Chương 2
Đêm đen luôn gợi cho người ta vẻ ưu nhã, hắc ám, khiến ma quỷ nhảy nhót, khiến tâm hồn mê say. Trên ghế salon ở quán bar, một cô gái mặc đồ thể thao màu trắng bị một người phụ nữ đè dưới người mà hôn. Nhưng từ đôi vai run run của cô ấy có thể nhận ra được cô không hề vui sướng.
Người phụ nữ đang đè trên người dường như nhận ra sự phân tâm của cô, chậm rãi ngồi dậy. Thuần thục mà lấy điếu thuốc từ trong ngực ra, lẳng lặng hút. Cô gái mặc đồ thể thao màu trắng nhút nhát nhìn chằm chằm người phụ nữ, một lúc sau, nước mắt cô rơi xuống.
“Khâu… Tiểu thư Khâu… Tôi xin lỗi… Tôi… Tôi vẫn làm được, làm ơn cho tôi một cơ hội nữa.” Cô gái cuống quýt giải thích, nước mắt một giọt lại một giọt rơi xuống ghế salon như tuyến hạt châu bị đứt. Người phụ nữ quay đầu lại, mặt không cảm xúc nhìn cô gái. Dưới ánh đèn neon, cô gái cuối cùng cũng nhìn thấy diện mạo của người phụ nữ. Chỉ nhìn thoáng qua cô liền choáng váng.
Người phụ nữ này rất đẹp, mái tóc đen dài, không chút chải chuốt gì mà tán loạn sau lưng. Tóc mái trên trán che một bên mắt, lộ ra bên mắt đan phượng (1) nhỏ hẹp kia, dưới con mắt đó là một nốt ruồi hình giọt nước. Cô vểnh cao cái mũi thẳng tắp đầy kiêu ngạo, giữa đôi môi mỏng đỏ mọng kẹp một điếu thuốc. Nhìn hai cánh môi mỏng đỏ mọng kia, tay cô gái vô thức mà vuốt ve bờ môi mình, vừa nãy là hai cánh môi kia hôn mình đúng chứ? Cô cảm nhận được xúc giác lành lạnh cùng mùi hương nhẹ thoảng qua.
Nhìn xuống, người phụ nữa này mặc một bộ công sở tiêu chuẩn, bộ vest đen phối hợp với váy ngắn, cộng với khí chất quyến rũ của người phụ nữ, không những không khiến người ta cảm giác phù phiếm, ngược lại như có một sự cấm đoán, cám dỗ khó tả. Bên trong bộ vest chỉ khoác một chiếc sơ mi trắng, lúc này cổ áo sơ mi đã mở rộng ra, lộ chiếc cổ mảnh khảnh và xương quai xanh tinh xảo.
“Nhìn đủ chưa?” Giọng nói lạnh lùng của người phụ nữ vang lên, kéo cô gái vẫn còn ngây ngốc trong mộng về hiện thực. “Tiểu thư Khâu… Tôi xin lỗi… Thật xin lỗi… Xin hãy cho tôi thêm một cơ hội, tôi nhất định sẽ làm được!” Người phụ phớt lờ cô gái đang hoảng hốt giải thích, chỉ lấy điện thoại ra gọi điện. Một lúc sau, một người trang điểm lòe loẹt, ăn mặc lộng lẫy xuất hiện trước mặt hai người.
“Chà, ngọn gió nào thôi cô đến đây? Tiểu thư Khâu sẽ chủ động gọi điện cho tôi sao? Có chuyện gì? Đứa bé này không làm cô hài lòng?” Người phụ nữ vừa đi vừa nói, không để ý đến sắc mặt đại tiểu thư Khâu đang càng này càng đen lại. Nếu người phụ nữ này ở cổ đại thì có thể gọi là tú bà thanh lâu. Ở hiện đại thì gọi là “bà trùm”, văn vẻ hơn một chút thì là “người môi giới”.
Còn vị đại tiểu thư Khâu mà cô gái và “bà trùm” nhắc đến chính là thiên kim của Khâu Hạ - chủ tịch tập đoàn Thịnh An - Khâu Dĩ Dình. Cô là người thừa kế duy nhất, hòn ngọc quý trên tay của của nhà họ Khâu. Khâu Hạ ban đầu khởi nghiệp cùng vài người bạn trong lĩnh vực bất động sản, sau này công việc kinh doanh ngày càng lớn mạnh, vì quan điểm bất đồng nên mỗi người mỗi ngã.
Với số tiền kiếm được, Khâu Hạ tự mình thành lập Công ty Bất động sản Thịnh An. Mới đầu nó chỉ là một công ty quy mô nhỏ, cũng không có vốn liếng làm nền tảng, làm gì cũng gặp trắc trở, công ty đã từng đối mặt sự phá sản. Tuy nhiên, trong một lần dự tiệc khiêu vũ của giới thượng lưu, hắn đã gặp Vương Du, con gái của một nhà bất động sản nổi tiếng hàng đầu lúc bấy giờ.
Khâu Hạ mặc dù không có tiền nhưng cũng tuấn tú lịch sự, mà Vương Du lại là thiên kim nhà giàu quý phái, tao nhã. Vì một điệu nhảy mà hai người cọ sát ra tia lửa. Hẹn hò được hai năm, Vương Du kết hôn với Khâu Hạ bất chấp sự phản đối của cha mẹ. Dựa vào danh tiếng và tiềm lực tài chính của giới bất động sản nổi tiếng, công ty của Khâu Hạ ngày càng phát triển mạnh, không chỉ trong lĩnh vực bất động sản, mà họ còn là người dẫn đầu trong cả lĩnh vực thực phẩm và giải trí.
Như vậy, ngay khi Khâu Dĩ Tình được sinh ra, cô đã được phong tặng danh hiệu “con nhà giàu”. Ra đời với chìa khóa vàng trong tay, ngay từ đầu đã đứng ở vạch đích. Lại vì cô có một bộ túi da tốt nên được bạn bè định nghĩa là nữ thiếu gia phong lưu. Tại sao lại kêu thiếu gia? Bởi vì Khâu Dĩ Tình là lesbian, cái mà mọi người gọi là đồng tính luyến ái.
Rốt cuộc bắt đầu từ khi nào thích phụ nữ, Khâu Dĩ Tình cũng chẳng rõ nữa. Có lẽ là lúc cô ngủ với một người phụ nữ lần đầu tiên vào năm 16 tuổi, có lẽ là khi 12 tuổi nhìn lén mẹ thay quần áo, cũng có lẽ là lúc 10 tuổi hôn bạn nữ cùng bàn, có lẽ… có lẽ… Tựa hồ còn sớm hơn, hoặc là, lúc cô vừa sinh ra đã là người đồng tính.
Khâu Dĩ Tình đã từng thử chung đụng với đàn ông, nắm tay hoặc nói chuyện bình thường thì không có vấn đề gì. Nhưng chỉ cần tiếp xúc thân mật như ôm hay hôn, thì Khâu Dĩ Tình liền giống như con hổ bị giẫm phải đuôi, trở nên cực kỳ hung dữ. Có một lần bạn trai đang hẹn hò với Khâu Dĩ Tình chỉ hôn nhẹ khóe môi cô, liền bị đại tiểu thư Khâu tát đến thất điên bát đảo.
Bạn trai vừa muốn nổi giận, liền phát hiện ra thủ phạm tát mình không thèm để ý hình tượng mà nôn thốc nôn tháo ngoài đường. Bạn trai bực bội sờ lên khuôn mặt sưng tấy của mình, mình đâu có hôi miệng đúng không? Tại sao lại khiến người kia chán ghét như vậy? Kể từ đó, Khâu Dĩ Tình không bao giờ dám kết giao với đàn ông nữa, cô yên lặng tự nhận mình có chứng sợ đàn ông.
Khâu Dĩ Tình có rất nhiều bạn bè, hầu hết là người giàu có hoặc quý tộc, không trai xinh thì cũng là gái đẹp. Đối với xu hướng tính dục của Khâu Dĩ Tình, bọn họ không coi cô là quái vật như những người khác, ngược lại còn rất xem trọng tính cách dám làm dám chịu, dám yêu dám hận của cô.
Cũng không ít người đồng đạo hướng Khâu Dĩ Tình tỏ tình. Chỉ có điều đối với Khâu Dĩ Tình mà nói, lên giường thì có thể, nói yêu thì miễn bàn. Khâu Dĩ Tình không phải là người thiếu thốn tình cảm, ngược lại cô cho rằng mình là người bác ái. Cô đã từng thử duy trì mối quan hệ chân thành với một người phụ nữ, nhưng kết quả lại không như ý muốn.
Trong mấy năm nay cô liên tục thay đổi đối tượng, Khâu Dĩ Tình kinh dị nhận ra rằng chẳng có bất kỳ người phụ nữ nào có thể khiến trái tim mình rung động, và cũng chẳng ai một lòng một dạ với mình. Từ đó, tần suất Khâu Dĩ Tình thay đổi bạn giường càng thường xuyên hơn, hầu như là một tháng một người. Điểm chung duy nhất của bọn họ chính là phụ nữ, còn là phụ nữ thật xinh đẹp.
Khâu Dĩ Tình lại châm một điếu thuốc, ánh mắt ghét bỏ nhìn “bà trùm” thân hình béo phệ, ăn mặc diêm dúa đang từ từ đi về phía mình. Nhìn người phụ nữ kia mắt nhăn mày cười, Khâu Dĩ Tình toát mồ hôi lạnh sau lưng, “OH MY GOD, vị này trước mặt tôi vui lòng bỏ đi khối thịt mỡ trước khi mặc bikini!”
“Ấy, tiểu thư Khâu, cô có gì không hài lòng sao, cô muốn xử nữ, tôi không phải đã tìm cho cô rồi à?” “Bà trùm” phớt lờ ánh mắt kinh tởm của Khâu Dĩ Tình, đặt mông ngồi xuống cạnh cô, giọng nói ồm ồm như đàn ông mà làm bộ như chim sẻ nép vào người.
Khâu Dĩ Tình không dấu vết né qua bên cạnh một chút, nhiều người trong quán bar đã chú ý đến chỗ này, cô không muốn người khác nhìn thấy mình đang ngồi với “người tuyệt mỹ” như vậy. “Vị tiểu thư này, tôi nghĩ cô hiểu lầm ý tôi rồi, tôi muốn xử nử chứ không phải trẻ vị thành niên, cô đem đứa trẻ này tới là muốn ném thể diện của tôi sao?”
Nụ cười trên mặt Khâu Dĩ Tình biến mất, thay vào đó là biểu tình lạnh như băng. “Bà trùm” nhìn vẻ mặt tăm tối của Khâu Dĩ Tình, cười đứng lên. “Tiểu thư Khâu, cô cũng không phải không biết, làm nghề này thì có ai là còn chứ? Yêu cầu của cô cao như vậy, tôi nhất thời không thể xử lí, nể mặt đây là lần đầu tiên cô đến, chúng tôi mới đưa cô gái nhỏ này cho cô, cô không cảm kích thì tôi cũng đành chịu.”
“Bà trùm” đã sớm kéo cô gái đang sợ hãi sang một bên, xoay người muốn mang cô đi. “Chờ một chút…” Khâu Dĩ Tình ngăn cản hai người, rõ ràng thấy được cô gái kia khẽ run lên khi nghe cô nói. “Tôi muốn cô gái này, tôi trả giá gấp mười. Cô ấy sau này sẽ là người của tôi, cũng sẽ không trở lại địa phương này của mấy người.”
Người phụ nữ nghe thấy lời của Khâu Dĩ Tình, liền vội vàng lôi cô bé kia lại. Trên mặt tươi cười hiện ra vô số nếp nhăn giống da chó, “Chà, tôi biết cô Khâu là người rộng rãi mà. Được rồi, tặng cô cô gái nhỏ này!” Người phụ nữ nói xong liền nhảy nhót đi ra ngoài dưới sự chú mục của mọi người.
Khâu Dĩ Tình lấy tay che mặt, tránh cho “hào quang lấp lánh” của người phụ nữ kia làm cô bị thương. Thật lâu sau, cô mới chậm rãi ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt ngấn nước của cô gái nhỏ. “Em tên gì?” Khâu Dĩ Tình bất đắc dĩ hỏi, mình là gì vậy? Lừa gạt buôn bán trẻ vị thành niên? Cưỡng hiếp trẻ em?
“Em… Em là Hoàng Duyệt Tần.” Cô gái nhút nhát, sợ sệt đáp, đôi tay gầy guộc siết chặt khóa kéo của bộ đồ thể thao trắng. “Tại sao em làm cái này?” Cơ thể cô bé run lên kịch liệt hơn khi nghe câu hỏi này, như thể đang cố nén nỗi đau lớn.
“Ba em mất, mẹ không có tiền, em… Hức…” Cô càng nói càng không thành lời, tất cả đều biến thành nước mắt nóng hổi tuôn ra. Khâu Dĩ Tình hờ hững nhìn cô khóc như “lê hoa đái vũ”(2), cô không hiểu được thống khổ của những người này, nhưng cô không phải kẻ xấu “thừa dịp cháy nhà đi hôi của”.
Lấy ra một cây viết và tấm séc, nhanh chóng kí tên lên trên. Sau khi viết xong, Khâu Dĩ Tình từ từ đứng dậy, đến bên cạnh cô gái rồi nhét tấm séc vào tay cô. “Số tiền này đủ chi trả học phí, sinh hoạt phí cho em và gia đình. Trên đó có số điện thoại và địa chỉ của tôi, nếu sau này gặp khó khăn thì đến tìm tôi.”
Nói xong, Khâu Dĩ Tình không thèm quay đầu mà đi ra quán bar, để lại cô gái nhỏ với vẻ sợ hãi, ngây người ở lại. Chậm rãi mở cửa xe, Khâu Dĩ Tình bất đắc dĩ cười, cô thành nhà từ thiện từ khi nào? Hôm nay cô không những không giải quyết được nhu cầu sinh lý, còn vướng phải một đống rắc rối, càng buồn cười là cô lại bộc phát lòng từ bi.
Khâu Dĩ Tình ở trong xe tự cười nhạo mình, đột nhiên nhìn thấy bóng người lấp lóe lên bên cửa kính xe, cô không kiên nhẫn hạ cửa kính xe xuống: “Cô gái nhỏ? Còn chuyện gì nữa? Số tiền đó không đủ sao? Nếu không đủ thì tôi đưa thêm cho em?” Khâu Dĩ Tình tức giận nói. Nhìn vẻ mặt không vui của Khâu Dĩ Tình, cô gái liền như đà điểu đứng lên.
“Tiểu... Tiểu... Tiểu thư Khâu, số tiền này em không thể cầm.” Khâu Dĩ Tình nhìn tấm séc đưa đến trước mặt, nghe thanh âm giống muỗi kêu kia liền hơi nhíu mày. “Ồ? Không cần tiền? Không cần tiền sao em lại làm những việc này? Bây giờ thế nào? Giả bộ thanh cao sao?” Khâu Dĩ Tình không chút nể tình mỉa mai cô gái, vì sức chịu dựng của cô đã đến cực hạn.
“Em không có quyền lấy tiền của chị, em…”
“Hay em muốn lên giường với tôi?”
Còn không chờ cô gái nói xong, Khâu Dĩ Tình đã ngắt lời, hỏi ngược lại. Nghe được những lời trắng trợn như vậy, cô gái đỏ bừng mặt, tay không ngừng ngoe nguậy góc áo, nhưng không nói được lời nào. Khâu Dĩ Tình bất đắc dĩ lắc đầu, mệnh cô hôm nay đen đủi vậy sao?
“Tôi muốn nói với em vài điều. Đầu tiên, tôi sẽ không cùng em lên giường, không phải vì không đồng tình với em mà là vì tôi chỉ hứng thú với xử nữ, không phải trẻ vị thành niên. Thứ hai, tôi không muốn bị bạn bè trêu chọc rằng tôi lừa gạt trẻ vị thành niên, là bà bác còn đi cưỡng bức trẻ con. Thứ ba, em không cần bận tâm vấn đề tiền bạc, với tôi đó chỉ là số tiền nhỏ, coi như lời cảm ơn của tôi dành cho nụ hôn vừa rồi đi.”
Vừa dứt lời, liền nghe thấy một tiếng “Rẹt---”, chiếc xe thể thao Ferrari màu đỏ nhanh chóng chạy đi, chỉ để lại cho mọi người bóng mông xe chớp động.
------
(1) Mắt đan phượng (phượng đỏ) có đặc điểm là cặp lông mi thường cong dài, mí mắt 2 mí rõ nét, thần thái đôi mắt như đang cười mặc dù ánh mắt có phần cảm thấy trơn ướt, tĩnh lặng. Các nhà nhân tướng học đánh giá những người sở hữu cặp mắt này có tài văn chương xuất chúng, được những người xung quanh rất tôn trọng.
Những người sở hữu đôi mắt phượng này được đánh giá là vô cùng hiếm hoi, bởi đôi mắt này hội tụ đầy đủ vẻ đẹp cả về thẩm mỹ lẫn chiều sâu với ánh nhìn thiện cảm, đầy thu hút, ấn tượng cho những người đối diện đặc biệt là đối với người khác giới.
Kim Bum
(2) Lê hoa đái vũ [梨花带雨] : Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi trong bài “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị: “Lê hoa nhất chi xuân đái vũ”. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)