Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 57

474 0 0 0

Tiêu Mạc Ngôn dùng ánh mắt vô cùng không nhìn nổi để nhìn Phong Hỏa Hỏa: “Xấu xa? Cho nên nói ngươi còn không thành thục, theo ta đó chính là khích lệ cao nhất đối với ta.” Tiêu tổng nói vô cùng thiên kinh địa nghĩa, thậm chí trên mặt còn mang theo một cổ chính khí đại nghĩa lăng nhiên.

Phong Hỏa Hỏa lại hoàn toàn thất bại….

Hôm nay, nàng rốt cục kiến thức đến cái gì gọi là ‘hoàng tổ’ rồi!

Dương Tiểu Thảo thổi chưa xong một bài liền thấy được Phong tổng, tay nàng run lên, tâm tình có chút dao động, âm điệu cũng có âm run.

Khán giả mẫn cảm rất nhanh đã phát hiện điểm ấy, tất cả mọi người hiếu kỳ nhìn xung quanh, không biết là ai khiến nàng biến hóa lớn như vậy.

Phong Uyển Nhu lẳng lặng nhìn Tiểu Thảo, ánh mắt chuyên chú thâm tình. Nếu như không phải Tiểu Thảo nhắc nhở nàng, nàng đã quên bản thân rốt cuộc có bao nhiêu lâu không nhìn nàng như vậy, bị quá nhiều việc vặt che lấp tựa hồ ngay cả thời gian cùng một chỗ cũng không còn nhiều nữa, là nàng sai rồi, đã quên Tiểu Thảo rốt cuộc muốn là cái gì, nhưng cho dù như vậy  thì Tiểu Thảo cũng không thể mạo muội nhận lời hẹn của người khác. Trong mắt Phong Uyển Nhu hiện lên một tia ánh sáng lạnh, Phong Hỏa Hỏa thấy được, âm thầm uống một ngụm rượu.

Cáo già Tiêu tổng cười không có hảo ý, tuy rằng nàng cái gì cũng không nghe nói, nhưng đơn giản phán đoán cũng đã biết tất cả.

Phong Hỏa Hỏa nhìn dáng vẻ đắc ý của nàng, không vui ý: “Tiêu tổng, ngươi làm gì a, dù gì ngươi cũng là bạn cũ của tiểu di, có cần vui vẻ như vậy không?”

Tiêu tổng phất phất tay, dáng vẻ không muốn giải thích cùng nàng: “Ngươi biết cái gì? Sinh mệnh là phải có trắc trở, nhất là loại trung niên đối mặt nguy cơ trở thành lão phụ nữ, không trắc trở làm sao có thể lần nữa chứng minh sức mạnh của tình ái?”

Phong Hỏa Hỏa hấp một ngụm lương khí: “Lão phụ nữ?” Tiểu di nàng xinh đẹp như hoa, làm sao từ trong miệng Tiêu tổng nói ra lại biến thành lão phụ nữ? Nếu như Phong Hỏa Hỏa nhớ không lầm, Tiêu tổng là người lớn tuổi nhất ở đây?

Tiêu tổng nhìn Phong Hỏa Hỏa như vậy liền nhéo mắt cười: “Thế nào, ngươi cải nhau cùng Từ tổng?”

“Hai ta rất ngọt ngào, rất ít cãi nhau.” Phong Hỏa Hỏa tự hào vô cùng, Tiêu Mạc Ngôn lại lắc đầu: “Vậy là ngươi không hiểu rồi, năm đó Tiểu Thảo cùng Phong tổng cũng như keo như sơn, ngay cả cãi nhau cũng rất ít, đến lớn tuổi lại cãi nhau. Ta nói với ngươi a, Hỏa Hỏa, con người a, vô luận là tình cảm hay là phương diện khác đều là phải bồi đắp, nếu như ngươi may mắn một chút giống như ta cùng phu nhân, lúc trẻ không ma xát cả đời đều sẽ bất hòa, nếu như bất hạnh giống như tiểu di của ngươi, đến tuổi này còn phải ồn ào cãi vã.”

Phong Hỏa Hỏa thực sự nhịn không được nữa: “Tiêu tổng, miệng này của ngươi quả thực là hoàng kim tiểu quạ đen!”

Tiêu Mạc Ngôn mỉm cười, hoảng động ly rượu cũng không nói lời nào. Trái lại là Phong tổng, nhìn Dương Tiểu Thảo thổi xong, nàng đứng dậy chân thành đi về phía Dương Tiểu Thảo.

Dương Tiểu Thảo ở trên đài có lệ nhận lấy sự tán dương của mọi người, nàng vốn dĩ cũng chỉ là đùa vui, không nghĩ tới cuộc sống mấy ngày nay khiến nàng dường như tìm lại thời hoàng kim, vô cùng hưởng thụ. Nhưng hôm nay, nàng khẩn trương nhìn Phong tổng từng bước tiến đến, tim đập kịch liệt.

Gần như là vô thức, Dương Tiểu Thảo lui về phía sau một bước, Phong tổng tiến lên, khí phách ôm thắt lưng của nàng.

Dương Tiểu Thảo: “….”

Nàng vốn tưởng rằng ngày đó sau khi nói ra những lời kia với tính cách của Phong tổng mà nói nhất định sẽ tức giận phi thường, ít nhất phải một đoạn thời gian không để ý đến nàng, nhưng Phong tổng hôm nay không chỉ đến gặp nàng, thậm chí còn mặc màu trắng nàng yêu thích nhất, đây là muốn làm gì?

Phong Uyển Nhu ôm Tiểu Thảo, ánh mắt dần dần di chuyển trên mặt nàng: “Không muốn nhìn thấy ta sao?”

Dương Tiểu Thảo cắn môi, ánh mắt của người xung quanh kinh ngạc khiến nàng co quắp bất an, nàng lắc lắc thân thể muốn giãy ra, nhưng Phong tổng lại cúi đầu hôn lên trán của nàng: “Xin lỗi, bảo bối, trong khoảng thời gian này đã để ngươi chịu ủy khuất.”

Lời này hơn cả bất cứ lời ngon ngọt nào, đôi mắt của Dương Tiểu Thảo thoáng chốc đỏ lên, không cần không cần Phong tổng nói cái gì, chỉ là muốn một thái độ của nàng ấy. Phong Uyển Nhu có thể rõ ràng cảm giác được Dương Tiểu Thảo thuận theo, nàng thở dài, đem môi chuyển qua vành tai của nàng, ám muội phả ra hương khí: “Ngươi nói ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi sao còn muốn để ta dỗ dành? Có tức giận hơn cũng không nên vô thanh vô tức chạy đi, ngươi biết ta có bao nhiêu khổ sở sao?”

Dương Tiểu Thảo gắt gao cắn môi, một câu cũng nói.

Phong Uyển Nhu ngậm lấy vành tai của nàng, có một chút yếu ớt nói: “Ngươi không ở nhà, ta làm gì đều làm không tốt. Mà ngay cả buổi tối ngủ cũng không có người ôm nữa, đừng nóng giận nữa, cùng ta về nhà đi, ngươi nhẫn tâm như vậy sao?”

Nếu như không phải đã từng chứng kiến cùng ngửi được hương khí quen thuộc, Dương Tiểu Thảo làm sao cũng nghĩ không ra Phong tổng sẽ nói những lời ôn nhu làm nũng này. Nàng vùi đầu vào lòng Phong Uyển Nhu: “Xin lỗi….”

Bất kể là tuổi nào, vô luận là tính cách gì, là một nữ nhân đều hy vọng lúc không vui có người yêu che chở sủng nịch, mà không phải bị trách cứ, Tiểu Thảo đã sớm không giận Phong tổng nữa, nhưng khi đó hai người khiến bầu không khí căng thẳng như vậy cho dù nàng muốn tha thứ Phong Uyển Nhu căn bản cũng tìm không ra bậc thang để leo xuống.

Tay của Phong Uyển Nhu chậm rãi dời xuống, không nhẹ không nặng  nhéo mông Tiểu Thảo một cái: “Trở lại sẽ hảo hảo giáo huấn ngươi.”

Tiểu Thảo đỏ mặt, nàng có chút không được tự nhiên giãy dụa trong lòng Phong Uyển Nhu: “Ngươi làm gì nha….”

Bình thường Phong Uyển Nhu rất chú ý trường hợp, sẽ không ở trước mặt công chúng làm động tác thân mật như vậy, ban đầu Dương Tiểu Thảo cũng là bất đắc dĩ, nhưng đến sau lại chậm rãi lý giải cũng dưỡng thành thói quen, hôm nay Phong tổng rất khác thường, nàng rất thích lại mơ hồ có một tia bất an.

Phong Uyển Nhu mỉm cười dùng môi nhu lộng vành tai của Dương Tiểu Thảo: “Sau này, ta có nhiều phương diện muốn sửa đổi, ta không muốn ủy khuất ngươi nữa, ngươi cho ta một ít thời gian, ân?”

” Đừng nói như vậy….” Giọng nói của Dương Tiểu Thảo trở nên nghẹn ngào: “Là ta sai, ta không nên náo loạn, ta chính là… Chính là trong lòng khó chịu….”

Phong Uyển Nhu đang muốn nói cái gì, Tiêu tổng đã đi đến vỗ vỗ vai của nàng, nàng ngẩng đầu nhìn Tiêu Mạc Ngôn, tay vẫn ôm vào trên lưng Tiểu Thảo, Tiêu Mạc Ngôn chỉ chỉ bên trong: “Bên trong có phòng, hai ngươi vào trong mà ma ma chít chít, ở đây không được an toàn.”

Phong tổng đương nhiên là biết ý tứ của Tiêu tổng, bên này đối thủ cạnh tranh cũng không ít, tuy rằng công khai tính hướng cũng không phải vấn đề lớn nhưng luôn phải cẩn thận một chút, nếu xuất hiện sự cố gì thì tương đối mất hứng.

Phong Uyển Nhu gật đầu với Tiêu tổng, lôi kéo Dương Tiểu Thảo đi vào trong phòng, Phong Hỏa Hỏa dán đến, cười như kẻ trộm vỗ vỗ vai Tiêu tổng: “Không sai a, lãnh đạo, ngay cả phòng tối cũng biết, xem ra là không ít sử dụng.”

Tiêu tổng híp mắt nhìn nàng, đang muốn nói cái gì, đôi mắt nàng thoáng chốc liền thẳng.

Phong Hỏa Hỏa kinh ngạc chăm chú nhìn nàng một lúc, sau đó quay đầu nhìn phía sau, nàng cũng cả kinh.

Đây không phải…. Phu nhân của Tiêu tổng sao?

Phong Hỏa Hỏa tuy rằng không quen thuộc cùng Hạ Linh Doanh, nhưng mà với khí chất đó thì một cái là có thể nhìn ra, nàng lại nhìn Tiêu tổng bên cạnh đã như con chó nhỏ ngậm trái bóng chạy về phía Hạ Linh Doanh.

Gần như là một cái kéo vào trong lòng, Tiêu tổng trực tiếp hôn lên môi nàng, Hạ Linh Doanh hơi nhíu mày, nhưng biểu tình vẫn là rất hài lòng. Phong Hỏa Hỏa nuốt nước bọt, nhớ đến vừa rồi Tiêu tổng còn nhắc nhở tiểu di phải chú ý, chính nàng khi hành động trái lại một chút cũng không chú ý?

Tiêu tổng ôm phu nhân dính nị một hồi lâu, nàng mới phất phất tay với Phong Hỏa Hỏa, Phong Hỏa Hỏa bước đến, nàng nhìn thấy Hạ Linh Doanh có chút xấu hổ, Hạ Linh Doanh trái lại mỉm cười rất hữu hảo nói: “Xin chào, Hỏa Hỏa.”

Phong Hỏa Hỏa càng xấu hổ, Tiêu Mạc Ngôn cười xấu xa: “Thế nào, nhìn thấy đệ nhất đại mỹ nữ là cảm giác gì?”

Phong Hỏa Hỏa lần đầu tiên gần gũi nhìn Hạ Linh Doanh, nàng không khỏi cảm thán hai người này đều là yêu tinh a, tuổi tác cộng lại cũng sắp xuống mồ rồi, cư nhiên vẫn tươi ngon mọng nước như vậy, da một chút tỳ vết cũng không có. Nếu như nói Tiêu tổng là một hồ ly tinh vậy Hạ Linh Doanh chính là tiên nữ hạ phàm.

Tiêu tổng có phu nhân quả thực không có xương cốt….

Phong Hỏa Hỏa ở một bên khẩn trương ăn nho, thiếu chút nữa đem nước chua trong dạ dày đều phun ra.

Tiêu Mạc Ngôn gối đầu lên đùi Hạ Linh Doanh, dùng giọng búp bê nói chuyện với nàng: “Phu nhân phu nhân, sao em lại tới đây? Hai tiểu yêu tinh trong nhà buông tha em sao?”

Hạ Linh Doanh ôn nhu vuốt tóc nàng, mang ra một tia hương khí: “Hài tử lớn rồi, cũng đã hiểu chuyện, biết nơi này là đại bản doanh của Đại Tiêu, sợ sau khi trở về lại cáu kỉnh cùng mẹ, nên để cho em đến.”

Tiêu tổng: “….”

Phong Hỏa Hỏa nghe trộm thiếu chút nữa nở nụ cười.

Tiêu tổng thẹn quá thành giận, nghiêng người, không nặng không nhẹ cắn một ngụm lên bụng Hạ Linh Doanh. Hạ Linh Doanh đỏ mặt, nàng nhìn Phong Hỏa Hỏa một cái, cúi đầu giận dữ nhìn Tiêu Mạc Ngôn, nàng cắn môi tóc mây tán loạn làm cho người ta thèm nhỏ dãi, Tiêu tổng nhìn thấy thể xác và tinh thần đều nhộn nhạo, Tiêu tổng thật sâu hít và một hơi, nỗ lực giảm bớt xúc động.

Bầu không khí này khiến cho người ta thấy ngứa ngáy, bóng đèn Phong Hỏa Hỏa cũng ở không nổi nữa, nàng mượn cớ xem tiểu di mà đi khỏi, còn chưa đi xa chợt nghe thấy Tiêu tổng mềm giọng nói: “Chúng ta về nhà đi? Ta đợi không kịp nữa.”

Phong Hỏa Hỏa: “…..”

Rốt cuộc là lo lắng cho tiểu di cùng tiểu di mẹ, Phong Hỏa Hỏa dựa vào việc quen thuộc cùng lão bản quán bar và quan hệ giữa nàng và Phong Uyển Nhu, thành công hỏi được số phòng của tiểu di mẹ cùng tiểu di, nhưng mới vừa đến cửa phòng, khuôn mặt của nàng trong nháy mắt đỏ bừng.

Cách cửa phòng rất dày, âm thanh rất kỳ quái như tơ của tiểu di mẹ nhẹ nhàng truyền ra.

 “Ngươi nhẹ thôi….”

” Đau?”

” Không phải… Ngô… Đã lâu không có, có chút không thích ứng….”

” A, đây là nghiêm phạt đối với việc ngươi rời nhà trốn đi, ngày mai ngươi còn muốn cùng xem biểu diễn với mỹ nam sao? Chân nhũn rồi thì không đi được nữa đúng không?”

” Ta không đi nữa… Ách….”

Phong Hỏa Hỏa nghe được mặt đỏ tai hồng, nàng vội vã đi ra ngoài, trong lòng bị màn kích thích của hai người kia làm phát nhiệt, nàng đón gió đêm để giảm bớt một chút rung động trong lòng, nàng  lúc này mới cầm lấy điện thoại di động gọi điện thoại cho Từ tổng.

Thời gian đã mười giờ, bình thường giờ này Từ tổng đều sẽ bắt máy rất nhanh, nhưng hết lần này tới lần khác hôm nay Từ tổng chậm chạp không tiếp điện thoại, cổ nhiệt lưu trong lòng Phong Hỏa Hỏa nhất thời tắt phân nửa, nàng kiên trì chờ đợi, một lần không chuyển được thì nàng gọi lần nữa, lúc này đây, điện thoại chuyển được nhưng giọng nói bên kia cũng không phải giọng nói mà Phong Hỏa Hỏa quen thuộc, mà là giọng của một người nam nhân: “Ngài khỏe.”

Phong Hỏa Hỏa chần chờ một chút, nàng nhìn điện thoại, ngây ngẩn cả người.

Nam sinh bên kia lặp lại: “Ngài khỏe?”

Tiếng nói của Phong Hỏa Hỏa giống như kẹt trong cổ họng mơ hồ không rõ: “Đây là… Điện thoại của Từ tổng sao?”

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: