệm Chi xem, đúng là không ngủ được liền kiếm chuyện tiêu khiển. Tường nhà người này tương đối ngắn gọn, liếc mắt một cái có thể xem xong. Tổng cộng khoảng hơn mười bài đăng. Đều là đăng ảnh chụp, không có viết gì.
Lục Niệm Chi làm về nghệ thuật, chính mình tự chụp đồ vật này nọ đều không theo khuôn mẫu, tự do phóng khoáng. Khương Vân nhấn mở bài viết cũ nhất. Có chín tấm thì hết 8 tám tấm đều chụp phong cảnh, hoàng hôn, ánh chiều tà trải rộng trên bầu trời, cuối cùng là một ảnh chụp người – là ảnh Lục Niệm Chi. Nàng đứng trên ban công đưa lưng về máy ảnh, tay chống lan can, có điểm cô đơn tịch liêu.
Khương Vân nhìn bức ảnh này hồi lâu, nhận ra đây là chụp ở biệt thự của Lục Niệm Chi. Nàng từng đến một lần, là đi theo Tần Chiêu tham dự tiệc sinh nhật Lục Niện Chi.
Bài đăng này không có bất kỳ bình luận nào, theo lý thuyết nàng hẳn là có nhóm bạn tốt kia mới đúng nhưng nàng không thấy Trương Dịch bọn họ. Khương Vân lúc này mới nhận ra, số điện thoại này hẳn là số cá nhân, không thêm người quen này nọ.
Nghĩ đến cùng, hai nàng là loại quan hệ này, hẳn nên dấu diếm. Khương Vân không quá để ý, tiếp tục lướt xem. Đều là ảnh chụp phong cảnh, tĩnh vật, đều chụp dưới nước, bể bơi, phòng tắm…Lại lướt thêm một chút thấy ảnh chụp người, bất quá chụp rất bạo.
Lục Niệm Chi nửa nằm nửa ngồi ở bồn tắm. Trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng ướt đẫm gần như trong suốt, hai chân thon dài, một chân gác lên thành bồn tắm, chân kia co lại trong nước. Nàng không màn ống kính, hơi nghiêng đầu, cằm ướt nước thoáng ngẩn lên, môi hơi mím lại, đường cong ở cổ hiện lên rõ ràng.
Ánh sáng chung quanh có điểm mờ ảo như tùy thời đều có thể tối đen. Tay trái Lục Niệm Chi chống lên thành bồn tắm, nàng ngưỡn thân mình, bởi vì ánh sáng quá yếu nên có thể ẩn ẩn nhìn thấy nửa cung ngực tròn đầy đặn dưới lớp áo. Bố cục ảnh chụp có phần tùy ý, nhìn không giống đã qua chỉnh sửa, hẳn là không phải được người khác chụp mà tự mình chụp. (Beta: tả gì mà làm tui rục rịt rồi, tui thích bạn Chi quá!)
Chụp kiểu này quá phóng túng, có điểm tràn đầy sắc tình nhưng Khương Vân rất thích phong cách cùng bố cục này, không cảm thấy có gì sai trái. Chỉ là cảm thấy Lục Niệm Chi trong ảnh chụp cùng với phong cách ngày thường của nàng không giống nhau. Rõ ràng là một người rất lạnh nhạt nhưng lại chụp được bức ảnh tràn đầy khiêu gợi thế này. Bất quá nghĩ là nghĩ vậy thôi, Khương Vân vẫn không xem bức ảnh quá lâu, tiếp tục lướt màn hình xem. Mấy bức ảnh sau đều là chụp cảnh hoàng hôn. Lục Niệm Chi chụp ảnh đều thật trầm tĩnh, ngày mưa tí tách, phố cũ cơ hồ không có người trên đường… Bên cạnh đó còn có thêm hai bức ảnh nàng tự chụp. Một là chụp nàng từ xa, một là phía sau chụp tới thân hình đầy đặn đường cong.
Có thể do vừa nãy nhìn thấy ảnh Lục Niệm Chi chụp trong bồn tắm nên nàng tổng cảm thấy Lục Niệm Chi tự chụp đều mang theo một loại câu hồn người. Nàng không xem thêm, nhanh chóng thoát ra lướt đến bài đăng cuối cùng.
Bởi vì xem từ cũ nhất tới gần nhất, bởi vậy ảnh này là bài đăng gần nhất của nàng. Lúc nàng nhìn rõ ràng được ảnh là chụp cái gì thì lỗ tai Khương Vân đều nhịn không được mà đỏ ửng, không khỏi nắm chặt chăn.
Trên ảnh là chụp tấm lưng trắng noãn cân đối, hai xương bướm hơi nhô lên, đường cong vòng eo tinh tế, đi xuống là bờ môi được che hờ hững bởi chăn, tổng thể nhìn rất gợi cảm, duy không hoàn mỹ ở chỗ bên trái có chút đỏ.
Khương Vân biết được này là vì sao bị vậy. Nàng che dấu xấu hổ khẩn trương thoát ra. Người này thật là…
Nàng nhìn khung chat, không có tin nhắn mới, sau đó wechat cũng không thoát mà trực tiếp tắt màn hình buông điện thoại.
Một đêm này Khương Vân như cũ ngủ không được ngon lắm, không có nằm mơ nhưng luôn có cảm giác không yên ổn. Không phải tâm trạng kém hay như thế nào, chính là không thể lên tinh thần, tóm lại là rất khó chịu. Nhưng hôm sau nàng lại không dậy muộn, tám giờ liền tỉnh.
Ban ngày nàng giúp đỡ Hà Dư công việc trong quán, 5 giờ chiều đóng cửa cùng Hà Dư thay đồ trang điểm, gọi taxi đi phố Tân Thành hẹn bạn bè. Quán bar nơi hẹn nhau thích hợp để bạn bè nói chuyện phiếm uống rượu, không tính quá ồn, tóm lại là nơi rất thích hợp tụ hội.
Khương Vân vốn là muốn đi gặp đám bạn tốt, không nghĩ là ở nơi đó sẽ đụng phải Lục Niệm Chi. Lục Niệm Chi so với nàng đến muộn hơn tầm nửa tiếng, cũng đem theo một đám người Khương Vân không quen, Trong đó có một nữ sinh trang điểm tương đối tươi trẻ, từ lúc tiến vào quán bar liền kéo tay Lục Niệm Chi không buông, thái độ cử chỉ thập phần thân mật, nhìn là biết quan hệ không tệ...
QT Mạt Mạt
Beta Thích Đủ Thứ
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)