Một vị thiếu nữ mặc chiếc quần jeans tóc buộc đuôi khoanh chân ngồi yên trên giường bệnh, đôi giày vải hơi dơ đạp lên ga trải giường trắng phá lệ bắt mắt nhìn.
Trong không khí ngập tràn mùi thuốc khử trùng, âm thanh 'tích tích tích' thi thoảng lại vang lên.
Trên giường bệnh là một cô gái, đầu quấn băng trắng, đôi mắt nhắm nghiền lông mi dài cong lắm lúc hơi hơi động, khuôn mặt nữ sinh tái nhợt nhưng ngủ rất trầm, tựa như đang trong cơn mộng điềm mỹ.
Máy kiểm tra điện tâm đồ ở đầu giường vẫn không ngừng hiển thị, đôi vợ chồng trung niên tiều tụy ngồi bên mép giường.
Hôm nay thời tiết thật tốt, nắng trưa nghiêng nghiêng rọi xuống phòng bệnh phủ lên giường trắng, ngoài hành lang bác sĩ y tá thỉnh thoảng đi ngang nhưng không một ai để ý tới cô gái ngang nhiên mang giày ngồi trên giường bệnh.
Người phụ nữ trung niên chậm rãi đứng lên đi tới cửa sổ kéo lại bức rèm.
Người đàn ông khuyên nhủ: "Kéo ra đi, bác sĩ nói phơi nắng nhiều tốt cho thân thể của Mạt Mạt."
Người phụ nữ nghe vậy lau lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Đứa nhỏ này khi còn bé ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, lớn lên sao lại để cho cha mẹ lo lắng như vậy đây."
Người đàn ông thở dài không đáp.
Cô gái trên giường tên là Tô Mạt Mạt, hai vị trung niên đây là cha mẹ của nàng.
Tô Mạt Mạt sức khoẻ rất tốt, có thể nói là một vị thiếu nữ rạng rỡ toả sáng như ánh mặt trời, gia đình nàng hoà thuận cha mẹ ân ái, từ nhỏ Tô Mạt Mạt đã được bạn bè họ hàng thân thích nhìn nhận là người cực kỳ hiểu chuyện, ngoan ngoãn, nhưng từ một năm trước mọi thứ hết thẳy bất đồng....
Cô gái khoanh chân ngồi trên giường bệnh đột nhiên ngẩng đầu nhìn đôi vợ chồng già trước mặt thật lâu nhưng hai người lại hồn nhiên không hề hay biết.
...
Tô Mạt Mạt chậm rãi mở mắt, đại não hỗn độn một lúc lâu mới hoàn toàn khôi phục ý thức, đập vào mắt là hoàn cảnh lạ lẫm.
Tô Mạt Mạt nhíu mày, thân thể đã lâu không hoạt động từ từ truyền đến tê mỏi.
Nàng còn chưa kịp phản ứng thì trước mặt đã là khuôn mặt của Tô mẫu: "Mạt Mạt! Con gái, con tỉnh rồi sao? Con gái nhìn mẹ này!"
Tô Mạt Mạt đảo mắt một vòng, gian nan mở miệng: "Nước, mẹ, con khát."
Tô mẫu lau nước mắt không ngừng gật đầu, Tô phụ bên này lập tức đi gọi bác sĩ.
Tô mẫu dùng muỗng đút nước cho Tô Mạt Mạt: "Từ từ, từ từ thôi con, con ngủ mười ngày rồi, từ từ thôi."
Tô Mạt Mạt nghe xong kinh ngạc, nàng nhìn xung quanh có thể biết được nơi này là bệnh viện, nhưng vì cái gì nàng lại nhập viện thì nghĩ mãi không ra.
Bên kia Tô phụ dẫn theo bác sĩ chạy đến: "Người nhà nhường đường một chút "
Tô mẫu bưng ly nước tránh sang một bên, bác sĩ lấy đèn pin chiếu vào mắt của Tô Mạt Mạt lại nhìn điện tâm đồ: "Người bệnh tỉnh lại là không sao rồi, chút nữa đi chụp CT não."
Tô Mạt Mạt hỏi: "Ba mẹ, tại sao con nhập viện?"
Phòng bệnh đột nhiên trầm mặc, tất cả mọi người đều dừng lại động tác nhìn chằm chằm lấy nàng, giống như đang nhìn người ngoài hành tinh.
Tô mẫu nhào tới mép giường: "Con gái, con đừng doạ mẹ có được không, con...."
Tô phụ đứng cạnh lập tức kéo lại vợ mình: "Con gái vừa tỉnh bà từ từ thôi." Nói xong ông quay đầu nhìn bác sĩ, bác sĩ đẩy gọng kính vàng: "Hai vị ra ngoài một chút."
Đi tới văn phòng bác sĩ, Tô mẫu rơi lệ như mưa: "Bác sĩ, con gái của tôi rốt cuộc làm sao vậy?"
"Kiến nghị chụp CT não trước, nhưng trước mắt cho thấy khả năng não bị di chứng là rất thấp, tình huống của bệnh nhân rất có thể là hậu di chấn sau chấn thương."
"Hậu di chứng? Bệnh này là gì vậy bác sĩ?...."
"Hai vị bình tĩnh một chút, cái này chỉ là suy đoán của tôi thôi chứ chưa thể xác định, biểu hiện của hậu di chấn sau chấn thương có rất nhiều loại ví như dễ xúc động, kích động, rối loạn lo âu hoặc mất trí nhớ có chọn lọc , nhưng tất cả đều phải đợi đến khi chụp CT não rồi mới có thể chắc chắn."
Bác sĩ dừng một chút nhìn hai vợ chồng già tiều tụy nhỏ giọng nói: "Nếu thật sự là mất trí nhớ có chọn lọc thì đối với bệnh nhân cũng chưa chắn là chuyện xấu, hai vị chắc là cũng hiểu ý của tôi?"
Cha mẹ Tô Mạt Mạt trăm mối ngổn ngang rời khỏi văn phòng, quay lại phòng bệnh thì đã kịp thu lại cảm xúc.
Tô Mạt Mạt bị đẩy đi chụp CT não, quay đầu nhìn thấy cô gái đi theo sau y tá vẫn luôn nhìn lấy nàng.
Tô Mạt Mạt hình như cảm thấy mình cùng cô gái này không quen biết nhưng mà nàng nghĩ: Bệnh viện cũng không phải nhà mình, người ta muốn đi đâu là quyền của người ta.
Tận đến khi vào phòng chụp CT Tô Mạt Mạt mới thấy có điểm không ổn, đối phương vậy mà đi theo cô vào phòng chụp CT, hơn nữa còn đứng kế bên máy chụp, Tô Mạt Mạt nhíu mày: "Bác sĩ!"
"Sao vậy? Có chỗ đau sao?"
Tô Mạt Mạt giơ tay chỉ vào chỗ cô gái đang đứng nhưng chỉ trong một cái chớp mắt đối phương đã biến mất không thấy tăm hơi.
Một luồng khí lạnh chạy thẳng lên đỉnh đầu, lông tơ trên người Tô Mạt Mạt đều dựng đứng.
Nàng từng nghe qua bệnh viện là nơi 'không sạch sẽ', không nghĩ tới chính là nhân chứng lại là mình.
"Sao vậy?"
"Không... Không có gì."
"Xin nằm yên."
"Tôi muốn hỏi một chút ... Tại sao tôi nhập viện?" Tô Mạt Mạt nghĩ mãi không thông lý do tại sao nàng lại nhập viện.
"Tôi chỉ là phụ trách chụp CT không rõ lắm, cô có thể hỏi người nhà hoặc bác sĩ chính."
Tô Mạt Mạt "a" một tiếng, máy móc bắt đầu vận hành.
Quay lại phòng bệnh Tô Mạt Mạt lập tức dò hỏi nguyên nhân chính mình nhập viện, Tô mẫu nhìn Tô phụ một cái mỉm cười trả lời: "Tai nạn xe cộ con hôn mê mười ngày, bác sĩ nghi ngờ não bộ bị ảnh hưởng hiện tại chỉ cần chờ kết quả kiểm tra thôi."
Tô Mạt Mạt kinh ngạc nói: "Không thể nào! Hôm này ngày mấy tháng mấy??"
Tô mẫu nói ra ngày tháng xong thì Tô Mạt Mạt cảm thấy trong ký ức của mình cũng có chút ấn tượng, giống như trút được gánh nặng thở dài một hơi.
Tô mẫu an ủi nói: "Bác sĩ nói tỉnh lại là tốt rồi, cùng lắm chỉ là ký ức tám mười ngày lúc đó con chỉ ngủ thôi nên không có ảnh hưởng gì, còn có chỗ nào đau không con?"
Tô Mạt Mạt cảm nhận một chút, miệng vết thương trên đầu hình như đang kéo da non nên có chút ngứa, trừ cái đó ra thì trên người không có nơi nào đau nên lắc lắc đầu.
"Vậy là tốt rồi, tối muốn ăn gì mẹ làm cho con."
Tô Mạt Mạt liếm liếm môi: "Muốn ăn bánh xuân cháo thịt nạc hột vịt bắc thảo!"
Tô mẫu cười nói: "Được mẹ lập tức về nhà làm cho con, giữa trưa để bà con mua món khác ăn lót bụng một chút."
Tô Mạt Mạt nở nụ cười ngọt ngào nói: "Cảm ơn mẹ!"
Tô mẫu vội vàng xoay người giấu đi hốc mắt đỏ, con gái đã lâu không có cười tươi như vậy rồi.
Tô mẫu rời đi không lâu kết quả chụp CT não cũng đưa tới, trên báo cáo nói không có gì bất thường, quan sát thêm một đêm sáng mai có thể xuất viện.
Trong văn phòng bác sĩ chính giải thích với Tô phụ: "Nếu như chúng ta phải trải qua kích thích vượt quá phạm vi chịu đựng, não bộ sẽ vì bảo vệ bản thân mà lựa chọn quên đi một số việc, tình huống của Mạt Mạt... mạo muội nói một câu, thật ra kết quả như vậy cũng có thể xem là chuyện tốt."
Tô phụ thở dài gật đầu: "Bác sĩ, con gái của tôi sẽ không có di chứng hay bệnh chứng gì khác phải không?"
Bác sĩ suy tư một lát, đáp: "Cái này khó nói, đại não là một nơi rất phức tạp, nhưng mà bệnh nhân trong ngoài không có tổn thương gì, dựa theo kết quả thì chắc sẽ không có biến chứng gì."
"Cám ơn bác sĩ."
"Còn một việc, chính là việc bệnh nhân tạm quên mất đoạn kia ký ức nên tận lực giảm bớt kích thích, hoặc là để cô ấy từng bước tiếp nhận hoặc là dứt khoát để cô ấy quên đi, lựa chọn thế nào thì tùy gia đình quyết định."
"Tôi hiểu, cảm ơn bác sĩ."
Tô Mạt Mạt nằm trên giường bệnh có chút nhàm chán, theo thói quen đưa tay muốn lấy điện thoại để dưới gối đầu nhưng không có, nàng ngẩng đầu nhìn thiết bị y tế để bên cạnh giường, cảm giác bản thân không đến nỗi nào nên cầm lên dây dợ gắn trên người chuẩn bị đứng lên xuống giường đi lại một chút.
Đột nhiên bên cạnh truyền đến giọng nói thiếu nữ: "Ngoan ngoãn nằm đi, cậu hôn mê rất lâu cẩn thận té ngã."
Tô Mạt Mạt trả lời theo bản năng: "Không sao, tôi vịn giường...." Tô Mạt Mạt quay đầu nhìn lại chỉ thấy thiếu nữ cột tóc đuôi gà đi theo vào phòng chụp CT lúc nãy đang ngồi trên nệm giương mắt nhìn nàng, cô ấy cứ như vậy ngồi trên giường, giày vải trên chân cũng không thèm cởi.
"A!!!!!" Tiếng hét chói tai của Tô Mạt Mạt truyền đi rất xa, Tô phụ đã đi mua thức ăn cho nàng nên chỉ có y tá chạy lại.
Tô Mạt Mạt chỉ vào thiếu nữ, đầu ngón tay run rẩy.
Y tá nhìn theo hướng tay của nàng, ga trải giường trắng tinh không nếp nhăn: "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"
Thiếu nữ buộc đuôi ngựa cười cười nhìn Tô Mạt Mạt, ngón tay dựng thẳng trước miệng: "Suỵt."
Tô Mạt Mạt thấy tim mình sắp không ổn, nuốt nước bọt hỏi y tá: "Cho hỏi bệnh nhân khác trong phòng này đâu?"
"Cô ở phòng đơn mà "
"Giường bên cạnh là ..."
"Là giường nghỉ ngơi cho người nhà."
Y ta đeo lên mặt nạ dưỡng khí cho Tô Mạt Mạt, dặn dò: "Nếu cảm thấy không thoải mái thì lập tức ấn cái nút này, chắc là cô sẽ được chuyển tới phòng thường vào buổi tối, ráng nằm trên giường nghỉ ngơi đi, không có người nhà đừng đi lại nhiều."
Tô Mạt Mạt vội vàng bắt lấy tay y tá: "Chị y tá, chị ở lại nói chuyện với em đi..."
"Xoẹt" một tiếng thiếu nữ xuất hiện trước mặt Tô Mạt Mạt, cười toe toét nói: "Chị y tá không muốn ở bên cạnh cậu, người ta còn đang muốn đi ăn cơm rồi nghỉ ngơi nữa."
"Aaaaa!!!!!"
Y tá cảm thấy Tô Mạt Mạt có thể lập tức xuất viện, tiếng hét của nàng suýt chút làm nội thương màng nhĩ của chị y tá.
Y tá thấy phản ứng kỳ quái của Tô Mạt Mạt, chần chừ hỏi: "Lại sao vậy?"
Tô Mạt Mạt nhìn thiếu nữ đang ở bên cạnh, tuy rằng xinh đẹp.... Nhưng giờ phút này nàng thực sự không dám công nhận.
Thiếu nữ khoa tay múa chân làm cái động tác im lặng:" Mau kêu chị y tá đi đi, nếu không... he he..."
Tô Mạt Mạt hốc mắt đỏ bừng che lấy miệng không cho mình khóc thành tiếng, đáng thương vô cùng nhìn chị y tá: "Không... Không có gì, chị y tá đi đi, oaaaaaa."
"...Vậy nếu cô cảm thấy không thoải mái thì ấn nút này, tôi đi kiểm tra phòng khác "
Thiếu nữ lại lên tiếng: "Chị ấy không đi kiếm tra phòng đâu, chị ấy muốn đi ăn gà hầm nấm mới đưa tới."
Tô Mạt Mạt nhìn chị y tá đi ra tới cửa, run rẩy hỏi: "Chị muốn đi ăn cơm gà hầm nấm hả?"
Chị y tá quay đầu kinh ngạc nhìn Tô Mạt Mạt vài giây, quay đầu rời đi.
Tuy chị y tá không đáp nhưng biểu cảm của đối phương nói cho nàng biết lời thiếu nữ nói là thật, đủ loại dấu hiệu cho thấy vị thiếu nữ cột tóc đuôi ngựa này không phải người, Tô Mạt Mạt phủ chăn qua đầu nức nở khóc.
"Xin cô đi đi, đừng hại tôi. Ngày mai tôi đốt giấy tiền cho cô, oan có đầu nợ có chủ, cô đi tìm người cô muốn tìm đi, oaaaaaa, mẹ ơi..."
~~~~
Hi vọng lần này xú lão Tiếu không bán hành cho chúng ta. Cứ thấy thiếu nữ quần jeans áo thun mang giày vải trắng, mị lại nhớ tới Dung Dung T T~
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)