Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 1: Hiến tế

132 0 0 0

Từng bước chân, từng bước, từng bước đi trên con đường này, con đường tựa như Hoàng Tuyền nhưng lại không có hoa nơi đây, càng đi càng cảm thấy kỳ quái, quỷ dị.

Vài ngày trước khi ta bị đưa đến đây một cách cưỡng chế và khó hiểu, những người dân trong thị trấn đồn rằng con đường mà ta đang đi sẽ mang lại thịnh vượng cho cả thị trấn, đổi lại phải cử ra những thiếu nữ để phục vụ thần linh, biết rằng điều đó là mê tín nhưng họ lại chỉ định ta và một số người khác, ta lại đơn thuần không nghĩ như vậy, nó thật sự giống như...một buổi lễ hiến tế.

một buổi lễ hiến tế

"

"....." Ta chấm dứt hồi tưởng bởi thanh âm vui đùa của đoàn nữ nhân đi phía trước ta, nhìn từng nữ nhân trong số họ, tất cả bọn họ đều ở độ tuổi đôi mươi, đều mặc cùng y phục huyết sắc, duy chỉ có ta là mặc y phục bạch sắc trông thật khác người, tay cầm tấm bìa màu trắng mà những người dân chỉ định ta trước đó...dặn dò ta cầm chặt lấy, không được vứt bỏ trong suốt đoạn đường đi, nếu không tai họa sẽ giáng xuống thị trấn.

Thắc mắc không thể đong đếm, duy chỉ có ta là khác biệt với mọi người trong đoàn nữ nhân, trong đoàn người đang hộ tống, thì bản thân được tứ phía người người đi theo canh giữ, sợ rằng ta có thể trốn thoát vậy, chẳng phải bộ y phục ta mang trên mình khá giống với y phục lễ tang hay sao, tấm bìa này bên trong ghi những gì, ý nghĩ càng trở nên nặng nề hơn bao giờ hết, một mặt muốn lén mở nó ra trong cái sự tò mò của bản thân, nhưng những ánh mắt của đám người hộ tống ở đây đang liếc nhìn ta một cách giận dữ khó hiểu.

Thắc mắc chấm dứt khi tất cả đã dừng chân tại cánh cổng phía trước, ngước lên nhìn cánh cổng có hình dạng....

⛩️

Bên trong lại là một màn u tối không hề thấy ánh sáng lọt vào bên trong, nhíu mày nhìn bên trong suy nghĩ: "Tới nơi rồi sao, nhưng bên trong tại sao lại không thắp lấy một ngọn đèn nào vậy nhỉ?" , mặc cho đoàn nữ nhân vui đùa đi qua cổng không một chút thắc mắc.

Đứng bên ngoài nhìn một lúc, ta tiến tới chạm vào cột đình cánh cổng, có vẻ còn rất mới không có chút gì bụi bẩn, xem ra dân làng rất kính trọng với cái đền thờ này, ngày ngày quét dọn sạch sẽ, nhưng ta lại ngoái nhìn đằng sau về phía con đường đã đi qua một hồi lâu, như tiếc nuối một điều gì đó mà bản thân đã từng bỏ quên.

Buông xuống ánh mắt, nói một cách bâng quơ trầm tư: "Sẽ rất lâu mới có thể trở lại?" , gió từ đâu thổi nhẹ khiến vài sợi tóc phất phơ trong không trung.

Ta thở dài mà nhìn xung quanh, những người hộ tống đã không còn thấy nữa, thắc mắc nhíu mày nói: "Những người đi trước ta, họ không thắc mắc hay nhớ nhung quê nhà hay sao, vẫn cứ là thích vô tư?".

Thanh âm chấm dứt bởi tiếng gió rít mãnh liệt, tanh hôi và lạnh lẽo từ đằng sau thổi đến, liền phát giác đã đứng ngay trung tâm một vũng máu đỏ tươi, bản thân đã ở trong cái đền thờ này từ lúc nào, ta chưa hề đặt chân đi vào, lẽ nào ảo giác sao...nhiều máu như vậy, có phải của đoàn nữ nhân, bất giác xoay lại nhìn xung quanh để tìm kiếm hình bóng của họ, thân thể bất giác rùng mình thì mọi thứ xung quanh đã tối om.

Đoàn nữ nhân thì lại không thấy bóng dáng, chỉ toàn là một vũng máu, rất nhiều là đằng khác với mỗi bước chân ta đi tới, cái huyết hồ này cao đến mắt cá chân, thấm thoát y phục bạch sắc bên dưới đều thấm máu đỏ, duy chỉ có cánh cổng mập mờ ánh sáng đỏ quỷ dị, có lúc lại chập chờn khói lửa bốc lên nghi ngút, kéo theo đó là ở giữa trung tâm cánh cổng cư nhiên xuất hiện một cái mặt nạ quỷ, ban nãy thì không hề có, đôi mắt đỏ rực như máu đang nhìn chằm chằm vào ta như thực thể sống, hơi thở nghi ngút khói lửa, ta không biết thứ đó là gì, chỉ biết một điều rằng bọn họ không phải là muốn bọn ta phục vụ thần linh, chỉ là đem tất cả ra hiến tế và tế sống tất cả thiếu nữ cho thứ này, đúng như những gì mà ta đã tiên đoán.

Đoàn nữ nhân thì lại không thấy bóng dáng, chỉ toàn là một vũng máu, rất nhiều là đằng khác với mỗi bước chân ta đi tới, cái huyết hồ này cao đến mắt cá chân ta, thấm thoát y phục bạch sắc bên dưới đều thấm máu đỏ, duy chỉ có cánh cổng mập mờ ánh ...

Đôi bàn tay quái dị của nó chìa ra từ đằng sau như đang muốn siết chặt thân thể, thập phần to lớn, có thể thấy được những mảnh thịt cánh tay đang thối rữa, giòi bọ trồi ra ngoài, giống hệt chúng đang bị phân hủy dần dần vậy, nhưng máu của chúng ...

Đôi bàn tay quái dị của nó chìa ra từ đằng sau như đang muốn siết chặt sự sống ở đây, thập phần to lớn, có thể thấy được những mảnh thịt cánh tay đang thối rữa, giòi bọ trồi ra ngoài, giống hệt chúng đang bị phân hủy dần dần vậy, nhưng máu của chúng lại có một màu đen quỷ dị, kéo theo đó là sự biến đổi của chiếc mặt nạ quỷ, dần dần hiện ra cái đầu lâu mặt quỷ, răng nanh dài, hõm đôi mắt hốc hác dần dần chảy ra thứ nước màu đen, miệng phát ra thanh âm khó nghe trông càng rợn người.

Chúng là đang muốn lôi kéo ta vào cái cổng sâu thẳm đó, chỉ là nó đang chờ đợi điều gì mà dừng lại, những cánh tay đó chỉ cách ta một khoảng cách như không thể chạm vào được thân thể, những cánh tay vẫn cố sức vùng vẫy để cố gắng bắt được ta với số lượng rất đông.

Ta nhíu mày nhắm mắt lại mà thở dài suy nghĩ: "Đến phút cuối ta mới biết nhân gian khó lường, những điều chưa thể biết tới cũng như số mệnh của ta có được tùy ý thay đổi hay không?", nhếch miệng cười khinh bỉ một cách nực cười, khuôn mặt giờ khắc này chắc cũng không giống như người bình thường, đúng là chỉ cần đi qua cánh cổng này sẽ làm cho người khác kết thúc nhanh hơn mà thôi.

Đi sâu vào bên trong mới thấy được là một vực sâu thẳm không thấy đáy, ta tự khắc quyết định số mệnh, tự mình tiến vào không chờ đợi nó bắt ta làm gì, liền buông mình rơi thẳng xuống phía dưới vực sâu tràn đầy bóng tối kia....con đường dẫn tới U Minh.

Thân thể bất giác rơi vào một khoảng không đen tối, có một ánh sáng gì đó tiến lại về phía chỗ ta mà ôm lấy thắt lưng, cứ thế lơ lửng giữa không trung, trước lúc không còn ý thức gì nữa, ta mới nhìn được mái tóc người đó trắng tựa bông tuyết vậy, đúng thật là tuyệt đẹp, vẫn chưa đến mùa đông đâu nhỉ?

Ý thức dần dần chìm vào bóng tối.

.........

"Dậy đi...!" bên tai ta chợt nghe thanh âm bé gái trong bóng tối,  mơ màng tỉnh dậy liếc nhìn xung quanh mà xoa mi tâm nói trầm thấp: "Đây là nơi nào?".

"U Minh giới!" thanh âm ấy chợt phát lên lần nữa, đảo mắt xung quanh để tìm kiếm người đã phát ra thanh âm ấy, một đứa trẻ nhìn hệt nữ nhi nhưng lại có chút gì đó là giống nam nhi bởi y phục bên ngoài, ước chừng chỉ khoảng mười tuổi hoặc xấp xỉ đang nhìn chằm chằm vào ta không chớp mắt, cái nhìn có vẻ khá lạ lẫm khi bắt gặp ta là đồ vật khá mới mẻ với nàng ấy vậy.

Ta liền ngồi dậy, đầu còn hơi choáng váng, xoa xoa trán khi nhớ lại chuyện vừa xảy ra trên trần gian mà hỏi: "Ta là...đã chết?" , một tay xoa thái dương một cách cực nhọc.

Thanh âm đáp lại ta một cách bình thản, dường như không tin nó lại được thốt ra từ miệng đứa trẻ: "Đúng vậy, người là đã chết rồi mới có thể xuống đây!" , nghe thế cũng không có gì làm lạ về việc ta đã chết, đứa trẻ liền chạy đi đến chỗ cái rương, tò mò mà quan sát bóng lưng của đứa trẻ đang loay hoay lục lọi gì đó ở bên trong, có vẻ như đã tìm được món đồ cần tìm mà khẩn trương chạy đến cho ta, đặt lên tay ta là một bộ y phục, đứa trẻ ấy liền nói: "Người mau mau thay y phục, chúng ta sẽ đến cuộc họp!".

"Cuộc họp?" ta chưa thể hỏi gì thì đứa trẻ ấy đã chạy ra ngoài mất dạng, còn cẩn thận đóng cửa lại, ta liền bỏ qua chuyện này mà ngắm nghía bộ y phục, bèn thở dài nói: "Lại là y phục bạch sắc sao, nó rất giống với cái mà ta đang mặc nhưng lại sang trọng hơn bởi các hoa văn!" , ta nghĩ không thể đến cuộc họp với y phục dính máu của mình được, liền thay y phục thật khẩn trương.

Bên trong nhà đứa trẻ này thật sự không hề có dấu hiệu của ai khác sinh sống ở đây, không gian khá nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi mà sinh hoạt, hiện giờ ta đang đứng trước cánh cửa dẫn ra ngoài U Minh cùng với đứa trẻ, ta tự hỏi ở dưới âm ty nó sẽ như thế nào, có đáng sợ như những người xưa đã kể hay không, đứa trẻ mở cánh cửa ra thì khung cảnh bên ngoài xuất hiện trước mặt ta, nó thật khiến cho ta cảm thấy...rợn người, xung quanh toàn là núi đao, biển máu, hỏa ngục....

Thanh âm đứa trẻ cất lên: "Đi thôi!" , ta đi theo sự dẫn dắt của đứa trẻ này, đứa trẻ này chắc đã quen ở nơi này nên không hề tỏ ra sợ sệt gì, cũng không đúng, có thể là người ở dưới địa ngục này.

Ta thắc mắc mà hỏi: "Chúng ta đi đến cuộc họp của ai vậy?".

Đứa trẻ liền xoay lại mà cười nhìn ta đáp: "Chúng ta đi gặp mười vị diêm vương, bàn về vấn đề của người mà thôi!" , câu trả lời khiến ta phải tròn mắt ngạc nhiên.

Ta chưa thể hình dung mười vị diêm vương uy nghiêm nơi này là như thế nào, ánh mắt nhìn xa xăm không hề có lời giải đáp, tại sao lại bàn về chuyện của ta, một đống thắc mắc hiện lên trong đầu, không hề có câu trả lời từ người nào khác.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16