Bách Hợp Tiểu Thuyết

CỐ SỞ NGUYỆN DÃ

550 0 1 0

"Phụ hoàng, chúng ta có thể dừng lại được không?"

"Phụ hoàng, ta xin lỗi, ta ái thượng nàng, ngài có thể tha cho nàng được không? Nàng không có tội tình gì cả."

"Phụ hoàng, yên tâm, ta sẽ không để bao nhiêu nhân mạng Tây Bắc hi sinh dễ dàng như vậy."

"Phụ hoàng, nhi nữ làm đúng không? Sao tim ta đau quá!"

"Phụ hoàng, nàng chết rồi. Quãng đời còn lại, nhi nữ phải làm thế nào."

Tiếng giận dữ của bậc đế vương vang rõ trong Ngự thư cung. Tấu chương ném thẳng đến người trước mặt.

"Ngươi vì một nữ nhân mà trở nên yếu đuối như vậy? Nàng chỉ là một con tin thế mạng, một cống phẩm của Bắc Triều mà thôi. Ngươi muốn bất cứ nữ nhân nào, ta có thể cấp, chỉ trừ nàng ra. Hiểu không hả? Chết rồi cũng tốt. Bao đời nay có Ngu không có Triệu, chúng ta mãi mãi không đội trời chung."

Ngu Thư Hân cắn chặt răng, thất thểu rời đi. Như người mất hồn vô thức đi đến khu vườn kia, nhìn từng đóa hoa đỗ quyên nở rộ, hồ điệp bay khắp trời. Mảnh ngọc vỡ đôi mãi mãi không thể hàn gắn, không thể gặp lại.

-------

Kể từ lúc Ngu Thư Hân đặt chân lên ngôi vị, không một ai dám chống đối nàng, không ai dám tổn thương nàng. Bọn quan văn kia lúc trước khua môi múa mép bao nhiêu thì lúc này rụt rè bấy nhiêu. Họ sợ làm nàng tức giận, họ luôn nịnh bợ nàng. Vật đổi sao dời, lúc trước họ còn tâng bốc thái tử bao nhiêu, lúc này lại đổi thành nàng. Há chẳng phải quá tức cười sao?

Đời người luân chuyển, không có chuyện gì nàng chưa từng trải qua.

Kể cả việc, phản bội người yêu.

Hạnh phúc, chưa kịp đến. Đau khổ, cũng nếm đủ rồi.

Văn võ bá quan, ai mà chẳng biết cách nàng bước lên ngai vị này tàn nhẫn và đẫm máu như thế nào.

Nhưng nàng có vui không? Có hạnh phúc không?

Bọn họ chỉ quan tâm nàng tại sao lại trở nên cường liệt, trở nên mạnh mẽ. Sẽ chẳng ai hỏi nàng một thân nữ nhi trong quân đội chỉ toàn nam nhân kia cực khổ như thế nào, mỗi ngày luyện tập đau đớn như thế nào? Chiến trường nơi biên giới kia lãnh khốc như thế nào? Đói khát đến mức phải đâm chính ngựa chiến của mình mà duy trì sự sống.

Nàng nhớ đến lần đầu tiên tay mình nhuộm máu, sắc mặt trắng bệt, từng cơn buồn nôn trào ngược.

Nước mắt rơi xuống.

Nàng sợ hãi. Bàn tay này đã dơ bẩn, nàng không có can đảm chạm vào đóa hoa tinh khiết như nàng ấy.

Nàng ấy. Tiểu Đường của nàng, tựa cơn gió xuân ấm áp, hòa vào tâm can đều là một mảnh mềm mại.

Đến khi chân thực vào chiến trường, nơi đâu cũng là khói lửa, nơi đâu cũng là máu me. Huyết chảy thành sông, nàng càng ngày càng vô cảm với chết chóc.

Sự ra đi của những chiến sĩ, bá tính vô tội không còn như trước đả động đến tim nàng nữa. Nàng cứ ngỡ mình đã vô cảm mất rồi.

Lần cuối cùng nàng chạm vào máu.

Lại là máu của người yêu nàng.

Ngu Thư Hân. Ngươi thật sự lãnh cảm rồi sao?

Muốn sống cũng không được, chết cũng không xong là cảm giác gì?

Nàng muốn ngã xuống, nhưng hiện thực không cho phép.

Hoàng tộc Ngu gia không cho phép, Nam Triều không cho phép, hàng vạn bách tính đang chờ sự cứu giúp của nàng càng không cho phép.

Vì thế nên nàng mới từ bỏ tình yêu của mình.

Vị trí càng cao, thì càng cô độc.

Hoàng đế tam cung lục viện thì sao, Nữ đế ngay cả người mình yêu duy nhất cũng không thể bảo hộ được.

-------

Một thân hoàng bào với thân hình yêu kiều dạo bước trong khu vườn, cạnh đó là một cây lê rất lớn, rất lớn. Nơi đấy là nơi Triệu Tiểu Đường nàng ấy trốn học ra gốc cây này ngủ. Khuôn mặt tựa tự thiên tiên, đôi mắt trong trẻo như xóa đi từng tầng đen tối của nàng.

Khẽ chạm vào thân cây, vuốt ve vỏ cây khô ráp, đôi mắt u sầu.

Có ai nhớ nàng từng như thế nào không?

Có ai nhớ vì sao nàng trở nên như vậy không?

Không, không một ai cả.

Từ bao giờ nàng trở nên cô độc như vậy. Hương vị tình yêu từng nếm trải kia, đã lâu đến mức nàng suýt quên đi, từng có người kề cạnh bên mình.

Tiếng đàn huyền cầm nơi đâu vang vọng, như nhắc nàng, tất cả đều đã xảy ra.

Không thể chối bỏ.

-------

Năm đó.

Thất công chúa của Bắc Triều mới vẻn vẹn mười tuổi, mà lại sở hữu nhan sắc bế nguyệt tu hoa, diễm mỹ tuyệt luân. Mặc dù còn vẻ non nớt nhưng đã khiến biết bao nhiêu người muốn cướp lấy làm của riêng, chỉ vài năm nữa, không biết sẽ câu hồn đoạt phách biết bao nhiêu người. Không những thế còn tinh thông cầm kỳ thi họa, mỹ nhân phương Bắc nổi danh tứ phương.

Ngu Thư Hân hận không thể nhốt người này vào trong một chiếc lồng xinh đẹp, chỉ để mỗi nàng nhìn ngắm.

Nhưng không thể giấu diếm được bao lâu, ngay từ lần đầu gặp mặt, nghe thấy sứ giả bảo rằng tiểu mỹ nhân đó là Thất công chúa của Bắc Triều, từ nay về sau sẽ sinh sống cùng tại Nam Triều.

Ngu Thư Hân kìm lại sự kích động của bản thân mình. Chỉ là ánh mắt không thể nào che giấu sự thích thú.

Đồng dạng, cũng có một người như vậy.

Thái tử Nam Triều. Thiếu niên tuyệt sắc, tinh thông văn võ, mười bảy tuổi nổi danh khắp vương triều, nhưng lại chẳng được Hoàng đế yêu thích. Vì vậy tâm lý hắn ngày càng vặn vẹo, hắn đường đường là Thái tử nhưng tiếng nói còn không bằng một nữ nhân là nhị muội của hắn-Ngu Thư Hân.

Hắn biết tiểu mỹ nhân mặc dù không phải cống nạp phẩm, hắn liền không thể lập tức xin ban hôn. Dù vậy thì nói dễ nghe hơn nàng ta chính là con tin mà thôi.

Năm đó, Ngu Thư Hân và Triệu Tiểu Đường vô tình gặp nhau.

Năm đó, lại để nàng vì nàng mà tình si ý mộng.

Thế nhưng kinh thành lại đồn mỹ nhân Bắc phương cùng với Thái tử Nam triều xứng đôi?

Tại sao là hắn mà không phải nàng?

Hắn nổi danh, hắn tài giỏi nhưng lại cực kỳ tàn nhẫn. Từ tám tuổi, bản thân tự giết đi thú cưng của mình để không có nhược điểm, không được yếu đuối. Một tiểu thái giám làm đổ món ăn hắn yêu thích, kết cuộc chỉ là một cái xác với đầy vết thương đẫm máu. Có lẽ cả đời hắn ta, điều khiến hắn theo đuổi không màng chính là ngôi vị. Bước lên được vị trí Thái tử, nhưng hắn lại rất lo sợ, nhỡ những vị phi tử kia lại sinh ra long tử.

Ngu Thư Hân biết ca ca của mình có chính thất và cả trắc phi rồi, không muốn tiểu mỹ nhân đáng yêu kia sa vào hố đen đau khổ. Mỗi ngày đều trích thời gian đến thăm phủ trạch cô quạnh trong hoàng cung kia. Đến khi không biết từ lúc nào, đã không thể rời mắt.

Phải chăng chỉ là một lần quan tâm nàng có mệt không, vết thương có đau không, thuốc có đắng không mà tảng băng lạnh lẽo bên ngoài trái tim cũng vì sự dịu dàng đó mà tan chảy.

Thiên định! Cũng là một thứ nguy hiểm chết người!

Năm nàng mười sáu tuổi, cũng là lúc Thái tử vì bồng bột mà khởi binh tạo phản. Hoàng đế đều biết dã tâm của con trai mình, phút cuối một tay tóm gọn tất cả. Thái tử bị trục xuất thành dân thường, đày ải ra biên giới phía Bắc.

Ngu Thư Hân từ đó được đưa lên đào tạo trở thành người thừa kế ngôi vị.

-------

Giữa tháng ba, gió thổi nhè nhẹ khiến những cánh hoa đỗ quyên phấp phới trong gió. Cành lê rắn chắc được cột một chiếc xích đu nhỏ, trên đó có một nữ nhân đôi mắt trong suốt như ngọc thạch, dung nhan khuynh thành, thập phần tuyệt sắc nhưng không kém vẻ thanh tao.

Triệu Tiểu Đường.

Mỹ nhân phương Bắc, bao năm cũng đã trưởng thành.

Thân người đung đưa theo gió, miệng nhỏ cười khúc khích gọi nữ nhân hoàng bào đứng kế bên.

"Thư Hân tỷ tỷ, Thư Hân tỷ tỷ, thật là thích quá! Tỷ có muốn lên không, gió mát vô cùng nha."

Nữ nhân đôi mắt lo lắng dần giãn ra, nở nụ cười nói: "Muội thích là tốt rồi, ta sẽ mãi ở bên muội, được không?"

Mỹ nhân cười tươi tựa làn gió xuân, vui vẻ gật đầu.

"Được, muội sẽ ở bên tỷ cả đời. Mãi mãi."

-------

Năm đó, biên giới lục đục, chiến tranh nổi lên.

"Chết tiệt, đáng lẽ ta nên giết chết tên nghiệt tử đó!" Hoàng đế quăng tấu chương xuống phía dưới, bá quan văn võ sợ hãi quỳ xuống xin tha. Chỉ riêng có Ngu Thư Hân vẫn dửng dưng nhàn nhã.

"Hoàng thượng, nhi nữ nguyện xuất chiến, đem bình an về cho Nam Triều."

Một lời thốt ra, xung quanh đều là tiếng giễu cợ, nữ nhân thì làm được gì chứ.

Nữ nhân mãi mãi phải thua nam nhân ư? Được. Ngu Thư Hân ta sẽ chứng minh cho các ngươi thấy, nữ nhân cũng có thể mạnh mẽ cương liệt, cũng có thể tàn nhẫn đến mức nào.

Ngu Thư Hân bỏ lại Triệu Tiểu Đường, một thân giáp vàng dẫn theo vạn quân tiến về nơi xa trường.

Năm đó, khi hai bên đánh nhau đến lưỡng bại câu thương.

Triệu Tiểu Đường nàng ấy bỗng nhiên xuất hiện ở doanh trại, cầu xin được hòa, hãy cho bá tính Bắc Triều một con đường sống.

Ngu Thư Hân đã đồng ý.

Đêm đó hai người nằm bên nhau. Ngu Thư Hân tay ôm người yêu vào lòng, nhưng tâm vẫn bộn bề vướng mắc.

Vì sao Triệu Tiểu Đường nàng ấy lại chạy được tới đây?

Nơi này cách kinh thành xa xôi, đi hơn nửa tháng mới tới. Sao nàng biết được tình hình biên cương mà đến.

Không ngờ đêm đó kho lương thực lại bị đốt cháy, tầng nghi hoặc của Ngu Thư Hân lại tăng thêm.

Mỗi trận chiến Bắc Triều lại như biết trước cơ mật, đều phá được kế sách của Ngu Thư Hân. Ngu Thư Hân tin tưởng Triệu Tiểu Đường, nàng ấy sẽ không ăn cắp bí mật quân sự, nhưng những tướng lĩnh và binh sĩ sẽ không như vậy. Họ không thể đem tính mạng của mình giao cho sự tin tưởng mỏng manh đó. Không còn cách nào khác, Ngu Thư Hân chỉ có thể giam Triệu Tiểu Đường vào ngục.

Nhìn ánh mắt đau đớn vì ái nhân không tin tưởng mình của Triệu Tiểu Đường, trước mặt bao nhiêu tướng sĩ, Ngu Thư Hân chỉ biết cắn chặt răng đến chảy máu. Bảo trì bình tĩnh.

Một bước sai, vạn bước đều sai.

Trận cuối cùng.

Khi hai bên giáp lá cà, Bắc Triều vương nhìn Tướng lĩnh bên kia là một nữ nhân. Tương lai là Nữ đế Nam Triều, thúc ngựa giương thương xông đến.

Hai người giao phong đến ngựa cũng ngã xuống, Bắc Triều Vương dù sao cũng là nam nhân, bao năm thiện chiến, Ngu Thư Hân sức lực sao bằng.

Cảm nhận mũi thương lạnh ngắt sát bên cổ mình, Ngu Thư Hân chân chính cảm thấy sợ hãi. Sợ mình bỏ mạng, sẽ không nhìn thấy ánh mắt trong trẻo kia nữa.

Một cái ôm ấm áp ập đến, đầu thương vô tình lướt qua làn da mịn màng, huyết sắc đỏ chói theo dòng chảy xuống.

"Con gái, con đang làm gì đó." Bắc Triều Vương trông thấy con gái bảo vệ đối thủ, còn tự làm đau bản thân, xót xa hét lớn.

"Phụ hoàng, ngài tha cho nàng được không. Phụ thân cầu ngươi, vì nữ nhi…tha cho nàng một mạng…Cầu."

Lời cầu xin còn chưa dứt, mũi kiến mạnh mẽ đâm thủng bụng. Đau đớn.

Triệu Tiểu Đường nhìn người mình đang bảo vệ, chua xót.

"Thư Hân, tỷ…"

"Ta…ta.. không phải…"

Ngu Thư Hân hoảng hốt không tìn vào mắt mình, vội vã buông tay, thanh kiếm đâm vào Triệu Tiểu Đường là của mình. Hai bàn tay đều là máu. Quay người lại đằng sau, người cầm tay mình đâm thẳng kiếm vào ái nhân là Thái tử.

Thái tử nhìn Ngu Thư Hân, cười hả hê: "Thế nào nhị muội, cảm giác tổn thương chính ái nhân của mình như thế nào. Đừng oán hận ta, chính ngươi ép ta đến mức đường này. Ái nhân của ta cũng bị ngươi và phụ hoàng giết mất, ta phải khiến các người hối hận. Hối hận vì đã tàn nhẫn với ta như vậy."

"Ngươi…sao có thể?" Ngu Thư Hân bàng hoàng.

"Nhị muội bất ngờ vì sao ta vẫn còn sống à. Ta nên cảm ơn sự vô tình của cha con các người chứ. Ta chỉ là kết tinh của một đêm tình với cung nữ, mãi mãi không bằng ngươi thân chính Hoàng hậu sinh ra. Ta nói không đúng sao? Cho dù ta nỗ lực như thế nào, ông ta vẫn không đem ta vào mắt. Vì ta không được sinh ra từ nữ nhân ông ta yêu thương. Haha…phải nói các ngươi đều thực ngu ngốc, nàng ta cũng vậy."

Thái tử chỉ tay vào Triệu Tiểu Đường khiến Ngu Thư Hân gào thét: "Ngươi đã làm gì hả?"

"Haha…ta chỉ gửi một bức thư ẩn ý ngươi bị thương nặng, cùng một nhúm tóc, ai ngờ nàng ta liền tin thật. Nàng ta liền không quản mình là con tin, thời thời khắc khắc bị theo dõi, giam lỏng mà tìm mọi cách đến bên ngươi. Nhưng ngươi lại nghi ngờ nàng. Để ta nói ngươi biết, người khiến nàng an toàn đến đây là ta, tiết lộ thông tin là người của ta. Thế nào? Có phải kế hoạch của ta rất xuất sắc không?"

"Vậy tất cả kế hoạch, cũng như dấy lên xung đột..." Ngu Thư Hân đau đớn, gân máu cũng nổi lên, mắt rực lửa như muốn giết chết người kia.

"Đều là ta làm…Hahaha…" Thái tử hả hê cười lớn, chưa kịp cầm lấy kiếm đã bị thương của Bắc Triều Vương đâm thủng vào họng.

Bắc Triều Vương nhìn con gái nhỏ của mình không còn hơi ấm, ôm người khóc đau đớn. Ngu Thư Hân tiếp nhận những thông tin vừa rồi, cả người như mất hồn, trơ mắt nhìn Bắc Triều Vương ôm Triệu Tiểu Đường rời đi.

Cuộc chiến cứ như vậy chấm dứt.

Không lâu sau đó, Ngu Thư Hân được đem về kinh thành. Dùng biết bao phương pháp mới tỉnh dậy, nhưng mỗi lần nhìn thấy máu, sẽ nhịn không được ói ra. Mỗi ngày duy trì cháo loãng tồn tại.

Dần dần, Ngu Thư Hân tiếp nhận sự thật Triệu Tiểu Đường đã chết.

Rõ ràng hai người yêu nhau, vì cớ gì lại không nguyện tin tưởng.

Ngu Thư Hân đều biết, một khắc kia Triệu Tiểu Đường có bao nhiêu tuyệt vọng. Mỗi khi nghĩ đến người nọ ân cần quan tâm chăm sóc mình, chỉ có thể ngồi ngơ ngác trong căn phòng trước đây của Triệu Tiểu Đường, trên tay cầm một nhành hoa đỗ quyên đờ ra.

-------

Hai năm sau, Ngu Thư Hân lên ngôi, là Nữ đế đầu tiên của Nam Triều.

Mỗi ngày đau khổ nhìn vật nhớ người, nhịn không được cho người tìm hiểu. Nhận được mật báo Triệu Tiểu Đường vẫn còn sống, hạnh phúc đến rơi cả nước mắt.

-------

Ngu Thư Hân nghìn dặm gian nan, không quản bệnh tình biến nặng, vứt bỏ ngôi vị tìm Triệu Tiểu Đường. Chân chính gặp lại, tình cảm nhớ nhung kìm nén bao năm nhịn không được vỡ òa.

"Ngu Thư Hân, trở về đi, từ nay về sau, nàng đừng tìm ta nữa." Triệu Tiểu Đường tại bên bờ hồ, lạnh nhạt nói ra những lời tuyệt tình.

"Vì sao?" Ngu Thư Hân sợ hãi, vội vã bắt lấy tay Triệu Tiểu Đường.

"Có phải nàng trách ta năm đó đã không tin tưởng nàng không, trách ta ngu ngốc bị kẻ khác lợi dụng, trách ta đâm nàng…Nàng có thể đánh ta, mắng ta…có thể…ta có thể trả lại mũi kiếm đó, nàng cứ tùy ý đâm trả, nhưng đừng như vậy... Đừng tuyệt tình chấm dứt tình cảm của hai chúng ta được không?"

Ngu Thư Hân như gục ngã, lời nói của Triệu Tiểu Đường, giống hệt mũi tên đâm thẳng vào trái tim nàng.

"Chúng ta chưa bao giờ bắt đầu, sao có thể chấm dứt chứ!" Triệu Tiểu Đường nắm chặt tay, đau đớn lời nói từ kẽ răng thốt ra.

"Không phải vậy…không phải vậy mà…Tiểu Đường, nàng không phải thật lòng đúng không? Là ai ép buộc nàng đúng không? Nói với ta…ta sẽ." Ngu Thư Hân vừa khóc vừa lắp bắp cầu xin, để đến được đây, chính là dùng dũng khí của cả đời mình. Bỏ hết tất cả, thân phận, danh vọng, trách nhiệm trên vai.

Nàng sẽ như thế nào? Thư Hân. Ngay từ đầu chúng ta không thể bên nhau được. Triệu Tiểu Đường nhớ lại phụ hoàng đã gọi nàng vào thư phòng. Đe dọa nàng nếu không chấm dứt tình cảm ngang trái này, mẫu thân sẽ không được chữa trị, Nam Triều cũng sẽ lâm vào hiểm nguy.

Thư Hân, cho ta một lần ích kỷ.

Ta thực sự yêu nàng. Rất yêu.

Vì vậy ta càng không thể để phụ hoàng khiến nàng lâm vào hiểm nguy.

"Không ai ép buộc ta cả."

Ngu Thư Hân sững người, thì thào thốt lên: "Nàng đã bao giờ trân trọng tình cảm của ta?"

Rất muốn, lại càng không muốn nghe. Sợ ánh mắt vô tình, sợ những lời cay đắng.

Tiểu Đường, ta thực sự không hề dũng cảm như nàng nghĩ. Ta cũng chỉ là một nữ nhân. Nữ nhân của riêng nàng.

Người khác không thể tổn thương ta, nhưng nàng có thể. Nàng lấy đi trái tim ta, đương nhiên cũng có quyền phá hủy nó.

"Không. Chúng ta chỉ là tỷ muội."

"Là tỷ muội sao? Tỷ muội có thể trao nhau lời yêu sao? Tỷ muội có thể hôn môi, có thể đồng sàng cộng chẩm."

"Đúng vậy!"

"Vậy nàng cũng sẽ cùng ai đó. Làm như vậy…" Âm thanh nghẹn trong cổ họng, không có biện pháp nào lấy thêm dũng khí phát ra tiếng.

"Có thể."

Triệu Tiểu Đường xoay người, không muốn nhìn người ấy, sợ nhìn thấy sẽ nhịn không được mềm lòng.

Ngu Thư Hân ôm ngực ngã gụy, máu trong miệng trào ra, sợ bị Triệu Tiểu Đường nhìn thấy, lén lút lau đi thật nhanh.

"Vậy đã làm phiền nàng rồi, ta sẽ nghe theo lời nàng. Trở về."

Ngu Thư Hân đồng ý, bởi vì biết mình chẳng còn sống được bao lâu nữa. Lần này quyết tâm đến đây, là muốn ăn cả ngả về không.

Số mệnh cả hai, từ khi sinh ra, có lẽ đã được an bài như vậy.

"Người đâu, tiễn Nữ đế Nam Triều về nước."

Nữ đế Nam Triều, giễu cợt đến cùng cực.

Thấy đối phương chỉ cúi đầu không có nhìn mình, Ngu Thư Hân rời mắt, chật vật đứng lên. Một thái giám xuất hiện, nghênh ngang đưa tay mời. Nàng chân không muốn rời đi, nhưng không còn biện pháp nào.

Ngu Thư Hân cố ý đi chậm lại, muốn nhìn Triệu Tiểu Đường lần cuối, nhưng từ đầu đến cuối, chỉ để cho nàng một bóng lưng vô tình.

Từ này về sau, có lẽ là không có biện pháp nhìn thấy người kia nữa. Không thấy nụ cười ôn nhu của nàng, cũng không thấy dáng vẻ giả vờ giận dỗi của nàng. Cũng không có biện pháp bày tỏ tình cảm cùng nàng nữa.

Nam Triều không phải là tất cả của ta, mà là chính nàng. Mất đi nàng, ta như mất cả thế giới.

Ngu Thư Hân mặc kệ đám người đang đợi mình lên kiệu, chạy một hơi thật nhanh trở lại hồ. May quá người vẫn chưa rời đi.

Triệu Tiểu Đường vừa mới lau nước mắt, đã thấy Ngu Thư Hân quay lại, bầu không khí vào giờ phút này có chút xấu hổ. Triệu Tiểu Đường cúi đầu xuống đất, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn mặt Ngu Thư Hân.

Bỗng nhiên xúc cảm lạnh lẽo từ đầu ngón tay khiến toàn thân run lên, hai tay của Ngu Thư Hân nâng mặt nàng lên, trên đầu ngón tay có dính chút máu tươi. Triệu Tiểu Đường không muốn né tránh, tùy ý cho nàng nhẹ nhàng vuốt ve mặt mình như vậy.

"Tiểu Đường, ta biết có thể rất lâu, rất lâu nữa sẽ không được thấy nàng. Sau khi từ biệt, nếu nàng không tìm ta, chỉ sợ hết đời này ta cũng không có biện pháp lại nhìn thấy nàng. Có mấy lời nếu không nói, ta sợ sẽ mãi không có cơ hội. Ta tâm duyệt nàng. Triệu Tiểu Đường. Ngu Thư Hân ta yêu nàng. Rất yêu. Ngọc bội này nàng nhận lấy được không?"

"Hội hoa đăng năm ấy ta thấy nàng đã nhìn vào nó rất lâu, ta cố ý giấu nàng mua nó, nhưng không ngờ ta chưa kịp tặng lại phải ra xa trường. Bây giờ liền có thể rồi. Nàng cứ xem là quà tạm biệt của một người tỷ tỷ như ta, những năm tháng ở Nam Triều chúng ta cũng coi như có chút giao tình. Nàng nhận nó nhé!"

Lòng bàn tay có vật hơi lạnh, Triệu Tiểu Đường mở tay ra, phát hiện là ngọc bội hình hai bông hoa đỗ quyên đan vào nhau. Nhìn miếng ngọc bội này, ngực Triệu Tiểu Đường chua xót. Nàng không muốn Ngu Thư Hân lưu lại bất kỳ hi vọng về sau, cố sức lấy tay Ngu Thư Hân ra.

"Không cần thiết." Triệu Tiểu Đường vừa nói, vừa đem ngọc bội đặt lại vào trong tay Ngu Thư Hân, nhưng không hề nghĩ tới, Ngu Thư Hân hiện đang bàng hoàng chưa kịp tiếp. Mắt thấy ngọc bội từ trong tay hai người rơi xuống, chạm vào mặt đất vỡ thành hai nửa.

Ngu Thư Hân nghe thấy âm thanh bể nát của ngọc bội, khẽ cười thấp giọng hỏi lại, khóe mắt đều đã hồng hồng: "Nàng đúng thật là chán ghét ta đi?"

"Đúng vậy, rất chán ghét. Nên ngươi liền mau trở về đi, kiệu cũng đợi khá lâu rồi."

"Tốt."

Nghe được tiếng bước chân của Triệu Tiểu Đường rời đi, Ngu Thư Hân rốt cuộc không nhịn được quỳ sụp trên mặt đất. Tầm mắt mờ mịt, không thấy rõ sự vật.

Lấy tay tìm kiếm trên mặt đất, tìm được một mảnh ngọc vỡ. Sờ đến chỗ hổng trên mặt ngọc, góc nhọn đâm vào lòng bàn tay chết lặng. Ngọc nát cùng lòng nàng như nhau, không thể hợp lại.

Nhớ đến câu cuối cùng của Triệu Tiểu Đường đối với mình chán ghét, tay nắm mảnh ngọc bội chặt hơn, nhưng thủy chung không tìm thấy một nửa còn lại. Giống như Triệu tiểu Đường rời khỏi, nàng vứt bỏ mình, cũng sẽ không trở lại nữa. Hai người bọn họ, đời này khó mà tương ngộ.

"Cũng tốt…sau này…liền không gặp lại."

Nói đến câu cùng, Ngu Thư Hân ngất đi.

-------

Năm đó, mọi người đều đồn rằng Thất công chúa xuất giá, Nữ đế Nam Triều nghe thấy, đang rót trà phỏng đến cả tay cũng không biết. Nhìn đến gốc lê năm nọ, hương thơm thoang thoảng quẩn quanh chóp mũi.

Hộc máu bất tỉnh.

Từ đó Nữ đế bệnh tình càng thêm nặng, tỉnh tỉnh ngất ngất luân phiên, không biết có thể duy trì đến khi nào. Nam Triều rơi vào hỗn độn, khắp nơi tuyên mời thần y.

Tâm bệnh, sao có thể chữa bằng dược thông thường.

Đến khi tỉnh lại, đầu bạc tuyết trắng.

Ba năm sau đó, sau khi gắng gượng đưa một mầm giống ưu tú còn lại của Ngu gia lên ngôi. Ngu Thư Hân buông bỏ trách nhiệm, rời khỏi thế gian.

-------

Triệu Tiểu Đường sau khi nghe tin người thương, trong lòng đã chết, ngày ngày chìn đắm trong men say. Nàng tự giam mình trong thư phòng, văn án giấy bút tán loạn, tranh vẽ của cố nhân thoáng mờ trong khói hương. Gục đầu bên ghế tựa, tay cầm ngọc bội còn lại đã vỡ kia, thương nhớ xen lẫn đau khổ hướng khu vườn đỗ quyên đi tới.

-------

"Tiểu Đường, ta rất thích hoa đỗ quyên, rất xinh đẹp, hương thơm lại cực kỳ dễ chịu, lại vừa ngọt ngào." Ngu Thư Hân cười đùa đuổi theo đàn hồ điệp, một tay kéo Triệu Tiểu Đường vẫn còn ngơ ngác.

"Nga, sao tỷ lại biết nó ngọt ngào?"

"Đúng vậy, mật nó rất ngọt, muội xem này." Ngu Thư Hân ngắt một bông hoa đỗ quyên, đưa nhụy đến trên đầu môi của Triệu Tiểu Đường.

Triệu Tiểu Đường ngậm bông hoa trong miệng, quả nhiên cảm nhận vị ngọt.

"Thư Hân tỷ, thật đúng vậy này!"

Ngu Thư Hân dịu dàng xoa đầu tiểu cô nương đáng yêu. Mắt lóe qua lưu quang nồng cháy. Qùy một gối xuống, nắm lấy bàn tay kia, ôn nhu ánh mắt chăm chú nhìn vào phượng nhãn đối diện.

"Tiểu Đường, có ngọt không?"

"Rất ngọt a!"

"Hoa đỗ quyên ngọt ngào như muội vậy. Không phải…muội ngọt ngào nhất! Ngọt ngào đến nhân tâm."

Triệu Tiểu Đường thiếu nữ không hiểu người kia nói gì, nhìn ánh mắt chân thành, biết người nọ chắc chắn khen mình. Liền thành thật gật đầu.

"Tiểu Đường thật đáng yêu, tỷ đưa muội về nhé!"

"Được. Tỷ phải bế muội. Bế kiểu hoàng tử bế công chúa đó!"

Ngu Thư Hân nghe tiểu cô nương muốn bế kiểu đó, chợt bật cười, ngọt ngào đến mềm nhũn tâm can: "Muội còn nhỏ nữa sao?"

"Đi mà…đi mà…tỷ không thương muội nữa." Triệu Tiểu Đường nài nỉ một hồi liền chuyển sang ăn vạ.

"Được rồi, tỷ sẽ bế muội mà. Lớn rồi mà còn đòi bế kiểu công chúa." Ngu Thư Hân nhếch mắt trêu ghẹo.

"Muội vốn là công chúa có được không?" Triệu Tiểu Đường bĩu môi.

Ngu Thư Hân ghé sát mặt mình vào người đối diện, nhếch môi bên cánh tai thì thầm: "Vậy để tỷ nói cho muội biết, không cần hoàng tử, công chúa vẫn có thể bế được công chúa."

"Thật sao?"

"Tất nhiên, bây giờ tỷ bế cho muội xem. Không phải tỷ cũng là công chúa sao?"

Triệu Tiểu Đường suy ngẫm một chút, đúng là vậy thật! Liền không thắc mắc nữa, ôm lấy cổ của Ngu Thư Hân, thẹn thùng vùi trong lồng ngực một nàng công chúa khác, để nàng bế về.

-------

Ngu Thư Hân ôm Triệu Tiểu Đường vào lòng, vẫn thân ảnh yêu mỹ diễm lệ quen thuộc, nhưng có gì đó đã khác xưa. Ngu Thư Hân nụ cười tà mị, ghé vào bên tai thì thầm.

"Ta đã trở lại."

Triệu Tiểu Đường tâm trí có chút mơ hồ, ngỡ ảo ảnh trên môi mấp máy.

"Ta rất nhớ nàng, rất nhớ."

Triệu Tiểu Đường trong cơn say choáng ngỡ như mơ, lòng bàn tay không tự chủ mà vuốt ve gò má tinh xảo.

"Nàng sẽ không đi nữa, sẽ không bỏ rơi ta nữa sao?"

Tẩm cung ngự ánh nến lập lòe, Triệu Tiểu Đường nằm trên hoa lê gỗ kỷ, ánh mắt còn dại ra, vẫn còn chìm trong hạnh phúc. Cảm thấy một thứ gì đó làm loạn nơi mặt mình, từ đôi mắt di chuyển xuống, lướt qua cánh mũi rồi nhẹ nhàng lưu luyến nhẹ xuống đôi môi lạnh bạc. Hương thơm đỗ quyên ngập tràn quanh quẩn khiến Triệu Tiểu Đường nguyện chết chìm trong cảm giác đó. Hình bóng đó, ánh mắt đó, vừa vui sướng lại vừa sợ hãi. Sợ hãi chỉ cần cái chớp mắt, liền bóng hình mong nhớ bao đêm sẽ tựa cơn gió mà biến mất. Áp lấy nhớ thương, cúi đầu hôn kéo nụ hôn sâu thêm, lúc đầu là thăm dò, sau là chôn vì nỗi nhớ giữa hai cánh môi quấn quýt không tách rời.

Bóng tối nhạt đi, nhường chỗ cho ánh sáng lan tỏa. Từng cánh hoa ướp sương hấp thu tinh túy nhật nguyệt, vì ai nở rộ.

Triệu Tiểu Đường hét lên đầy sợ hãi, hai tay cố níu thân ảnh đang dần tan biến.

Khe sáng chói qua sàng đan, hòa theo làn gió vào cõi hư vô. Nước mắt rơi xuống.

Mặn đắng.

Gió Nam thổi đến, mang theo khúc nhạc hòa theo câu nói đau lòng.

"Nêú còn kịp, trước khi trời tối ta muốn quên đi ánh mắt người. Cả đời chìm trong một giấc mộng. Khi thức giấc, đã lỡ mất một đời"

Giấc mộng ấy, cô đơn lắm đúng không?

Có nàng, có ta?

Cớ sao lại ảm đạm?

Cớ sao lại mất mát?

Thực tại cứ hướng về một người không thuộc về mình, một mình cô độc tồn tại.

Nàng đứng trong ánh nắng phương Nam, hoa tuyết tung bay.

Ta đứng trong đêm lạnh phương Bắc, bốn mùa như xuân.

-------

Kể từ ngày Ngu Thư Hân mất tới nay, vừa vặn một năm. Triệu Tiểu Đường mang cơ thể nhếch nhác, tóc tai tán loạn cứ thế tiến bước xuống khu vườn ngợp tràn hương thơm cũng hồ điệp vẫy cánh.

Mỗi ngày nàng đều đến đây, tràn đầy nhớ nhung ôm cái kia lạnh lẽo vào lòng.

"Nam có núi nam,

Bắc có thu buồn,

Núi Nam có gò đất...

Nam có gió Nam,

Bắc có biển Bắc,

Biển Bắc có bia mộ...''

Tiếng gào tên Thư Hân trong khung cảnh muôn vàn bông hoa khoe sắc, khiến người ta đau đến xé lòng.

Cơ thể mất điểm thăng bằng mà ngã xuống, đầu va vào bia mộ một vệt máu chảy dài. Trên tay miếng ngọc vẫn còn níu chặt trong khi ý thức đã mơ hồ. Máu từ tay từng vòng quấn quýt quanh ngọc bội, bỗng chốc phát sáng hiện dần lên một bóng hình quen thuộc mơ hồ qua đôi mắt.

"Kiếp này là ta nợ nàng, nếu có kiếp sau ta nguyện lấy một đời để trả."

Một kiếp ánh tình lênh đênh, khởi sự là vô ý nhưng lại kết thúc bằng vô tình. Một kiếp tơ vương một kiếp nợ nần.

Đành hẹn người ở kiếp sau.

Ái thượng một người sao cứ mãi dở dang, chẳng thể trọn vẹn yêu đến hết đời. Kết thúc mãi là sự nuối tiếc.

Người tổn thương nhất vẫn cứ là người ở lại.

-------

Trong thư phòng, hương vẫn lan tỏa.

Mực trên giấy Tuyên Thành vẫn còn đọng đó, trên bức họa của Nữ đế Nam Triều.

Dòng chữ uyển chuyển, linh hoạt mà dứt khoát, khí phách nhà đế vương.

Dưới một nhánh hoa đỗ quyên. Giọt sương thấm đượm nỗi buồn, chảy dài xuống một dòng chữ.

Hãy đem tro cốt của ta rải xuống biển, ta muốn tìm đến nàng.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16