Bách Hợp Tiểu Thuyết

Aiya

114 0 0 0

Hầm mộ này sâu khoảng ba bốn mét, ban đầu Đao Nhất Nhất còn sợ bản thân sẽ té gãy chân nhưng chờ mãi mà vẫn chưa thấy cơn đau trong tưởng tượng xuất hiện, hơn nữa dưới lưng còn có cái gì mềm mềm...Chắc không phải là đè lên thứ gì kì cục đâu ha.

Chẳng lẽ là, thi thể hai người nữ kia...

Bọn họ hẳn là đã hóa thành xương cốt rồi chứ...

Đao Nhất Nhất lặng lẽ làm công tác tư tưởng cho bản thân, "Tử Bất Ngữ: Quái lực loạn thần"(*), sau đó còn khấn vái:

- Ây dà, hai vị à, thật sự rất rất xin lỗi, đã quấy rầy hai người rồi. Nhưng mà không phải là tôi cố ý giành mộ với hai người đâu..."

Làm trọn bộ công tác tư tưởng xong cuối cùng Đao Nhất Nhất cũng chịu mở mắt.

Giờ thì cô đã biết thứ mềm mềm phía dưới là gì, tất cả đều là cỏ, từng bụi từng bụi cao to rậm rạp, mà tất nhiên thì hiện tại tụi nó đều bị cô đè dẹp lép.

Đao Nhất Nhất còn chưa kịp suy nghĩ sao dưới mộ hố lại toàn là cỏ thì đã bị con heo khổng lồ trước mặt...hay là trâu khổng lồ?...cũng có thể là thứ kì quái gì đó dọa khóc. Cơ mà chắc là lợn rừng, Đao Nhất Nhất nhớ mình có từng gặp trong thế giới động vật.

Cô chắc chỉ đang nằm mơ thôi đúng không.

Nhưng thiệt tình là hình ảnh này còn đáng sợ hơn cả phim 3D nữa, chân thật đến mức khiến người ta căm phẫn. Cô cảm nhận được hơi thở của con lợn rừng đó ngày càng gần mình rồi.

Mà bây giờ dù muốn chạy cũng đã không kịp rồi, bởi vì chỗ cô rơi xuống là một cái hố, tuy rằng nó chỉ là một chỗ trũng không quá sâu nhưng nếu muốn chạy thì cũng phải nhảy ra được cái hố này trước mới được chứ.  

Ông trời ạ, đây chắc chắn không phải sự thật.

Đây là hố sâu đó!

Ngay lúc Đao Nhất Nhất nghĩ rằng bản thân hẳn phải xong rồi thì bỗng nhiên ngay trên đỉnh đầu lợn rừng lại nhô ra một bóng người, làn da màu đồng, eo quấn da thú, tay cầm giáo đá.

Trông không khác gì mấy con thú bông người nguyên thủy cô vừa thấy trong viện bảo tàng.

Do Đao Nhất Nhất đang ở đáy hố nên cứ phải ngẩng đầu rướn về trước để xem.

Ờm...Lúc người nguyên thủy kia phóng lên, phía dưới miếng váy da thú kia...hình như không có mặc gì hết.

Có thể nói là bắt trọn phong cảnh phía dưới.

Vụ này thì hơi xấu hổ rồi đó.

Đao Nhất Nhất cạn lời nhìn trời, chuyện quỷ gì đây?

Chỉ trong chớp mắt đầu lợn rừng kia đã bị dây thừng quấn cổ, ngay sau đó là bị giáo đá xuyên thủng mắt trái, cuối cùng là bị một đám người nguyên thủy mặc váy da thú chẳng biết từ đâu xuất hiện điên cuồng đâm thọc vào người.

Toàn bộ thân thể to lớn bị đâm vỡ nát, máu chảy không ngừng, Đao Nhất Nhất cảm thấy con lợn rừng này hẳn không phải bị đâm chết mà là bị tức chết.

Mặc cho ai bị thọc thành như vậy đều sẽ tức điên mất, tổ ong vò vẽ trông còn đẹp đẽ hơn.

Đao Nhất Nhất bị sự dũng mãnh của đám người nguyên thủy làm cho choáng váng, đứng sững sờ như trời trồng.

Cô trơ mắt nhìn người nguyên thủy tiên phong lúc nãy đứng trước mặt mình rút cây giáo dài kia ra khỏi mắt lợn rừng, và kéo theo đó là nguyên tròng mắt bị kéo ra. Sau đó người nguyên thủy kia nhẹ nhàng nuốt trọn luôn cái tròng mắt đó.

Hình ảnh quá máu me, quá bạo lực. Đao Nhất Nhất nhìn hốc mắt đen trống rỗng trên đầu con lợn, cô không nhịn được mà nôn thốc nôn tháo.

Các tân binh vừa lên chiến trường lần đầu tiên chắc sẽ hiểu, cái hương vị nồng nặc của máu tươi xộc thẳng vào mặt chắc chắn không phải là điều người bình thường có thể chịu được, bình thường cựu binh cũng chỉ có thể an ủi rằng nôn vài lần là quen.

Tuy rằng cơ thể vẫn đang gào thét nói không nhưng lý trí Đao Nhất Nhất thì lại tỉnh táo mười phần, cô biết những điều này hết thảy đều là sự thật, cô xuyên không rồi!

Chắc chắn là ông trời đang trừng phạt cô, ai bảo cô dám giành mộ phần với hai người nguyên thủy đã chết mấy vạn năm nên ổng quăng cô tới xã hội nguyên thủy luôn.

Hiện tại trong đầu Đao Nhất Nhất chỉ đang nghĩ, cô là kẻ ngoại lai duy nhất ở đây, bọn họ có định ăn cô luôn không. Lúc trước trên tin tức còn nói có vài nơi trên thế giới vẫn giữ lại truyền thống ăn thịt người đó.

Người già, trẻ em hoặc là người ốm yếu, không có sức khỏe là sẽ bị đào thải, thậm chí là bị ăn luôn.

Cô chắc là sẽ không bị xem như đồ ăn của bọn họ đâu ha.

Lại nói cái hố cô rơi xuống này chắc không phải hố mà mấy người nguyên thủy đó đào làm bẫy rập chứ. Cũng có thể là vốn dĩ bọn họ định đuổi con lợn rừng kia xuống bẫy rập, đâu ngờ cô nhanh chân xuống trước lại còn chiếm hố không ra nên con lợn kia mới không có vào, bọn họ không còn cách nào nên đành phải chạy ra săn giết lợn rừng. 

Đao Nhất Nhất cảm thấy cô sắp nôn cả bộ đồ lòng của mình ra luôn rồi, chắc ai cũng biết cảm giác nôn đến mức không còn gì để nôn nhưng lại không dừng được là cảm giác khó chịu nhất trên đời.

Lúc này không biết ai đưa một nhánh cỏ xuống. Tuy rằng nhánh cỏ này cũng rất thô dài xanh tốt nhưng nó chắc chắn vẫn là cỏ. Nhưng hiện tại Đao Nhất Nhất đã khó chịu muốn chết rồi, cô không nghĩ được nhiều đến vậy, chỉ biết há mồm cắn chặt lấy nhánh cỏ, chưa kịp chuẩn bị gì đã bị nước sốt phun ra làm sặc sụa.

Thì ra nhánh cỏ xanh tươi béo múp kia cực kì mọng nước, chỉ cắn một cái thôi mà nước đã tràn ra giàn giụa, có thể sánh ngang được với ống nước máy phun trào.

Hương vị này...

Gặp bất trắc một lần, Đao Nhất Nhất khôn ra, cô cẩn thận hút lấy nước sốt để súc miệng, chờ đến khi cảm thấy thoải mái hơn thì ngẩng đầu nói cảm ơn.

Trước mắt cô là một gương mặt nâu đỏ, hốc mắt sâu, đôi mắt đen bóng hệt như hắc diệu thạch, cái mũi cao thẳng, khuôn mặt góc cạnh như tượng tạc, theo lý thuyết mà nói có ngũ quan như thế thì mặt mày hẳn là phải cực kì xinh đẹp, nhưng ngặt nỗi người này lại mang một đầu lông tóc lung tung lộn xộn...

Thiệt tình là không nỡ nhìn thẳng.

Đao Nhất Nhất lại bắt đầu ho khan.

Cô xuýt quên mất đây là địa bàn của người nguyên thủy, đặc biệt là vị người nguyên thủy trước mặt cô còn rất là "phóng khoáng".

Suy nghĩ hiện giờ của Đao Nhất Nhất là: Sao tôi còn chưa xỉu nữa! Mắc gì kiên cường dữ vậy! Mau xỉu đi chứ!!

Nhưng vì phải đối mặt với hoàn cảnh nguy hiểm khiến đầu óc cô phải luôn tỉnh táo để giữ vững cảnh giác, bây giờ là tỉnh hơn cả chữ tỉnh nữa.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Chạy hả? Nhưng ở đây nhiều người nguyên thủy như vậy thì cô có thể chạy bao xa cơ chứ. Hơn nữa trời xa đất lạ, hoàn cảnh thì nguy hiểm, nói không chừng cô còn chưa chạy được bao xa thì đã bị thứ gì ăn luôn rồi.

- Lúc nãy cô kêu tôi?

Đao Nhất Nhất mở to mắt, người nguyên thủy nói chuyện kìa! Cô còn hiểu được nữa chứ!

Thấy tên đồng loại trắng nõn trước mặt chỉ mở to hai mắt tròn xoe nhưng lại không chịu trả lời câu hỏi của cô, Aiya nhăn mặt nói tiếp:

- Hồi nãy cô kêu Aiya.

Đao Nhất Nhất hỏi lại:

- Ai nha?

Aiya:

- Đúng đúng, Aiya.

*Góc tác giả có lời muốn nói:

Nguồn gốc tên của Đao Nhất Nhất:

Xin chào cả nhà, tôi họ Đao tên Nhất Nhất (đọc là yíyí, viết là 一 一), mọi người có thể kêu tôi là dì (đọc là yí, đồng âm với chữ Nhất), tôi không ngại đâu, thiệt đó.

Khi Đao Nhất Nhất còn nhỏ hàng xóm xung quanh ai cũng khen ngợi cô, gọi cô là đứa trẻ thông minh nhất, tuy là điều này cũng là do mẹ cô tuyên truyền "Con gái nhà tôi hơi bị thông minh, mới có mấy tháng là đã biết viết tên mình"

Nhìn chung trên dòng lịch sử 5000 năm, nếu xếp hạng người có thể học được cách viết tên sớm như thế thì Đao Nhất Nhất cũng có thể xếp hạng một hai.

Quần chúng không biết gì: Đúng là con nhà người ta, toàn là thần đồng.

Bé Đao Nhất Nhất lớn lên trong một bầu trời khen ngợi nên cũng tin chắc rằng bản thân thật sự rất thông minh ^^

(*) "Tử bất ngữ: Quái lực loạn thần": Khổng Tử không nói về (bốn điều này): quái dị, dũng lực, phản loạn, quỷ thần. 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Chương trước
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16