Bánh xe ma sát mặt đất, tiếng thắng xe rít lên gần như đâm thủng màng nhĩ. Lao tới trước, xém chút cả người Sở Khiết đập về phía tấm kính.
"Nạp Lan Chỉ Thủy, cậu mưu sát hả!"
Sở Khiết chưa hoàn hồn, gầm thét lên.
"Xuống xe!"
Mở cửa xe, Nạp Lan Chỉ Thủy dẫn đầu xuống trước, Sở Khiết lão đại không vui cởi thắt dây an toàn.
"Sở Khiết, chúng ta quen biết bao lâu."
"Gần hai mươi năm."
Nạp Lan Chỉ Thủy theo thói quen lấy điếu thuốc, Sở Khiết tự nhiên móc bật lửa châm thuốc cho cô. Mỗi khi Nạp Lan Chỉ Thủy phiền não hoặc suy nghĩ vấn đề, đều thích hút một điếu.
"Sinh ra chưa được bao lâu, ba mẹ tớ liền ngoài ý muốn chết trong vụ tai nạn giao thông, bây giờ ngay cả ông nội nuôi tớ khôn lớn cũng nằm trong bệnh viện. Tớ là một người mang đến xui xẻo."
"Vốn xoay vòng của công ty xảy ra vấn đề, tai họa ngầm tích lũy nhiều năm cùng lúc bộc lộ, nhân viên nội bộ kỳ cựu lại đấu đá nhau, mấy lão ngoan cố kia cứ suốt ngày đối nghịch với tớ, suy nghĩ làm thế nào để kéo tớ xuống cái ghế này."
"Cái tên công tử bột xí nghiệp Lâm thị thì chờ đợi cơ hội ép cưới tớ, Sở Khiết, cậu nói đi, rốt cuộc tớ đã làm sai chuyện gì?"
Nạp Lan Chỉ Thủy hút thuốc, thong thả bước qua bước lại tại chỗ, phát tiết những ưu phiền chông chênh của cô.
"Cái này, cậu lại mơ thấy giấc mơ đó hả?"
Hồi lâu, Sở Khiết nhả ra một câu.
"Sao cơ?"
"Thì giấc mơ đó, chính là cái mà cậu luôn mơ thấy từ nhỏ đến lớn." Sở Khiết sáng tỏ nói.
"Sao cậu biết?" Nạp Lan Chỉ Thủy nhíu mày.
"Dù gì chúng ta cũng cùng mặc chung quần lót lớn lên, đã bắt đầu từ nhỏ rồi, chỉ cần mỗi khi mơ thấy giấc mơ đó là sang ngày hôm sau cậu liền nổi giận."
"Ai." Nạp Lan Chỉ Thủy thở dài, không nói gì nhìn Sở Khiết hồi lâu.
"Nghe lời tớ, cậu thật nên tiếp nhận đề nghị của tớ, đi gặp bác sĩ tâm lý thử xem sao."
Sở Khiết ngồi lại vào chỗ ngồi cạnh ghế lái.
Nạp Lan Chỉ Thủy hiểu ý cười một tiếng, khởi động xe.
Cục thịt thấy nhàm chán ngồi trên sa lon xem tivi, thân người cuộn thành một đoàn, cái đuôi tựa vào đầu.
Ô ô ô ô, mình nên làm gì đây?
Cục thịt nhắc đi nhắc lại trong lòng, mới không cần trở về để bị con em cười nhạo, nghĩ đến Dịch Dạ Ly, tâm tình cục thịt lập tức trở nên kém.
Dịch Dạ Ly, là con gái của Cảnh Ngọc và Dịch Lam, tính cách phúc hắc xấu xa, yêu thích rất quái dị, là một bác sĩ rất vô lương lâm. Dựa theo lời của cục thịt, thì cô chính là một tên lưu manh, là lưu manh, là một tên mượn cái tên hành nghề chữa bệnh để âm thầm giở trò háo sắc gây ra tội ác!
Cục thịt từ đâu mà đưa ra kết luận chủ quan này, vậy phải nói từ lịch sử trưởng thành của cục thịt.
Nhớ năm đó cô cùng Cảnh Tiểu Lang đều là những con sói con đáng yêu, thông minh lanh lợi, làm cho người yêu thích. Các chị gái xinh đẹp nhìn thấy các cô, đều tranh nhau bồng bế, muốn cùng các cô chụp hình lưu niệm.
Thế nhưng theo độ tuổi dần dần trưởng thành, Cảnh Lang với Lục Hồng mới phát hiện con gái bé bỏng của các cô cơ bản không thể khống chế bản thân biến thân, đa số thời điểm đều xuất hiện dưới hình dạng nửa sói, chuyện này ở nhân giới sinh hoạt thật rất bất tiện. Hơn nữa trên phương diện giao tiếp, học tập Cảnh Tiểu Lang đều không bằng ngay cả với người bình thường. Cảnh Lang đổ hết tội này cho 'thiết hụt gien', Lục Hồng thương con gái, cho rằng là lỗi của bản thân. Hai người thường vì vấn đề của Cảnh Tiểu Lang mà cãi vã không ngừng nghỉ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của cả hai.
Ngược lại, đứa bé của Cảnh Ngọc và Dịch Lam lại khống chế biến thân rất tốt, đa số thời điểm đều xuất hiện dưới hình dạng con người, từ nhỏ đã liền hiển hiện tài trí cùng thiên phú kinh người.
Ngoài mặt, quan hệ cả hai rất tốt, Dịch Dạ Ly còn lộ ra dáng vẻ chăm sóc cho Cảnh Tiểu Lang. Nhưng thực ra trong tối, Cảnh Tiểu Lang thật sự bị Dịch Dạ Ly khi dễ không ít. Cảnh Tiểu Lang hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không thể làm gì.
Trận này, ba mẹ ngẫu nhiên không có ở đây, cho nên Cảnh Tiểu Lang đương nhiên phải dọn đến ở cùng Dịch Dạ Ly. Hiển nhiên, Cảnh Tiểu Lang cũng không thể chịu nổi Dịch Dạ Ly chọc phá nên nửa đêm bỏ nhà đi, kết quả lại vô cùng xui xẻo, mỗi tháng sẽ có một lần 'không ổn định' đuổi đến, Cảnh Tiểu Lang trong giai đoạn này sẽ biến trở về dạng sói, xem như có biến trở lại thành người, cũng là nửa sói nửa người. Để cho Cảnh Tiểu Lang buồn rầu chính là, mỗi lần biến thân thành sói cũng chỉ nhỏ bằng cái miệng chén.
Cảnh Tiểu Lang đắm chìm trong ký ức đau khổ, chợt ngẩng đầu, mới nhớ tới mình đang ở nhà chị gái xinh đẹp. Bây giờ mấy giờ rồi, chị gái xinh đẹp sau khi trở lại nếu phát hiện bộ dạng này của mình nên làm sao đây?
Tối qua, lúc cô đi lang thang bên ngoài, đụng phải Nạp Lan Chỉ Thủy. Cảnh Tiểu Lang ma xui quỷ khiến cứ vậy đi theo, muốn cùng cô ấy về nhà luôn.
Dù chị gái xinh đẹp mới bắt đầu không muốn mình, nhưng cuối cùng vẫn đón nhận cô, chuyện này khiến cô vui vẻ không thôi. Nhìn đồng hồ, vừa đúng 3h chiều. Cảnh Tiểu Lang đoán chừng có phải chị gái xinh đẹp sắp về rồi không, cô cố gắng muốn biến trở lại hình dạng sói.
"Ô ô ô! Không biến về được!"
Cảnh Tiểu Lang gương mặt ăn khổ. Lẽ nào mình thật phải đi tìm tên khốn kiếp Dịch Tiểu Hắc kia, Dịch Tiểu Hắc là biệt hiệu Cảnh Tiểu Lang đặt cho Dịch Dạ Ly, bởi vì cô ấy phúc hắc muốn chết, sợ rằng tim phổi cũng đều là màu đen.
Thời điểm Nạp Lan Chỉ Thủy tới phòng làm việc, trên bàn đã để một bó hồng to, kèm với tấm thẻ trắng nhỏ.
Sở Khiết theo sát sau lưng cô cũng nhìn thấy màu đỏ tươi đẹp kia, Nạp Lan Chỉ Thủy tự nhiên sẽ tiện tay đem bó hồng ném vào thùng rác.
"Oa~~~ lại thêm một tên con trai xui xẻo."
"Là Lâm Quốc Đống tặng." Nạp Lan Chỉ Thủy lạnh nhạt nói.
"Nhìn bộ dạng đại thiếu gia kia đối với cậu cũng không tồi mà~ Lucy lúc trước có nói với tớ, gần như mỗi này đều có người tặng hoa cho cậu, không phải là hắn đi." Sở Khiết cười trộm.
"Tùy hắn, tớ không có thời gian rỗi rãi để chú ý loại chuyện này."
Rõ ràng giọng Nạp Lan Chỉ Thủy không được vui.
"Áp lực công việc lớn, lấy yêu đương đến hóa giải gì đó cũng là lựa chọn tốt."
Hai tay Sở Khiết chống cằm trên bàn, mặt mỉm cười nhìn chằm chằm Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Im miệng!"
Nạp Lan Chỉ Thủy nóng nảy trả lời. Xem kìa, quả nhiên đại tiểu thư Nạp Lan Chỉ Thủy không phải gì gì mà danh môn thùy mị, thật ra chính là một phụ nữ xấu tính, Sở Khiết nhìn thấy gương mặt thật của cô thầm nói. Tất cả người giúp việc nhà Nạp Lan đều biết, thời điểm tâm tình đại tiểu thư không tốt, thích nhất là đập đồ, hủy diệt nguyên căn phòng cũng là chuyện bình thường như cơm bữa.
Sở Khiết thức thời ra ngoài. Nạp Lan Chỉ Thủy nhìn danh thiếp trên bàn, phòng khám Tâm Dịch. Do dự một lúc, cuối cùng bấm số điện thoại nội tuyến,
"Linda, giúp tôi đặt hẹn trước..."
Buổi tối sáu giờ, Nạp Lan Chỉ Thủy đúng giờ xuất hiện trước cửa phòng khám Tâm Dịch. Một căn nhà được xây dựng bằng đá mang hơi hướm cổ điển rất nhiều, nhìn lại bỗng thấy cũng khá giống một tiệm cà phê.
Nạp Lan Chỉ Thủy suy nghĩ một chút, vẫn là đẩy cửa vào.
Đúng như cô đã nghĩ, bên trong bày biện không khác gì một quán cà phê phổ thông, Nạp Lan Chỉ Thủy nhíu mày, phòng khám ngày nay còn kinh doanh kèm thêm sao?
Chỉ là, bên trong mình cô ra, thì không có ai khác, ngay cả quầy bar cũng không có bóng người.
"Xin hỏi...?"
"Ưm... ah... a..."
Tiếng rên rỉ đứt quãng từ bên trong truyền ra, Nạp Lan Chỉ Thủy nuốt ngụm nước miếng, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)