Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 1:

778 0 3 0

Mạc Nhàn nhỏ đáng thương, vì sao lại gọi là Mạc Nhàn đây?

Nói ra thì rất dài, đêm tân hôn của Mạc đại nương, nhìn thấy phu quân giống như Phan An, anh tuấn tiêu sái, còn mừng thầm mệnh của mình tốt, gả cho lang quân anh tuấn như thế.

Chỉ là Mạc đại nương trăm triệu lần không nghĩ tới, người này mỹ mạo hơn nữ nhân, tính tình mềm mỏng hơn nam nhân này hoàn toàn là đồ bỏ đi. Sau nửa năm tân hôn cũng không làm cái gì ra tiền, nhìn thấy của hồi môn đều ăn đến sắp lở, liền khuyên phu quân nhà mình đi làm ruộng, Mạc Tử Sinh đôi mắt to xinh đẹp, lông mi còn muốn dài hơn nữ nhân lại có chút ướt, khiến cho Mạc đại nương nhìn đến có chút không nỡ, điểm tốt nhất của nam nhân bỏ đi này chính là nghe lời nương tử nói, tuy rằng có mười vạn lần không tình nguyện, vẫn là nghe lời đi làm ruộng. Vì thế, bị ánh mặt trời phơi nắng ngất ở ngoài ruộng. Mạc đại nương làm sao lường trước được phu quân nhà mình sinh ra lại công tử như thế, võ không được thì thôi chắc văn ít nhiều cũng được chút chứ, nên đem hết của hồi môn cung phụng cho tướng công của nàng học chữ, chỉ là không bao lâu tướng công nhà mình cũng bị đuổi trở về.

"Chưa bao giờ gặp qua người ngu dốt như thế, vốn dĩ thầy không chọn học sinh, nhưng là vì tránh để sau này làm nhục sư môn, ngươi vẫn mau đưa về đi." Phu tử đức cao vọng trọng có chút danh tiếng nhất vùng quê này lại nói như vậy, hy vọng duy nhất của Mạc đại nương đều bị chặt đứt.

Vốn định trách phu quân nhà mình vài câu, đáng tiếc còn chưa mở miệng, phu quân mình liền trưng ra vẻ mặt áy náy, khóe mắt lại có chút ướt, điềm đạm đáng yêu, khiến lời trách cứ của Mạc đại nương mắc ở yết hầu nói không ra tiếng. Văn không thể đọc, sức cũng không cầm nổi cái cuốc, điểm duy nhất coi được chính là gương mặt còn muốn đẹp hơn mình, muốn phát giận cái gì, muốn nói với hắn cái gì, vĩnh viễn đều bị chặn lại, cái gì cũng không nói ra được, Mạc đại nương nhìn, thở dài, được rồi, xem như số mệnh đi, lại bắt đầu đi kiếm tiền, vì sinh hoạt mà bận rộn.

Sinh được một nữ nhi, liền sợ nữ nhi giống cha nàng, không muốn cho nhàn nhã ở nhà, liền đặt tên Mạc Nhàn, chú định cả đời Mạc Nhàn phải làm lụng vất vả. Có lẽ là tên thực sự có vài phần tác dụng, từ nhỏ đứa nhỏ này đã hiểu chuyện, còn giúp đỡ nàng làm việc nhà, chỉ là rốt cục còn quá nhỏ, cũng không có bao nhiêu tác dụng. Mạc đại nương là một nữ tử yếu đuối, đảm đương ghánh nặng sinh hoạt này, hàng năm chồng chất, vất vả lâu ngày thành bệnh, xem ra chống đỡ được thêm tối nay.

"Nhàn Nhi, về sau con phải cố gắng chăm sóc cha con, cái gì hắn cũng không biết làm, ta sợ hắn chịu khổ..." Mạc đại nương không yên lòng nhất chính là phu quân không nên thân kia của mình, ngẫu nhiên cũng sẽ hận luyện sắt không thành thép, nhưng xác thật nàng thật lòng yêu thương nam nhân cái gì cũng không biết kia.

Mạc Nhàn sửng sốt, nhân gia nhà người khác không phải di ngôn đều yêu cầu người lớn cố gắng chăm sóc đứa nhỏ sao? Vì sao tới nàng lại làm đảo lại rồi, phải chăm sóc lão cha không biết cái gì kia chứ? Mạc Nhàn ngẩng đầu trừng mắt liếc Mạc Tử Sinh một cái, Mạc Tử Sinh bị trừng đến có chút xấu hổ cúi đầu, Mạc Nhàn lại nhìn vẻ mặt khẩn cầu của nương nàng, khiến Mạc Nhàn không đành lòng từ chối.

Mạc Nhàn cắn răng một cái, không tình nguyện đáp ứng: "Được, con sẽ cố gắng chăm sóc cha!"

"Nhàn Nhi, con khẳng định có khả năng hơn cha con..... Cha con giao cho con.... Ta liền an tâm rồi...." Mạc đại nương nói xong câu đó, liền yên tâm ra đi.

Mạc Nhàn nhìn nương đã tắt thở, khổ sở đến khóc thành tiếng, nam nhân kia khóc còn lớn tiếng khoa trương hơn nàng, nàng nhìn sao cũng thấy không vừa mắt, sao nương có thể chịu hy sinh đến ngày này đây? Chỉ là do nương đem đồ cha không biết gì này bảo bọc quá tốt thôi, nếu là nàng nàng đã hưu đi rồi, miễn phải liên lụy chính mình, nghĩ đến đây, Mạc Nhàn cảm giác tương lại một mảnh ảm đạm, liền khóc lớn hơn nữa.

Con nhà nghèo thường trưởng thành sớm, đặc biệt có một người cha chỉ ăn không làm như Mạc Nhàn thì còn trưởng thành sớm hơn.

Mạc Nhàn huấn luyện độc ác, rốt cuộc cũng luyện được cho cha mình vá áo, tuy rằng cha vô số lần nhu nhược kháng nghị, giống như bây giờ.

"Nhàn Nhi, Tú Nhi chưa bao giờ bắt ta làm chuyện này, ngươi xem tay ta đều chảy máu rồi, lúc Tú Nhi còn sống..." Thanh âm Mạc Tử Sinh càng ngày càng nhỏ, bởi vì ánh mắt Nhàn Nhi lóe hung quang, làm Mạc Tử Sinh hơi sợ, Mạc Tử Sinh cảm thấy sau khi nương tử chết đi mỗi ngày mình sống thật là khổ sở, tay hắn bị kim đâm đau, bụng còn thật là đói, còn muốn khóc.....

Nói chưa dứt lời Mạc Nhàn liền nóng giận, một nam nhân 30 tuổi đầu tay còn mềm hơn cả đậu hủ, chính mình mới 8 tuổi mà tay đã khô ráp đến không chịu được rồi. Trước kia nương đúng là đã quá sủng cái đồ bỏ đi này rồi, đến nỗi nuôi càng ngày càng muốn vứt.

Bất quá để hắn khâu khâu vá vá là việc làm nhẹ nhàng nhất rồi, còn bày ra một bộ dáng không muốn sống kia, mình đây phải đi giặt quần áo, còn phải kiếm đồ ăn,  nấu cơm, nấu nước, làm việc kiếm tiền, còn phải ăn trộm ăn cắp làm một số chuyện không quang minh chính đại mới nuôi sống được cái miệng ăn này. Mình 8 tuổi, nói ra cũng không ai thèm tin đi, thân hình nhỏ gầy, khô quắt, nhìn qua làm sao biết có quan hệ thân thuộc với cái túi da bề ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong rách rưới này. Bản thân mình hằng ngày chỉ ăn một bữa, hắn còn được ăn hai bữa, nàng còn chưa có oán giận mà hắn lại oán giận ngược lại mình rồi, làm như mình ngược đãi hắn không bằng!

"Nhàn Nhi, bụng thật đói...." Mạc Tử Sinh cảm giác đói đến muốn nhũn ra, ánh mắt nhìn Mạc Nhàn đáng thương vô cùng.

"Ngươi mới ăn cơm, còn chưa tới ba canh giờ, chờ tối rồi lại ăn!" Mạc Nhàn quả quyết cự tuyệt, đến bây giờ nàng còn chưa ăn, đều sắp đói đến xỉu rồi.

"Lúc Tú Nhi còn sống, nàng cũng chưa từng để ta bị đói...." Mạc Tử Sinh nhớ nương tử đã chết.

"Ngươi còn dám nói tới nương ta, nếu không phải ngươi không nên thân, nương ta có thể chết đói sao? Chưa thấy nam nhân nào vô dụng như vậy, chỉ có cái mã bề ngoài, còn lại không được cái gì, người không xấu hổ, ta đều xấu hổ thay ngươi, nếu chỉ có cái mã thì dứt khoát đi làm tiểu bạch kiểm luôn đi." Mạc Nhàn giáo huấn cha nàng giống như giáo huấn con luôn, rất có khí thế của người lớn, giận này không tiêu được, sao nàng lại có thể quản được người cha như vậy đây?

Mạc Tử Sinh không phấn chấn, xấu hổ cúi đầu, quấy ngón tay, giống như nữ nhân, hảo cảm đối với nam nhân của Mạc Nhàn, bị mất hoàn toàn trên người lão cha. Mạc Nhàn thở dài, gỗ mục không thể khắc, bỏ, mắng đến quá dữ nương sẽ giận mình, lúc nương còn sống, cũng chưa từng phát giận với lão cha vô dụng của nàng.

"Được rồi, ngươi đợi một chút, tối ta mua gạo về, bây giờ ta phải ra ngoài kiếm củi." Mạc Nhàn khoác tay ra cửa.

Không đủ dinh dưỡng thời gian dài, tiểu nữ tử vừa ốm vừa đen, lớn lên thật đúng là xấu, Mạc Nhàn nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên sông, có chút thở dài, cả ngày thật là gian nan, bụng thật quá đói, Mạc Nhàn hái được mấy quả dại, sao đó bắt đầu chặt củi, thân thể tuy ốm, nhưng vẫn còn rất có lực.

Đem đống củi bổ được bán đi, mua được ba cái màn thầu, cũng chỉ đủ mua mỗi ba cái, cha nàng hai cái, nàng một cái, hôm nay nàng không muốn nấu cơm, quá mệt mỏi, liền xa xỉ một chút.

Chỉ là trở về nhà lại phát hiện, cha nàng không có nhà, để lại thư rồi rời đi, Mạc Nhàn xem cũng không, ném xuống đất, dù sao nàng cũng không biết chữ, hơn nữa cũng không phải lần đầu tiên, lần đầu tiên nàng có khẩn trương một chút, đưa người khác xem chữ xiêu xiêu vẹo vẹo như con giun kia là viết cái gì, sau đó liền dứt khoác không nhìn nữa.

Không phải nàng khinh thường cha nàng, mà cha nàng quả thật quá vô dụng, lần đầu tiên rời nhà, không đến năm canh giờ đã tự động quay trở về, lần thứ hai nhịn qua một buổi tối cũng trở về, lần thứ ba vẫn là....

Mạc Nhàn còn trộm vui vẻ một chút, đêm nay rốt cuộc có thể ăn no, một người một mình thật là hạnh phúc, cha nàng rời đi thì rời lâu chút cũng được, tốt nhất là mấy ngày đi.

Mạc Nhàn không nghĩ tới, lần này cha nàng nói thật, đã bảy ngày trôi qua cha nàng còn chưa có trở lại, nàng có chút lo lắng bắt đầu tìm, một tháng trôi qua, Mạc Nhàn vẫn không tìm thấy, Mạc Nhàn quỳ gối trước mộ nương nàng sám hối: "Nương, con thật lòng xin lỗi nương, không vâng theo di nguyện của nướng cố gắng chăm sóc cha, làm mất cha rồi...." Mạc Nhàn khóc đến cực kỳ thê thảm.

Tuy rằng cha nàng, vô dụng đến mức muốn vứt đi, nhưng dù sao cùng là thân nhân duy nhất của mình, Mạc Nhàn thực sự sợ, người có liên hệ duy nhất với chính mình cũng biến mất. Nàng thà rằng tiếp tục nuôi lão cha vô dùng thêm vài năm, cũng không muốn vứt bỏ cha nàng.

Liền lúc Mạc Nhàn khóc đến cực kỳ bi thảm, Mạc Tử Sinh đột nhiên trở lại, ăn mặc một thân y phục đẹp đẽ quý khí, hơn nữa bản thân có khuôn mặt tuấn mỹ, thật giống như thiếu gia, xém chút nữa làm Mạc Hàn nhận không ra.

Chờ Mạc Nhàn nhận ra được, khóc đến lung tung rối loạn, so với lúc nương nàng chết còn thê thảm hơn, không có cách nào, nương nàng đã chết, nàng cảm thấy nương nàng đã được giải thoát rồi, nàng không muốn bỏ cha nàng, cảm thấy có lỗi với nương nàng, hơn nữa trọng tâm nhân sinh còn chưa kịp thay đổi.

"Ngươi chết đi đâu?" Mạc Nhàn hít giọng hỏi.

Mạc Tử Sinh nói, hắn đói xỉu bên đường, sau đó được một phu nhân nhà giàu cứu, phụ nhân của phu nhân đó đã mất lâu lắm, Mạc Tử Sinh lấy thân báo đáp một bữa cơm. Mạc Tử Sinh đơn giản tường thuật lại một chút tao ngộ trong tháng này, lúc nói trên mặt còn có chút đỏ ửng.

Hắn nói trong nhà có một nữ nhi, phu nhân cũng rất tốt, để cho mình về đưa nữ nhi qua đó.

Mạc Nhàn đánh giá cha mình, mặt hồng hào không ít, vốn dĩ đã tuấn tú càng thêm tuấn tú, còn ăn mặc đến có vẻ, xem ra ở rể cũng không tồi, cha nàng câu đến quả phụ một nhà có tiền, ha ha, cũng được, đi theo cha đến nhà giàu đó hưởng phúc đi.

Mạc Nhàn đi theo Mạc Tử Sinh vào thành, lần đầu tiên vào thành, phát hiện trong thành thật phồn hoa, Mạc Hàn cực kỳ hưng phấn, nhưng khi cha nàng gõ cửa một ngôi nhà giàu hơn hết những ngôi nhà nàng đã đi qua, chân nàng có chút run, cha nàng thực sự là gả đến nhà rất có tiền đi, quả thật làm Mạc Nhàn có chút không thể tin tưởng.

Mạc Nhàn bất an kéo ống tay áo cha nàng.

"Cha, ngươi không đi nhầm chỗ chứ?" Mạc Nhàn làm sao cũng không tin, lần này cha nàng lại có tiền đồ đến như vậy.

"Không đi nhầm." Cha nàng gõ cửa, gia đinh để cho bọn họ vào, còn đối với cha nàng cung cung kính kính, cha nàng thực ra lại rất tự nhiên, chỉ là Mạc Nhàn lại khẩn cấp nắm lấy tay cha, còn không đến mức run đi không nổi, cha nàng lần này quả thật là có năng lực đi.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16