Bách Hợp Tiểu Thuyết

1.

530 0 1 0

 1.

Vạn dặm không, trời xanh như giặt.

Linh khí nồng nặc tích tụ tại bên trong dược viên, thôi thúc linh thảo non nảy mầm. Tại một mảnh chồi non có một hố đất, nếu không nhìn kỹ là không thể phát hiện, linh khí chỗ này phồn thịnh hơn cả xung quanh đang không ngừng tản ra bốn phía, mà cũng chẳng mấy chốc sẽ tiêu tán hết.

"Sư tỷ, dược viên này đã nhiều năm không ai xử lý, sẽ có Tụ linh thảo sao?" 

Một nam tu diện mạo tuấn lãng, đi theo một người nữ áo đỏ mặt lạnh lẽo, dè dặt hỏi.

Nữ tu được gọi là sư tỷ liếc hắn, nói: 

"Ta nói có là có." 

Trong khi nói chuyện, họ đã đến dược viên. Nam tu xum xoe, vội vàng bước chân đi tìm trước, chỉ là còn chưa khởi hành đã bị nữ tu gạt ngang khiến hắn ngã quỵ. Nữ tu sải bước bước vào dược viên, đôi mắt ác liệt truy quét bốn phía, cho đến khi phát hiện hố đất.

"Đáng chết! Bị đào mất rồi!" 

Nữ tu tức giận ngập trời, liếc nhìn xung quanh, phát hiện một nữ tu mặc áo trắng, dáng vẻ lười nhác cầm một cây cỏ sáu màu, ung dung đi ra.

"Thiên Cơ!" 

Thấy dáng người như thế, nữ tu càng tức giận, khóa mắt nhìn chằm chằm Tụ linh thảo, nói: 

"Đưa nó cho ta!" 

Tụ linh thảo này là linh thảo rất bình thường nhưng lại hữu dụng cho tu sĩ Luyện khí. Nguyên là nữ tu này mới vào sơn môn, không có điểm tích lũy để đổi đồ ở tông môn, ngoài ý muốn phát hiện một cây Tụ linh thảo mà không ngờ bị người khác nhanh chân đến trước.

"Thì ra là Diệp sư tỷ và Tô sư huynh." Thiên Cơ híp mắt cười nhìn bọn họ, nói, "Thật trùng hợp!"

Diệp Linh Bích không thấy trùng hợp! Nàng nhìn xem Thiên Cơ - có gương mặt diễm lệ - là tức giận. Thiên Khung tiên môn là một trong ba tông tại đại lục Thương Minh, nội môn đệ tử đều kinh tài tuyệt diễm, ngoại trừ Thiên Cơ đi cửa sau - Ngũ linh căn - phế vật tu luyện - không có tư cách làm ngoại môn đệ tử nữa là- nhưng lại bị Đạo Huyền chân nhân nhận làm đệ tử! Nói ra cũng là vì ăn theo người ta...

Chuyện là mấy tháng trước, Thiên Khung xuất hiện một thiên tài!... Người bình thường mất ba năm mới có thể leo lên được bậc thang tầm đạo, vậy mà nàng chỉ mất có hai tháng đã leo được tới đỉnh. Chuyện này kinh động đến tông môn trưởng lão, khiến họ không thể ngồi yên phải ra xem xét. Chưởng môn Đạo Diễn chân nhân tự mình đo Linh căn cho nàng, là cực phẩm biến dị Lôi linh căn, ngàn năm khó gặp, cực kì thích hợp tu luyện thể chất. Mấy vị chân nhân một phen tranh đoạt, cuối cùng trầm mặc kiệm lời nhất, cũng là nhất kiếm thông thần Đạo Huyền chân nhân mở miệng, chỉ rõ muốn nàng làm thân truyền đệ tử. Có điều, người này yêu cầu muốn bạn của nàng cùng nhau gia nhập, không thì không chịu vào sơn môn. Thiên Khung sao chịu bỏ lỡ nhân tài? Cuối cùng đồng ý. Chỉ là họ cũng không ngờ đệ tử bổ sung kia là Ngũ linh căn, mặc dù đều đầy năm căn nhưng căn bản không thích hợp tu luyện. Rất nhanh, họ không chú ý tới nàng nữa, mặc cho nàng ở tại Đạo Huyền chân nhân môn hạ, dạo chơi trong tiên môn. 

Lúc đó, Diệp Linh Bích cũng có mặt. Nàng là đệ tử ngoại môn chuyển vào nội môn, vốn định bái nhập Đạo Huyền chân nhân, ai ngờ Chân nhân chỉ thu hai người họ, làm nàng chỉ có thể chuyển hướng sang Đạo Linh chân nhân. Tuy vậy cũng khiến nàng hận Thiên Cơ rồi. Lúc này, Thiên Cơ cầm Tụ linh thảo, hận ý bị kích phát, nàng giờ đã là Luyện khí tầng 3, mà Thiên Cơ mãi chỉ là Dẫn khí nhập thể!

Diệp Linh Bích đá Tô Thế Tu sang một bên, tuốt kiếm ra chỉ vào Thiên Cơ, nghiến răng nghiến lợi nói: 

"Ngươi có đưa không?"

"Đây là ta hái được." Thiên Cơ khoát tay, nụ cười yêu dị đến quá phận không suy giảm, "Hay là sư tỷ chờ nó mọc ra nữa đi nha?" Nàng không hề sợ hãi cây kiếm trước mắt chút nào.

Diệp Linh Bích tức đến khó thở, muốn đâm.

Tô Thế Tu thấy thế la lớn: 

"Sư tỷ! Trong môn cấm ẩu đả, nếu bị sư phụ biết ——" 

Nhìn Diệp Linh Bích cười vặn vẹo, Tô Thế Tu im bặt, tội nghiệp nhìn Thiên Cơ, khẩn cầu nàng tự cầu phúc. Đạo Huyền chân nhân là người lãnh tình, trong mắt chỉ có kiếm, nhưng kinh tài tuyệt diễm tiểu sư muội Vân Thời là cái bao che khuyết điểm.... Hồi hai người họ vừa tiến vào sơn môn, cũng có sư huynh không ưa Thiên Cơ đi cửa sau, âm thầm hại nàng, cuối cùng bị Vân Thời giải quyết. Bọn họ tu vi không bằng sư muội, bị hạ chỉ một kiếm! Trong không khí còn sót lại lôi điện nhắc nhở bọn họ, thiên tài sư muội không dung khiêu khích!...

Tô Thế Tu còn ngây người, Diệp Linh Bích đã đâm kiếm tới Thiên Cơ, chỉ là còn chưa chạm được người đã bị một lực lượng vô danh đánh lui, cả người bay ngược ra mấy trượng, cuối cùng ngã trên cây. Lấy Thiên Cơ tu vi - Luyện khí tầng 1 đương nhiên không phải là đối thủ của Luyện khí tầng 3, nhưng kết cục lại như thế... Chỉ có thể nói Thiên Cơ có pháp bảo phòng ngự! Ánh mắt Tô Thế Tu thay đổi. 

Nụ cười của Thiên Cơ không thay đổi, huơ Linh thảo trong tay bước qua Diệp Linh Bích, tâm tình tốt lưu lại một câu: 

"Nếu muốn, lấy linh thạch trung phẩm đến đổi."

Diệp Linh Bích bực mình, nàng làm sao chịu mua đồ trong tay Thiên Cơ? Mắt toát ra hận ý, quay người nhìn Tô Thế Tu, lạnh lùng nói: 

"Chuyện hôm nay —— "

"Ta biết ta biết! Ta nhất định sẽ không nói!" 

Tô Thế Tu phản ứng rất nhanh, chỉ còn kém đưa tay thề. Tuy vậy vẫn nói thầm: bọn họ không nói nhưng Thiên Cơ thì sao? Không có cách nào ngăn miệng nàng a!

Tại một động phủ ở Thiên Khung, một bóng dáng màu trắng lén lút mà đi, bỗng một tiếng nói thanh linh như suối mát vang lên làm người lén lút dừng lại bước chân, mặt đầy vẻ vô tội.

"Tỷ lại đi đâu làm chuyện xấu?" Vân Thời dựa vào cây, khoanh tay nhìn Thiên Cơ.

"Sao có thể chứ? Ta chỉ là đi dạo một chút." 

Thiên Cơ mấy bước đi đến trước mặt Vân Thời, cười híp mắt nói, và tiện tay quăng Tụ linh thảo vào trong động phủ. Nàng đánh giá Vân Thời, chậc chậc hai tiếng nói, 

"Em tiến giai? Hiện tại cũng Luyện khí tầng 5 đi? Diệp Linh Bích không đuổi kịp em rồi."

"Ừm." Vân Thời đáp.

Hai nàng từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Vân Thời luôn biết Thiên Cơ một bụng ý nghĩ xấu. Tụ linh thảo đó sợ là đoạt từ Diệp Linh Bích đi? Bất quá Vân Thời không có hỏi nhiều, mà lấy ra một cái túi đựng đồ, nhét vào tay Thiên Cơ, rồi nàng vuốt tóc, nói: 

"Bên trong là linh thạch em góp nhặt được, tỷ tranh thủ tu luyện đi, hiện tại mới Luyện khí tầng 1." 

Vân Thời không giống Thiên Cơ tại tông môn đi dạo xung quanh, ngoại trừ ngồi thiền nàng sẽ nhận vài nhiệm vụ để kiếm Linh thạch, trong khoảng thời gian này coi như cũng có chút thu hoạch, chỉ là toàn bộ đều kín đáo đưa cho Thiên Cơ, thành ra bây giờ nàng là không có đồng nào.

"Ta là Ngụy linh căn, có gì tốt để tu luyện? Đồ vật thì ta thay em bảo quản." 

Thiên Cơ không hề lo lắng phất tay. Dẫn khí nhập thể vẫn là Vân Thời ép buộc, nàng mới miễn cưỡng làm.

Vân Thời không có tiếp lời, chỉ là lẳng lặng nhìn Thiên Cơ. Tại trong trí nhớ, Thiên Cơ là hàng xóm, không cha không mẹ, chỉ có một thân một mình cũng có thể tiêu diêu tự tại lớn lên. Về sau, trong thôn tao ngộ một ít chuyện mà bị hủy hoại, Thiên Cơ chẳng việc gì vậy mà ngược lại trợ giúp nàng trốn thoát, rồi cho nàng một bộ công pháp tên là « quy nhất quyết ». Nàng không phải người ngu, biết Thiên Cơ không đơn giản, nhưng hai bên tương trợ lẫn nhau trong hoạn nạn hơn mười năm, nơi gan hùm miệng hổ chạy trốn vô số lần, đã khiến nàng toàn tâm toàn ý tin cậy Thiên Cơ.

Thiên Cơ bị Vân Thời nhìn đến hoảng, nàng sờ mũi, cười trừ nói: 

"Chờ em lên Trúc cơ, ta tiến giai ngay."

Vân Thời nhíu mày, tỷ còn có thể lựa chọn lúc nào tiến giai? Ngũ linh căn có chút phức tạp khi tu luyện, vì cần linh khí nhiều hơn bình thường, cho nên được xưng là "Ngụy linh căn", nhưng có một loại thuốc có thể cải tạo linh căn... Không biết sư phụ có hay không? Tâm niệm Vân Thời vừa động, Thiên Cơ đã nói: 

"Em vì ta được vào môn đã cầu sư phụ, không cần lại thêm cầu cạnh." Thấy Vân Thời thần sắc đóng băng, Thiên Cơ cười hì hì nói, " em nắm chắc tu luyện là được rồi, sau này ta dựa vào em đến bảo hộ."

Vân Thời nghiêm túc đáp ứng.

Trước khi vào Thiên Khung, Vân Thời đã là Dẫn khí nhập thể, nàng cho là mình đã thành công- một chân bước vào con đường tu chân. Tuy nhiên, trên đường tao ngộ ác nhân chặn giết, đối mặt với Trúc cơ tu sĩ, cái khủng hoảng cùng bất lực từ trong xương cốt đó khiến nàng không cách nào lãng quên! Nếu không phải Thiên Cơ, nàng đã không còn mạng mà bái nhập sơn môn. Thiên Cơ vì cứu nàng mà trên lưng để lại một vết thương đủ sâu để thấy xương, khi đó nàng đã nghĩ Thiên Cơ chết rồi.

"Em sẽ bảo vệ tỷ." Vân Thời khẽ nói. Là nói cho Thiên Cơ, cũng là nói cho mình.

Thiên Cơ trong mắt lóe dị quang, cười gật đầu. Đoạn, nàng nói: 

"Ta phát hiện một chỗ thích hợp tu luyện, em đi theo ta."

Vân Thời rất tín nhiệm Thiên Cơ, nghe xong chỉ biết đi theo. Hai người đều là Luyện khí, không ngự kiếm phi hành, chỉ dựa vào hai chân hành tẩu, đi đến nơi mà Thiên Cơ nói ngay tại Thiên Khung, chẳng qua nó ở phía ngoài bìa, ít người qua lại. Giữa vách núi có một dây sắt lắc lư trong gió... Vân Thời đã là Luyện khí tầng 5, cước bộ tự nhiên sẽ như giẫm trên đất bằng, và khi nàng đang muốn kéo Thiên Cơ thì ai biết người ta đã vượt qua, bước đi như bay, chớp mắt đã biến mất trong mây mù... Vân Thời mấp máy môi, rồi đi theo.

Đất ở vách núi đối diện có màu đen, giống như bị liệt diễm đốt mấy ngày mấy đêm, khi Vân Thời vừa dẫm lên liền nhận ra dưới chân khác biệt: trọng lực nơi này nặng gấp bội nơi khác! Nàng biết trong tông môn vẫn có nơi chuyên trọng lực cho đệ tử tu luyện, nhưng muốn vào thì phải dùng linh thạch, nàng tạm thời không trả nổi chỉ đành thôi. Mặc dù là đệ tử Đạo Huyền chân nhân, nhưng trước khi là Trúc cơ, ngoại trừ một bản công pháp cơ bản nàng cũng không có thu hoạch được cái gì.

"Nơi này là ta ngoài ý muốn phát hiện." Thiên Cơ cười, ân cần đến trước mặt Vân Thời, chỉ vào một ngọn núi xa xa, nói, "Từ đây đến ngọn núi kia toàn là trọng lực trận. Càng lên cao trọng lực càng mạnh, ta xem em mất bao lâu để leo lên."

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※

Tu chân cảnh giới từ thấp đến cao: Luyện khí -> Trúc cơ -> Kết đan -> Nguyên anh -> Hóa thần -> Luyện hư -> Hợp thể -> Đại thừa -> Độ kiếp

Yêu thú: từ một - chín phẩm, có huyết mạch áp chế.

Linh thạch: 1 cực phẩm = 100 thượng phẩm = 1000 trung phẩm = 10000 hạ phẩm

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16