Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chưa muốn xuống mồ đâu

208 0 0 0

Ngày 23 tháng 1 năm 2008, chính phủ phát xuống văn kiện [Thông cáo về việc mở cửa miễn phí viện bảo tàng, viện tưởng niệm toàn quốc], kể từ đó các viện bảo tàng trong cả nước lần lượt mở cửa miễn phí.

Quê nhà của Đao Nhất Nhất cũng có một viện bảo tàng, nghe nói là nền văn hóa trước công nguyên 5000 năm gì đó. Đao Nhất Nhất cũng chẳng nhớ nữa nhưng dạo này ba cô cứ thúc giục cô liên tục, một hai buộc cô phải về nhà đi xem viện bảo tàng, nghe bảo bây giờ xây sang trọng hơn nhiều, hơn nữa còn không thu tiền vé.

Nhưng mà chuyện này có liên quan khỉ gì đến cô cơ chứ. Cái viện bảo tàng nhỏ xíu cũ kỹ kia nằm ngay đầu bờ ruộng nhà cô, từ nhỏ cô đã dạo quanh trong đó rồi, đi xem ngần ấy năm cũng đâu có phải trả xu nào đâu.

Vốn dĩ người ta đã không thu tiền dân bản xứ rồi, ba cô quên à?

Chưa kể đến bác bảo vệ cũng là người quen trong thôn cô kìa.

Suy nghĩ xong, cuối cùng Đao Nhất Nhất cảm thấy vẫn nên trở về xem một chút, dù sao nguyên nhân khiến ba cô xem trọng nó như vậy cũng là do viện bảo tàng này có liên quan một xíu xiu tới ông. Chỉ vì tí dính líu đó mà không biết ông đã khoe khoang với biết bao nhiêu người. 

Như là câu chuyện giữa buổi trưa nóng bức nào đó, ông cùng người trong thôn xuống ruộng trồng hoa màu, đào đào thế mà lại đào trúng một miếng hộ tâm kính. Đương nhiên kẻ may mắn này không phải ba cô, ông chỉ may mắn tìm được một con rắn hai đầu thôi.

 Đúng vậy, là một con rắn hai đầu hàng thật giá thật, một cái thân hai cái đầu, bọn họ thấy lạ liền bắt nó định đem vào trong thành bán lấy tiền nhưng ai ngờ hộ tâm kính còn bán được năm đồng, rắn hai đầu lại chẳng ai thèm mua. Sau đó cũng có một người công nhân bằng lòng mua nhưng hắn chỉ trả hai đồng, ba Đao Nhất Nhất nghĩ thầm thôi vậy, đem con rắn hai đầu kia về hầm cho mọi người cùng ăn còn được hơn.

Sau lại cũng nhờ miếng hộ tâm kính kia, mấy nhóm chuyên gia chẳng khác gì mấy con mèo nghe được mùi mỡ vậy, kéo nhau lũ lượt ùa vào trong thôn. Bọn họ đào đào thế mà lại đào ra một quần thể một táng của người nguyên thủy thật.

Đó là nguồn gốc của viện bảo tàng ở quê nhà của Đao Nhất Nhất.

Thật ra Đao Nhất Nhất có một bí mật không dám nói cho ai biết, con rắn hai đầu mà ba cô bắt được bị cô thả chạy...Tuy rằng khi đó cô còn rất nhỏ nhưng đến giờ cô vẫn nhớ như in ánh mắt của con rắn kia, quá sắc bén, quá khiếp người, nó làm cô sợ đến mức vô tình đánh đổ thùng nước, con rắn đó cứ vậy mà chạy mất...

Lúc nó uốn mình bò đi còn quay đầu lại nhìn Đao Nhất Nhất một cái thật sâu. Sau khi nó chạy ba cô còn lầm bầm mấy ngày, nói là uổng công vô ích.

Đao Nhất Nhất biết ba cô thuộc kiểu "Làm việc mắt nhắm mắt mở", bởi vì khi Đao Nhất Nhất trở về thì viện bảo tàng vẫn còn chưa sửa xong, vậy mà ba cô dám nói đã sớm xây xong. Nhưng dù sao thì cũng không thể để phí công lần này được, Đao Nhất Nhất chỉ có thể năn nỉ ỉ ôi với bảo vệ cửa, còn đưa ra chứng minh thư đảm bảo "Cháu là người bản địa, chỉ vào xem một chút thôi. Trước đây chỗ này còn là đất nhà cháu cơ."

Vừa nói như thế, bảo vệ cửa đúng thật là có quen Đao Nhất Nhất_ba ba, thế là Đao Nhất Nhất được cho vào.

Khu nổi tiếng nhất viện bảo tàng này chính là hầm mộ táng kia, trừ cái đó ra thì là một vài mảnh sứ, hàm răng, cục đá các kiểu, cũng chẳng có gì đặc sắc để xem.

Nghe nói chỗ lớn nhất hầm mộ táng này là dùng để chôn thi cốt của hai người nữ, đi kèm theo đó còn có vô số vật bồi táng, đất xung quanh hầm mộ đó đều có màu cam hồng, không biết trước kia đã như thế hay là do con người tác động.

Thấy chỗ hầm mộ kia chỉ dùng lan can chắn một tí chứ chẳng có niêm phong gì khác nên Đao Nhất Nhất liền nghiêng mình xuống xem, hầm mộ này chỉ sâu có ba bốn mét nên từ trên nhìn xuống vẫn thấy rất rõ.

Bỗng nhiên Đao Nhất Nhất cảm thấy mu bàn chân vừa lạnh vừa tê, quay đầu lại xem thì má ơi! Hai con rắn, mà không đúng, chỉ có một cái đuôi, rắn hai đầu! Con rắn hai đầu kia đang vòng quanh mu bàn chân cô bò lên trên, đời này của Đao Nhất Nhất cho dù là sư tử cô cũng chẳng sợ nhưng cố tình cô lại sợ loài động vật xương sụn như rắn, vừa nhìn là cả người đã phát run.

Đương nhiên, người là do vượn tiến hóa lên, do lúc trước ngủ trên cây thường hay bị rắn tấn công bất thình lình nên mặc dù đã tiến hóa thành động vật hai chân nhưng nỗi sợ hãi với rắn vẫn sâu sắc lưu truyền cho đời sau (*). Đao Nhất Nhất nghĩ thầm, vậy tổ tiên của cô hẳn là con vượn bị tấn công nhiều nhất. 

Chỉ vì bị dọa một phen, Đao Nhất Nhất bất cẩn trượt chân, thế là trượt thẳng xuống dưới. Trong nháy mắt đó Đao Nhất Nhất còn đang nghĩ "Xong đời, nếu phá hư văn vật thì có bị bắt hay không. Mà nếu bị bắt bồi thường thì làm sao giờ, cô cũng đâu trả nổi đâu, hơn nữa rơi vào hầm mộ thì có bị đen đủi quá không vậy. Cô còn chưa muốn xuống mồ !!!"

Mà khoan! Quan trọng nhất là cô bị trúng độc rắn!!

Suy nghĩ miên man quá nhiều nên Đao Nhất Nhất cũng không chú ý tới việc con rắn hai đầu kia trông cực kì giống con mà cô thả chạy mấy năm trước.

(*) Ý kiến khách quan

 

 

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16