Cùng lúc đó, cả người Cảnh Tiểu Lang bọc thật dày áo choàng dài màu đen, trên đầu che khăn lụa, chỉ lộ ra đôi mắt đeo kính mát màu đen. Cùng với một đôi dép lào... đối với loại phối hợp không cân đối này, Cảnh Tiểu Lang chỉ đành cười khổ. Cô không mang giày cao gót, thậm chí cô từng cho rằng đầu óc người đã phát minh ra thứ đồ hãm hại đôi chân thon nhỏ của phái nữ này hết sức linh tinh.
Cô đi bộ trên vỉa hè, người đi đường xung quanh thỉnh thoảng dùng ánh mắt khác thường nhìn cô. Cô làm như không thấy, thân người vững vàng căng thẳng, thu đuôi mình lại, rất sợ không cẩn thận liền làm lộ cái đuôi xù lông.
Dịch Tiểu Hắc bại hoại, ngay cả chỗ làm việc cũng xa như vậy. Cô sợ bị người phát hiện, ngay cả xe cũng không dám ngồi, chỉ có thể đi bộ.
Thật vất vả đến được phòng khám Dịch Tâm, Cảnh Tiểu Lang ngựa quen đường cũ mò tới cửa sau, lặng lẽ kéo ra một cái khe hở, hướng bên trong nhìn quanh. May mắn không có ai, cô tính toán đúng thời gian bình thường tiệm không có bóng người, Cảnh Tiểu Lang đường hoàng tiến vào.
"Bác sĩ, tôi nóng quá..."
Một đạo giọng nữ thở gấp từ trong căn phòng tối vang lên.
"Bảo bối~ lập tức hết nóng~"
Người phủ trên người cô gái giảo hoạt khóe miệng cong lên, ngón tay khẽ động đậy, đẩy nút cài áo ngực sau lưng cô gái.
Ngón tay dài nhọn lướt trên người cô gái như giáo sư chơi dương cầm vậy, từ chiếc cổ từ từ trượt tới ngực. Cô gái dưới thân càng phát ra nóng ran, những nơi bị cô chạm tới giống như mang theo dòng điện vậy, khiến thân thể không cầm được run rẩy.
"A.... ah... bác sĩ..."
Cô gái không dằn nổi đôi tay leo lên cổ cô.
"Bảo bối~ đừng vội~~"
Ở bên tai cô gái thở ra hơi nóng, tay của cô đang muốn đưa vào trong quần chíp.
"Lạch cạch" một tiếng, đèn bên trong nhà được mở lên. Ánh sáng chói mắt bao phủ lên hai người trên sa lon.
"A!"
Cô gái nằm trên sa lon đột nhiên bừng tỉnh đẩy cô gái nằm trên thân mình, cả kinh kêu lên.
cô gái bị đẩy ra mặc một cái áo khoác dài màu trắng, những lọn tóc vàng hơi rung chuyển, không vui nghiêng đầu, híp mắt, thoáng xẹt qua ánh sáng nguy hiểm.
"Bác sĩ Dịch, bây giờ đã 6h."
Nạp Lan Chỉ Thủy mặt không biểu cảm chỉ chỉ đồng hồ đeo tay.
"Cái đó, bác sĩ Dịch tôi đi trước..."
Cô gái trên sa lon vội vàng nắm áo khoác một bên, vội vàng mang giày vào chạy ra ngoài.
Cô gái tóc vàng bình tĩnh một bên cầm mắt kiếng bên cạnh đeo lên, nhân tiện châm điếu thuốc, dựa vào trên sa lon.
"Cô là?"
"Nhìn bộ dạng bác sĩ Dịch đã quên cuộc hẹn đặt trước, nếu đã vậy tôi cũng không quấy rầy."
Từ ngoài nhà nghe được âm thanh trong nhà truyền tới, hơn nữa mới vừa rồi nhìn thấy tình cảnh bên trong, Nạp Lan Chỉ Thủy trong nháy mắt đối với bác sĩ này không có lòng tin, càng tăng thêm lòng chán ghét, đang tính toán trở về dạy dỗ Sở Khiết thật tốt, giới thiệu bác sĩ linh tinh cho cô.
Mắt thấy Nạp Lan Chỉ Thủy xoay người muốn rời đi,
"Đợi đã!" Dịch Dạ Ly kêu lên,
"Tôi nhớ ra rồi, là Nạp Lan tiểu thư phải không."
"Thật xin lỗi, vừa rồi tôi đã quá mức chuyên chú chữa trị cho bệnh nhân, quên mất chuyện này."
Dịch Dạ Ly hơi có vẻ áy náy nói.
"Tôi thấy không cần!"
Mắt thấy là thật, tai nghe là giả, giải thích nhiều hơn nữa Nạp Lan Chỉ Thủy cũng sẽ không tiếp nhận, cô khinh thường nhìn đối phương một cái.
"Haha, thông qua cuộc trò chuyện vừa rồi, tôi phát hiện Nạp Lan tiểu thư là bệnh không nhẹ đâu."
Dịch Dạ Ly giống như tùy tiện mở miệng nói.
"Không! Tôi cảm thấy người nên được chữa trị là bác sĩ Dịch cô mới đúng."
Nạp Lan Chỉ Thủy hùng hổ dọa người.
"À? Lẽ nào Nạp Lan tiểu thư thấy kinh sợ?" Dịch Dạ Ly nhướng mi.
"Cũng không đến mức đó, chỉ là tôi nhận sự giáo dục rằng đàn ông với đàn bà cùng nhau mới đúng!"
Giờ phút này trong đầu Nạp Lan Chỉ Thủy thỉnh thoảng còn thoáng qua hình ảnh hai người trên sa lon vừa rồi, Dịch Dạ Ly hoàn toàn đã bị dán cái danh hiệu bác sĩ bất lương.
"Đây là chữa trị!"
Ngoài ý muốn, Dịch Dạ Ly nói lên một câu, để cho Nạp Lan Chỉ Thủy trong nháy mắt có cảm giác muốn ọc máu.
"Như nhau cả thôi!"
Nạp Lan Chỉ Thủy lạnh lùng trả lời một câu.
"Nói như vậy, Nạp Lan tiểu thư, bây giờ trên thế giới có rất nhiều quốc gia đã đồng ý kết hôn đồng tính rồi."
"Huống hồ vừa rồi tôi chỉ là đang chữa trị cho bệnh nhân của mình thôi."
Dịch Dạ Ly đương nhiên nói.
"Có bệnh gì mà cần phải lên giường mới có thể chữa trị vậy?"
Nạp Lan Chỉ Thủy hỏi.
"Nạp Lan tiểu thư, trong chuyện này đã có một vài hiểu lầm rồi. Thứ nhất, bệnh nhân vừa rồi bị mắc chứng sợ hãi đóng kín cực kỳ nghiêm trọng. Thứ hai, vừa rồi chúng tôi trên sa lon, cũng không có lên giường."
Dịch Dạ Ly cười rạng rỡ, lộ ra hàm răng trắng nõn.
Nhưng trong mắt Nạp Lan Chỉ Thủy, đây hoàn toàn là tranh cãi. Có điều cẩn thận nhìn một chút, Nạp Lan Chỉ Thủy mới phát hiện Dịch Dạ Ly này tựa hồ cũng không phải là người Trung Quốc. Vốn cho rằng mái tóc cô ấy là nhuộm, bây giờ mới phát hiện, một mắt của cô ấy là màu xanh.
"Nạp Lan tiểu thư, cô đang nhìn gì vậy?"
Chẳng biết tự lúc nào, Dịch Dạ Ly đã tới trước người Nạp Lan Chỉ Thủy, tay huơ huơ trước mắt cô.
"Không có gì."
Nạp Lan Chỉ Thủy hoàn hồn,
"Nạp Lan tiểu thư, dáng dấp tôi đẹp vậy sao?"
Cả gương mặt Dịch Dạ Ly đến gần, Nạp Lan Chỉ Thủy theo bản năng xoay đầu đi, tránh tiếp xúc ánh mắt với cô. Luôn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ.
"Ngao ô!"
Âm thanh này? Nạp Lan Chỉ Thủy trong lòng cả kinh, đồng thời cùng lúc cô xoay người, một cục thịt màu trắng nhảy vào trong lòng cô.
"Thịt viên?"
Nạp Lan Chỉ Thủy gương mặt đều đầy vẻ không dám tin nhìn tiểu tử trong ngực, chỉ thấy nó tràn đầy địch ý hướng Dịch Dạ Ly gào thét lên.
"Ngao ô!"
Huơ móng vuốt nộn thịt, trợn mắt nhìn Dịch Dạ Ly. Dịch Dạ Ly không vui nhíu mày, nhưng đồng thời cũng lui ra.
Cảnh Tiểu Lang đáng chết, lại dám đột nhiên xông ra phá hỏng chuyện tốt của mình!
Dịch Tiểu Hắc bại hoại! Lại muốn sử dụng đồng thuật với chị gái xinh đẹp, Dịch Tiểu Hắc tiết tháo của cậu để đâu rồi! Thể diện Lang tộc đều sắp bị cậu làm cho mất hết rồi!
Cảnh Tiểu Lang oán thầm, hai người mắt đối mắt, lửa văng khắp nơi.
Thì ra vừa rồi Cảnh Tiểu Lang từ cửa sau tiến vào định tìm Dịch Dạ Ly, kết quả phát hiện tên Dịch Tiểu Hắc kia lại đang làm chuyện xấu! Cảnh Tiểu Lang đang muốn ra tay phá hoại, Nạp Lan Chỉ Thủy lại xuất hiện. Vì vậy cô chỉ có thể tránh ở một bên yên lặng theo dõi kỳ biến.
Khi Dịch Dạ Ly đối với Nạp Lan Chỉ Thủy sử động đồng thuật, mê muội Nạp Lan Chỉ Thủy, cô cũng không nhịn được. Dưới tình thế cấp bách, biến trở lại thành sói.
Tuy đối với sự xuất hiện của thịt viên cảm thấy không thể hiểu, chỉ thấy bộ dạng nó rất nóng lòng, tâm tình Nạp Lan Chỉ Thủy lại thay đổi rất lớn. Khóe miệng cô bất giác cong lên, cô đang cười.
Nụ cười này không vội vã, Dịch Dạ Ly đã bị hấp dẫn. Trong con ngươi bộc lộ trần trụi dục vọng không hề bỏ sót, cô muốn cô gái này! Tại sao lại có thể có một cô gái cười lên lại xinh như vậy, Dịch Dạ Ly vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Cảnh Tiểu Lang nhạy cảm phát giác một tia khác thường, theo ánh mắt Dịch Dạ Ly quay đầu nhìn về phía Nạp Lan Chỉ Thủy.
Oa! Chị gái xinh đẹp, cười lên thật là xinh! Nụ cười đó là với Dịch Tiểu Hắc sao? Không muốn a! Chị gái xinh đẹp, đừng cười! Nước miếng của tên sắc lang Dịch Tiểu Hắc kia cũng sắp nhỏ xuống rồi!
Cảnh Tiểu Lang dùng móng vuốt gãi gãi tay Nạp Lan Chỉ Thủy,
"Ừm, thịt viên?"
Nạp Lan Chỉ Thủy hướng cô cười nói,
Oa oa!!! Chị gái xinh đẹp là cười với mình.
"Khụ, khụ! Nạp Lan tiểu thư, tôi trước mang nó ra ngoài! Để tránh làm trở ngại đến việc chữa trị của chúng ta."
Ánh mắt Dịch Dạ Ly nhìn về phía Cảnh Tiểu Lang lộ ra uy hiếp, thời điểm đối mặt Nạp Lan Chỉ Thủy lập tức thay bằng chiêu bài mỉm cười.
"Không cần, nó là vật nuôi của tôi."
-----------------------------------------------------------
Tiểu Tiểu Lang dễ thương quá không đỡ nổi, cười miết =)))))~
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)