Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 17: Mở khóa

1967 0 15 0

Theo như địa chỉ, Trác Vi Lan tìm được chỗ của bác sĩ tâm lý, vừa vào cửa đã nhìn thấy gương mặt vui vẻ của nhân viên lễ tân, trong lòng nàng cũng cảm thấy thoải mái hơn, đưa tin nhắn đã hẹn trước thành công cho cô gái ở quầy lễ tân để xác nhận.
Mạc Sương đi theo phía cuối, tò mò đánh giá bốn phía.
"Mời bên này." Nhân viên làm việc gọi điện thoại xác nhận, mời bọn họ vào bên trong.
Trác Vi Lan cất điện thoại lại trong túi, nhìn bên cạnh trống không, quay đầu đi tìm: "Mạc Sương."
Mạc Sương ở chỗ cái giá cách đó không xa đang xem sách tuyên truyền, nghe được nàng nói chuyện lập tức thả xuống, đi nhanh tới, chủ động nắm lấy tay nàng đi về phía trước: "Đi thôi."
Tim của Trác Vi Lan khẽ nhảy lên, giọng dịu dàng đáp lại: "Ừm. "
Màu sắc bên trong phòng rất ấm áp, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào từ bên ngoài, nhìn thấy vô cùng thoải mái thông suốt, không hề giống như cao ốc cao cao tại thượng*, không hợp tình người ở bên ngoài.
*ăn trên ngồi trước; chỉ tay năm ngón; ngồi tít trên cao; xa rời quần chúng. Trác Vi Lan chú ý tới rất nhiều đồ trang trí nhỏ nhắn tinh xảo xinh đẹp, nhìn thử, cảm giác khó chịu khi đến một nơi xa lạ từ từ tan biến, gợi lên tinh thần và siết chặt những đầu ngón tay đang nắm chặt của Mạc Sương: "Đừng sợ, chúng ta chỉ là tới tán gẫu một chút."
"Tôi biết." Mạc Sương mím môi, nghiêng đầu ghé vào bên tai nàng nói ra những lời thật lòng: "Nhưng nụ cười của người nơi này rất giả dối." ". . ."
Biết rõ người khác không nghe được, Trác Vi Lan vẫn lúng túng, cẩn thận liếc nhìn người dẫn đường phía trước.

Cô gái dẫn đường thấy bọn họ đi chậm lại, cô ta dừng bước chờ đợi, nụ cười vẫn như cũ.
Không biết có phải bị Mạc Sương ảnh hưởng hay không, Trác Vi Lan nhìn nụ cười này, cũng cảm thấy hơi không được tự nhiên. Đến phòng làm việc của bác sĩ đã hẹn trước, bọn họ thuận lợi gặp được chủ sở hữu của dãy số mà ba cho. Bác sĩ họ Triệu, vóc người không cao không thấp, tuổi tác khoảng ba mươi tuổi, tướng mạo không có nơi rất nổi bật, nhưng lại có khí chất hiền hòa dễ gần, nhìn thấy khá thoải mái.
Trác Vi Lan rất có thiện cảm với bác sĩ Triệu, mỉm cười chào hỏi, Mạc Sương vẫn cau mày, không lạnh không nóng nhếch mép, ngồi xuống cùng nàng nhưng không lên tiếng.
"Là như này. . ." Trác Vi Lan chủ động phụ trách bộ phận giải thích; "Hôm nay chúng tôi tới đây là muốn tra hồ sơ ghi chép điều trị trong quá khứ." Bác sĩ Triệu nghi ngờ: "Hồ sơ ghi chép của quá khứ sao?"
"Khoảng nửa năm trước, tôi đã tiếp nhận chữa trị ở đây." Mạc Sương nói tiếp: "Lúc ấy nhất định là lưu lại hồ sơ ghi chép có đúng không?" Bác sĩ Triệu nhìn gương mặt nói chuyện nghiêm túc của Mạc Sương, suy nghĩ trong chốc lát, tiếc nuối nói: "Không có."
"Cái gì?"
"Sau khi cô trưng cầu ý kiến đã mang hồ sơ đi rồi." Bác sĩ Triệu dừng lại, chỉ máy vi tính nói: "Cô không tin, tôi có thể tìm kiếm một lần để cô xác nhận." Trác Vi Lan sửng sốt.
Cô cảm thấy trong điện thoại không tiện nói, mới cố ý hẹn một thời gian để tự mình tới hỏi, nghĩ tới sẽ có trắc trở và khó khăn, nhưng không hề lường được khi đó Mạc Sương làm sạch sẽ như vậy, ngăn chặn chặt chẽ hết con đường. Đối với sự hy vọng rơi vào hụt hẫng, Mạc Sương chỉ biểu lộ ra hơi kinh ngạc, rồi sau đó bình tĩnh hỏi: "Có thể xác nhận một lần nữa không?"

Bác sĩ Triệu đồng ý, cầm máy tính để bàn tới, làm từng thao tác cho bọn xem, cố ý chỉ ra số thứ tự danh sách hồ sơ bị thiếu và một khoảng trống của đăng ký phỏng vấn.
Đối với thời gian trên, hệ thống quản lý trông có quy tắc rõ ràng, Trác Vi Lan tiếp nhận lúc đó Mạc Sương khăng khăng làm theo ý mình tiêu hủy hồ sơ ghi chép sự thật, nhìn thấy không ngừng cau mày, sau sự lo lắng là không biết nên làm thế nào mới phải.
Mạc Sương xem xong, rồi nhìn lướt qua cái tủ được chất đầy trong phòng làm việc, không quá hài lòng: "Cái này thì có thể chứng minh các người không có tài liệu sao?"
"Mạc Sương!" Trác Vi Lan nghe được giọng chất vấn, kinh ngac ngẩng đầu, nhìn thấy Mạc Sương 18 tuổi bình thường hay ngốc nghếch mỉm cười ngọt ngào ở bên cạnh nàng, giờ đang vô cảm chất vấn, nàng lập tức nuốt lại những lời tiếp theo.
Dáng vẻ này của Mạc Sương. . . Gần như lúc trước khi mất trí nhớ.
Trác Vi Lan cúi đầu xuống, cầm ly lên uống hai ngụm nước lạnh, khiến đầu lưỡi tê dại.
Bác sĩ Triệu bị nghi ngờ một lần nữa, nhưng tính tình vẫn rất hiền hòa, dốc hết toàn bộ sức lực giải thích: "Mạc tổng, chúng tôi thật đã giao tất cả tài liệu đến trên tay cô, đây là điều kiện tiên quyết lớn nhất để chứng minh không tiết lộ riêng tư của người khác. Cô nhìn thấy trong tủ của phòng làm việc cũng là những tài liệu được đóng thành sách, là in tương ứng với máy tính, trong hệ thống không có, thì trong tủ cũng sẽ không có."
Mạc Sương thu hồi tầm mắt thăm dò, khẽ thở dài.
Trác Vi Lan ở gần, nghe được tiếng thở dài của Mạc Sương rất rõ ràng, nghĩ rằng không thể đi một chuyến uổng công, ngẩng đầu nhìn bác sĩ Triệu hỏi: "Lúc ấy Mạc Sương thật sự xuất hiện ảo giác sao?"
Bác sĩ Triệu không trả lời, nhìn Mạc Sương.
Mạc Sương xoa xoa ấn đường, dắt tay Trác Vi Lan: "Đi thôi."

Trác Vi Lan biết không lấy được đáp án, không truy hỏi thêm, thuận theo đứng dậy. Giấy tờ còn lại đã làm xong, bọn họ rời khỏi phòng làm việc của bác sĩ Triệu, nàng không nhịn nổi, đến khi vào trong thang máy lập tức hất tay của Mạc Sương ra: "Chị không để cho em hỏi, thì chị nói cho em biết đi."
"Tôi không nhớ chuyện đã qua." Mạc Sương thở dài: "Nhưng tôi cảm thấy bác sĩ Triệu kia không thể tin."
"Tại sao?"
"Một loại cảm giác, không có căn cứ."
Trác Vi Lan nóng nảy rồi: "Nhưng cô ấy đã nghe về việc theo dõi, luôn có thể nói một số lời tham khảo mà đúng không?"
Mạc Sương đè lại bàn tay đang kích động vung lên của nàng: "Vi Lan, em bình tĩnh đi, trước kia tôi mang tất cả hồ sơ đi, sẽ bằng lòng nói ra suy nghĩ thật sự trong lòng cho bác sĩ Triệu sao?"
"Vậy phải làm sao bây giờ!" Cảm xúc kìm nén đã lâu của Trác Vi Lan bùng nổ rồi: "Chị không nói với em, ba cũng chỉ biết một chút, chị tự giam mình lại cũng không tin người khác, em. . . em. . ."
Nàng nâng cao giọng, đứt quãng mấy lần, kìm nén gào đến cuối cùng cũng không biết nên nói cái gì, mất đi sức lực ôm mặt nghẹn ngào.
Trước khi đi tới đây, Trác Vi Lan đã rất khó chịu rồi, nàng đối với chuyện Mạc Sương bị người khác theo dõi, gặp bác sĩ tâm lý hoàn toàn không biết gì cả, lúc gọi điện thoại cho bác sĩ Triệu, nàng đã suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn dùng danh nghĩa của mình để hẹn trước.
Gặp được bác sĩ Triệu, nàng nhìn thấy phòng làm việc ấm áp làm người khác hài lòng, sinh ra một tia vấn đề sẽ được giải quyết, mong đợi hiểu rõ được sự thật. Nhưng mà, bất kể là trước khi mất trí nhớ hay là sau khi mất trí nhớ, Mạc Sương đều tràn đầy sự phòng bị, đề phòng tất cả mọi người.
Trác Vi Lan đã quen tác phong trước kia của Mạc Sương luôn giấu lời ở trong lòng, nhưng bây giờ lại chính mắt nhìn thấy Mạc Sương từ một cô gái đáng yêu thích nắm tay dính người lại biến thành dáng vẻ mặt lạnh chất vấn bác sĩ Triệu.

Nàng phát hiện mình mãi mãi không có cách nào biết được Mạc Sương đang suy nghĩ gì, nàng sụp đổ rồi.
Mạc Sương im lặng ôm lấy nàng, vỗ lưng giúp nàng thuận khí.
Trác Vi Lan mệt rồi, thu mình trong vòng tay lưu luyến nhốt bản thân vào thế giới nhỏ của mình, khịt mũi, tùy tiện lau nước mắt của mình lên quần áo của Mạc Sương. Khóc một lúc, hô hấp của nàng đã thông thuận, tức giận lau mặt đẩy Mạc Sương ra: "Vừa rồi tại sao chị lại như vậy."
Mạc Sương biết điều đứng lại để cho nàng đánh, không tránh không né, hai tay đều nắm chặt lấy nàng không để cho nàng chạy: "Tôi chỉ là cảm thấy không cần phải hỏi bác sĩ Triệu. Chúng ta về nhà tìm những thứ khác, trong két sắt của phòng sách nói không chừng sẽ có những tài liệu khác?"
Trác Vi Lan lại hơi sững sờ.
Sao nàng không biết trong phòng sách có két sắt?
"Vi Lan?" Mạc Sương thấy nàng lại suy nghĩ đến sững sờ, nhỏ giọng kêu một câu.
Trác Vi Lan tỉnh táo trở lại, không muốn làm người cáu kỉnh ở trên đường phố để người khác dỗ dành: "Được rồi, về nhà rồi nói sau. . . Đúng rồi, chị đừng giả vờ đáng yêu ở trước mặt em, rõ ràng là hung dữ như vậy, tùy tiện nói hai câu đã khiến giọng của bác sĩ Triệu run lên."
Mạc Sương mỉm cười: "Tôi sẽ hung dữ với em."
Trác Vi Lan cười giễu cợt, muốn giữ khoảng cách với người như Mạc Sương nói khiến người khác á khẩu không nói nên lời.
Nhưng khi nàng ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy được con gấu bông đang mỉm cười ở trong tủ kính phía sau.
Ngốc nghếch, ngơ ngác, hơi giống với nụ cười như bây giờ của Mạc Sương, ngây thơ hồn nhiên dưới ánh đèn chói mắt, đã trở thành một tia ánh sáng dưới bóng tối của cao ốc này.

Trác Vi Lan chợt cảm thấy, Mạc Sương rời khỏi từ chỗ của bác sĩ Triệu, đến dưới lầu nhìn thấy con gấu bông đáng yêu này nảy lòng tham muốn mua về cũng là chuyện có thể tin.
"Này?" Mạc Sương quay đầu nhìn: "Hóa ra thứ em thật sự muốn là con gấu bông này."
Trác Vi Lan bất lực: "Tại sao chị lại nói là cửa hàng nội y?"
"Tôi thấy một bộ đồ ngủ thỏ." Mạc Sương cẩn thận đề nghị: "Tôi cảm thấy. . . nó có thể ghép với bộ đồ ngủ gấu ở nhà, muốn mua làm quà cho em."
Hóa ra bạn học Mạc 18 tuổi chỉ cửa hàng nội y là có suy nghĩ trong sáng như vậy?
Trác Vi Lan không nói nên lời, thật lâu mới thốt ra được một câu.
". . . Mua thì mua đi."
——
Két sắt trong phòng sách được giấu ở phía sau vách ngăn. Trác Vi Lan lần đầu nhìn thấy, quan sát rất lâu, đi theo Mạc Sương dùng ba ngày kỷ niệm làm mật khẩu nhập vào, nhưng không thể mở ra, ngược lại khiến két sắt báo động.
Kết quả đương nhiên là một trận hỗn loạn, trợ lý Trần nghe tin đuổi tới thu dọn tàn cuộc, cung cấp phương án cuối cùng cho bọn họ: "Tìm nhân viên sửa chữa, trực tiếp mở ra."
" Ừ." Mạc Sương tiếp nhận đề nghị này: "Ngày mai được không?"
Trợ lý Trần vừa muốn gọi điện thoại sắp xếp, Trác Vi Lan vội vàng nói: "Ây, ngày mai em đi làm, chị ở nhà một mình được không." Mạc Sương thờ ơ nhún vai: "Trợ lý Trần ở đây, cô cũng ở đây."
Trác Vi Lan nghĩ cũng đúng, vì trợ lý Trần giải quyết tốt hậu quả, nên chạy lên lầu để sửa bản thảo.
Ngày hôm sau đi làm, nàng không tận mắt nhìn thấy trợ lý Trần theo sau bên cạnh, ngược lại không yên tâm, muốn gọi điện thoại cho Mạc Sương để hỏi một câu.

Không may, hội nghị buổi chiều muốn thảo luận về chủ đề thiết kế của lần này, rất nhiều đồng nghiệp không nghỉ trưa, hoặc là vùi đầu vào việc sửa bản thảo, hoặc là suy nghĩ giải thích, người đứng khắp nơi, không có nơi nào thuận lợi để gọi điện thoại.
Trác Vi Lan đành phải cất trên điện thoại rồi lên sân thượng.
Vừa mở cửa sân thượng, nàng bị cơn gió lạnh thổi tới lộn xộn, vừa xuýt xoa vừa run lên, run rẩy đi về phía trước. Trong hoàn cảnh tồi tệ khắc nghiệt như vậy, nàng cũng không phải là người duy nhất tới đây tìm sự yên tĩnh.
"Thiều Thi?" Trác Vi Lan híp mắt, nhận ra người bạn thân đang dựa vào lan can: "Sao cậu . . ."
Đàm Thiều Thi nghe tiếng quay đầu, thấy là nàng thị bị dọa giật mình, động tác cực nhanh ném cái gì đó xuống đất rồi dùng giày giẫm lên. Trác Vi Lan nhìn ở trong mắt: "Cậu đang hút thuốc sao?"
"Không có." Đàm Thiều Thi mỉm cười: "Chỉ là. . . Tới hóng gió một chút."
Trác Vi Lan không nói một lời nhìn tàn thuốc chưa kịp thổi bay, cau mày: "Không dễ dàng gì cậu mới cai thuốc được, sao có thể hút lại chứ?"
"Gần đây áp lực lớn quá." Đàm Thiều Thi thấy không gạt được nàng, lấy một bao thuốc từ trong túi ra ngậm một điếu lên: "Buổi chiều phải họp, lần này mình không có tác phẩm, sẽ bị phê bình, sẽ bị phạt tiền."
Đưa tay đoạt lấy điếu thuốc chưa đốt, Trác Vi Lan đè nén lửa giận trong lòng, nhẹ giọng an ủi: "Nhất thời không có linh cảm là chuyện rất bình thường, lần này không có, lần sau bổ sung là được rồi, đừng quá để trong lòng."
Đàm Thiều Thi bình tĩnh nhìn nàng, không nói lời nào.
"Sao thế?" Trác Vi Lan cảm thấy không đúng, sờ gò má của mình.
Đàm Thiều Thi lắc đầu: "Không có gì, cảm thấy cậu đặc biệt phóng khoáng." "Thiều Thi." Người thường hay nói lời độc ác trêu chọc bất chợt yên tĩnh lại, Trác Vi Lan lại sợ rồi, trong lòng không có chuẩn bị: "Cậu có chuyện gì buồn phiền có phải không?"

Đàm Thiều Thi nhấc chân bước qua chỗ lõm thoát nước, đứng trên bậc thang cao hơn, nhẹ nhàng giẫm lên mép sát biên nằm trên lan can nghênh đón gió của cao tầng: "Có thì có, nhưng không muốn nói."
Trác Vi Lan nhìn bạn thân cách mình quá xa, cảm thấy không tiện nói chuyện, nhấc váy muốn giẫm lên. Nàng mới vừa lảo đảo lắc lư bước ra một bước, Đàm Thiều Thi đã phát hiện, quay đầu nhìn tới: "Vi Lan." "Hả?" Trác Vi Lan theo bản năng đưa tay đòi đỡ lấy.
Đàm Thiều Thi không giúp, chỉ nói: "Cậu trở về đi."
Trác Vi Lan buông tay xuống, cười gượng: "Mình ở cùng cậu."
"Không cần." Đàm Thiều Thi thở dài, lại đưa bóng lưng từ chối một lần nữa: "Bây giờ mình không có tâm trạng quan tâm cậu." Nụ cười của Trác Vi Lan cứng đờ, vén váy đứng yên, cắn môi nhỏ giọng nói: "Không cần quan tâm mình, mình đứng ở đây cùng cậu là được rồi."
Đàm Thiều Thi liếc nhìn nàng, mơ hồ ẩn chứa chán ghét.
Trác Vi Lan nhận ra sự từ chối và chán ghét, nhắm mắt lại đứng hai phút, rồi lặng lẽ rời đi, che đi âm thanh hít thở khó chịu và đôi mắt dần nóng lên trong gió mạnh.
Trở lại bên trong phòng, nàng cố hết sức đóng cánh cửa nặng nề, chậm rãi chớp mắt, cảm thấy mũi cũng bắt đầu chua xót.
Tại sao mỗi lần nàng muốn đi quan tâm người khác, thì người đó luôn là thái độ "Tôi rất mệt, tự cô chơi đi" chứ ?
Mạc Sương như vậy, Đàm Thiều Thi cũng như vậy.
Nàng không muốn gọi điện thoại, đứng ở bên tường ngẫm nghĩ. Nàng chưa bình tĩnh được bao lâu, điện thoại đang cầm ở trên tay đột nhiên vang lên, cuộc gọi đến trên màn hình hiển thị tên của Mạc Sương.
Trác Vi Lan có một chút sức lực, lên tinh thần nghe máy: "A lô?"
Giọng của Mạc Sương nhanh nhẹn truyền tới: "Vi Lan, mở được két sắt rồi." "À..." Trác Vi Lan hồi lâu không lên tiếng lại thở dài, giọng khàn khàn.
Mạc Sương nghe ra sự bất thường: "Vi Lan?"

Trác Vi Lan hít vào một hơi: "Ừm."
"Tôi đến tìm em có được không?"
Lúc này Trác Vi Lan không nhịn được nữa, chớp mắt mấy cái nước mắt lập tức rơi xuống.
"Được."

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16