ẦM.
Tiếng lôi minh truyền tới xen giữa, hướng tầm mắt của Lý Diệu Hoàng và Tần Hạ Băng cùng về cái đe khổng lồ trên ngọn núi đằng xa.
Biển mây đen ngồm rụt rịt những tia sét trên Phôi Khang Đỉnh ánh lên trong mắt cả hai.
"Hình như là hướng tiểu viện ta..". Lý Diệu Hoàng híp mắt đưa tay sờ sờ cầm giây lát thì giựt mình thông suốt:
"Như Ngọc vẫn chưa xuất quan!!!"
"Thật là nàng!!!". Tần Hạ Băng ngữ điệu cũng rất vui mừng.
"Ùm". Lý Diệu Hoàng quay người đối diện đối phương mừng rỡ:
"Đúng là Nh"
Lý Diệu Hoàng nói giữa chừng thì gương mặt rạng rỡ của hai thiếu nữ bổng cứng đờ.
Nhưng chỉ qua giây lát cả hai đều không hẹn mà cùng vội vã quay người cuối đầu.
Tần Hạ Băng trong đầu chợt ùa về những hình ảnh oai hùng ngập hương hoa trên bầu trời quảng trường Hồng Khuynh hai tháng trước.
Tuy lòng nàng không có đố kị gì với Âu Dương Như Ngọc, thậm chí cũng hiểu nguyên nhân và có một lời hứa với nàng ta nhưng Tần Hạ Băng cũng không hiểu sao mình có chút không muốn tha chuyện này...
Tâm trạng Lý Diệu Hoàng còn phức tạp hơn Tần Hạ Băng, vừa sợ sệt, vừa ngại ngùng, cũng có một chút vui vẻ, nhưng sự vui vẻ ấy không trọn vẹn vì hình ảnh Âu Dương Như Ngọc lây lây tay người kia khi cả hai gặp mặt, lúc sau sự vui vẻ ấy còn biến thành một chút khó chịu rồi làm nàng sợ hãi.
Hai thiếu nữ cứ thế bất động xoay lưng về nhau, nhưng trong lòng lại cứ như có những chú sâu li nhi vô hình chạy loạn làm cho vô cùng chật vật vì cùng chung một vấn đề, đến nổi "Tinh Minh lôi kiếp" đã tan biến mà cũng không hay biết.
"Ùmm". Sau một lúc vất vã thuyết phục bản thân và chọn từ, Lý Diệu Hoàng xoay người cố gắng nói ra thật chậm rãi và cẩn thận:
"Lúc trước ở thành Lưu Linh ta v-với Như Ngọc mới gặp nhau có 5 ngày thôi... Kế hoạch giúp nàng cũng là Niệm Lương nghĩ ra á, về sau vì nàng cũng là luyện khí sư nên chúng ta cảm thấy làm bạn rất hợp á... T-ta chỉ muốn kể cho hết câu chuyện khi trước thôi..."
Tần Hạ Băng nghe xong lời giải thích liền quyết đoán không nghi ngờ nguyên nhân ở câu cuối cùng, vì quá khứ, tính cách và hoàn cảnh của cả hai đã làm hai người các nàng hình thành những cổ cá tính như tinh thần trách nhiệm luôn ám ảnh, sự chắc chắn đến cầu toàn và vô số lớp màn bảo vệ bản thân khỏi tổn thương.
Khác biệt ở chỗ là Tần Hạ Băng còn có nhiều trách nhiệm và những thứ cần cân nhắc hơn Lý Diệu Hoàng.
Nên nếu nói Lý Diệu Hoàng là rùa thì Tần Hạ Băng sẽ là thỏ, nàng thậm chí còn chạy nhanh với vấn đề hơn Lý Diệu Hoàng vì vậy nào dám đào sâu nghĩ quá.
Nhưng những lời giải thích lụm cụm chân thành này cũng đủ làm tâm tình Tần Hạ Băng tốt lên rất nhiều, nàng cũng xoay người trở về đối diện với người kia.
Lúc này lại thấy đối phương cứ lom lom đưa đôi mắt có một tia uỷ khất thụt ló lên xuống với mình thì lại hài lòng không thôi, nàng cố tình nói sang vấn đề khác:
"Chúng ta cũng nên về thôi, Niệm Lương dạo này cần tìm ngươi có chuyện gì rất gấp."
Nói xong Tần Hạ Băng liền đạp phi kiếm bay đi, ai biểu người diễn đến thật như vậy là một tên tiểu phôi đảng nào đó.
Này,... Lý Diệu Hoàng mở to hai mắt kinh thán nhìn theo bóng lưng của cao quí đang dần xa, này là ăn gian đó!!!
Nhưng nàng chỉ lo cuối đầu bỉu môi nên nào có thể dùng thần thức để thấy một nụ cười nghịch ngợm chân thật vừa nở trên môi Tần Hạ Băng.
Bất quá lúc Lý Diệu Hoàng bức bối đến chút nữa dặm chân thì bổng nhiên trong không khí truyền đến một giọng nói trong trẻo như sương khiết:
"Như Ngọc khi còn nhỏ từng ở Nhật Tinh vực, nên chúng ta khi đó đã gặp qua."
Vì lời hứa kia mà Tần Hạ Băng không tiết lộ quá nhiều, nhưng nhiêu đây cũng đủ cứu vớt tâm trạng của Lý Diệu Hoàng rồi.
Nàng nhếch cao môi vội vã phi kiếm đuổi theo đối phương.
Lần này thì Lý Diệu Hoàng đã tiến lên cùng song hành với Tần Hạ Băng.
Qua một lúc lại có thêm một ngọn "Cung Ly hoả" nhỏ nhắn xuất hiện, bập bùng bay ở trước soi sáng cảnh đêm cho cả hai.
Qua một lúc Tần Hạ Băng phát giác đối phương đôi khi sựng người nên phi kiếm lên trên một chút, chủ động dẫn đường cho người kia.
Giữa họ không có bất kì lời nói nào, cả hai chỉ dành cho nhau một ít cử chỉ, tuy nhỏ nhắn nhưng lại chất chứa vô hạn dịu dàng và quan tâm, những cử chỉ tinh tế, cẩn trọng, làm người kia thoải mái, tự nhiên chỉ xuất hiện vì họ luôn quan sát và suy tư về người kế cạnh.
Tần Hạ Băng để ngọn "Cung Ly hoả" bay trước mình một khoảng, còn nàng lại nhích gần đối phương hơn một chút.
Lý Diệu Hoàng điều chỉnh tốc độ của thân mình và ngọn lửa be bé để cố gắng giữ nguyên khoảng cách giữa cả hai.
Một khoảng cách tuy không quá gần, nhưng cũng không xa, một khoảng cách giúp hai thiếu nữ cảm nhận rõ ràng sự quan tâm qua cử chỉ và hơi ấm mà người kia truyền tới.
Một khoảng cách vừa đủ để cả hai hài lòng ở thời điểm hiện tại và cùng nhau phi kiếm qua cánh rừng đêm, quay về một mái nhà lớn hơn, nơi còn có người đang chờ đợi hai nàng.
Qua một lúc phi kiếm thì một giọng nói chanh chua của nữ hài vang tới nhị nữ:
"Về rồi à? Vào đi."
Phượng Tiểu Tịch báo hiệu xong liền mở trận pháp phòng vệ.
Không gian xung quanh cả hai lập tức vặn vẹo rồi biến đổi.
Căn tiểu viện rộng lớn mới xây của cả nhóm đã xuất hiện trong tầm mắt của Lý Diệu Hoàng và Tần Hạ Băng.
Đùng, đùng, Xẹt, Xẹt~~,... Bên trong lúc này lại bắn tới vô số những tia sét và vọng ra những tiếng nhau kinh người!
Lý Diệu Hoàng và Tần Hạ Băng giựt mình vội vã phi kiếm thẳng vào.
Khi xuyên qua pháp trận tại cổng chính thì Lý Diệu Hoàng thở phào nhẹ nhõm, còn Tần Hạ Băng thì chỉ thở nhẹ an tâm.
Trên lôi đài nằm giữa tiểu viện là Huỳnh Giao đang giao thủ kịch liệt với A Ngao.
Nữ hài anh khí tuy quần áo có tí rách nát, mặt lại trông vô cùng lắm lem, nhưng thứ làm người ta thu hút ở Huỳnh Giao luôn là đao ý khiếp người của nàng.
Ba bóng đao mang ngưng thật hồng rực như có thiên tính tựa như, xoay vòng đảo điên quanh nàng quyệt tuyệt chặc phá màn sương đen ngồm đang cố lao lại bao phủ.
Còn Huỳnh Giao thì huyết bào phấp phới, trên tay lôi minh đao tuy đã bị A Ngao hút hết lôi hệ linh khí nên không chói loá nhưng khí thế vung tới hắc kì lân vẫn như lần đầu Lý Diệu Hoàng gặp nàng năm nào - thà chết không lùi!
Đao ảnh mờ nhạt trên nó cũng theo đao ý khiếp người mà ngày càng ngưng thật, lại rụt rịt liên tục, mà mỗi lần "Lôi Minh" đối kháng cự vuốt của A Ngao thì dường như cũng thêm một phần uy vũ.
Keng, keng, keng, keng,...
Tuy vậy nhưng Lý Diệu Hoàng cảm nhận được khí tức của Huỳnh Giao lúc này rất mỏng manh, nên nàng liền vội vã chạy tới chỗ Phượng Tiểu Tịch bên góc nhà.
"Hai nàng làm sao vậy?"
"Ngươi hỏi con gà bệnh này làm gì?". Bạch Vân đứng kế bên có vẻ rất bất mãng với Phượng Tiểu Tịch, nàng khoát tay chỉ sang Băng Băng:
"Tự nhiên khi không đi thách đấu rồi xả ba nha đầu này một hơi. Có biết mấy nàng còn ngây thơ không? Bạch Miêu mấy ngày trước tập tới nổi nằm một đống, không biết hai tên trên đài kia chịu được bao lâu nữa, đã năm ngày năm đêm rồi!"
"Năm Ngày Năm Đêm??". Lý Diệu Hoàng đã cùng Tần Hạ Băng chạy lại coi sóc Băng băng vẫn mệt mỏi nằm trên đất, nghe tới câu cuối thì hết mở to mắt kinh hãi nhìn Bạch Vân rồi chuyển sang chầm chầm Phượng Tiểu Tịch.
"Hừ". Chu tước ba đuôi lại hất cổ dài không quan tâm:
"Mấy nha đầu này quá yếu, tập luyện thì cứ lo ăn chơi, ta chỉ dùng một chút phép khích tướng mà thôi."
Lý Diệu Hoàng nhăn mặt cười khổ sờ sờ đầu Bạch Hổ đang cạ cạ tay mình "gao, gao", còn chưa kể phản ứng của Tần Hạ Băng thì Tiểu Tịch chắc chắn sẽ không làm hại các nàng, chắc là bạn nhỏ đang có dự tính gì, tu vi của Băng Băng tiến một tiểu cảnh là rõ ràng nhất.
"Hừ". Bạch Vân chỉ là tính tình thích nghĩ gì nói đó, nàng làm gì mà không hiểu nên cũng không tiếp tục trách mắng Tiểu Tịch, chỉ khoanh tay âm trầm nhìn vùng chiến.
Nhưng ngay khắc này Bạch Vân lại trừng lớn mắt bất ngờ.
"Aaaaaaaa". Huỳnh Giao phía trên lôi đài hét dài, đao mang trên tay nàng sau nhiều lần rụt rịt thì cuối cùng cũng chia tách thành hai bóng đao ảnh uy nghi vung tới A Ngao!
Cảm nhận uy lực khiếp người từ Lôi Minh đao thì A Ngao không dám dùng thân thể mình cản nữa.
"Graoooo". Nàng gầm to ngưng tụ một vùng Ám hệ thuộc tính dưới chân làm chậm lại tốc độ của Huỳnh Giao cũng như hút lấy thân mình nghiêng người né tránh.
ĐÙNG.
A Ngao hung hiểm lách người một tấc tránh né.
Hai đao mang cắm chặc xuống nền lôi đài.
Rắc.
Mặt đất bên dưới lưỡi đao bất ngờ nứt ra!
"Nguy!". Phượng Tiểu Tịch kinh thán rồi nhìn sang Bạch Vân.
Cả hai hiểu ý gật đầu một cái rồi cùng phi thân đến bên dưới lôi đài.
Rắc, rắc, rắc, rắc, rắc,... Lôi đài được cả pháp trận cấp cao bảo vệ lúc này nhanh như chớp nứt ra bốn phía mặt đất, nếu tiếp tục không chỉ có pháp trận phòng vệ bị phá mà cả dãy nhà cũng sẽ sập theo!
Mai thay đã có hai kẻ không chịu mất tiện nghi đón đỡ.
"Quang Dịch Hộ Thiên!". Bạch Vân cắm chắc Nhiễu Linh Trượng xuống mặt đất quát lớn.
Gần trăm đường đất nứt nẻ vừa di căn lập tức bị một bức màn quang hệ vàng nhạt chặn lại, nhưng chúng rất không ổn định mà cứ liên tục lung lây.
"eÁaaaaaa~"
Phượng Tiểu Tịch sải cánh bay vòng trên cao, những đốm lửa nhỏ li ti chậm rải rơi xuống vùng nứt nẻ theo từng cú đập cánh kiêu xa của nàng.
Lỗ hổng pháp trận tiếp nhận hoả hệ linh khí từ Tiểu Tịch dần dà khôi phục, mặt đất trên lôi đài đang từ từ lành lặn trở lại.
Còn tứ nữ Lý Diệu Hoàng, Tần Hạ Băng, Băng Băng, A Ngao thì nãy giờ thật là ngồi không.
Bốn người các nàng qua khắc này đều đang nín thở hồi hợp nhìn chằm chằm Huỳnh Giao trên lôi đài.
Vì nữ hài sau một đao oai hùng kia vẫn bất động nắm chặt "Lôi Minh đao" đang cắm dưới mặt đất, năm đao mang xung quanh lại chưa dấu hiệu biến mất!
"A". Huỳnh Giao qua hai phút bất động thì vô lực ngã uỵ!!
Xoẽng. Năm đao mang mới ngưng tụ hoàn toàn vỡ nát ngay khắc đó.
"Huỳnh Giao!!!!"
Tứ nữ hớt hãi lao lên lôi đài.
Riêng Lý Diệu Hoàng trong đầu lúc này bổng có thêm một giọng nói dịu nhẹ nhưng lại không che dấu được sự gấp gáp đến không nhịn nổi:
"Mau cho ta ra Diệu Hoàng!!!"
Góc hì hì:
Tình trong như đã mà mặt ngoài còn e a a a a a.
Nhưng mình sẽ cố không để cuộc tình này đẹp nhất khi còn giang dở đâu nhaaaaaaaa.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)