Mẫu đơn tuyệt sắc trải dàu khắp ngự hoa viên, sắc trắng tinh khôi len lỏi bên màu vàng nhạt cao quý, điểm lên hồng mai những giọt sương sớm long lanh.
Mộ Dung Tử Ninh buồn chán nâng chén trà, ngón tay thiếu nữ thon dài khẽ vân vê miệng ngọc trơn nhẵn, cảm giác lạnh lẽo khiến lòng nàng dần bình ổn lại. Dưới những tia nắng hiếm hoi của ngày đông, Mộ Dung Tử Ninh đạm bạc kéo áo, lại thất thần nhìn bầu trời trên cao. Hôm nay không có tuyết, từ lúc nàng đến nơi này, đã bảy mùa tuyết đi qua. Thiếu nữ mười ba tuổi giấu đi một phần trẻ con, ngũ quan càng trở nên nhu hòa tinh tế. Mộ Dung Tử Ninh cười nhạt, ngón tay vô thức chạm lên má, mỗi lần nhìn thấy bản thân trong gương đồng, gương mặt xinh đẹp này ngược lại khiến nàng trở nên hoảng hốt. Chính là số mệnh trêu ngươi, Lạc Tử Ninh đã chết, thay vào đó lại là một Mộ Dung Tử Ninh thiên tư hơn người, cũng chính là người vừa đây được sắc phong Trường Thiên công chúa.
Một chữ "Thiên", trong cục diện rối ren, hoàng tự điêu tàn chính là một khẳng định mà Mộ Dung quốc chủ khiến ngoại thích e dè, nhưng đặt lên người Mộ Dung Tử Ninh cũng khiến bọn họ buông lỏng cảnh giác. Bảy năm thời gian cũng đủ khiến một người đến từ tương lai như nàng nhìn thấu triều đình này, dưới gối hoàng đế không có hoàng tử, chỉ có hai vị công chúa, ngoại thích hống hách lộng quyền. Trong cả triều đình này chỉ có Hàn Lâm viện là còn dưới quyền đế vương, còn có thừa tướng Lam Thác ở trung gian nắm quyền khiến triều đình cân bằng.
Mộ Dung Tử Ninh ánh mắt hơi đảo, chén trà phả hương nghi ngút che đi một tia u ám trong mắt thiếu nữ. Ngay cả nàng muốn sống sót trong hoàng thất cũng phải trở nên ngốc nghếch, ngoại trừ tư dung xinh đẹp thì cái gì cũng không cần quản đến, chính là điều đế vương khiến nàng làm. Nhất trong thời điểm mẫn cảm như hiện tại, hoàng đế sinh bệnh, nàng lại càng không được phép vọng động để xảy ra sai lầm.
Thiếu nữ cẩn thận đặt chén trà ấm xuống bàn, gương mặt tươi cười vẫy tay với nha hoàn Đồng Nhi, nhẹ giọng nói:" Đồng Nhi, ngươi lại đây."
Đồng Nhi hơi cúi người, cảm nhận hơi ấm phả lên tai có chút ngứa ngáy, nhưng ngay lập tức ngứa ngáy lại trở thành kinh sợ, thoáng cái liền quỳ sụp xuống đất, sắc mặt chợt xanh chợt trắng:" Công chúa, cầu người suy nghĩ lại a. Nếu mà để hoàng thượng biết được, nô tỳ tuyệt đối không có đường sống."
Mộ Dung Tử Ninh chán nản nhìn khóe mắt vương lệ của đối phương, một tay kéo người đứng dậy, một bên lại nói:" Chỉ đi nhìn một chút thôi. Đồng Nhi, ngươi xem, hôm nay bên ngoài náo nhiệt như vậy, trộm đi một chút chắc chắn không có vấn đề gì."
Đồng Nhi vò áo, thần tình xen một tia do dự, suốt mấy năm nay trưởng thành, dù có thu liễm như thế nào, nhưng tính tình nghịch ngợm của chủ tử nàng tuyệt đối không thay đổi, Mộ Dung Tử Ninh thấy nàng còn chần chờ, hơi nhướn mày một cái, lại tiếp tục nhẹ giọng khuyên bảo:" Đồng Nhi, đi một chút thôi, nhất định sẽ không bị phụ hoàng phát hiện đâu.", ánh mắt lại đảo một vòng, thấy Đồng Nhi vẫn còn do dự, Mộ Dung Tử Ninh có chút giận dỗi nói:" Ngươi không muốn thì cứ ở lại đi. Ta đi một mình."
Cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp, thời điểm về đêm Đồng Nhi mặt mày đau khổ cùng chủ tử xuất cung, nữ nhân khoác y phục tử sắc, cẩn thận nhìn xung quanh, che chắn hắc y thiếu nữ khỏi thủ vệ tuần tra. Mộ Dung Tử Ninh trong lòng vui sướng, một chút ngưỡng mộ nhìn Đồng Nhi ôm nàng ra khỏi cung. Đồng Nhi, vậy mà chính là một cao thủ nha.
Tiết trời cuối đông dâng lên lạnh giá, hai người một trước một sau giấu mình trong áo choàng ấm áp, gương mặt nhiễm lên ý cười nồng đậm nhìn dòng người tấp nập đi đi lại lại. Ánh trăng mờ nhạt buông mình xuống mặt đất, đè lên sắc đỏ ngọt ngào ấm áp của đèn lồng treo trên cao. Mộ Dung Tử Ninh bước giữa dòng người, cảm nhận không khí náo nhiệt xung quanh mà cả người hưng phấn.
Bắc Yến bảy năm qua tốt lên không ít, tuy không quá thịnh vượng nhưng cũng được xem là quốc thái dân an. Trùng hợp hôm nay là lễ hoa đăng, khách nhân qua lại đặc biệt náo nhiệt. Mộ Dung Tử Ninh tò mò lách qua làn người đông đúc khiến Đồng Nhi trong lòng than khổ, lại tăng thêm tốc độ đuổi theo vị chủ tử khó hầu hạ này. Thiếu nữ hắc y dừng chân trước một sạp hàng ven đường, ánh mắt bị đèn lồng màu đỏ thêu hoa văn bạch mai thu hút, ánh mắt bỗng sáng rực.
"Lão bản, ta muốn chiếc này."
Thanh âm non nớt của thiếu nữ hòa vào tiếng nói chuyện ồn ào. Mộ Dung Tử Ninh vô thức nhíu mày, chậm rãi xoay mặt sang bên cạnh, chỉ thấy người kia cũng đang nhíu mày nhìn mình. Hoa phục thêu vân mây, bạch y mềm mại rủ xuống mặt đất, điểm lên mái tóc mềm mượt buông xõa trên vai, trên đầu cài trâm vàng. Mắt đào kiêu ngạo càng khiến thiếu nữ trở nên cao quý, tựa mẫu đơn giữa trần đời dơ bẩn khiến Mộ Dung Tử Ninh vô thức bị thu hút, thất thần nhìn đối phương.
Mà thiếu nữ bên cạnh cũng đang đánh giá nàng, mắt hạnh trừng lớn trên gương mặt tuyết trắng, tóc dài buộc cao khiến nàng thêm phần tinh nghịch. Bất giác quay đầu nói với lão nhân đứng sau sạp hàng:" Hoa đăng bạch mai, bản tiểu thư mua."
Mộ Dung Tử Ninh bị thanh âm trong trẻo kia đánh tỉnh, cũng không chịu thua kém nói:" Hoa đăng là ta thấy trước, ta mua."
Bạch y thiếu nữ nghe vậy xoay người, dường như hơi mất kiên nhẫn nói:" Ta trả giá gấp hai, lão bản, gói lại."
"Ta trả gấp năm.", Mộ Dung Tử Ninh cũng không chịu thua kém, ngay lập tức phản bác lại.
"Ngươi…", bạch y nữ tử tức giận đến cả gương mặt đều trở nên đỏ hồng, bất giác nhiễm lên một tầng đáng yêu. Mộ Dung Tử Ninh hừ lạnh, nhướn mày nhìn đối phương tức giận, giương giương đắc ý cười một tiếng. Nhưng chưa được bao lâu lại thấy người kia hét lớn:" Gấp mười."
Lửa giận từ trong lòng dâng lên, ngay lúc hai thiếu nữ xinh đẹp muốn cãi nhau, lão nhân tóc đầy sợi bạc vội vàng lên tiếng can ngăn:" Hai vị tiểu cô nương đừng vội, đèn hoa mai lão hủ vẫn còn, hai vị đừng gấp."
Thoáng nhìn trên sạp chỉ bày một chiếc, bạch y thiếu nữ nhíu mày hỏi:" Vậy sao ngay từ đầu không lấy ra?", nhưng đáp lại lời nàng chỉ có một nụ cười ngượng ngùng, lão nhân tiếp tục:" Vậy về việc giá cả…", vừa dứt lời, Mộ Dung Tử Ninh đã ném lại cho lão một ánh nhìn sắc lẻm, Đồng Nhi vội vàng lên tiếng:" Không biết xấu hổ."
Mà bên kia gia đinh thiếu nữ bạch y mang tới cũng hung tợn trừng mắt quát:" Ngươi có biết tiểu thư nhà ta là ai không? Ngay trước mặt người làm ăn gian dối, muốn chết sao?"
Lão nhân lần đầu tiên gặp hai vị thiếu nữ xinh đẹp như vậy, cũng là lần đầu tiên bị dọa cho sợ hãi đến cả người căng thẳng, lắp bắp run rẩy nói:" Không… không biết…"
Bạch y nữ tử:"....."
Mộ Dung Tử Ninh:"...."
"Ngươi…", gia đinh chưa kịp quát người đã bị bạch y thiếu nữ kéo lại, nàng lạnh lùng ném bạc lên quầy hàng, hung tợn trừng mắt với thiếu nữ hắc y rồi liền đi mất. Mộ Dung Tử Ninh a một tiếng, cũng từ trong hà bao móc ra một nén bạc, hướng lão nhân gia cười cười, nhưng nụ cười của nàng càng khiến người ta không nguyện ý thấy lại lần thứ hai.
"Lần sau làm ăn thành thật chút. Lão bá à, ngươi cũng lớn tuổi rồi, vẫn nên tích chút đức cho hậu nhân đi."
Dứt lời liền xoay người bước đi, chủ tớ hai người rất nhanh đã hòa vào dòng người nhộn nhịp. Mộ Dung Tử Ninh xoa xoa đèn hoa đăng trong tay, chất giấy mềm mịn khiến nàng cảm thấy cũng không quá thiệt thòi, tính toán một chút lại nói với người phía sau:" Đồng Nhi, muốn cùng ta thả hoa đăng không?"
Đồng Nhi vốn còn đang ngẩn người nhìn xung quanh, giọng nói thanh thoát của thiếu nữ vô thức thu hút sự chú ý của nàng, liền ngay lập tức bị nàng nắm tay kéo đi.
Nơi thả hoa đăng là một dòng sông uốn lượn quanh co, xung quanh dựng lên vô số đình viện, ánh sáng tỏa ra từ đèn lồng ánh lên mờ mịt, mà trên sông nước, hoa đăng phát ra ánh sáng nhỏ nhoi, hòa làm một với bóng đêm, tựa ngọn lửa đốt cháy mặt sông lạnh lẽo.
Mộ Dung Tử Ninh chọn một vị trí khuất người, bên cạnh đình viện có một cây bạch mai, hoa trắng muốt giữa đêm đen như nét son điểm vào giữa trời đất, thuần khiết mà thanh thoát. Thiếu nữ tay cầm bút, gương mặt hơi suy tư, có điểm sầu mi khi không biết phải viết cái gì. Mà trong khi đó ở bên cạnh, một chiếc đèn hoa đăng rẽ nước lao ra, chậm rãi lọt vào tầm mắt thiếu nữ.
Bạch mai dưới ánh lửa yếu ớt bỗng trở nên thật rực rỡ, mà bàn tay vẫn còn đang lơ lửng giữa mặt nước lại càng trở nên tuyệt mỹ.
Mộ Dung Tử Ninh thầm nghĩ, trẻ con cổ đại đều sẽ trưởng thành sớm như vậy?
Hoa đăng từ lúc nào đã trượt vào trong nước, hoa mai từng đóa từng đóa nở rộ trên sông. Trong hư vô, hắc y thiếu nữ chỉ nghe thấy giọng nói của mình dường như nhiễm lên vài phần trầm thấp, len lỏi giữa gió đông, thật khác lạ:" Thập tải luân giao cầu cổ kiếm. Nhất sinh đê thủ bái hoa mai.*"
Thiếu nữ bạch y nghe vậy có chút sững người, có chút thưởng thức nhìn sang, khóe miệng dâng lên mạt ý cười nhàn nhạt. Mộ Dung Tử Ninh thấy vậy cũng cười theo, biết mình thất lễ nhưng vẫn trấn định nói tiếp:" Tiểu thư có thể cho ta biết tôn tính đại danh chứ?"
Vừa hỏi liền phát hiện có điểm không đúng, Mộ Dung Tử Ninh suy ngẫm một chút, nữ tử cổ đại cực kì coi trọng lễ tiết, ngay cả danh tính cũng rất ít khi lộ ra, tám phần hôm nay sẽ không hỏi được cái gì. Thiếu nữ khẽ thở dài một tiếng, toan xin lỗi thì lại nghe được tiếng người kia trả lời, âm thanh lại dễ nghe như vậy:" Tiểu nữ họ Lam, tên Tịch Vân. Cô nương không ngại chỉ cần gọi ta một tiếng Tịch Vân là được."
Vừa nghe người báo tên, khóe miệng Mộ Dung Tử Ninh giật giật. Vậy mà trốn ra ngoài trơi một lần liền gặp trúng thừa tướng nữ nhi, hôm nay chính là ra ngoài mà không xem lịch a. Mộ Dung Tử Ninh dùng tay che mặt, toan muốn rời đi thì lại nghe đối phương nói tiếp:" Vậy tiểu nữ có diễm phúc được biết đại danh của cô nương không?"
Mộ Dung Tử Ninh gượng cười, trong lòng âm thầm kêu khổ, nhưng ngoài mặt vẫn làm một bộ tươi cười như xuân phong hóa vũ, thanh âm có chút ngập ngừng:" Tiểu nữ họ Lạc, là một nhân vật không đáng nhắc đến. Thừa tướng tiểu thư chớ để tâm."
Lam Tịch Vân a một tiếng, vậy mà có người chỉ nghe tên liền đoán được thân phận nàng, có chút ngoài ý muốn xong cũng cảm thấy thú vị, đối mặt với người biết thân phận mình, xưa nay thiếu nữ đều khắc chế rất tốt. Người vừa cùng Mộ Dung Tử Ninh tranh chấp như hoàn toàn biến mất, thay vào đó chỉ thấy một tiểu thư khuê các cao quý thoát tục, đạm nhiên nói:" Là tiểu nữ thất lễ, Lạc cô nương không bằng cùng tiểu nữ hàn huyên một phen?"
Mộ Dung Tử Ninh làm tư thế thỉnh, hai người rất nhanh đã đi đến trong đình ngay gần đó, hai người hầu đã sớm chuẩn bị pha một tách trà, hương thơm thoang thoảng hòa quyện trong hương bạch mai khiến người dễ chịu. Lam Tịch Vân mở lời trước. Mộ Dung Tử Ninh lại một câu tiếp một câu. Không khí cũng được cho là hòa thuận ấm áp.
Mãi đến khi gia đinh lên bẩm báo, Lam Tịch Vân mới có vẻ tiếc nuối hạ một cái bán lễ:" Thời gian không còn sớm, tiểu nữ trước xin cáo từ. Gặp giai nhân là duyên, mong ngày gặp lại."
Mộ Dung Tử Ninh cũng cho nàng một nụ cười:" Mong ngày gặp lại."
Bóng bạch y khuất vào trong đám đông, bầu trời lại đón một trận tuyết mới, hoa đăng trên sông lại như trốn tránh đong đưa, mà bạch mai trên bờ sớm đã bị tuyết trắng phủ kín.
Mộ Dung Tử Ninh ngẩn người một chút, cuối cùng cũng rũ mắt nói:" Trở về thôi."
Tán dù bung lên ngăn cản bông tuyết nhỏ bé, mà người đã sớm khuất vào trong dòng người tấp nập.
Đến lúc hai người trở về đã là giờ sửu**, chân trước Mộ Dung Tử Ninh vừa bước vào tẩm điện, chân sau thái giám đã thông truyền:" Nhị công chúa, bệ hạ thỉnh người đi Đan Tâm điện một chuyến."
(**giờ sửu: 1-3 h sáng.)
Mộ Dung Tử Ninh vô thức nhíu mày, phất tay để tiểu thái giám rời đi, bản thân cũng đổi lại một thân nhung trang, nhanh chóng đến tẩm cung của hoàng đế.
Đêm khuya vắng lặng, tuyết trắng vô thức che đi ánh trăng vàng nhạt, không khí lạnh lẽo quấn lấy rèm mi khiến thiếu nữ không thể nhìn thấy những chấm sáng nhỏ li ti trên trời. Giữa tẩm điện, ánh nến hôn ám càng khiến cho bóng đêm trở nên rõ ràng. Ngọn đèn leo lắt giữa không gian lại nhỏ bé yếu ớt đến vậy, cũng như chính sinh mệnh đế vương Bắc Yến.
Mộ Dung Tử Ninh bước lại gần, ngoại nhân đã sớm bị lão hoàng đế đuổi ra ngoài, giờ khắc này chỉ còn lại hai người cùng một chỗ, thân thể già nua bệnh tật của lão nhân nằm giữa long sàn, bên cạnh lư hương tỏa khói nghi ngút, hương quế nồng đậm khiến thiếu nữ vô thức nhíu mày. Mộ Dung Tử Ninh dập tắt lư hương, cúi người hành lễ:" Nhi thần tham kiến phụ hoàng."
Mộ Dung quốc chủ nheo mắt, khó khăn lắm mới thấy được bóng dáng nữ nhi mơ hồ, suốt bảy năm trở lại đây, sức khỏe hắn càng ngày càng kém đi, hiện tại cơ hồ đã không dậy nổi, triều sớm cũng đổi lại thành nửa tháng một lần. Hoàng đế chống người ngồi dậy, cơ thể chịu không được lại tiếp tục ho khan, khàn giọng nói:" Ninh Nhi, lại đây."
Thiếu nữ quỳ dưới long sàn, ánh mắt nổi lên một tầng mỉa mai. Trước kia là trẻ mồ côi không nơi nương tựa, những năm qua lại nhận được muôn ngàn yêu thương của người này, cái gì một người phụ thân nên làm, Mộ Dung quốc chủ đều làm, thậm chí còn làm rất tốt. Thế nhưng, trong cung cấm, làm sao có cái gọi là chân tâm? Hắn cho nàng tình thương của một người phụ thân, nhưng lại tước đoạt đi của nàng bảy năm tuổi thơ trong sáng.
Lúc này đối mặt với một lão nhân ngâm mình trong thuốc, đáy lòng Mộ Dung Tử Ninh chỉ còn lại lạnh lẽo, nhưng ngoài mặt vẫn không biểu hiện bất kì một tia cảm xúc nào. Hoàng đế thấy vậy cũng chỉ cười, ánh mắt mệt mỏi nhắm lại, thanh âm tuy suy nhược nhưng vẫn không làm mất đi khí thế đế vương uy nghiêm:" Lại trốn ra ngoài?"
Dứt lời lại chịu không được ho khan vài tiếng, Mộ Dung Tử Ninh rũ mắt không nói. Mộ Dung Xung thấy vậy cũng không tiếp tục truy hỏi, chỉ thở dài cảm thán:" Ninh Nhi, lần sau đừng tùy hứng như vậy nữa, tuy ngươi là nữ nhân, lại là ấu nữ, nhưng giang sơn của Mộ Dung gia ta, ngoài ngươi, trẫm thật không biết phải giao phó nó cho ai nữa."
Ngừng một lát ho khan, đế vương lại tiếp tục nói:" Cả đời trẫm không có hoàng tử, Lan Nhi lại quá mức thiện lương, ngoại thích công cao chấn chủ, thiên hạ sẽ sớm đại loạn, trẫm nay cũng đã là đèn cạn dầu, quả thực quản không nổi nữa."
Ngay lúc này, Mộ Dung Tử Ninh bỗng thở dài, thu hết tiếc thương, chung quy tất cả vẫn là vì giang sơn đại nghiệp, điều này vốn hợp tâm ý nàng ban đầu, nhưng đáy lòng vẫn nhịn không được sinh ra một tia ảo não:" Nhi thần biết, phụ hoàng, nữ nhi nhất định vì người bảo toàn Mộ Dung hoàng thất, vì dân chúng trăm họ hộ một Bắc Yến cường đại."
Trong cung cấm, lão nhân bỗng bật cười, đuôi mắt lại lướt qua một tia tàn nhẫn:" Bằng một thân nhi nữ?"
____________________________
Hai câu thơ được sử dụng ở trên là hai câu thơ của đại thi hào Cao Bá Quát.
_Thập tải luân giao cầu cổ kiếm.
Nhất sinh đêthủ bái hoa mai._
--> Dịch thơ:
"Mười năm xuôi ngược tìm kiếm cổ.
Một đời chỉ cúi trước hoa mai."
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)