Từ phòng bệnh ra ngoài, Trác Vi Lan không dám quay lại nhìn, tùy ý chọn một chỗ rời đi, chạy như bay, chỉ sợ một giây sau là Mạc Sương sẽ đuổi theo tới vậy.
Dưới cơn lo lắng, ở bệnh viện thì hành lang và các cửa phòng luôn tương tự nhau nên khiến nàng bị quên mất con đường lúc tới, choáng váng đi tới cầu thang phía trước thì nàng lại sửng sốt một hồi lâu.
Đi trở về, dĩ nhiên phải đi qua phòng bệnh của Mạc Sương.
Trác Vi Lan cắn răng, từ từ đi về phía trước, ở hướng rẽ nhìn xuống dưới thì thấy cầu thang cong cong, uốn lượn, cảm thấy không thể đếm hết được cố bậc cầu thang, không biết tới năm nào mới có thể đi đến đầu. Nàng thở dài một hơi, dự định xuống lầu bằng thang máy, mở bước chân ra, cẩn thận giẫm lên bậc cầu thang bóng loáng, đế giày cao gót va chạm với nền gạch men sứ, vang lên tiếng "bịch" giòn tan.
Hết lần này tới lần khác, cứ mang cái đôi giày đẹp đẽ không dễ mang như vậy.
Trác Vi Lan vô cùng hối hận bởi quyết định buổi sáng của mình, từ từ đi xuống dưới lầu. Phòng bệnh ở tầng cao rất yên tĩnh, nàng không thấy ai ở hành lang để hỏi, vừa đếm số phòng vừa tìm tòi, rốt cuộc tìm được thang máy.
Nàng bị lạc đường rồi, lúc còn nhỏ thì có ba mẹ nuông chiều, lớn chút có bạn bè và bạn thân nuông chiều, tốt nghiệp trung học thì được Mạc Sương nhận. Sau khi đi làm, phần lớn thời gian nàng chỉ đi từ nhà tới công ty, hai điểm tạo thành một đường thẳng, ra ngoài thì có người đưa đón, dù cho gặp Mạc Sương càng ngày càng ít nhưng cũng không tạo thành vấn đề gì lớn, căn bản không nghĩ tới sẽ thay đổi.
Trác Vi Lan không quen thuộc lắm với bệnh viện A, lúc tới có luật sư Lưu dẫn đường, không có chuyện gì xảy ra, vừa đi một mình là đã xảy ra vấn đề.
Lúc nàng đi vào thang máy, nhìn thấy một bạn nhỏ chạy chậm cầm bong bóng chạy từ góc hành lang tương tự tới, vô cùng vui mừng nói với ba mẹ cách đó không xa: "Thang máy ở chỗ này, mấy người chậm chết rồi!"
Đứa nhỏ còn biết đường hơn cả nàng...
Trác Vi Lan cảm thấy trái tim như bị đâm phải, vẻ mặt không thay đổi mà nhấn cửa thang máy chờ ba mẹ của cậu bạn nhỏ.
Thuận lợi xuống tới cửa bệnh viện dưới lầu, Trác Vi Lan chờ một chút, phát hiện có vài người chờ taxi, hơn nữa phần lớn đều là người bị bệnh hay cầm đồ không tiện đón xe, không còn mặt mũi đoạt xe với người khác, đi tới chỗ đậu xe đằng xa chờ đợi.
Thời gian chậm rãi trôi tới giờ tan làm cao điểm vào năm giờ.
Trác Vi Lan đi tới chỗ đậu xe mà mệt mỏi rã rời, chờ đợi gần mười phút mới ngồi lên xe, quăng cái túi ra xa, vặn vẹo mắt cá nhân để thư thả một chút, động một chút mới nhận ra gót chân đã bị cọ xát tới đỏ lên.
Nàng rầu rĩ thở dài, nhớ tới đêm nay phải ra ngoài ăn cơm còn đi đường một chút, chỉ sợ còn mang giày vậy nữa sẽ rách da mất.
Trác Vi Lan nhìn về phía ngoài cửa sổ, vừa vặn nhìn thấy một cửa hiệu giày quen thuộc: "Bác tài à, xin ngừng một chút, tôi đi mua chút đồ được không?"
Bác tài khó xử: "Đoạn đường này không đậu tốt lắm nhỉ?"
"Chỗ đó có chỗ đậu kìa!" Trác Vi Lan nói giúp vào: "Một chút thôi, chừng mười phút thôi."
Tài xế nhìn vào kính xen thấy cô, mềm lòng nói: "Cô nhanh một chút."
"Cảm ơn!"
Trác Vi Lan chờ xe dừng hẳn, nhanh chóng bước xuống, đi thẳng tới tiệm giày, vừa vào cửa đã có thể nhìn ra đôi giày khiến mình thoải mái nhất, chọn hai kiểu rồi để nhân viên lấy số đo thích hợp cho bản thân, còn mình thì đi ra quầy thu ngân quẹt thẻ.
Nàng đổi giày rồi cầm cái túi vội vã chạy về, lúc lên xe suýt nữa là đụng trúng đầu, cười tủm tỉm nói với bác tài: "Tám phút, vẫn chưa hết nhỉ?"
Tài xế không nghĩ nàng sẽ mua đồ này vội vàng như vậy, tỉnh táo lại gật nhẹ đầu, tiếp tục chuyên tâm lái xe.
Giẫm lên đế giày xốp mềm, Trác Vi Lan cảm thấy mệt mỏi cả người sắp tan đi, tâm trạng thật tốt, lấy điện thoại ra bắt đầu xem những tin tức chưa xem cẩn thận trước đó.
Chưa đọc được ba tin nhắn, có một tin nhắn là của bác Trương tài xế "Lúc nào đi đón cô?", một tin nhắn kêu rên của Đàm Thiều Thi "Sếp lại đi họp", một tin nữa là của ba Mạc Sương căn dặn.
Dù không phải đối mặt trực tiếp, cô vẫn ngồi thẳng lưng nhìn, đối với ba của Mạc Sương là vô cùng tôn trọng.
Không còn cách nào, chỉ sợ là đã quen.
"Trợ lý Trần xử lý tai nạn xe xong sẽ tới sau, con chăm sóc cho Mạc Sương, để con bé có thể nghỉ ngơi thật tốt trong khoảng thời gian này, không cần lo lắng chuyện của công ty."
Trác Vi Lan cẩn thận suy nghĩ một hồi, cung kính gõ ra vài chữ: "Vâng, ba."
Nhanh chóng gửi đi, nàng nhìn xem còn tin tức này gửi tới không, cảm thấy hơi không đúng - nàng không biết coi như xong đi, ngay cả ba cũng hoàn toàn không biết chuyện các nàng muốn ly hôn, tiếp tục sai sử mình như con dâu của ông sao?
Càng đáng sợ hơn chính là, nàng là người hiểu rõ nội tình nhất, sao lại tự giác nghe theo người nhà họ Mạc như vậy, còn kêu ba quen thuộc như vậy nữa?
Trác Vi Lan chậc lưỡi một tiếng, âm thầm khinh bỉ chính mình.
Lúc xe tới dưới lầu công ty, Đàm Thiều Thi vừa vặn tan làm, thấy nàng cầm túi mua sắm thì chau mày nói: "Trời ạ, Mạc Sương xảy ra tai nạn xe cộ, cậu còn có tâm trạng đi dạo phố."
"Sao tớ có thời gian dạo phố được chứ, giày rất khó mang, nên mua một đôi gấp thôi."
Đàm Thiều Thi lắc đầu: "Vậy cái giá của đôi mua gấp này... Thật sự không thể trêu vào mà."
"Đùa thôi, tớ đã vừa ý đôi giày này từ lâu rồi, gấp gáp chỉ là cái cớ thôi." Giữa hoàn cảnh và thu nhập có khoảng cách rất lớn, Trác Vi Lan không muốn tiếp tục đề tài nhạy cảm này, đành xé mở lời nói dối để giảng hòa: "Đi ăn cơm trước có được không, giữa trưa tớ chỉ ăn một quả trứng lòng đào, rất đói nha..."
Trong phòng bệnh không có bất kỳ cái gì, khi nàng bước chân ra khỏi bệnh viện mới nhận ra bụng mình trống rỗng, cả người như nhũn ra. Chịu cho tới lúc này thật sự là do luật sư Lưu đưa chút đồ ăn để nàng tỉnh táo lại và tiêu bớt cơn tức giận không biết từ đâu tới.
Đàm Thiều Thi không có tiếp tục xoắn suýt nữa làm gì, cẩn thận hỏi: "Cậu muốn ăn cái gì?"
"Thịt!" Trác Vi Lan không hề do dự nói: "Ăn bò bít tết đi!"
Đàm Thiều Thi đồng ý.
Chọn một chỗ thường hay tới, Trác Vi Lan lại phát huy thói xấu là mắt to, bụng nhỏ, điên cuồng chọn món. Lúc đầu, nàng có hơi không khống chế nổi chính mình, ngẩng đầu lại thấy một cặp yêu nhau ngồi ở sát vách, thấy buồn bực nên lại chọn thêm một bình rượu đỏ.
Đàm Thiều Thi không đồng ý: "Uống rượu hả? Ngày mai còn phải đi làm."
"Không sao đâu, tự tớ uống." Trác Vi Lan chống cằm thở dài: "Cùng lắm thì ngày mai lại xin nghỉ một ngày nữa."
"Được rồi, cậu kiềm chế chút đi, vì viết bản thảo cho kịp mà tớ nhịn hai ngày nay rồi, đêm nay nhất định phải về sớm đi ngủ một giấc."
Trác Vi Lan liếc mắt: "Tranh thủ bản thảo? Không phải cậu đi quán bar lăn lộn hai ngày sao?"
"Đó là do tớ đi tìm linh cảm!" Đàm Thiều Thi giải thích: "Lần này chủ đề là tình yêu đó, tớ không giống người đã có bà xã như cậu, chỉ là một kẻ độc thân gương mẫu thôi. Ở nhà một mình trơ trọi lẻ bóng có thể cảm nhận được tình yêu gì chứ, không bằng đi tới quán bar tìm cơ hội tốt đẹp nào đó."
Tình yêu?
Trác Vi Lan mơ màng, trong đầu hiện lên vẻ mặt mê mang sau khi mất trí nhớ của Mạc Sương.
Tâm trạng thật tốt khi chuẩn bị ăn cơm đã hoàn toàn bị hủy lần nữa.
Trác Vi Lan không nhịn được cười khổ một tiếng, bưng ly nước ấm uống vào, chờ tới khi trong bụng lấp đầy nước, có cảm giác chướng bụng thì mới dừng lại. Hiệu suất của phòng ăn rất cao, lập tức nâng ly và toàn bộ đồ ăn lên, nàng lắc đầu cố gắng vứt chuyện của Mạc Sương sang một bên, ngoạm một miếng thịt thật lớn, uống một ngụm rượu trầm.
Ở trong điện thoại không gặp mặt được, Đàm Thiều Thi còn có thể căn cứ biểu hiện dính người trước đó của Trác Vi Lan mà trêu ghẹo hai câu. Bây giờ nhìn Trác Vi Lan như vậy thì nhíu mày lo lắng, không dám hỏi nhiều, chỉ yếu ớt khuyên một câu: "Cậu chậm một chút."
"Ừm..." Trác Vi Lan đáp ứng: "Đúng rồi, thừa dịp tớ còn tỉnh táo... Trước hết nói cho xong đi, ngày mai giúp tớ xin nghỉ phép nhé."
Đàm Thiều Thi nhún vai: "Làm gì cần tớ nữa chứ, cậu một ngày không đi làm thì tổng giám đốc chỉ lo nhiều hơn, chắc chắn sẽ gọi điện thoại hỏi cậu."
Đô thấp nên Trác Vi Lan đã hơi ngà say, nói ra chút bí mật không muốn người biết tới: "Không thể nào, tớ sợ Mạc Sương nổi giận, sẽ không nhận điện thoại riêng của tổng giám đốc đâu. Dù có là công việc thì cũng là trợ lý của tổng giám đốc liên hệ tớ, sẽ không đích thân gọi điện thoại cho tớ đâu."
Đàm Thiều Thi nghe nàng nói giọng điệu vô cùng bình thường như vậy thì im lặng.
"Có phải buồn cười lắm không?" Trác Vi Lan phiền muộn lầm bầm: "Haiz, thật ra tổng giám đốc là bạn học của tớ, lúc trước đi nhận thưởng còn bị thầy giáo nhắc nhở, cho điểm tốt chút cũng là chuyện bình thường thôi."
Đàm Thiều Thi nghĩ tới dáng vẻ lạnh như băng của Mạc Sương, tò mò hỏi: "Mạc Sương ghen rồi hả?"
Trác Vi Lan hừ nhẹ một tiếng: "Ghen thì tốt rồi! Lớn lên khó ở như vậy, rõ ràng quan tâm nhưng lại không chịu nói ra, không rên một tiếng khiến lòng người ta hốt hoảng..."
Đàm Thiều Thi yên lặng ăn salad, không đưa ra bất kỳ đánh giá nào.
Cũng không có bất kỳ một câu đáp lại nào, Trác Vi Lan nói xong thì rất sảng khoái, sờ cái bụng đã ăn tới âm thầm ợ một hơi, nhắm chuẩn bình rượu, uống từng ly từng ly một, muốn quên hết tất cả những chuyện lung tung của ngày hôm nay.
Đàm Thiều Thi muốn khuyên can nhưng đã không kịp.
"Cậu không sao chứ?"
Trác Vi Lan cảm thấy bả vai có người vỗ nhẹ một cái, bên tai có tiếng nói lo lắng, hơi hồ đồ nên không phân rõ tình hình nữa rồi, theo thói quen trước kia mà mếu máo nói: "Mạc Sương à, đầu em đau..."
"Ừ, tớ đưa cậu về nhà." Đàm Thiều Thi lắc đầu.
Lúc này Trác Vi Lan lại nghe rõ, hơi tỉnh táo lại, móc từ trong ví ra một cái thẻ, bất chợt đứng dậy suýt chút nữa là ngã sang một bên nói: "Ừm! Tớ tính tiền!"
Đàm Thiều Thi vội vã đỡ lấy, dở khóc dở cười nói: "Được, được nè, không ai giành với cậu."
Trác Vi Lan cứ choáng váng như vậy cho tới khi Đàm Thiều Thi nhét nàng vào trong xe taxi.
Nhìn thấy tài xế không phải là bác Trương, nàng cố hết sức trừng to mắt nhìn cảnh đường phố xa lạ bên ngoài, chớp nhẹ mắt hơi mê mang, lẳng lặng ngồi đó, không nói lời nào. Trái lại không gây thêm phiền phức cho người ta, chờ xe tới gần nhà mình, nàng lập tức yên tâm, cười tủm tỉm nhìn căn nhà cách đó không xa, nhỏ giọng nhắc: "Trở về rồi."
Đàm Thiều Thi nhìn thời gian đã chín giờ, bất lực nâng trán... sớm như vậy đã say rồi, cũng hiếm lắm chứ.
Phía trước nhà khá vắng vẻ, đứng ở cửa sân là có thể liếc nhìn thấy cửa lớn và ánh đèn còn sáng bên cửa sổ.
Trác Vi Lan được đỡ vào trong phòng, đi tới một nửa thì có vẻ chần chừ.
Nàng ở chỗ này sao, trong phòng là ai thế?
Trác Vi Lan uống say thì không còn rõ giờ giấc nửa, hoàn toàn quên mất không còn một mảnh chuyện mất trí nhớ ở bệnh viện. Nghĩ tới chắc Mạc Sương đã ở công ty tăng ca nên sẽ không về sớm hơn nàng, lại hơi muốn làm ầm ĩ nên dừng chân lại không chịu động.
Đàm Thiều Thi cho rằng nàng không thoải mái, muốn ói gì đó nên vỗ lưng hỏi: "Sao vậy? Có phải đi không được không?"
Lúc các cô kẹt ở giữa đường, cửa phòng mở ra, một bóng người quen thuộc xuất hiện.
Mạc Sương đi tới trước mặt các nàng, nhìn thấy hình ảnh hai người vì để cân bằng mà kề vai sát cánh thì chau mày lại. Sau khi mất trí nhớ, Mạc Sương thấy cái gì cũng muốn hỏi một câu, nhìn về phía Đàm Thiều Thi ngờ vực, nên không hề cố ý hỏi ra: "Cô là ai?"
Đàm Thiều Thi cười một tiếng đầy xấu hổ, nghĩ thầm: Tổng giám đốc Mạc đúng là quý nhân hay quên, sức ghen còn lớn như vậy, ngay cả loại bạn thân thiết như cô mà cũng nghi ngờ cho được.
Trác Vi Lan lại không nghĩ như vậy, nhìn Mạc Sương mặc quần áo ở nhà, mang dép lê đơn giản, nhìn lại mình mặc quần áo xinh đẹp, giẫm giày cao gót, lại nhớ tới hình ảnh mình tóc tai bù xù chờ đợi Mạc Sương trở về vào những lúc đêm đen thê lương trong quá khứ.
Không hiểu sao nàng lại thấy có hơi khoái trá, chỉ vào Mạc Sương cười to: "Ha ha! Rốt cuộc cũng tới lượt chị ở nhà chờ em!"
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)