“Như vậy… Sợ rằng bất tiện đi.” Phong Hỏa Hỏa cảm thấy có chút không được tự nhiên, Phàm Thiến nhíu mày: “Bất tiện? Thế nào, ngươi cũng thích nữ nhân giống như tiểu di ngươi?”
Phong Hỏa Hỏa kinh ngạc, người này không cần trực tiếp như vậy đi? Tuy rằng trước khi xuất môn tiểu di đại khái nói qua quan hệ giữa hai người, nhưng dù sao cũng không quen biết, Phong Hỏa Hỏa không dự định cùng nàng miệt mài theo đuổi vấn đề này.
“Ha hả, nếu không phải thì được rồi.” Phàm Thiến một cước đạp chân ga, vô cùng suất khí khởi động xe. Động tác của nàng đơn giản kiên quyết, giở tay nhấc chân đều có một loại khí phách vương giả.
Phong Hỏa Hỏa nhìn nàng, trong lòng có chút bỡ ngỡ. Một nữ nhân mạnh mẽ như vậy tiểu di nàng cư nhiên yên tâm phái nàng đến đây? Phong Hỏa Hỏa yên lặng không nói nhìn chăm chú vào Phàm Thiến, nội tâm nghĩ đối sách.
“Ta xinh đẹp lắm sao?” Phàm Thiến đột nhiên quay đầu, ánh mắt giống như mũi tiễn bắn đến, khuôn mặt Phong Hỏa Hỏa nóng lên, vội vã quay đầu.
“Ngươi không giống với nàng, trái lại rất ngây ngô.” Phàm Thiến như là đang nhớ lại chuyện gì đó, tự thì thào nói nhỏ, Phong Hỏa Hỏa vừa nghe trong lòng lạnh lẽo, xong rồi, vừa mới bắt đầu chỉ là suy đoán quan hệ giữa nàng cùng tiểu di có gì đó khác thường, hiện tại vừa nghe ngữ khí này của nàng, rõ ràng chính là yêu quá sinh hận…. Quan hệ thật phức tạp.
Cũng may Từ tổng ở không xa nghìn dặm có sự ăn ý, gọi điện thoại đến giải vậy cho nàng.
Phong Hỏa Hỏa vừa nhìn thấy tin nhắn của Từ tổng, biểu tình trong nháy mắt trở nên thoải mái, nàng mỉm cười nhận điện thoại xong, giọng nói ngọt đến có thể chảy mật: “Uy ~”
Từ tổng nhẹ nhàng mỉm cười: “Đến rồi? Vừa rồi ta đang họp.”
Phong Hỏa Hỏa bĩu môi, làm nũng: “Ta biết a, không họp sao ngươi lại không gọi điện thoại cho ta?”
Điện thoại bên kia, nụ cười trên mặt Từ tổng càng thêm nồng đậm: “Thế nào, đã quen chưa?”
Phong Hỏa Hỏa lén nhìn Phàm Thiến đang lái xe: “Cũng tốt, có chút… Ân, một lời khó nói hết.”
“Ha hả.” Giọng nói của Từ tổng trở nên ôn nhu: “Vậy chậm rãi giải quyết, ta chờ ngươi.”
“Ân.”
Phong Hỏa Hỏa treo điện thoại, một câu ‘chờ ngươi’ khiến khuôn mặt và trong lòng của nàng đều cười nở hoa, mây đen vốn dĩ vẫn giăng kín trong lòng tựa hồ cũng không dày đặc nữa, Phong Hỏa Hỏa nhìn chụp ảnh chung của nàng và Từ tổng trên màn hình điện thoại di động, thực sự muốn vung tay hoan hô một câu: “Ái tình vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Phàm Thiến nhìn Phong Hỏa Hỏa một cái, lại nhìn điện thoại của nàng một chút. Nhà Phàm Thiến cách sân bay không xa, Phong Hỏa Hỏa mơ mơ màng màng tỉnh ngủ thì cũng vừa đến nơi.
Xuống xe, Phong Hỏa Hỏa ngửa đầu kinh ngạc nhìn biệt thự khí phái, đầy mắt là không nói nên lời.
Phàm Thiến nhìn nàng, nhướng mày: “Tỷ có tiền đúng không?”
Phong Hỏa Hỏa: “…..”
Nàng gặp qua rất nhiều dạng người, trực tiếp cũng không ít, nhưng duy nhất chưa thấy qua loại đặc biệt như Phàm Thiến.
Phàm Thiến nhìn Phong Hỏa Hỏa đứng trước cửa không vào nhà, nàng mỉm cười, khóe môi mang theo một tia băng lãnh: “Yên tâm đi, tiền này không phải tham ô của tiểu di ngươi.”
Phong Hỏa Hỏa: “….”
Nàng không nói gì mà chỉ nhìn Phàm Thiến, người này cũng quá thất thường rồi, một giây trước còn cười tươi như hoa, một giây sau đã trở mặt, người cường thế bá đạo như thế này quả thật không phải loại hình tiểu di nàng thích, tiểu di nàng nên phối với loại ngốc đáng yêu nhu thuận như tiểu di mẹ.
Vào phòng, Phàm Thiến dẫn Phong Hỏa Hỏa tham quan xung quanh một chút, nàng trái lại trực tiếp: “Ngươi nghỉ ngơi trước đi, đêm nay ta còn có xã giao.”
Phong Hỏa Hỏa gật đầu, ước gì nàng đi cho nhanh: “Ngươi cứ tự nhiên.”
Phàm Thiến nhìn Phong Hỏa Hỏa một cái, không khách khí mà trực tiếp đi rồi, Phong Hỏa Hỏa chăm chú nhìn bóng lưng của Phàm Thiến một lúc, nàng mím môi, lấy điện thoại di động ra gọi cho tiểu di.
Phong Uyển Nhu có một thói quen, điện thoại của thân nhân vẫn luôn phải nghe trước, nhưng hôm nay cũng rất khác thường, Phong Hỏa Hỏa đợi thật lâu nàng mới nghe máy, giọng nói cũng là phi thường uể oải.
“Tiểu di?” Phong Hỏa Hỏa nghi hoặc hỏi, Phong Uyển Nhu nhẹ giọng đáp lời: “Ân.”
“Sinh bệnh rồi?” Phong Hỏa Hỏa có chút khẩn trương, Phong Uyển Nhu thở dài: “Không có việc gì, ngươi đến nơi rồi? Gặp Phàm Thiến rồi?”
Nghe được tiểu di hỏi như vậy, Phong Hỏa Hỏa mới nghĩ đến trọng điểm của bản thân: “Tiểu di, trước đây ngươi cùng Phàm Thiến là quan hệ gì?”
Giọng nói của Phong Uyển Nhu rất bình tĩnh: “Thế nào, nàng khi dễ ngươi?”
Phong Hỏa Hỏa nắm điện thoại, WTH, thật đúng là bị nàng đoán trúng rồi, tiểu di năm đó rốt cuộc là trêu chọc bao nhiêu người a. Nàng vội vã nói: “Không, chính là có chút âm dương quái khí, nhất là lúc nói đến tiểu di.”
Phong Uyển Nhu bên kia trầm mặc một lúc: “Ngươi yên tâm đi Hỏa Hỏa, nàng sẽ không xằng bậy.”
Xằng bậy? Phong Hỏa Hỏa trong nháy mắt kinh ngạc, cái gì, còn liên quan đến xằng bậy?
“Còn có việc sao? Tiểu di có chút khó chịu.” Giọng nói của Phong Uyển Nhu rất nhẹ, như là diều đứt đây không có điểm tựa, Phong Hỏa Hỏa nhíu nhíu mày: “Làm sao vậy? Lúc ta đi không phải còn tốt sao? Tiểu di mẹ đâu? Nàng không chở ngươi đi bệnh viện?”
Phong Uyển Nhu hừ lạnh một tiếng: “Được rồi, không có việc gì thì cúp máy.”
Nói xong, điện thoại cắt đứt , Phong Hỏa Hỏa mờ mịt nghe âm thanh đô đo từ điện thoại, đây… Sẽ không phải là hai người thật sự cãi nhau đi?
* * * * *
Có thể là bởi vì thay đổi địa lý, buổi tối Phong Hỏa Hỏa ngủ không ngon, mãi cho đến mười hai giờ đêm Phong Hỏa Hỏa nghe ngoài cửa có động tĩnh, nàng nhíu mày khoác áo ngủ đứng dậy xem thử.
Phòng khách sáng đèn, Phàm Thiến nằm trên sô pha, một thân mùi rượu, trên mặt ửng hồng một mảnh.
Phong Hỏa Hỏa vừa nhìn tư thế này vội vã muốn lui vào trong phòng, ai biết mới vừa lui lại nửa bước đã bị Phàm Thiến gọi lại: “Đứng lại!”
Phong Hỏa Hỏa cả kinh, Phàm Thiến từ sô pha đứng lên, trừng mắt nhìn nàng: “Ta uống say!”
“Ta biết a….” Phong Hỏa Hỏa bất đắc dĩ nói, Phàm Thiến nhíu mày yếu ớt nói: “Ta muốn uống nước chanh.”
…..
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy người như vậy, tuy rằng không muốn để ý tới, nhưng dù sao cũng là đồng sự cần hợp tác sau này, Phong Hỏa Hỏa vẫn phải kiên trì chuẩn bị một ly nước chanh cho nàng.
Phàm Thiến uống nước Phong Hỏa Hỏa bưng đến, ánh mắt có chút phiêu hốt: “Dễ uống hơn so với nàng làm.”
“Tiểu di của ta sao?” Phong Hỏa Hỏa hỏi ngược lại: “Lời vô ích, tiểu di ta sống an nhàn sung sướng, làm sao có thể tùy tiện làm nước chanh mật ong cho người khác, ngươi —” Nói đến đây, Phong Hỏa Hỏa thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi, Phàm Thiến nói như vậy là có ý gì? Trước đây tiểu di đã từng làm nước chanh cho nàng ấy?
Sau khi Phàm Thiến uống say không thông minh giống như trước đó, cả người lui trên sô pha cầm ly nước chanh nhìn rất đáng thương, Phong Hỏa Hỏa nhìn thấy có chút chua xót, lại bắt đầu nhớ Từ tổng rồi.
“Muốn ăn gì không? Ta đi làm cho ngươi.” Phong Hỏa Hỏa thuận miệng nói, nàng nghĩ Phàm Thiến nhất định đã ăn rồi, sau đó nàng khách sáo vài câu là có thể đi ngủ, ai biết Phàm Thiến cố sức gật đầu, nhìn nàng: “Mì.”
Phong Hỏa Hỏa: “….”
Không biết có phải ông trời cố ý hành hạ Phong Hỏa Hỏa hay không, ngày đầu tiên ở nơi đất khách, nàng đã bị Phàm Thiến dày vò đến hai giờ sáng mới ngủ.
Sáng sớm hôm sau lần đầu tiên họp ở chi nhánh, Phàm Thiến nhân hình nhân ảnh đều là một yêu tinh, sau khi say rượu một chút mệt mỏi cũng không có, một thân váy công sở, áo sơ mi, tóc dài bới lên, tinh thần phấn chấn.
Phong Hỏa Hỏa lại có chút uể oải, mí trên thỉnh thoảng đánh nhau với mi dưới. Nhưng nàng vẫn dành tâm tư quan sát xung quanh, nàng phát hiện lúc Phàm Thiến giới thiệu nàng là người đến từ tổng công ty, mười người trong phòng hội nghị chí ít có phân nửa lộ ra vẻ khinh bỉ.
Trong lòng Phong Hỏa Hỏa có chút buồn bực, đã cấu kết nhiều người như vậy? Thật là không dễ làm. Phàm Thiến trong công việc cũng không giống như Phong Uyển Nhu hoặc là Từ tổng, Phong Hỏa Hỏa chăm chú quan sát, nàng đối với thuộc hạ quả thực có thể dùng ‘ánh nắng giữa mùa xuân’ để hình dung, nụ cười trên mặt, ngay cả giọng nói cũng ôn nhu làm cho người ta ngứa ngáy trong lòng.
Phong Hỏa Hỏa còn ác độc phát hiện, nam nhân cấp cao bên này đã có rất nhiều người rơi vào cái lưới ôn nhu của Phàm Thiến.
Thêm một tuần làm quen cùng điều tra, Phong Hỏa Hỏa không khỏi có chút nhục chí, nàng gọi điện thoại cho Từ tổng nói đại khái chuyện bên này, trong lòng cũng không có điểm tựa.
Từ tổng an ủi nàng: “Vạn sự khởi đầu nan.”
Phong Hỏa Hỏa bĩu môi: “Đây không phải là chuyện có khó hay không, thân ái, người ta dùng là mỹ nhân kế, ta cuối cùng không thể cũng dùng đến chiêu này đi.”
“Ngươi dám!” Vừa nghe, Từ tổng bật người trở nên sắc bén, Phong Hỏa Hỏa thở dài: “Ta dĩ nhiên không dám, rất nhớ ngươi nga.”
Từ tổng đau lòng: “Ngoan, kiên trì thì được rồi, cũng đã đi rồi, chẳng lẽ còn muốn bỏ dỡ giữa đường? Ngươi là hạng người như vậy sao?”
“Dĩ nhiên không phải!” Phong Hỏa Hỏa lập tức bị Từ tổng tẩy não, cả người giống như được tạc máu gà.
Phàm Thiến đang cầm văn kiện đi ra ngoài thấy dáng vẻ này của Phong Hỏa Hỏa liền cả kinh, Phong Hỏa Hỏa vội vã cúp điện thoại.
“Phó tổng, đêm nay có một buổi tiệc, ngươi đi không?” Phàm Thiến hách dịch nói, Phong Hỏa Hỏa bị xưng hô ‘phó tổng’ của nàng khiến cho cả người không được tự nhiên, lại vẫn treo nụ cười trên mặt: “Không đi.”
“Ha hả, thật đúng là người của tổng công ty, khinh thường bọn ta?” Không biết vì sao, Phàm Thiến đối với những người khác đều rất khách khí, chỉ duy nhất với Phong Hỏa Hỏa lại luôn mang theo một tia châm chọc, Phong Hỏa Hỏa tự an ủi bản thân, tục ngữ nói rất đúng, nợ cha con trả, hôm nay, nợ tình của tiểu di nàng có thể giúp đỡ trả được thì trả đi.
Rốt cuộc Phong Hỏa Hỏa vẫn bị kéo đi dự tiệc.
Cũng may, cũng không khó có thể dung nhập như trong tưởng tượng của nàng, tất cả mọi người là thanh niên, vừa mới bắt đầu bởi vì Phong Hỏa Hỏa lớn lên băng lãnh mang theo một chút ngạo khí lại mang theo hào quang của tổng công ty, nên mọi người mới không dám tiếp cận, uống được vài ly, Phong Hỏa Hỏa cũng bắt đầu vung quyền uống rượu dung nhập với mọi người, vốn dĩ có mấy nam đồng sự quấn quít lấy Phàm Thiến lập tức chuyển ánh mắt đến trên người Phong Hỏa Hỏa. Phàm Thiến ở cách đó không xa cầm ly rượu lẳng lặng nhìn tất cả, khóe môi nhếch lên cười nhạt.
Uống đến cuối cùng, đầu lưỡi Phong Hỏa Hỏa cũng thành lớn, mọi người cười cáo biệt, Phong Hỏa Hỏa đứng ở bên ngoài bị gió lạnh thổi nửa ngày mới hòa hoãn một chút, nàng vừa quay đầu liền thấy Phàm Thiến đang hút thuốc.
“Đi không?” Phàm Thiến phun ra một ngụm khói, tràn ngập yên vụ, dáng vẻ của nàng vô cùng gợi cảm.
Phong Hỏa Hỏa nuốt nước bọt: “Ta đi bộ về.”
“Đừng nhiều lời, lên xe, ma ma chít chít, thật sự không giống người của Phong gia.” Phàm Thiến nói không chút lưu tình, coi như là Phong Hỏa Hỏa bình thường đã quen nhưng vẫn bị nói đến khó chịu, nàng ném bạch nhãn, bò lên trên xe của Phàm Thiến, người này thực sự là làm cho người ta không yêu nổi, không thể nhu hòa một chút sao? Giờ khắc này, nàng có chút nhớ tiểu di mẹ, nhìn tiểu di mẹ trắng trẻo mập mạp đáng yêu biết mấy, khi dễ người cho đến bây giờ chưa từng thành công.
Có đôi khi, ông trời chính là thích trêu người như vậy.
Lúc Phong Hỏa Hỏa xuống xe đi đến biệt thự thì cả người liền hóa đá, nàng trừng mắt há miệng nhìn người trước mắt, xoa nhẹ đôi mắt, Phàm Thiến nhìn nàng một cái: “Ngươi quen biết?”
Phong Hỏa Hỏa hấp một ngụm lương khí: “Tiểu di mẹ?”
Cách đó không xa, Dương Tiểu Thảo mang theo cái rương đầy bụi đất, dáng vẻ rời nhà trốn đi. Mà Phàm Thiến bên cạnh Phong Hỏa Hỏa vừa nghe ba chữ Tiểu di mẹ vẻ mặt liền trở nên nữu khúc.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)