Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 1

519 0 3 0

---

 

Trong đêm vắng, X thành dưới cơn mưa tầm tã, ở một con đường nhỏ, Hải Giang rùng mình gom lại áo choàng, siết chặt cây dù trong tay rồi vội vã đi nhanh về phía trước.

Hôm nay là một ngày chó má, gặp phải tên khách biến thái thích bạo lực. Hắn dùng tàn thuốc lá dúi vào người nàng. Tuy làm công việc này Hải Giang bị người khác khinh rẻ nhưng nàng cảm thấy bản thân không ép buộc, không cướp bóc của ai chỉ là thuận mua vừa bán. Thế nên nàng không làm, loại người như thế này không cần chịu đựng, không kiếm thì không kiếm. Nhưng hắn lại trở lại quán bar náo loạn làm nàng bị quản lý mắng một trận. Thật là khốn khiếp.

Dưới ánh đèn đường mờ ảo, Hải Giang nhìn thấy một bóng đem trước mặt. Nhìn kỹ thì ra là một nữ sinh, trên người còn mặc giáo phục. Dáng người cao gầy, mưa xối ướt hết người, tóc bết vào mặt, ở giữa đêm mưa như vậy dọa Hải Giang giật mình.

Vỗ vỗ ngực trấn an bản thân, Hải Giang tiếp tục bước nhanh về nhà. Hôm nay đủ bực mình, ngay lúc này nàng chỉ muốn ngã vào chiếc giường ấm áp.

Nhưng vừa bước qua nữ sinh kia thì.

“Bùm”

Hải Giang quay đầu lại thì nữ sinh đã ngã ra đất ngất đi. Nàng thầm mắng một câu thô tục rồi bất đắc dĩ quay người trở lại.

“Này này”

Cố lay gọi nhưng người kia vẫn nhắm mắt. Vậy gọi cứu thương, không thì cảnh sát. Thật phiền toái.

Hải Giang lấy điện thoại từ trong giỏ ra, ấn nguồn. Hết pin.

“Chết tiệt.”

Nhìn điện thoại trong tay lại nhìn người trên mặt đất. Hải Giang dứng dậy đi tiếp.

“Liên quan gì mình đâu.” Hải Giang lẩm bẩm.

Đi được vài mét, nàng đứng lại, lại đi tiếp vài mét, lại đứng lại.

“A, mắc nợ a.”

Khẽ cắn rắng, Hải Giang quay đầu chạy ngược lại chỗ người đang nằm trên mặt đất.

“Ngươi tỉnh tỉnh cho ta, ta một mình nâng không nổi ngươi.” Hải Giang lay lay người nọ.

“Ngươi không tỉnh ta mặc kệ ngươi.” Hải Giang phát hỏa hét.

May mắn người nọ dường như nghe được Hải Giang nói, hơi hơi năng mí mắt.

Hải Giang thở một hơi, đỡ lấy cánh tay người kia choàng qua vài mình, hai người khập khiểng lôi kéo đi về phía trước.

---

Lạc Anh là bị đói tỉnh. Nhìn xung quanh xa lạ, nơi đây là một căn phòng chật hẹp vài chục mét vuông. Trong phòng chỉ có một cái giường nàng đang nằm, đối diện là một cái bàn nhỏ, tủ quần áo, bàn trang điểm nhỏ linh tinh, trong góc phòng là toilet, kế bên toilet có 1 kệ bếp. Một nữ nhân đang đứng nấu nướng.

“Tỉnh.” Hải Giang bưng nồi cháo đặt lên bàn.

Nhìn nữ nhân trước mắt, một thoáng dung hợp với ký ức mơ màng ngày hôm qua, Lạc Anh biết người này mang nàng về đây.

Lạc Anh thầm đánh giá người trước mắt. Gương mặt quyến rũ có tính xâm lược mạnh, xinh đẹp. Dời mắt nhìn xuống thân hình, rất nóng bỏng, Lạc Anh bổ sung.

Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm mình, Hải Giang giận dữ.

“Nhìn cái gì mà nhìn. Tỉnh rồi thì mau cút.”

Hải Giang xoay người lấy chén đũa đặt lên bàn, trong miệng còn lầm bầm. “Tuổi còn nhỏ lại là tửu quỷ, còn là sắc quỷ.”

Lạc Anh nhướng mày, cong môi nhìn Hải Giang. Nàng còn rất thính tai a.

“Không nghe sao? Tỉnh rồi thì mau cút.” Hải Giang giận dữ nhìn Lạc Anh ung dung ngồi lên ghế, thản nhiên múc cháo trong nồi ra.

Lạc Anh hứng thú ngẩng đầu nhìn Hải Giang. Nữ nhân này còn rất thú vị, miệng đuổi người nhưng trên bàn lại để hai cái chén.

“Làm gì? Nhìn ta làm cái gì?” Hải Giang có chút không được thoải mái, người này nhìn bản thân như tên biến thái nhìn con mồi.

“Ta tên Lạc Anh. Ngươi tên gì?” Lạc Anh thổi thổi cháo, nuốt một ngụm. “Rất ngon.”

“Đương nhiên. Ngươi hỏi để làm gì?” Hải Giang có chút đắc ý, nấu ăn là niềm vui, niềm tự hào của bản thân nàng. Nàng dám nói nếu có đầy đủ nguyên liệu nàng cũng sẽ nấu ra những món không thua kém nhà hàng.

Lạc Anh tiếp tục uống cháo, vẻ tùy ý nói “Ta phải biết tên ân nhân cứu mạng để còn báo đáp.”

“Ai cần ngươi báo đáp. Ăn xong mau cút. Hôm nay không đi học?”

Hải Giang sinh ra trong một vùng núi hẻo lánh, học xong sơ trung phải nghỉ, vào đất làm nương rẫy. Trong nhà chỉ có đại ca được đi học tiếp, hắn là hy vọng trong gia đình. Vì để hắn tiếp tục học đại học, cả nhà phải cật lực làm thuê kiếm tiền gửi lên cho hắn, cắn răng làm mấy năm. Hắn tốt nghiệp đại học, Hải Giang cứ tưởng qua cơn mưa trời lại sáng, không ngờ hắn không tìm được việc làm. Làm chỗ nào hắn cũng bảo lão bản không tôn trọng, bốc lột hắn. Hải Giang lúc đó nghĩ, nàng đi làm thuê cũng bị lão bản mắng nhiếc, một giờ cắt cỏ, cuốc đất cũng chỉ mấy đồng, nàng cũng không được tôn trọng, cũng bị bốc lột, chỉ khác là hắn được ngồi trong phòng còn nàng phơi dưới nắng mặt trời. Sau lại hắn không tìm việc làm mà tìm bạn gái, hắn mộng tưởng cưới vợ giàu có đổi đời. Hắn vay tiền mua sắm, theo đuổi tiểu thư. Cuối cùng hắn trở về khóc lóc cầu cha mẹ cứu hắn, nếu không trả nợ bọn cho vay sẽ chặt tay hắn, giết hắn. Trong nhà không có tiền, sau nhà chỉ còn một mẫu ruộng nhỏ nuôi cả nhà.

Sau lại cha mẹ tính gả nàng cho một tên xa lạ lên núi cưới vợ, đổi tiền trả nợ cho đại ca. Hải Giang biết là mình bị bán. Đúng vậy, nàng bị bán. Trong thôn có một thiếu nữ cũng được gả như vậy, vừa lên xe nghe họ bàn nhau giá cả, nàng biết mình bị bán, mặc kệ xe đang chạy nhảy ra cửa sổ. Bị trọng thương nhưng may mà được dân trong thôn nhìn thấy đưa đi bệnh viện.

Hải Giang cầm vài đồng tiền, giấy tờ cùng vài bộ quần áo chạy khỏi núi trong đêm. Nàng rời khỏi vũng bùn này lại nhảy vào vũng bùn khác. Cuộc đời không phải chuyện cổ tích. Nhưng Hải Giang vẫn cảm thấy tình trạng bây giờ khá tốt, ít ra nó vẫn hơn bị bán vào một nhà chứa hay đi đâu đó. Nhưng đi học vẫn luôn là khát khao của nàng, nhìn người khác mặc giáo phục cắp cặp sách đi học nàng cũng muốn. Cho nên hôm qua khi gặp Lạc Anh mặc giáo phục trung học té xỉu giữa đường, nàng có chút không đành lòng.

Lạc Anh cuối đầu nhìn áo ngủ trên người, hẳn đây là của người trước mặt. Có chút cũ, cũng có chút ấu trĩ. Mèo kitty hồng nhạt.

“Hôm nay không đi.” Lạc Anh tùy ý nói.

“Ta mặc kệ ngươi. Ăn xong mau cút về nhà.” Giang Hải nóng nảy. Tiểu quỷ còn nhỏ mà học hư.

“Ngươi cứu ta, ta đây lấy thân báo đáp thế nào?” Lạc Anh tiếp tục nói, không quan tâm Giang Hải một bên nóng nảy. Nàng uống xong ngụm cháo cuối cùng, đem chén đi rửa rồi thản nhiên trở lại giường đắp chăn lên ngủ.

Hải Giang khó thở nhìn Lạc Anh thoải mái nằm trên giường mình. Dạo này nàng bị sao chổi chiếu chưa đủ hay sao, làm việc tốt còn gặp phải kẻ mặt dày không biết xấu hổ như vậy. Nữ sinh thời buổi hiện nay đều như thế này?

---

Nhìn nữ sinh ngồi trước cửa nhà mình, Hải Giang trong lòng thở dài. Từ ngày hôm trước bị Hải Giang gói gém ném ra ngoài. Ngày nào Lạc Anh cũng đến đây ăn vạ nàng. Nàng tạo nghiệt gì a.

“Tối hôm qua ngươi không có trở về.” Liếc nhìn đồng hồ đã 2 giờ sáng, Lạc Anh gian nan đỡ tường đứng dậy nhìn nàng, chân bởi vì ngồi lâu mà đã tê dại.

Nhìn nữ sinh cao gầy trước mặt, nếu không phải rõ ràng Lạc Anh thì có lẽ Hải Giang cũng bị lừa. Ai có thể nghĩ gương mặt thanh tú, lạnh lùng này da mặt lại dày, lại không biết xấu hổ.

“Liên quan gì đến ngươi.” Hải Giang liếc nhìn nàng xoa chân sau đó xoay người mở cửa.

Lạc Anh nhìn dấu đỏ trên cổ Hải Giang, nhớ tới nàng không về nhà, nàng giận dữ kéo tay Hải Giang.

“Hải Giang, cái này ở đâu ra? Ngươi đi làm cái gì?” Lạc Anh chỉ trên cổ nàng.

 “Ngươi là ai mà chất vấn ta?” Hải Giang ngạc nhiên nhìn Lạc Anh giận dữ chất vấn nàng. Nhớ đến tên khách buổi sáng cười khinh miệt ném tiền vào người nàng. Một cổ hỏa trong lòng bốc lên.

“Phải. Là ta đi tiếp khách thì sao? Liên quan ngươi cái rắm.” Thấy Lạc Anh định mở miệng, Hải Giang khó chịu đẩy nàng ra bước vào nhà đóng cửa lại.

Lạc Anh nhanh tay giữ cửa. Nàng biết Hải Giang làm cái gì, tuy là khó chịu nhưng cũng không dám can thiệp bảo Hải Giang đừng làm. Từ lúc được Hải Giang mang về nhà trong mưa đến buổi sáng hôm đó bị đuổi ra, Lạc Anh cảm thấy cô gái này tốt bụng đến ngây thơ, mạnh miệng nhưng mềm lòng.

Lạc Anh cô độc, Hải Giang cũng vậy. Lạc Anh cảm giác được nàng ghét bỏ mình nhưng chưa bao giờ tuyệt tình với mình. Có lẽ nàng cũng thích ấm áp đi, dù đó là một người xa lạ. Nhưng Hải Giang lòng tự trọng lại cường, Lạc Anh đem đồ đến đều bị nàng ném. Hải Giang muốn sòng phẳng, không có ai cho không ai cái gì?

Lạc Anh nói trả nợ ân tình cho nàng. Nhưng Hải Giang chỉ cười khẩy nói Lạc Anh ngủ lại nhà nàng đêm đó đã trả xong rồi, nhà này thiếu dương khí. Lạc Anh cố chấp không chịu thu, cuối cùng Hải Giang ném. Nàng nói Lạc Anh làm khách của nàng, Lạc Anh trả phí thì nàng nhận. Vậy Vậy là Lạc Anh từ bỏ. Nhưng Lạc Anh mang thức ăn đến Hải Giang sẽ nấu. Sau đó hai người cùng nhau ăn bữa tối.

Lạc Anh không kiềm chế được đi tìm Hải Giang. Hải Giang thu hút sự chú của nàng, chiếm suy nghĩ của nàng. Ngày nào cũng nghĩ mua món gì cho nàng nấu, nghĩ cách để thêm một vài đồ vật nhỏ trong nhà mà không bị Hải Giang ném. Nhưng hôm nay nhìn thấy dấu vết trên người nàng, Lạc Anh là kiềm chế không được mà phát hỏa.

“Xin lỗi.” Lạc Anh thấp giọng nói.

“Ngươi có lỗi gì?” Hải Giang cười lạnh.

“Xin lỗi.” Lạc Anh nhỏ giọng.

Hải Giang nhìn Lạc Anh cuối đầu xin lỗi như mèo con cụp tai có chút mềm lòng. A, tên này ngày thường tỏ vẻ trưởng thành cao lãnh cũng có lúc như thế này.

Thấy Hải Giang không tiếp tục giằng co với mình mà bỏ vào nhà, Lạc Anh liền theo sau. Nhưng Hải Giang lại không để ý đến nàng, ném túi xách liền đi lấy đồ vào toilet tắm rửa.

“Hôm nay ta nấu món chay cho ngươi.” Lạc Anh nhìn con cá đã chết từ hôm qua nói với vào toilet.

Thấy Hải Giang vẫn không phản ứng nàng, Lạc Anh cuối đầu lặng lẽ nấu cơm. Vẫn còn giận đâu.

Đến khi ăn cơm xong thấy Lạc Anh vẫn chưa đi, Hải Giang hạ lệnh đuổi khách.

“Còn ở đây làm gì?”

“Bây giờ là 3 giờ sáng, ngươi kêu một nữ hài tử đi trên đường phải làm sao?” Lạc Anh tranh thủ cơ hội, dù sao nàng muốn ăn vạ ở qua đêm lâu lắm rồi. Nếu là người khác, lỡ chọc giận thì sẽ chờ đối phương nguôi giận nhưng Lạc Anh lại không nghĩ vậy, đã phóng hỏa thì nhân cơ hội hôi của, dù sao chỉ là mất hơn hoặc được nhiều hơn mà thôi. Hơn nữa nàng cảm thấy lí do này dùng khá tốt.

Hải Giang nhìn sắc trời tối đen ngoài của sổ, lại nhìn Lạc Anh chờ mong nhìn mình. Cuối cùng không nói gì, không thèm để ý tới Lạc Anh. Nàng ăn cơm xong đánh răng rồi lên giường.

Lạc Anh nhìn một loạt động tác của Hải Giang mím môi cười, đúng là mạnh miệng mềm lòng. Đáng yêu đến rối tinh rối mù.

Phòng tắt đèn, cảm nhận bên cạnh có người, Hải Giang ghét bỏ đẩy Lạc Anh ra xa.

“Không đánh răng, không thay đồ.”

Lạc Anh cười khúc bò trở lại. “Xong hết rồi a.”

Thì ra người này tâm cơ thật thâm, trong cặp sách Lạc Anh có quần áo, bàn chải đánh răng. Đây là tùy thời mà thừa dịp ăn vạ.

Hải Giang lẩm bẩm mắng Lạc Anh một lúc mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.

Lạc Anh đợi nàng tiếng thở đều, xách định nàng đã ngủ mới thở dài tới gần ôm nàng ngủ.

“Ngươi nói ta phải làm sao đây?”

 

Continue---

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16