Bách Hợp Tiểu Thuyết

CHƯƠNG 236

1098 0 2 0

‘Mộ Hoan’ bỏ ngoài tai lời nói của nàng, đi đến kéo tay A Ba Đáp Cổ Tây Thiến bước đi. Hai nha đầu A Ba Đáp Cổ Ngạo La và A Ba Đáp Cổ Phi Lộ trông thấy cũng đuổi theo phía sau.

Đường đột xông ra ngoài nắng, đầu đau như búa bổ, vội vàng chạy dưới một tán cây tránh ánh nắng mặt trời. Mộ Hoan nuốt khan một ngụm, vội vàng đuổi theo sau người kia, bây giờ nàng nói chỉ có một mình ‘Mộ Hoan’ kia nghe được, không biết làm sao để cứu oa oa.

‘Mộ Hoan’ vẫn bước đi, bàn tay siết rất chặt bàn tay nhỏ xíu của A Ba Đáp Cổ Tây Thiến.

“Đau, đau quá.” A Ba Đáp Cổ Tây Thiến hai mắt rưng rưng nước, chạy vội đuổi theo sau lưng mẫu hậu: “Mẫu hậu, ngài đừng kéo, tay Thiến nhi hảo đau.”

A Ba Đáp Cổ Ngạo La nhìn sang song bào muội muội, thấy đối phương cũng đang nhìn nàng, cả hai không ai nói ai nhào đến cắn mạnh vào tay mẫu hậu. ‘Mộ Hoan’ vì đau mà thả tay ra, trừng trừng mắt dữ tợn nhìn hai nha đầu.

“Các ngươi dám cắn mẫu hậu sao? Mẫu hậu sinh ra các ngươi đấy, hiếu đạo thế nào cũng không biết sao?”

“Ngươi không phải!!” A Ba Đáp Cổ Phi Lộ tức giận nghiến chặt hàm răng: “Mẫu hậu không thô lỗ như vậy, ngài lúc nào cũng bồng tỷ tỷ, không bao giờ kéo tay tỷ tỷ!”

“Ta mệt mỏi bồng không được, kéo nàng không được sao?”

A Ba Đáp Cổ Tây Thiến sợ sệt trốn sau lưng muội muội, hai mắt chảy ra nước, phát ra mấy tiếng nức nở.

“La La, Lộ Lộ, hảo đáng sợ.”

Mộ Hoan lúc này cũng chạy đến, đứng dưới một tán cây, tức giận gào lên: “Ngươi mau trả lại thân xác cho ta!”

“Đây là của ta.” ‘Mộ Hoan’ dang hai tay ra, đôi mắt sắc bén liếc về phía Mộ Hoan: “Là ngươi chiếm đoạt thân thể của ta, đẩy ta vào địa phương đáng sợ đó, là ngươi cướp đi tất cả của ta!!”

“Ngươi nói dối, đây là thân thể của ta!”

“Ngươi từ nơi nào xuất hiện, thân thể của ngươi có thể ở Ngạn Huyền sao?”

Mộ Hoan thất thần, nhìn chằm chằm khối thân thể trước mặt, nàng từ Thượng Hải xuyên không đến đây thân thể kia hẳn không phải của nàng. Bắt gặp được dáng vẻ sợ sệt của Mộ Hoan, ‘Mộ Hoan’ càng thêm đắc ý, dứt khoát ôm ba oa oa chạy đi.

“Ngươi đứng lại!!”

Cố sức đuổi theo phía sau, nhưng nắng trên đỉnh đầu quá gay gắt, nàng không cách nào bước ra ngoài được. Đành phải đợi đến tối, tìm cách quay về Phượng Hòa Cung, mong rằng A Ba Đáp Thấu Á Viên có thể trông thấy nàng.

Lại nói ‘Mộ Hoan’ hoàn hảo mang ba nha đầu về Phượng Hòa Cung, hướng Ân Ly quát một tiếng: “Phao trà.”

Ân Ly vội vàng chạy đi mang chén nãi trà qua cho hoàng hậu, đối phương uống một ngụm liền ném mạnh xuống đất, trợn trừng đôi mắt hạnh dữ tợn nhìn nàng.

“Ngươi nấu cái thứ loạn thất bát táo gì vậy hả?”

“Đây là nãi trà nương nương thích nhất a.”

“Thích cái đầu ngươi, đi pha một bình trà đặc đến.”

“Trà đặc?” Ân Ly ngây ngốc nhìn hoàng hậu: “Ngài vốn không thích uống trà đặc mà?”

“Nói nhiều, mau đi.”

Ân Ly bị quát đến giật nảy người, hoảng hồn bạt vía chạy đi, trong lòng có chút khó hiểu, hoàng hậu hôm nay làm sao lại hung dữ như vậy a?

A Ba Đáp Cổ Ngạo La đứng chắn trước tỷ tỷ và tiểu muội, căng thẳng nhìn chằm chằm người có dáng vẻ y đúc mẫu hậu, trong lòng mười phần nghi hoặc. Rõ ràng ban nãy ba người cùng ở trong Như Ý Quán, hoàn toàn không thấy mẫu hậu có gì bất thường, sao đùng một cái liền thay đổi nhanh như vậy?

“Ngươi nhìn cái gì?” ‘Mộ Hoan’ liếc mắt, cầm quạt phẩy phẩy mấy cái: “Trời nóng như vậy lại để đầy than lô, không ngộp chết sao?”

“Mẫu hậu bị hư hàn không chịu được lạnh, ngươi nhất định không phải mẫu hậu!” A Ba Đáp Cổ Tây Thiến giận đùng đùng chạy ra trước: “Ngươi giấu mẫu hậu ở đâu? Mau trả mẫu hậu cho bản công chúa!”

“Nực cười, ta chính là mẫu hậu của các ngươi, muốn trả cái gì?”

“Ngươi câm miệng!” A Ba Đáp Cổ Phi Lộ đánh mất bộ dáng lạnh nhạt thường ngày, tức giận đến ngũ quan vặn vẹo đứng lên chất vấn: “Ngươi tuyệt đối không phải mẫu hậu.”

“Các ngươi chứng minh ta không phải mẫu hậu của các ngươi xem.”

Ba nha đầu đưa mắt nhìn nhau, ngoài không thích uống nãi trà và sợ nóng ra hình như chẳng còn bằng chứng nào khác nữa. Người kia bề ngoài giống mẫu hậu như đúc, có nói cũng không ai tin là hai người khác biệt.

“Ngoan ngoan nghe lời, ta sẽ không bạc đãi các ngươi.”

‘Mộ Hoan’ nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài, đến cửa thì chạm mặt Ân Ly đang bưng trà đặc tiến vào.

“Nương nương không uống trà nữa sao?”

“Cút.”

Ân Ly bị đẩy lùi về mấy bước, đau đớn sờ vai của mình: “Hoàng hậu nương nương sao khí lực lớn như vậy chứ?”

Ba oa oa nhìn nhau, vội vàng đuổi theo phía sau kẻ giả mạo mẫu hậu.

‘Mộ Hoan’ một đường đi đến Dưỡng Tâm Điện, bình thường thủ vệ thấy hoàng hậu không ngăn cản, cho nên nàng dễ dàng tiến vào đại điện. Từ xa trông thấy hoàng đế chăm chú xem tấu chương, lâu lâu thì cầm chén trà uống một ngụm.

“Hoàng thượng.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên ngẩng đầu lên, trông thấy kiều hương thì vui mừng di chuyển ra khỏi thư án: “Nàng làm sao lại đến đây? La La, Lộ Lộ và Thiến nhi đâu?”

“Thần thiếp tưởng niệm ngài nên đến xem ngài một chuyến.”

“Vậy oa oa đâu? Đưa đến học đường rồi?”

“Đang ở Phượng Hòa Cung.”

Hai chân mày A Ba Đáp Thấu Á Viên thoáng chau lại: “Nàng bình thường đâu để oa oa một mình trong Phượng Hòa Cung, có chuyện gì sao?”

“Thần thiếp đã nói tưởng niệm ngài, hoàng thượng, ngài không tưởng niệm thần thiếp sao?”

Ánh mắt tình tứ kia của Mộ Hoan khiến A Ba Đáp Thấu Á Viên nhịn không được mao cốt tủng nhiên, có cảm giác xa lạ đến cực điểm. Bình thường kiều hương ở trên giường rất hay cùng nàng mày đưa mắt lại, đặc biệt có ý vị, nhưng hôm nay lại không thấy được vẻ kiêu sa mà mang thêm vài phần tục diễm.

“Hoàng hậu, nàng không sao chứ? Trẫm thấy nàng hôm nay kỳ quái.”

“Thần thiếp ở đâu kỳ quái a?” ‘Mộ Hoan’ dùng sức lôi kéo hoàng đế ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng vòng tay qua cổ nàng: “Hoàng thượng xa lánh thần thiếp, đáng ghét.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên vội gỡ vòng tay của nàng, nghi hoặc nhìn kiều hương từ trên xuống dưới, rõ ràng không có gì bất thường sao nàng vẫn thấy hành động hôm nay không giống mọi khi.

“Mẫu hoàng, đó không phải mẫu hậu!!”

A Ba Đáp Cổ Ngạo La phóng thẳng đến cắn một phát vào cánh tay của ‘Mộ Hoan’, hung hăng trừng trừng mắt: “Ngươi muốn làm hại mẫu hoàng sao!?”

A Phúc đang quan sát cũng bị làm cho hồ đồ, vội vàng ôm khay trà sâm đứng một góc đánh giá toàn bộ câu chuyện.

“Phát sinh chuyện gì?”

A Ba Đáp Thấu Á Viên vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, phản ứng đầu tiên chính là đem ba oa oa kéo hết ra sau lưng mình. Ngay cả nàng cũng cảm thấy bất thường, nhất là La La đã nói người trước mặt không phải kiều hương nàng càng thêm thận trọng.

“Không biết.” A Ba Đáp Cổ Tây Thiến nắm lấy tay áo nàng kéo mấy cái: “Mẫu hậu đột nhiên kéo Thiến nhi, rất đau đó, còn mắng Ân Ly tỷ tỷ. Lát lại nói mấy thứ kỳ quái, không thích uống nãi trà, bảo Ân Ly tỷ tỷ mang đi hết than lô trong cung.”

Trong lòng giật nảy một cái, A Ba Đáp Thấu Á Viên đưa mắt nhìn ‘Mộ Hoan’, nội tâm rét lạnh: “Ngươi là Mộ Hoan, nhị lệnh ái?”

“Các ngươi sao có thể phát hiện ra sớm như vậy? Ta theo sau Trầm Ngọc cũng hơn mười năm rồi, chút biến hóa này chẳng ai phát hiện, các ngươi lại phát hiện?”

“Thật sự là ngươi?”

A Ba Đáp Thấu Á Viên hít phải một ngụm lãnh khí, đưa mắt nhìn A Phúc: “Mang công chúa và hoàng thân trở về Phượng Hòa Cung, hảo hảo chiếu cố.”

A Phúc vâng dạ nhận mệnh, bước lên ra hiệu mời rồi bồng tiểu công chúa ly khai, hai hoàng thân thấy vậy cũng vội vã chạy theo phía sau. Đợi khi oa oa đều đi cả rồi, A Ba Đáp Thấu Á Viên mới xoay người nhìn ‘Mộ Hoan’, hai chân mày dần dần chau lại.

“Ngươi rốt cuộc muốn cái gì?”

“Đây là thân xác của ta, tất nhiên ta phải lấy lại rồi. Trầm Ngọc từ đâu xuất hiện chiếm đoạt thân xác của ta, lấy đi những thứ vốn dĩ thuộc về ta, hậu vị nàng ngồi đủ lâu rồi, và cả ngươi nữa, căn bản ngươi cũng là của ta.”

“Ngươi câm miệng!!”

‘Mộ Hoan’ nghiêng đầu nhìn bóng người mờ mờ đang tiến vào: “Không ngờ ngươi đi cũng nhanh thật.”

Mộ Hoan mím mím chặt môi, nàng không thể đến Phượng Hòa Cung, chỉ có thể nương theo bóng râm đến Dưỡng Tâm Điện một chuyến. Nào ngờ bắt gặp được ả đang ở đây, xem ra lão thiên gia cũng muốn nàng đem chuyện này giải quyết rõ ràng.

“Ngươi trả lại thân thể cho ta!!”

“Đây là thân thể của ta, ngươi lấy tư cách gì đòi lại?” ‘Mộ Hoan’ chỉ thẳng tay vào mặt nàng mỉa mai: “Ngươi chết rồi, chết ở dưới con sông lạnh băng băng trong rừng rồi, chỉ còn hồn phách lưu lạc đến Ngạn Huyền đại lục địa. Thế mà nữ nhân không biết liêm sỉ kia đánh hồn phách ta ra khỏi thân thể, đem hồn ngươi nhập vào, cướp hết tất cả những gì của ta!!”

“Nực cười, ta chết rồi, ngươi không chết sao? Ngươi cũng bị đẩy xuống hồ nước trong vương phủ, thân thể đã lạnh rồi, mẫu hậu vì muốn phục sinh ta nên mới để ta đến thế giới này!”

“Ta chưa chết! Là các ngươi hại ta mất hết tất cả!!” ‘Mộ Hoan’ điên tiết gào lên: “Ta đến đây để lấy lại tất cả thuộc về mình!”

Mộ Hoan thật sự hết cách, trân trối nhìn nữ nhân có gương mặt giống nàng y đúc đang phát điên ở trước mặt. Lần này thật sự thảm rồi, nàng không cách nào lấy lại được thân thể, càng không thể đấu lại được với chủ nhân thật sự của thân xác.

“A Hoan, nàng ở đây đúng không?”

Chợt phát hiện chó nhỏ vẫn còn ở trong điện, Mộ Hoan tìm cách đến bên cạnh nàng, lại không thể chạm vào đối phương.

“Thần thiếp ở đây, hoàng thượng, ngài có thấy thần thiếp không?”

“Làm sao nàng có thể thấy ngươi?” ‘Mộ Hoan’ khoanh tay mỉa mai: “Ngươi chung quy chỉ là một cái linh hồn.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên chau mày nghĩ ngợi, không chút đắn đo xoay người rời khỏi Dưỡng Tâm Điện, một mạch đi về Phượng Hòa Cung.

Còn chưa kịp hiểu gì thì người đã chạy đi mất, Mộ Hoan đưa mắt nhìn ‘Mộ Hoan’ cũng đang muốn chạy liền lập tức ngăn cản. Thân thể đột nhiên bị hút vào, cả người nặng nề ngã xuống, phát hiện ‘Mộ Hoan’ đã bị đẩy ra ngoài thể xác.

Hóa ra nàng có thể tùy ý quay về cơ thể của mình.

‘Mộ Hoan’ không chần chờ lao vào thân thể, Mộ Hoan liền bị bật ra, vô thố lùi về mấy bước. Cơ thể nàng có thể tiếp nhận cả hai linh hồn, nhưng mỗi lần tiến vào rồi bị đẩy ra mấy rất nhiều sức lực, căn bản không thể làm thêm lần thứ hai.

“Ta là sinh hồn, ngươi là tử hồn, ngươi nhất định không thể lưu lại quá lâu.”

“Tử hồn thì làm sao?”

Mộ Hoan tìm cách bước lên, lần nữa tiến vào thân xác, nhưng cảm giác nặng nề không cảm nhận được nữa mà ‘Mộ Hoan’ cũng bị đẩy văng ra ngoài. Thân xác đổ gục xuống, hai người bàng hoàng nhìn nhau, ‘Mộ Hoan’ thử tiến vào cũng không được.

“Ta đã nói rồi, ngươi là tử hồn!” Mộ Hoan cười nhạo một tiếng, dùng sức chống đỡ đứng dậy: “Ngươi không thể lưu lại quá lâu.”

“Không thể nào… không thể nào…”

‘Mộ Hoan’ cố thử lại lần nữa nhưng bất thành, ngây ngẩn nhìn thân thể lạnh lẽo nằm trên sàn. Ngay cả Mộ Hoan cũng vậy, đành đứng một bên quan sát, xem chừng nàng không còn cách nào để quay về được nữa.

“A Hoan!!”

A Ba Đáp Thấu Á Viên đột ngột xông vào, phát hiện thân xác nằm lạnh trên đất vội ôm vào lòng, nửa điểm hơi thở cũng không cảm nhận được. Vội vàng lấy trong tay áo một thứ gì đó đặt xuống đất, Mộ Hoan ghé mắt nhìn thử, là một bức tranh.

“Mẫu hậu, cầu ngài, ngài đã đưa A Hoan đến đây, ngài nhất định cứu được nàng.”

Vòng tay ra sức ôm ghì lấy thân thể lạnh lẽo, nghĩ đến sau này không thể gặp lại được kiều hương, trong lòng dâng lên một cỗ chua xót không kìm nén được. Nước mắt từng giọt lăn dài trên gò má, cố sức giữ lấy một phần ấm áp.

Mộ Hoan ngồi xuống bên cạnh chó nhỏ, muốn lau nước mắt của đối phương nhưng không được. Nàng không cam tâm rời khỏi chó nhỏ, nàng còn có oa oa cần phải chiếu cố, không thể cứ như vậy mà ly khai.

“Á Viên…”

‘Mộ Hoan’ lần nữa lao vào nhưng lại bị đẩy mạnh hơn, vô thố ngã sõng soài dưới đất. Trước mắt xuất hiện một nữ nhân, ánh mắt sắc bén dán vào nàng, thông qua ánh mắt có thể nhìn rõ nội tâm.

“Ngươi chết rồi, thân thể này cũng không phải của ngươi.”

“Là ngươi!!” ‘Mộ Hoan’ đứng bật dậy, chỉ tay vào nàng mà quát: “Là ngươi lấy cắp thân xác của ta!!”

“Thân xác này là của Trầm Ngọc, chính ta đưa nàng đến thế giới này. Còn thân xác của ngươi đã bị Mộ Tước chôn dưới ba tấc đất rồi.”

Nghe xong câu này Mộ Hoan bàng hoàng nhìn qua, tỷ tỷ đích thân chôn xác ‘Mộ Hoan’, vậy tại sao khi thấy nàng vẫn dửng dưng như không có gì xảy ra?

“Không thể nào!!”

“Ngươi không tin có thể đến Đồng quốc công phủ, xác ngươi chôn trong hậu viện, dưới một tảng đá lớn. Mộ Tước năm đó thấy ngươi chết, lại không cách nào chôn cất ngươi tử tế, đành mai táng ở hậu viện để tránh bị người của chính phi phát hiện. Sau đó ta đưa Mộ Hoan về Đồng vương phủ, Mộ Tước biết rõ thân phận của nàng nhưng không vạch trần, cho nên ngươi nghĩ ngươi còn sống sao?”

“Không thể nào… sao có thể như vậy được?”

Hách Nhã đưa mắt nhìn sang Mộ Hoan, mở miệng nói: “Mộ Tước từ đầu đã minh bạch, không vạch trần vì ngươi đối đãi nàng rất tốt, mà nàng cũng luyến tiếc muội muội đã mất.”

Cuối cùng Mộ Hoan cũng hiểu được sự tình năm đó, hóa ra tỷ tỷ từ đầu biết nàng không phải chân chính ‘Mộ Hoan’, nhưng vẫn hộ nàng, yêu thương nàng như thân sinh tỷ muội.

“Ta không tin! Ta không tin!!!”

“Ngươi đã chết rồi, ngươi không cách nào quay về thế giới này được nữa. Còn Trầm Ngọc, ngươi tiến vào thân thể lần nữa, ta nghĩ có thể sẽ thành công.”

Mộ Hoan gật gật đầu, nhanh chóng xoay người nhìn chó nhỏ đang ôm thân thể của nàng. Trong lòng nàng lúc này chỉ nghĩ mau chóng trở về bên cạnh đối phương, những chuyện khác sau này tính cũng được.

Lấy hết dũng khí tiến vào thân thể, cảm giác nặng nề quen thuộc trở lại, nỗ lực đem mắt mở ra. Đập vào mắt là gương mặt tràn ngập lo lắng của chó nhỏ, Mộ Hoan mừng rỡ đưa tay sờ mặt nàng, quả nhiên cảm nhận được độ ấm.

“Á Viên.”

“Nàng tỉnh rồi? Không sao chứ?”

“Thần thiếp không sao, chỉ có hơi đau một chút…”

Mộ Hoan nhìn ra sau lưng chó nhỏ, chẳng còn thấy ‘Mộ Hoan’ hay mẫu hậu nữa, trong lòng thoáng chốc nảy sinh tư vị kỳ lạ.

“Sao thế?”

“Giống như một giấc mộng…” Đưa tay đặt lên gò má chó nhỏ, cảm nhận nước mắt nóng hổi chạm vào lòng bàn tay: “Cũng may, tỉnh mộng rồi ngài vẫn ở đây.”

Thế giới này có biết bao thứ tốt đẹp, nhưng nàng cũng chỉ quyến luyến duy nhất một người. Vì đối phương mà đến thế giới này, vì đối phương mà kiên trì, chưa từng một lần biết mệt mỏi.

“Trẫm cũng vậy, thật may nàng vẫn ở đây.”

                                                 ============== HOÀN =============

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
117
Chương trước
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16